ZingTruyen.Xyz

Hien Hoa Dinh Menh H


"Hoa à. Là một Omega, con cần phải cẩn thận. Những tên Alpha ngoài kia chỉ muốn biến con thành đồ chơi để thỏa mãn dục vọng dơ bẩn của chúng mà thôi." Thằng nhóc đang ngái ngủ ậm ừ vài tiếng trả lời rồi lại chìm vào giấc ngủ. Người phụ nữ lớn tuổi thấy vậy thì mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc của đứa trẻ đang ôm trong lòng. Tiếng thở đều đặn của bà bỗng chốc trở nên dồn dập rồi ngừng hẳn.

Sáng hôm sau, khi Hà Cửu Hoa thức giấc, chào đón thằng nhóc không phải là bữa sáng đơn giản như thường lệ mà chỉ có cơ thể lạnh ngắt của bà đang nằm yên bên cạnh nó. Nó cố gắng lay người phụ nữ ấy dậy nhưng hình như toàn bộ cố gắng của nó chẳng có tác dụng.

Thằng nhóc sợ hãi bật khóc nhưng trong cơn hoảng loạn, nó vẫn không quên chạy đi ra ngoài cầu cứu hàng xóm.

"Tội nghiệp thằng nhóc. Có bà thôi mà giờ bà nó cũng chết rồi." Tiếng xì xầm xung quanh chẳng khác nào con dao nhọn liên tục cứa vào vết thương đang rỉ máu của nó. Hà Cửu Hoa không biết bản thân nên làm gì nữa cả. Nó hiện tại chỉ mới tám tuổi. Dù cho nó có muốn tìm việc làm cũng sẽ chẳng có ai dám mướn nó. Hơn nữa nó còn biết mình là một Omega. Mọi thứ đã không mấy tốt đẹp sẽ lại càng khó khăn.

Thằng nhóc nhỏ thó ngồi bó gối nhốt mình bên trong căn phòng ngủ cũ kỹ đóng chặt. Đối với tương lai nó cảm thấy thật mờ mịt. Hàng vạn câu hỏi như mình sẽ phải làm gì đây, mình phải sống như thế nào liên tục chạy đến làm phiền nó.

"Nhóc có phải Hà Cửu Hoa không?" Giọng nói xa lạ đánh thức nó khỏi cơn ác mộng. Hai hàng mi chớp nhẹ vài cái rồi tách ra giúp thằng nhóc nhìn rõ được người đang ngồi xổm trước mặt nó. Bởi vì vừa thức giấc nên sự cảnh giác của nó hiện tại bằng không. Cái đầu nho nhỏ theo thói quen gật gật.

"Chào nhóc. Anh là Dương Cửu Lang. Hiện tại anh đang làm nhân viên ở cô nhi viện Bình Minh. Để anh mang em đến đó nhé." Chẳng đợi thằng bé kịp trả lời anh đã bế nó lên rồi rời khỏi nơi đã từng là mái ấm của nó. Mặc dù không nỡ, Hà Cửu Hoa cũng không còn cách nào khác. Nó đã mấy ngày không được ăn rồi. Nếu còn cố chấp, nó biết rằng nó sẽ chết giống như bà.

Nhiều năm qua đi, thằng nhóc của ngày nào đã trưởng thành. Bởi vì không muốn trở thành gánh nặng cho cô nhi viện nên khi vừa đủ tiền, Hà Cửu Hoa liền rời khỏi nơi ấy để đi đến Bắc Kinh phồn hoa với giấc mộng làm diễn viên.

Anh của năm hai mươi tuổi, trẻ trung phơi phới và đầy hoài bão cũng từng ôm hy vọng đăng ký vào các công ty giải trí. Thế nhưng hiện thực tàn khốc. Cửu Hoa bị từ chối nhiều đến mức ước mơ đang cháy bỏng cũng trở nên lụi tàn.

Sự tuyệt vọng vây lấy anh, nhốt anh vào một căn phòng tối. Nó hết lần này đến lần khác dùng những từ ngữ tồi tệ nhất để hành hạ, giày vò anh. Trong lúc cuộc sống của Cửu Hoa lâm vào cảnh khốn cùng, nỗi nhớ nhung về bà đã cho anh sức mạnh để bước tiếp.

Năm năm tha hương cầu thực khiến anh hiểu ra nhiều điều, mài nhẵn lòng tự tôn và đập vụn thứ gọi là mộng tưởng vào một tương lai tươi sáng đã từng bám lấy anh như hình với bóng mỗi khi đêm về.

"Đêm nay có khách mới đó. Làm không tốt thì "má" phạt ráng chịu." Quan Cửu Hải nở một nụ cười xấu xa rồi vội né sang một bên trước khi người đối diện kịp cho cậu một cước vào mông. "À mà khách này có sở thích đặc biệt. Anh không chịu được nữa thì nhớ ấn nút. Má sẽ không trách đâu." Dù cho có thích trêu chọc người anh nuôi này đến đâu thì cậu vẫn rất quan tâm đến Cửu Hoa.

Hà Cửu Hoa nghe xong cũng chẳng có phản ứng lớn gì. Dù sao anh cũng quen rồi. Cùng lắm thì chịu đau một tí nhưng nhận được lương cao hơn. "Anh biết rồi. Em lo mà chăm sóc bản thân mình trước đi. Anh nghe nói vị khách kia đêm nay lại đến đấy." Tin dữ ập đến khiến cậu rùng mình. Mỗi lần người đó đến cậu đều phải từ chối tiếp khách vài ngày. Làm ăn lỗ vốn như vậy mà "má" cũng chịu làm khiến Quan Cửu Hải thật sự không hiểu nổi.

"Vậy em chạy đi chuẩn bị trước đây. Huhu. Đêm nay chắc em lành ít dữ nhiều rồi." Hà Cửu Hoa ngoài bất lực mỉm cười trước cậu em này thì chẳng còn biết làm gì khác.

Nhìn đồng hồ chỉ còn mười phút nữa là đến giờ thì anh cũng vội vàng mặc cho xong trang phục đã được khách yêu cầu từ trước. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên nhưng nhìn bản thân trong gương chỉ có một cái quần lọt khe màu trắng và vòng cổ dành cho Omega vẫn khiến Cửu Hoa đỏ mặt.

Sau khi xong hết tất cả, anh căng thẳng ngồi trên giường chờ đợi vị khách của đêm nay. Tiếng đồng hồ treo ở bức tường đối diện phát ra tiếng tích tắc khiến cơ thể đang căng chặt càng bất an.

Trong lúc Hà Cửu Hoa đang cố gắng bình ổn hô hấp thì đột nhiên bị pheromone mùi đất ẩm từ phía sau lưng đè ép đến không thở được. Sức khống chế của người kia quá mạnh khiến cơ thể anh không tự chủ được mà run rẩy quỳ rạp xuống trên sàn nhà.

Mặc dù nhục nhã nhưng thứ khiến chàng trai ấy tuyệt vọng nhất không phải việc không thể phản kháng, mà là bản năng dâm đãng của một Omega. Cái miệng nhỏ ở phía bên dưới của Hà Cửu Hoa không hề theo ý anh mà cứ liên tục mấp máy, chảy ra dịch nhờn làm ướt đẫm cả khe mông bị phơi bày ngoài không khí. Cảm giác trống rỗng, râm ran, muốn được lấp đầy giống như thủy triều ập đến dần cuốn anh vào dòng xoáy mang tên dục vọng.

"Nhìn lên." Giọng nói trầm ấm vừa ra lệnh Cửu Hoa liền lập tức làm theo. Khi mắt cả hai chạm nhau, họ liền biết đối phương chính là bạn đời định mệnh phù hợp nhất mà Thượng Đế đã cố tình sắp đặt. Sự liên kết của họ chính là một cam kết bền vững không thể nào phá vỡ được. Nếu như một trong hai chết đi, người còn sống sẽ chết dần chết mòn trong đau đớn bởi vì sự thiếu hụt nhanh chóng của các tế bào được tạo ra để cộng sinh. Thứ có thể giúp được người mất đi một nửa định mệnh xoa dịu cơn đau chính là pheromone tương thích đến hơn 98% hoặc hương liệu được tinh chế từ tuyến thể của bạn đời đã mất. Thế nhưng chúng cũng chỉ kéo dài tuổi thọ của người còn sống thêm tối đa hai năm đến khi toàn bộ các tế bào cộng sinh cạn kiệt.

Sau vài phút ngây người để tiếp nhận sự thật, cả Cửu Hoa và vị khách của anh đều yên lặng chẳng biết nên làm gì cho phải. Mỗi khi họ định cất lời thì đều bị những suy nghĩ rối loạn trong đầu xen ngang. Cho đến khi Hà Cửu Hoa định đứng lên để bớt tê chân thì pheromone mùi đất ẩm thoang thoảng trong không khí lại lần nữa bùng lên đè ép anh không thể động đậy.

"Tôi gọi là Tần Tiêu Hiền." Nói xong hắn ngồi xổm xuống đưa tay ra vuốt ve mái tóc của Omega như thể đang vuốt ve một con vật. Những ngón tay thon dài có chút chai sần xoa nhẹ lên vành tai trắng nõn, di chuyển theo đường viền của xương quai hàm rồi dừng lại khi chạm đến đôi môi mềm mại.

Đôi mắt của Tần Tiêu Hiền giống như bị dính keo dán chặt lên hai cánh môi đang hé mở. Hắn tự hỏi không biết vì lý do gì mà hắn hiện tại cực kỳ muốn hôn lên chúng. Trước khi kẻ luôn tự mãn kịp nhận ra, hắn đã nâng đối phương lên và dùng sự dịu dàng để đối đãi người trước mặt. Một nụ hôn nhẹ, hai nụ hôn nhẹ, rồi đến gặm nhấm, cắn mút như thể đôi môi người đó là món ngon nhất trần đời.

Trong lúc không tự làm chủ được chính mình, hai cánh tay chắc khỏe của hắn đã ôm lấy cái eo nhỏ, siết chặt đến mức Hà Cửu Hoa cảm thấy đau đớn. Mùi đất ẩm chứa đầy tính xâm lược dần trở nên nhu hòa, bao bọc lấy từng tấc da thịt của Omega trong lòng để xoa dịu sự bất an. Ý nghĩ muốn được đánh dấu, tạo kết cũng từ đó mà được hình thành, chiếm trọn tâm trí của gã Alpha trẻ.

Nụ hôn càng lúc càng sâu khiến Hà Cửu Hoa cảm thấy có chút khó thở nên ngọ nguậy để tìm đường thoát ra. Nhưng dù cho anh có cố gắng đến mấy cũng chẳng khác nào châu chấu đá xe. Sức lực của cả hai quá chênh lệch thế nên Omega lớn tuổi hơn chỉ có thể để mặc Tần Tiêu Hiền trêu chọc đến tận hứng. Cái lưỡi ướt át giống như con rắn nước thuần thục vòng quanh khoang miệng, quấn lấy lưỡi anh trao đổi nước bọt lẫn dưỡng khí. Mỗi lần hắn cố gắng cướp lấy hô hấp của anh là mỗi lần anh phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ trong cổ họng như mời gọi, cổ vũ bạn đời định mệnh của mình tiếp tục.

Sau khi cảm thấy đã đủ, hắn mới chịu buông người bị mình hôn đến mềm nhũn cả người. "Anh đang rơi vào kỳ phát tình sao? Mùi hương của anh thật dễ chịu." Mặc dù đã lấy lại được lí trí nhưng không biết vì sao hắn lại không muốn phá vỡ bầu không khí của hiện tại. Có lẽ thứ gọi là bạn đời định mệnh thật sự có thể ảnh hưởng lên suy nghĩ và hành động của bất cứ ai. Những dự định ban đầu hoàn toàn bị phá hủy bởi sự ngọt ngào đầy mê hoặc.

"Tôi... Tôi khó chịu quá." Hà Cửu Hoa cảm thấy cả cơ thể như đang bị đặt trên đống lửa vậy. Da thịt kề cận nhưng không đủ để giải tỏa dục vọng khiến anh muốn phát điên. "Cho tôi! Cho tôi đi!" Hiện tại bản năng của một Omega rơi vào kỳ phát tình hoàn toàn chiếm lấy anh. Nó thôi thúc anh muốn được quỳ xuống dưới chân của bất kỳ tên Alpha nào và van lơn họ thỏa mãn cho cái lỗ luôn thèm khát được lấp đầy, tràn ngập dâm dịch để bôi trơn thứ sẽ gieo hạt giống vào khoa sinh sản để Omega có thể hoàn thành nghĩa vụ vì Alpha của mình tiếp tục giống nòi.

Kỳ phát tình bởi vì bị pheromone của bạn đời định mệnh kích thích dữ dội đến mức giày vò người đàn ông lớn tuổi hơn đến sống dở chết dở. Anh mặc dù đã trải qua rất nhiều kỳ phát tình nhưng lần này hoàn toàn không giống. Sự đói khát và ham muốn bộc phát mạnh mẽ hơn gấp ngàn lần. Làn da trơn mịn đã bị phủ một lớp mồ hôi nóng đến mức Hà Cửu Hoa nghĩ rằng bản thân sẽ đốt cháy cả hai, thiêu trụi tất cả mọi vật xung quanh và rồi họ sẽ hòa vào nhau, dùng cái chết để chứng minh mối liên kết vĩnh hằng.

Thật lãng mạn làm sao cái suy nghĩ viển vông trong lúc dục vọng giày xéo đến mất đi tính người. Anh bật cười rồi lại khóc. Nghĩ đến mình sẽ như con thú hoang chổng mông cầu xin được chơi nát trong khi lý trí bị bản năng vùi lấp Hà Cửu Hoa cảm thấy nhục nhã như lần đầu dạng chân tìm những đồng tiền nhơ bẩn. Biết làm sao đây khi chính anh là người đã tự chọn con đường này cho chính mình mặc kệ lời dặn dò của bà.

"Nhanh lên. Chơi tôi đi! Hức hức! Tôi khó chịu quá." Đôi môi bị hôn đến sưng đỏ không biết xấu hổ liên tục bật ra lời cầu xin, rên rỉ trong khi một tay mò xuống dưới đâm vào trong huyệt nhỏ đẫm nước để khuếch trương. Mặc dù đã đưa đến ngón thứ ba vào trong thế nhưng Hà Cửu Hoa vẫn cảm thấy không đủ. Bị dằn vặt quá lâu khiến anh không chịu đựng được nữa mà khóc nức nở. Tần Tiêu Hiền ở một bên cũng không thể chịu được kích thích lập tức hành động.

Những nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước liên tục rơi trên khóe mắt để an ủi rồi dọc một đường xuống rốn. Hắn dịu dàng thay thế tay của đối phương bằng ngón tay của mình sau đó tìm đến tuyến tiền liệt mẫn cảm để trêu chọc. Cơ thể săn chắc bởi vì cơn kích tình mà cong lên trong vô thức.

"Tôi đút vào nhé." Sau khi màn dạo đầu đã đủ, Tần Tiêu Hiền liền đặt một cái gối ở dưới thắt lưng của Hà Cửu Hoa rồi mới chậm rãi đâm thứ thô to giữa hai chân mình vào trong hang động ẩm ướt. Hắn cũng muốn cho anh thời gian để làm quen với kích thước của mình nhưng người dưới thân cứ không ngừng rên rỉ, phát ra mùi hương khiến hắn mụ mị cả đầu óc.

Chẳng mấy chốc bản năng của Alpha trỗi dậy, động tác dịu dàng biến thành thô bạo. Mặc dù Hà Cửu Hoa cảm thấy đau đớn nhưng cơn cực khoái khi bị Alpha xâm chiếm đã khiến anh quên đi hết thảy. Huyệt nhỏ bị căng ra hết cỡ liên tục tiếp nhận những cú thúc mạnh mẽ. Tiếng nhóp nhép, tiếng da thịt va chạm và tiếng nức nở hòa vào nhau, đều đặn vang lên trong căn phòng tối dẫn lối cho hai linh hồn buộc chặt, tạo nên sự liên kết vĩnh hằng.

Thuận theo dục vọng, vòng cổ được đặc chế dành riêng cho Omega bị tháo xuống phơi bày tuyến thể giống như miếng thịt thơm ngon trên cái gáy thanh mảnh khiến con sói đói thèm thuồng liếm lên. Tựa như cảm thấy được nguy hiểm, lí trí của anh chợt quay về và trước khi Hà Cửu Hoa kịp phát ra âm thanh ngăn cản, hắn đã cắn mạnh vào vùng da mỏng truyền pheromone của mình vào trong. Cơ thể bị đè úp sấp cố gắng vùng vẫy lần cuối rồi căng chặt tiếp nhận.

Giống như bị tiêm thuốc kích dục, khoái cảm của việc làm tình tăng lên khiến cả hai quấn lấy nhau không rời. Đến khi Hà Cửu Hoa cảm thấy bản thân sắp ngất đi thì gã Alpha trẻ tuổi mới chịu ngừng lại tạo kết, rồi bơm đầy khoang sinh sản bằng tinh dịch của hắn.

Sau khi bình ổn lại hô hấp và tạo kết hoàn thành, Tần Tiêu Hiền bế anh đi tắm rửa sạch sẽ. Nhìn Omega của mình bị hành đến mệt lả như vậy hắn đột nhiên cảm thấy vui vẻ đến muốn bật cười. Những ngón tay thon dài xoa nhẹ lên vùng bụng sắp sửa chứa thêm một sinh mệnh nhỏ cứ lưu luyến mãi không thôi.

"Để tôi mang anh đi. Mang anh về ngôi nhà sẽ là của chúng ta." Hắn cúi người thì thầm bên tai Hà Cửu Hoa. Đôi mắt mơ màng của anh chớp chớp vài cái để nhìn ngắm Tần Tiêu Hiền trong phút chốc rồi an tâm khép lại chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz