Hoan Zhihu Chi Dau La Ke Bien Thai Muon Giam Cam Toi
Số mệnh Thanh Đường trước giờ không tính là tốt. Gia đình bần nông, anh chị em cả gia đình tính gộp hắn vào là chín người con. Hắn không chỉ là đứa út, mà bởi từ nhỏ mặt mũi đã mang nét đẹp thiếu nữ, nên không những bị người ngoài chỉ trỏ chế giễu, đến cha mẹ trong nhà cũng hay phỉ báng làm nhục hắn.
Hắn sống chui rúc đến năm mười lăm, một lần đi chợ phiên bán hoa giấy kiếm thêm đồng ra đồng vào, không may lọt vào mắt xanh của tên ác bá nhà họ Sở ngang ngược vô lý.
Kẻ đó sau khi biết hắn là nam cũng không buông tha, ngược lại còn cho cha mẹ hắn một khoản hậu hĩnh để "chuộc" con.
Tuy vậy nhưng nhà họ Sở vẫn còn cần thanh danh, sợ người ngoài biết cô dâu mới rước là nam, trong hôn lễ ngày ấy Thanh Đường phải mặc đồ cưới của phụ nữ tế bái trời đất.
Ông trời có lẽ cũng không đành lòng. Cuối cùng, gia chủ nhà họ Sở chet, chỉ để vương lại em gái nhỏ đáng yêu.
Đứa bé ngoan ngoãn đó là người duy nhất cứu rỗi hắn.
Vốn hắn có thể rời đi sau khi tên kia đã chet, một đứa nhỏ sao có thể ngăn cản hắn đây? Ấy nhưng khi nhìn thấy hình dáng khóc lóc, bất lực và lạc lối đó, sự trắc ẩn hắn giấu bấy lâu bị đánh thức.
Hắn nghĩ, ở lại đây cũng không phải chuyện gì to tát. Ít nhất căn nhà rộng lớn này còn có kẻ hầu người hạ, tiền tài xài không hết.
Thanh Đường chưa bao giờ là người tốt. Mười mấy năm vật lộn, sống khổ sống cực sớm đã khiến hắn trở nên tham lam thô'i rữa, nhưng vì ngươi thích cái bộ dáng dịu dàng săn sóc, vậy nên hắn vẫn luôn đóng kịch.
Những năm gần đây, gia sản của nhà họ Sở đã bị hắn thâu tóm trong tay. Năm ngoái thôi đã có một người anh ruột tới kiếm hắn, sử dụng bí mật nam giả nữ kết hôn mà đe dọa, bắt hắn nhả ra mấy trăm lượng hoàng kim làm phí tổn.
Hắn cười mỉm đồng ý, sau đó nói anh trai đi theo hắn về phòng lấy bạc.
Bạc chưa thấy, Thanh Đường trước tiên cầm cây ke'o lên, chậm rãi đem đầu anh trai đâm na't be't.
O'c vương tung tóe đầy đất, vẻ mặt hắn thản nhiên ném cây kéo đã nhuốm bẩn xuống, sau đó gọi người thân cận xử lí cái thây này.
Hắn nhẹ nhàng vuốt đi vết ma'u trên mặt, trong gương còn vương dáng vẻ cười mỉm chi giả tạo, vừa xinh đẹp vừa âm u như quỷ.
Đồ ngu xuẩn đó, nếu không đến trước mặt hắn nhảy nhót có lẽ hắn còn tha cho một ma.ng.
Nhưng hắn hết lần này tới lần khác chịu uy hiếp, muốn vạch ra bí mật hắn run rẩy chống đỡ trước mắt ngươi, để cho ngươi thấy rõ bản chất ghê tởm của hắn.
Vậy thì phải chet không tha.
Anh trai lớn của Thanh Đường mãi cho đến chet cũng không hiểu, tại sao đứa em vẫn luôn yếu đuối sợ hãi của mình lại có lá gan giet ngươ'i.
...
Ngươi đang ngồi đối diện Thanh Đường, lúc thì ngó "nàng" thêu mũi kim như nào, lúc thì ảo não nhìn chính bức thêu của mình.
Người ta thêu ra đôi uyên ương, ngươi thêu thành con vịt.
Người ngồi trước mặt đột nhiên thêu lưu loát hơn hẳn, ngươi không nhìn kịp, vội giơ tay đè lại.
"Chậm xíu! Em nhìn chưa rõ!"
Bàn tay nhỏ nhắn của ngươi bao phủ lấy mu bàn tay của "nàng", khiến "nàng" khẽ dừng lại.
Ngón tay Thanh Đường cưng chiều chạm vào mũi ngươi: "Em muốn ta giúp sao?"
Ngươi vội lắc đầu và tiếp tục tranh tài với sợi chỉ kim tuyến: "Em muốn tự tay làm."
Thế nhưng kết quả là ngươi lại đâm trúng ngón tay một lần nữa.
Vừa kêu một tiếng, ma'u còn chưa thấy đâu, người đối diện đã cầm tay ngươi kéo qua.
Trước khi ma'u chảy xuống, "nàng" ngậm ngón tay ngươi và đầu lưỡi khẽ quét qua vết thương. Cảm giác hơi đau đớn cùng môi lưỡi mềm mại khiến ngươi giật mình mở to hai mắt, nhất thời ngẩn người, nhìn "nàng" cúi đầu rũ mắt.
Cổ họng "nàng" cử động, đem vị tanh ngọt trong miệng nuốt xuống.
Trước khi mở miệng "nàng" còn nhẹ nhàng liếm qua vết thương.
"Lần sau làm nốt đi, nếu không đôi tay nhỏ của em sẽ biến thành cái rây mất."
Ngươi phục hồi tinh thần, vội vàng hoảng sợ rút tay trở về. Trên đó vẫn còn lưu lại cảm xúc ấm áp và ẩm ướt, khiến trái tim của ngươi đập hoảng loạn.
Do dự một lát, ngươi mới đỏ mặt nói, "Chị dâu, lần sau dùng băng quấn lại là được, tay em bẩn lắm..."
Trên đôi môi mỏng của "nàng" dây một giọt ma'u đào, so với son còn xinh đẹp rực rỡ hơn.
"Ta không ghét bỏ Mân Mân."
"Khi em còn bé đến thức ăn thừa cũng đã ăn qua, sao lại chê em được chứ?"
Trái tim ngươi bỗng nhiên bối rối. Khi ngươi đối mặt với ánh mắt tràn đầy tình cảm của "nàng", ngươi sẽ thấy sợ hãi.
Sao lại như thế? Tại sao ngươi lại có cảm giác này?
Ngươi khẽ đè lên vết thương trên ngón tay, trông đợi đau đớn sẽ giúp ngươi thoát ra khỏi mớ cảm xúc miễn cưỡng đó.
Ngươi bỗng thấy trong lòng nóng rực, tựa như bị phỏng, vội vàng đứng lên.
Xấu hổ cười hai tiếng, "Chị dâu, em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, em trở về trước nhé." Ngươi mau chóng rời đi, con "vịt" đang thêu dở cũng bị bỏ lại đó.
Nụ cười trên mặt người phụ nữ đoan trang xinh đẹp chậm rãi biến mất, "nàng" cầm lấy món đồ ngươi để lại, dùng ngón tay chậm rãi vuốt ve đường chỉ thêu lộn xộn.
Vị tanh ngọt trong miệng còn chưa mất đi, triền miên lưu luyến nơi kẽ răng đầu lưỡi.
"Nàng" kỳ thật còn muốn hỏi ngươi, thêu uyên ương là muốn đem tặng ai.
...
Cao Úy lại tới tìm ngươi. Thiếu niên nắm tay chặn ngươi lại sau núi giả, vẻ mặt lo lắng, "Em đã nhắc chuyện của chúng ta với chị dâu chưa?"
Ngươi và Cao Úy hai bên thầm mến, đã lén lút hẹn hò nửa năm. Nhưng ngươi không dám nói với chị dâu, trước kia cũng đã có người tới cửa cầu hôn, tất cả đều sẽ bị chị dâu lạnh mặt đuổi về.
"Nàng" nói ngươi còn quá nhỏ, chưa đến tuổi lập gia đình.
Ngươi an ủi cầm lại tay người thương, nụ cười miễn cưỡng, "Đừng vội, qua mấy ngày em sẽ mở lời."
Thiếu niên thở dài một tiếng, ôm lấy ngươi, nặng nề nói: "Ta muốn mau đưa được em về nhà."
Ngươi cũng vậy. Nhưng ngươi không dám làm trái lời chị dâu. "Nàng" giống như mẹ nuôi ngươi khôn lớn, giữa hai người có một sợi dây thừng vô hình, chặt chẽ buộc ngươi vào người "nàng", mỗi bước đi đều phải xem ý của "nàng".
Loại tâm lý này đã in sâu vào xương cốt của ngươi, cùng ma'u thịt ngươi dung hợp thành một thể, đến chính ngươi cũng không phát giác ra.
Đến khi mặt trời bắt đầu lặn ở phía Tây thì ngươi mới trở lại. Lúc hỏi chị dâu đang ở đâu, người hầu Tiểu Thúy chỉ phòng của ngươi, "Thiếu phu nhân đã đợi ở phòng của tiểu thư được một lúc lâu ạ".
Hôm nay ngươi xin ra ngoài đi xem lễ. Lễ hội là giả, nhưng hẹn hò là thật.
Trong lòng có hơi thấp thỏm, ngươi bước từng chút tới cửa. Đôi tay đang định đẩy cửa ra dừng lại, cuối cùng nhẹ nhàng mở hé cánh cửa xem chị dâu có tức giận hay không.
Khe cửa mở ra rất nhỏ, ngươi nhắm một con mắt mới miễn cưỡng nhìn thấy rõ bên trong.
Người phụ nữ mặc váy xanh nhạt ngồi bên giường ngươi. "Nàng" cúi đầu, thân hình khẽ run rẩy, bộ mã não long châu cài trên tóc đen cũng nhẹ đung đưa, phát ra âm thanh đinh đinh đương đương thanh thúy.
Hai gò má của "nàng" ửng đỏ lạ kỳ, trong tay còn nắm một món đồ che kín miệng mũi, như người nghiện từng ngụm hít hà.
Lúc đầu ngươi cho rằng đó là túi thơm, cho đến khi "nàng" ngửa đầu lên, trong đôi mắt dạt dào như hồ nước hiện lên say sưa.
Người phụ nữ ngày thường đoan trang ôn nhã giờ phút này lại khó tự không chế dùng thanh âm quái dị hết lần này tới lần khác gọi tên ngươi, "Mân Mân... Mân Mân..."
Món đồ kia đột nhiên buông thõng xuống dây đai màu đỏ thêu hoa hải đường, lúc này ngươi đã nhìn rõ thứ đó.
Là quần áo bên người của ngươi.
Trong nháy mắt ngươi cảm thấy như bị sét đánh, cả người đổ mồ hôi lạnh, lúc lùi về phía sau suýt chút đã té ngã.
Ngươi ổn định được cơ thể, chân lại đau đớn như trật khớp.
Không dám tin một màn mới bày ra trước mắt, dạ dày co rút phản ứng đầu tiên, ngươi thoáng nghĩ lại liền thấy muốn nôn.
Ngươi vội vàng rời đi.
Sau khi quay lại phòng sách, ngươi bảo Tiểu Thúy rót cho ngươi một chén nước ấm, ngươi hoảng hồn uống hai ba chén, mới miễn cưỡng thấy ổn hơn.
Cô nhóc không hiểu nguyên nhân ra sao lo lắng nhìn ngươi, nhẹ nhàng vỗ lưng, "Tiểu thư làm sao thế ạ? Có phải người cãi nhau với thiếu phu nhân không?"
Chỉ cần có người nhắc đến "nàng" ta, ngươi đã cứng đờ người lại.
Chị dâu bị sao vậy? Tại sao lại dùng quần áo của ngươi để làm cái trò đó?
Khi ngươi nghĩ tới một số câu chuyện hương diễm vô tình đọc được trong sách vở, ngươi mới vỡ ra, có lẽ chị dâu thực sự cần tái hôn.
Hắn sống chui rúc đến năm mười lăm, một lần đi chợ phiên bán hoa giấy kiếm thêm đồng ra đồng vào, không may lọt vào mắt xanh của tên ác bá nhà họ Sở ngang ngược vô lý.
Kẻ đó sau khi biết hắn là nam cũng không buông tha, ngược lại còn cho cha mẹ hắn một khoản hậu hĩnh để "chuộc" con.
Tuy vậy nhưng nhà họ Sở vẫn còn cần thanh danh, sợ người ngoài biết cô dâu mới rước là nam, trong hôn lễ ngày ấy Thanh Đường phải mặc đồ cưới của phụ nữ tế bái trời đất.
Ông trời có lẽ cũng không đành lòng. Cuối cùng, gia chủ nhà họ Sở chet, chỉ để vương lại em gái nhỏ đáng yêu.
Đứa bé ngoan ngoãn đó là người duy nhất cứu rỗi hắn.
Vốn hắn có thể rời đi sau khi tên kia đã chet, một đứa nhỏ sao có thể ngăn cản hắn đây? Ấy nhưng khi nhìn thấy hình dáng khóc lóc, bất lực và lạc lối đó, sự trắc ẩn hắn giấu bấy lâu bị đánh thức.
Hắn nghĩ, ở lại đây cũng không phải chuyện gì to tát. Ít nhất căn nhà rộng lớn này còn có kẻ hầu người hạ, tiền tài xài không hết.
Thanh Đường chưa bao giờ là người tốt. Mười mấy năm vật lộn, sống khổ sống cực sớm đã khiến hắn trở nên tham lam thô'i rữa, nhưng vì ngươi thích cái bộ dáng dịu dàng săn sóc, vậy nên hắn vẫn luôn đóng kịch.
Những năm gần đây, gia sản của nhà họ Sở đã bị hắn thâu tóm trong tay. Năm ngoái thôi đã có một người anh ruột tới kiếm hắn, sử dụng bí mật nam giả nữ kết hôn mà đe dọa, bắt hắn nhả ra mấy trăm lượng hoàng kim làm phí tổn.
Hắn cười mỉm đồng ý, sau đó nói anh trai đi theo hắn về phòng lấy bạc.
Bạc chưa thấy, Thanh Đường trước tiên cầm cây ke'o lên, chậm rãi đem đầu anh trai đâm na't be't.
O'c vương tung tóe đầy đất, vẻ mặt hắn thản nhiên ném cây kéo đã nhuốm bẩn xuống, sau đó gọi người thân cận xử lí cái thây này.
Hắn nhẹ nhàng vuốt đi vết ma'u trên mặt, trong gương còn vương dáng vẻ cười mỉm chi giả tạo, vừa xinh đẹp vừa âm u như quỷ.
Đồ ngu xuẩn đó, nếu không đến trước mặt hắn nhảy nhót có lẽ hắn còn tha cho một ma.ng.
Nhưng hắn hết lần này tới lần khác chịu uy hiếp, muốn vạch ra bí mật hắn run rẩy chống đỡ trước mắt ngươi, để cho ngươi thấy rõ bản chất ghê tởm của hắn.
Vậy thì phải chet không tha.
Anh trai lớn của Thanh Đường mãi cho đến chet cũng không hiểu, tại sao đứa em vẫn luôn yếu đuối sợ hãi của mình lại có lá gan giet ngươ'i.
...
Ngươi đang ngồi đối diện Thanh Đường, lúc thì ngó "nàng" thêu mũi kim như nào, lúc thì ảo não nhìn chính bức thêu của mình.
Người ta thêu ra đôi uyên ương, ngươi thêu thành con vịt.
Người ngồi trước mặt đột nhiên thêu lưu loát hơn hẳn, ngươi không nhìn kịp, vội giơ tay đè lại.
"Chậm xíu! Em nhìn chưa rõ!"
Bàn tay nhỏ nhắn của ngươi bao phủ lấy mu bàn tay của "nàng", khiến "nàng" khẽ dừng lại.
Ngón tay Thanh Đường cưng chiều chạm vào mũi ngươi: "Em muốn ta giúp sao?"
Ngươi vội lắc đầu và tiếp tục tranh tài với sợi chỉ kim tuyến: "Em muốn tự tay làm."
Thế nhưng kết quả là ngươi lại đâm trúng ngón tay một lần nữa.
Vừa kêu một tiếng, ma'u còn chưa thấy đâu, người đối diện đã cầm tay ngươi kéo qua.
Trước khi ma'u chảy xuống, "nàng" ngậm ngón tay ngươi và đầu lưỡi khẽ quét qua vết thương. Cảm giác hơi đau đớn cùng môi lưỡi mềm mại khiến ngươi giật mình mở to hai mắt, nhất thời ngẩn người, nhìn "nàng" cúi đầu rũ mắt.
Cổ họng "nàng" cử động, đem vị tanh ngọt trong miệng nuốt xuống.
Trước khi mở miệng "nàng" còn nhẹ nhàng liếm qua vết thương.
"Lần sau làm nốt đi, nếu không đôi tay nhỏ của em sẽ biến thành cái rây mất."
Ngươi phục hồi tinh thần, vội vàng hoảng sợ rút tay trở về. Trên đó vẫn còn lưu lại cảm xúc ấm áp và ẩm ướt, khiến trái tim của ngươi đập hoảng loạn.
Do dự một lát, ngươi mới đỏ mặt nói, "Chị dâu, lần sau dùng băng quấn lại là được, tay em bẩn lắm..."
Trên đôi môi mỏng của "nàng" dây một giọt ma'u đào, so với son còn xinh đẹp rực rỡ hơn.
"Ta không ghét bỏ Mân Mân."
"Khi em còn bé đến thức ăn thừa cũng đã ăn qua, sao lại chê em được chứ?"
Trái tim ngươi bỗng nhiên bối rối. Khi ngươi đối mặt với ánh mắt tràn đầy tình cảm của "nàng", ngươi sẽ thấy sợ hãi.
Sao lại như thế? Tại sao ngươi lại có cảm giác này?
Ngươi khẽ đè lên vết thương trên ngón tay, trông đợi đau đớn sẽ giúp ngươi thoát ra khỏi mớ cảm xúc miễn cưỡng đó.
Ngươi bỗng thấy trong lòng nóng rực, tựa như bị phỏng, vội vàng đứng lên.
Xấu hổ cười hai tiếng, "Chị dâu, em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, em trở về trước nhé." Ngươi mau chóng rời đi, con "vịt" đang thêu dở cũng bị bỏ lại đó.
Nụ cười trên mặt người phụ nữ đoan trang xinh đẹp chậm rãi biến mất, "nàng" cầm lấy món đồ ngươi để lại, dùng ngón tay chậm rãi vuốt ve đường chỉ thêu lộn xộn.
Vị tanh ngọt trong miệng còn chưa mất đi, triền miên lưu luyến nơi kẽ răng đầu lưỡi.
"Nàng" kỳ thật còn muốn hỏi ngươi, thêu uyên ương là muốn đem tặng ai.
...
Cao Úy lại tới tìm ngươi. Thiếu niên nắm tay chặn ngươi lại sau núi giả, vẻ mặt lo lắng, "Em đã nhắc chuyện của chúng ta với chị dâu chưa?"
Ngươi và Cao Úy hai bên thầm mến, đã lén lút hẹn hò nửa năm. Nhưng ngươi không dám nói với chị dâu, trước kia cũng đã có người tới cửa cầu hôn, tất cả đều sẽ bị chị dâu lạnh mặt đuổi về.
"Nàng" nói ngươi còn quá nhỏ, chưa đến tuổi lập gia đình.
Ngươi an ủi cầm lại tay người thương, nụ cười miễn cưỡng, "Đừng vội, qua mấy ngày em sẽ mở lời."
Thiếu niên thở dài một tiếng, ôm lấy ngươi, nặng nề nói: "Ta muốn mau đưa được em về nhà."
Ngươi cũng vậy. Nhưng ngươi không dám làm trái lời chị dâu. "Nàng" giống như mẹ nuôi ngươi khôn lớn, giữa hai người có một sợi dây thừng vô hình, chặt chẽ buộc ngươi vào người "nàng", mỗi bước đi đều phải xem ý của "nàng".
Loại tâm lý này đã in sâu vào xương cốt của ngươi, cùng ma'u thịt ngươi dung hợp thành một thể, đến chính ngươi cũng không phát giác ra.
Đến khi mặt trời bắt đầu lặn ở phía Tây thì ngươi mới trở lại. Lúc hỏi chị dâu đang ở đâu, người hầu Tiểu Thúy chỉ phòng của ngươi, "Thiếu phu nhân đã đợi ở phòng của tiểu thư được một lúc lâu ạ".
Hôm nay ngươi xin ra ngoài đi xem lễ. Lễ hội là giả, nhưng hẹn hò là thật.
Trong lòng có hơi thấp thỏm, ngươi bước từng chút tới cửa. Đôi tay đang định đẩy cửa ra dừng lại, cuối cùng nhẹ nhàng mở hé cánh cửa xem chị dâu có tức giận hay không.
Khe cửa mở ra rất nhỏ, ngươi nhắm một con mắt mới miễn cưỡng nhìn thấy rõ bên trong.
Người phụ nữ mặc váy xanh nhạt ngồi bên giường ngươi. "Nàng" cúi đầu, thân hình khẽ run rẩy, bộ mã não long châu cài trên tóc đen cũng nhẹ đung đưa, phát ra âm thanh đinh đinh đương đương thanh thúy.
Hai gò má của "nàng" ửng đỏ lạ kỳ, trong tay còn nắm một món đồ che kín miệng mũi, như người nghiện từng ngụm hít hà.
Lúc đầu ngươi cho rằng đó là túi thơm, cho đến khi "nàng" ngửa đầu lên, trong đôi mắt dạt dào như hồ nước hiện lên say sưa.
Người phụ nữ ngày thường đoan trang ôn nhã giờ phút này lại khó tự không chế dùng thanh âm quái dị hết lần này tới lần khác gọi tên ngươi, "Mân Mân... Mân Mân..."
Món đồ kia đột nhiên buông thõng xuống dây đai màu đỏ thêu hoa hải đường, lúc này ngươi đã nhìn rõ thứ đó.
Là quần áo bên người của ngươi.
Trong nháy mắt ngươi cảm thấy như bị sét đánh, cả người đổ mồ hôi lạnh, lúc lùi về phía sau suýt chút đã té ngã.
Ngươi ổn định được cơ thể, chân lại đau đớn như trật khớp.
Không dám tin một màn mới bày ra trước mắt, dạ dày co rút phản ứng đầu tiên, ngươi thoáng nghĩ lại liền thấy muốn nôn.
Ngươi vội vàng rời đi.
Sau khi quay lại phòng sách, ngươi bảo Tiểu Thúy rót cho ngươi một chén nước ấm, ngươi hoảng hồn uống hai ba chén, mới miễn cưỡng thấy ổn hơn.
Cô nhóc không hiểu nguyên nhân ra sao lo lắng nhìn ngươi, nhẹ nhàng vỗ lưng, "Tiểu thư làm sao thế ạ? Có phải người cãi nhau với thiếu phu nhân không?"
Chỉ cần có người nhắc đến "nàng" ta, ngươi đã cứng đờ người lại.
Chị dâu bị sao vậy? Tại sao lại dùng quần áo của ngươi để làm cái trò đó?
Khi ngươi nghĩ tới một số câu chuyện hương diễm vô tình đọc được trong sách vở, ngươi mới vỡ ra, có lẽ chị dâu thực sự cần tái hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz