ZingTruyen.Xyz

Hoa Son Tai Khoi 802 1000

Vạn Kim Đại Phu đi xuống vách đá nhìn chằm chằm vào Trường Nhất Tiếu.

‘Bá Quân...’

Có hai lý do để hắn chấp nhận lời đề nghị của Trường Nhất Tiếu.

Thứ nhất là vì cảm giác uy hiếp.

Cảm giác về chuyện Trường Nhất Tiếu thậm chí không cần phải dùng tay cũng có thể dễ dàng đánh bại được hắn ta. Và sức mạnh quá mức đó cần được dùng để đối phó với những kẻ bên ngoài chứ không phải là nội bộ Tà Phái.

Và lý do thứ hai là...

‘Ta đã nghĩ rằng nếu có thể lợi dụng hắn ta một cách hợp lý thì cũng chẳng có thiệt hại gì’

Chuyện này thì quá rõ ràng rồi.

Tính toán thứ hai này của hắn đã sai.

Hắn luôn tự phụ rằng bản thân hiểu rất rõ Trường Nhất Tiếu. Nhưng Trường Nhất Tiếu quả nhiên là một tồn tại không thể đặt trong tính toán của hắn ta. Kể từ khi Trường Nhất Tiếu tìm đến bọn họ cho đến thời điểm này, mọi chuyện xảy ra đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

‘Ngược lại ta mới chính là quân cờ dưới sự điều khiển của hắn?’

Vạn Kim Đại Phu khẽ rùng mình.

Trong cuộc chiến bùng nổ như nham thạch này, có lẽ điều khiến Trường Nhất Tiếu sợ nhất không phải là lũ Chính Phái kia mà chính là việc phải đánh nhau với những kẻ Tà Phái dưới trướng hắn.

Ngay lập tức, trái tim Vạn Kim Đại Phu thắt lại.

“Dù sao thì...”

Vạn Kim Đại Phu che giấu nội tâm thản nhiên mở lời.

“Đại sự đã thành rồi”

“Đã thành ư?”

Khuôn mặt Hắc Long Vương khi nghe thấy những lời đó ngay lập tức trở nên méo mó.

“Đó là với các ngươi thôi. Còn Trường Giang Thủy Lộ Thập Bát Trại của bổn tọa đã bị thiệt hại nặng nề! Một nửa Hắc Long Trại đã bị phá hủy hoàn toàn và không thể khôi phục được nữa!”

Hắc Long Vương hai mắt toát ra sát khí nhìn chằm chằm vào Trường Nhất Tiếu.

“Trường Nhất Tiếu! Nhà ngươi đã nói rằng nhất định sẽ mang lại lợi ích cho Trường Giang! Ngươi đang trêu đùa bổn tọa đấy phải không?”

“Lũ khốn các ngươi...Chậc chậc chậc!”

Thiên Diện Tú Sĩ tặc lưỡi.

“Vẫn biết các ngươi là lũ ngu dốt nhưng không ngờ còn chẳng biết phân biệt tình hình gì cả. Hắc Long Vương, ngươi nên cẩn thận cái miệng của mình thì hơn. Tứ Bá Liên bây giờ chỉ mới là bắt đầu mà thôi. Sự uy nghiêm của Minh Chủ bị tổn hại đối với chúng ta mà nói cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành!”

“Câm miệng! Cái tên chuột nhắt kia! Không phải nhà ngươi đã lên kế hoạch cùng Trường Nhất Tiếu để lừa gạt bổn tọa đó sao?”

Trước sự tức giận của Hắc Long Vương, hai mắt Thiên Diện Tú Sĩ trở nên sắc lạnh ngay tức khắc.

“Khự khự”

Nhưng ngay lúc ấy, Trường Nhất Tiếu vẫn mỉm cười và cất giọng nhẹ nhàng..

“Không việc gì phải tức giận như vậy. Bởi vì bổn quân đã mang lại lợi ích cho Trường Giang rồi đó thôi”

“Lợi ích? Ngươi vừa nói là lợi ích ư?”

“Bây giờ dù ngươi có làm gì ở Trường Giang cũng chẳng có ai cản trở nữa. Ít nhất là trong vòng 3 năm tới.”

Hắc Long Vương mở to hai mắt đầy nghi hoặc.

“Nhưng mà quan phủ...”

“Quan phủ đơn độc đối phó với thủy trại là một việc vô cùng khó khăn. Chúng chỉ đứng ra khi nhận được sự chi viện từ Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia mà thôi. Nếu như quan phủ không được trợ giúp thì bọn chúng hẳn là sẽ giả vờ như không biết chuyện gì”

“Hừm”

“Nếu được như vậy thì việc khắc phục thiệt hại ở mức độ này cũng chẳng phải việc gì khó khăn phải không nào? Ngược lại, nhà ngươi thậm chí có thể phát triển thủy trại mạnh mẽ hơn trước!”

Hắc Long Vương không nói thêm một lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào Trường Nhất Tiếu rồi ho một tiếng lớn.

“Minh Chủ, ngươi không lừa bổn tọa đấy chứ?”

“Đương nhiên rồi”

Hắc Long Vương lùi lại, đến lượt Thiên Diện Tú Sĩ mở lời.

“Minh Chủ, bọn chúng sẽ giữ lời hứa phải không?”

“Không thể không giữ. Không, phải giữ”

Khóe miệng Trường Nhất Tiếu khẽ cong lên.

“Không việc gì phải lo lắng về việc những kẻ bị ràng buộc bởi danh phận và thể diện có giữ lời hứa hay không. Ngươi không cần bận tâm về điều đó cũng được”

“Hừm. Ta tin Minh Chủ”

Vạn Kim Đại Phu mở lời.

“Nếu vậy thì, điều quan trọng nhất lúc này chính là ổn định Tứ Bá Liên rồi”

“Đúng vậy”

“Vậy chúng ta quay về chỉnh đốn lại thế lực để chuẩn bị cho một đế chế mới”

“Đương nhiên rồi”

“Vậy nhưng ta vẫn còn thắc mắc một chuyện”

Vạn Kim Đại Phu với ánh mắt u ám nghiêng nghiêng đầu hỏi.

“Nếu đã huy động đến cả Huyết Cung thì việc xử lý toàn bộ những kẻ ở đó cũng chẳng phải việc gì khó khăn. Thêm vào đó, Thiếu Lâm, Nam Cung, Võ Đang...đáng bị như vậy mà?”

“Vậy ư.....”

Khóe miệng Trường Nhất Tiếu khẽ cong lên.

“Điều bổn quân muốn không phải là chiến thắng ở một trận chiến mà là chiến thắng ở cả cuộc chiến. Đối thủ của bổn quân...à không, đối thủ của chúng ta không phải là Võ Đang hay Thiếu Lâm mà là toàn thể Trung Nguyên này”

“...”

“Ngươi có biết vì sao con người luôn sợ ma quỷ không?”

“Bởi vì bọn chúng khó đối phó?”

“Không”

Trường Nhất Tiếu lắc đầu.

“Bởi vì họ biết chính xác ma quỷ là gì”

“...”

“Những người không biết đến ma quỷ cho dù nhìn thấy quỷ cũng chẳng biết sợ. Nhưng những kẻ được nghe vô số lần về ma quỷ và biết rõ nó là gì chắc chắn sẽ cảm thấy sợ hãi khi phải đối mặt”

Khuôn mặt Vạn Kim Đại Phu trở nên cứng đờ.

“Bổn quân phải khiến toàn thể thiên hạ này phải sợ hãi bổn quân, sợ hãi cái tên Tứ Bá Liên. Khi đó mọi chuyện có lẽ sẽ dễ dàng hơn đôi chút”

Vạn Kim Đại Phu lắc đầu.

Đến tận đây vẫn như vậy. Cái tên khốn kia dường như nói tất cả nhưng cuối cùng cũng như chẳng nói gì cả.

Nhưng có một điều Vạn Kim Đại Phu có thể chắc chắn.

“Tạo ra Tứ Bá Liên là một quyết định đúng đắn”

“Haha”

Trường Nhất Tiếu mỉm cười.

“Nếu ngươi đã nghĩ được như vậy thì đừng quá ám ảnh với cái tên Hắc Qủy Bảo. Bổn quân cũng sẽ bỏ đi cái tên Vạn Nhân Phòng”

“Bổn tọa biết rồi. Vậy thì hẹn ngày sớm tại ngộ. Chúng ta sẽ còn nhiều việc phải thảo luận”

Vạn Kim Đại Phu xoay người như thể mọi chuyện đã kết thúc.

Ngay lúc đó, Hắc Long Vương cũng quay người với nụ cười đầy thỏa mãn. Đến cuối cùng, chỉ còn lại Thiên Diện Tú Sĩ nhìn Trường Nhất Tiếu và cười lớn.

“Minh Chủ, ngươi đã vất vả nhiều rồi”

“Việc làm thôi”

“Sau này mong được Minh Chủ chỉ giáo nhiều hơn. Bổn tọa chỉ muốn nói rằng bổn tọa luôn tin vào thực lực của Minh Chủ”

“Đương nhiên rồi”

“Hahaha. Thật thú vị. Thật thú vị”

Thiên Diện Tú Sĩ rời đi với nụ cười kỳ lạ. Khi tất cả rời đi cũng là lúc sát khí đè nén nơi Trường Nhất Tiếu bùng nổ.

“Lũ độc xà xảo quyệt”

Phía sau Trường Nhất Tiếu từ khi nào đã được chuẩn bị một chiếc xe ngựa bạch sắc với tám con ngựa được buộc phía trước. Hỗ Gia Danh trên tay cầm một chiếc khăn bông, yên lặng chờ đợi phía sau để đón Trường Nhất Tiếu.

“Bang Chủ, à không, Minh Chủ, người đã vất vả nhiều rồi...”

“Không cần phải nói ra những lời như vậy. Thật là mất mặt.”

Trường Nhất Tiếu khẽ rên rỉ. Hỗ Gia Danh mỉm cười cay đắng rồi đưa chiếc khăn bông ướt ra.

“Một lũ người đến chỉ để gây sự”

“Được rồi, bổn quân cũng đâu phải không có tay”

Trường Nhất Tiếu nhận lấy chiếc khăn và bắt đầu lau máu dính trên cơ thể.

“Mọi chuyện đã diễn ra theo đúng như Minh Chủ dự tính”

“Bây giờ mới là bắt đầu mà thôi”

Trường Nhất Tiếu trả lời như thể chuyện đó không quan trọng. Hắn gập chiếc khăn mấy lần để lau phần thân trên cơ thể. Hỗ Gia Danh lấy ra một chiếc bạch sắc Trường Bào bên trong xe rồi khoác cho hắn ta. Trường Nhất Tiếu sau khi chỉnh trang y phục gọn gàng khẽ cau mày khi nhìn thấy đống đồ trang sức bị hỏng.

“Chậc”

Leng keng.

Hắn dứt khoát giật đống đồ trang sức ra rồi thở dài. Cuối cùng hất mái tóc đang rũ xuống ra phía sau.

“Lũ độc xà kia không lý nào lại ngoan ngoãn theo bổn quân được. Trước tiên cứ dập đám cháy trước, từ giờ bổn quân sẽ bắt đầu nuốt chửng Tứ Bá Liên”

“Rõ ràng là sẽ như vậy”

“Phải. Tập tính của Tà Phái vốn dĩ là như vậy. Bọn chúng sẽ nhăm nhe đến một hạt đậu ngay trước mắt thay vì một con mồi ở nơi xa. So với lũ Chính Phái thì lũ người này còn là vấn đề lớn hơn.”

Nếu như Trường Nhất Tiếu hoàn toàn hủy diệt Võ Đang và Thiếu Lâm ở nơi này thì chuyện sau đó quá rõ ràng rồi.

Lũ người đó chắc chắn sẽ không thèm để ý đến lũ Chính Phái nữa mà sẽ tận lực đối phó với Trường Nhất Tiếu. Bọn chúng sẽ cấu kết với nhau loại bỏ Trường Nhất Tiếu và Vạn Nhân Phòng sau đó chia nhau mảnh đất Giang Nam màu mỡ này.

Lịch sử Tà Phái đã lặp đi lặp lại chuyện như thế này không biết bao nhiêu lần rồi.

“Nhưng...từ giờ sẽ không như vậy nữa”

Khóe miệng Trường Nhất Tiếu cong lên một cách kỳ lạ.

“Tứ Bá Liên vốn dĩ không nên có sức mạnh. Chỉ khi bổn quân chi phối được Tứ Bá Liên thì mọi chuyện mới có ý nghĩa mà thôi. Những gì bổn quân nhận được trong cuộc chiến tranh này không phải là những điều như vậy. Mà là cái tên Bá Quân Trường Nhất Tiếu thực sự đã vang danh thiên hạ”

Trường Nhất Tiếu dùng ngón trỏ lướt nhẹ qua môi.

“Danh tiếng là một thứ rác rưởi vô dụng không đáng một xu. Nhưng đôi khi nó lại có sức mạnh lớn hơn bất kì sự bạo lực nào”

Sự cảm thán khẽ lướt qua đôi mắt Hỗ Gia Danh khi hắn nhìn Trường Nhất Tiếu.

Trường Nhất Tiếu rốt cuộc từ khi nào đã vẽ ra bức tranh này vậy?

Kể từ khi hắn tập hợp những kẻ cầm đầu Thần Châu Ngũ Bá ư?

Hay là từ khi Lục Lâm xảy ra bạo loạn?

Không, không phải.

‘Ít nhất khi gặp Môn Chủ Đường Môn hắn đã vẽ nên được đại cục này rồi’

Chính vì vậy mà hắn đã ra sức ngăn cản khi Hỗ Gia Danh muốn trừ khử Hoa Sơn Thần Long.

Không chỉ nhìn trước tương lai. Trường Nhất Tiếu đặt toàn bộ thiên hạ vào lòng bàn tay mà thỏa sức đùa giỡn.

“Kể từ bây giờ chúng ta sẽ có một thời gian bạo chiến đấy. Lấy những thứ quý giá từ tay lũ rắn kia không phải là chuyện dễ dàng”

“Nhưng Minh Chủ sẽ thành công thôi”

“Chậc chậc. Gia Minh à, Gia Minh. Ngươi đánh giá quá cao bổn quân rồi. Chưa gì bổn quân đã cảm thấy đau đầu rồi đấy”

Trường Nhất Tiếu lắc đầu rồi leo lên xe ngựa. Hỗ Gia Danh cũng theo sau hắn ta, sau khi đóng cửa, hắn lấy rượu đã chuẩn bị từ trước rồi cung kính dâng lên.

“Thuộc hạ đã chuẩn bị trước cho Minh Chủ đấy ạ”

“Chính vì vậy mà bổn quân rất thích nhà ngươi đấy”

Trường Nhất Tiếu cười khúc khích.

“Đường phải đi vẫn còn rất dài. Nhưng hôm nay có thể nâng chén chúc mừng rồi. Phải không nào?”

“Đương nhiên rồi thưa Minh Chủ”

“Hahahaha”

Ngay khi Trường Nhất Tiếu định rót rượu vào chén.

“Hửm?”

Cổ của Hỗ Gia Danh hướng về phía cửa xe ngựa. Bởi vì có gì đang xảy ra và náo loạn bên ngoài.

‘Có chuyện gì vậy nhỉ?’

Trận chiến đã kết thúc rồi kia mà?

Trường Nhất Tiếu cau mày, Hỗ Gia Danh vội vàng lên tiếng.

“Để thuộc hạ ra xem có chuyện gì...”

Nhưng ngay khi hắn định rời vị trí thì.

Xoẹt

Có cái gì đó sắc bén đột nhiên xuất hiện xuyên qua vách xe ngựa.

Toàn thân Hỗ Gia Danh ngay lập tức lạnh toát.

Thanh kiếm thực sự quá sắc bén đi sượt qua mặt và phản chiếu gương mặt hắn lên bề mặt kiếm diện.

“...”

Thanh kiếm này chỉ cần đi lệch một tí nữa thôi thì hắn ta đã chẳng thể sống sót.

“Chậc”

Trường Nhất Tiếu khẽ tặc lưỡi sau khi chặn được thanh kiếm đột ngột xuất hiện và xuyên qua vách xe ngựa.

“Cái tên tính cách gấp gáp quá này”

Sau một tiếng thở dài, Trường Nhất Tiếu cầm bình rượu rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Sau khi mở cửa xe ngựa ra, trước mắt hắn là các võ giả Vạn Nhân Phòng đang tập trung lại để bảo vệ chiếc xe ngựa. Và một người nam nhân đứng ở phía đối diện.

“Lui lại đi”

“Rõ!”

Các võ giả Vạn Nhân Phòng nhanh chóng lui sang hai bên. Trường Nhất Tiếu xuống xe ngựa và bắt đầu rút thanh kiếm đang mắc kẹt trên xe ngựa ra.

“Thanh kiếm này là quà chia tay à?”

“Cầm lấy đi. Đồ đắt tiền đấy”

“Chậc. Thích thật đấy”

Trường Nhất Tiếu ném thanh kiếm về phía người nam nhân với gương mặt đầy tiếc nuối. Thanh Minh cầm thanh Ám Hương Mai Hoa Kiếm có gắn sợi vải lục sắc tra lại thanh kiếm vào vỏ kiếm rồi nhìn về phía Trường Nhất Tiếu.

Trường Nhất Tiếu thở dài nhẹ nhàng.

“Chiếc xe ngựa này cũng là đồ đắt tiền đấy...”

“Nếu ngươi đến Thiểm Tây ta sẽ mua cho ngươi một cái mới”

“Đổi lại bổn quân phải đưa cái đầu của mình cho ngươi à?”

“Cũng phải mức độ đó đấy chứ?”

“Hahahaahaha”

Trường Nhất Tiếu nở nụ cười tươi rói khi nhìn thấy Thanh Minh rồi ném bình rượu trên tay cho hắn. Thanh Minh đón lấy bình rượu không nói một lời rồi đưa lên miệng.

Ực. Ực. Ực.

Trường Nhất Tiếu lại cười khi nhìn thấy dáng vẻ Thanh Minh uống rượu không một chút do dự.

“Mùi rượu thật tuyệt”

Ngay sau đó hắn cũng bắt đầu tu nguyên bình rượu.

Hỗ Gia Danh ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó.

Là vì Thanh Minh dám xông vào nơi Vạn Nhân Phòng đang tập trung và phóng kiếm về phía xe ngựa của Trường Nhất Tiếu, hay là vì Trường Nhất Tiếu chia rượu cho Thanh Minh?

Hắn hoàn toàn không thể hiểu được thế giới của bọn họ.

Hai người đưa bình rượu ra khỏi miệng rồi nhìn nhau.

Một nụ cười lộ răng hiện lên trên môi Trường Nhất Tiếu như thể một con thú đang đe dọa con mồi của mình.

“Được rồi...”

Sát khí và ác ý như bùng nổ trong tiếng gầm gừ đó.

“Bổn quân đã tha mạng cho ngươi tại sao ngươi lại tìm đến đây nữa vậy? Đừng nói rằng ngươi đến đây để cầu xin cái chết đấy nhé?”

Ngay sau đó sát ý tràn ngập trong đôi mắt của Thanh Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz