ZingTruyen.Xyz

Hang Ha Ngot Ngot Va Ngot


Cuộc họp fan online của chị kéo dài rất lâu, hội fan nữ vẫy tay chào tạm biệt, nhìn theo bóng lưng chị mà ánh mắt luyến tiếc rưng rưng, chỉ hận không thể ở bên người này suốt vạn năm không rời.



Chị vội vã chạy về khách sạn, muốn xem giờ nhưng đút tay vào túi áo mới nhận ra mình quên mang điện thoại. Vừa nãy mới chỉ mua được một chút đồ, vướng lại lâu như vậy, có lẽ bây giờ cũng đã muộn rồi.



Thở dài một hơi, nhìn làn khói trắng mỏng manh nhẹ hắt ra, chị bất giác mỉm cười khi nghĩ đến hình ảnh bảo bối nhà mình vui vẻ khi thấy đống đồ ăn mà chị đã cất công mang về. 


Về tới nơi, vội vã chạy lên phòng, nhưng giường ngủ từ bao giờ đã trống trơn, chăn gối còn bị ném loạn xạ thảm thương.



Đặt túi đồ ăn lên tủ, chị nghĩ chắc hẳn là cô đã sang phòng bên góp vui, vậy là lại cấp tốc chạy sang bên đấy. Quả nhiên thấy cô đang ngồi trên giường xem mọi người  chơi bài, nét mặt thẫn thờ không tập trung.



Nhìn vẻ mặt cô bây giờ thật khiến chị muốn tiến lại gần mà véo một cái.  Vào phòng, leo lên giường ngồi ngay cạnh cô. Thấy có người đến gần, theo phản xạ cô quay sang nhìn, nhưng thấy chị thì thoáng chốc lộ ra vẻ không vui.



Chị vốn đã bị sự thẫn thờ đáng yêu hồi nãy của cô làm cho mê mẩn nên không để ý nhiều, dịu dàng vòng tay ôm qua bụng cô, cọ cọ cằm vào vai.



Cô khó chịu cựa mình, hất tay chị ra rồi ngồi xích lại về phía Khánh. Mọi người vẫn đang tập trung vào mấy lá bài nên chẳng ai rảnh rỗi đi để ý hai bạn trẻ cả.



Chị thoáng giật mình, nhưng tâm tình đang tốt, cũng không so đo gì với cô. Chị nghĩ chắc cô đang ngái ngủ, cười hì hì ôn như, yêu chiều vuốt mái tóc của cô rồi cúi người xuống, nói thầm vào tai:



" Chị mua đồ ăn cho em đấy, về phòng ăn đi ? "



Vậy mà cô lại chả ư hử gì, tỏ vẻ nghiêm túc nhìn vào bài của Khánh, không để tâm tới chị.



Đến lúc này thì nụ cười của chị đã tắt. Không phải chị đã quá quen với cảnh tượng này sao ? Chị nhăn nhó, vò vò mái tóc xinh đẹp của mình. Cô vợ của chị là đang giận lẫy đây mà. 



Lúc này, ba quân bài của Sếp Đàm đã hạ xuống. Bốn điểm, vẫn cao hơn điểm của Khánh, vậy là cả đám lại hihi haha, vừa vui vẻ vừa thỏa mãn vẽ tới tấp lên mặt cậu ấy. Đặc biệt là Vũ, mặt đã đen xì như đáy nồi, có lẽ là vì bị vẽ quá nhiều, bây giờ mới được trả thù nên cười không ngậm được miệng.



Lại ồn ào náo loạn thêm một lúc nữa, lát sau mọi người mới để ý tới sự tồn tại của chị ở trong phòng. Khánh vẫn không rời quân bài trên tay, hỏi:



" Chị đi đâu mà tối giờ mới thấy mặt vậy ? "



Chị cười cười:



" Đi mua chút đồ! "



Chị nói xong thì len lén liếc nhìn cô. Thấy cô đột nhiên bĩu môi, vẻ mặt ấm ức như trẻ con thì cưng muốn chết, lại xích lại gần cô hơn. 



" Em về phòng đây ! "



Cô hậm hực đứng dậy nói với mọi người, rồi có vẻ bực tức mà đi về phòng, trước khi rời khỏi còn đóng cửa rầm một cái.



" Con bé này hôm nay sao thế nhỉ, bình thường nó nháo lắm cơ mà ? " 



Sếp Đàm làm ra vẻ khó hiểu, trên mặt bị vẽ chi chít mấy hình tròn xoắn ốc với lại cả trái tim tùm lum, trông đến là buồn cười.



Giờ thì chị đã khẳng định điều mà mình đang nghi ngờ là đúng, thế nên vội vã chạy theo. 


Vào trong, thấy cô đang úp mặt nằm trên giường, chị liền nhặt chăn gối bị quẳng dưới đất đắp lên người cho cô, sau đó ôn ôn nhu nhu hỏi:



" Em sao vậy ? " 



Cô nằm im không nhúc nhích, mặt vùi vào trong gối.



" Chị có mua đồ cho em đấy, không ăn à ? "



" Không " - Giọng nói vì bị vùi trong gối mà trở nên nghèn nghẹn.



" Ngoan, nói chị nghe xem nào ? Ai ăn hiếp em ? "



Lại im lặng, chả có phản ứng gì.



Chị thở dài ngồi xuống giường của mình ở bên cạnh, mở điện thoại ra liền thấy cuộc gọi nhỡ từ thuê bao "Bảo bối".



" Vừa nãy gọi chị à ? "



" Bấm nhầm đấy ! "



Gối lại phát ra tiếng nói, rồi lại im lặng.



Chị một chút cũng không hiểu chuyện gì. Rốt cuộc cô vì cái gì mà giận dỗi, vì sao lại đột nhiên ít nói và khó ở như thế ? Hồi chiều vẫn còn vừa hát vừa nhảy, vô cùng vui vẻ. Ngay cả lúc ăn cơm vẫn không ngừng làm trò chọc mọi người cơ mà.



Ngồi một lúc lâu cũng chẳng nghĩ ra lí do nào, giường bên cạnh thì đã vang lên tiếng thở khẽ khàng đều đều. Chị liền đi tới quay người cô nằm ngửa lên cho thoải mái, sau đó kéo chăn đắp kín người cô.



Do úp mặt xuống gối nãy giờ nên hai má phính của cô đã đỏ hồng lên, khuôn miệng he hé mở, thi thoảng chu lại, trông rất giống một đứa trẻ, đáng yêu chết đi được. 



Một cảm giác ngọt ngào bất chợt dâng lên khắp trong lồng ngực chị. Quỳ hai đầu gối xuống đất, nhìn cô ở khoảng cách gần hơn, chị đột nhiên không tự chủ được, khẽ đưa môi mình áp vào môi cô.



Chị tạm thời không suy nghĩ gì nữa tới việc tại sao cô lại giận. Chị chỉ biết rằng giây phút này, tâm can chị chỉ muốn một điều, chị muốn yêu thương cô đến nhường nào, muốn ở bên cô mãi không rời, muốn cô mãi là của chị. Lúc nào cũng vậy, mỗi lần ở bên cô là đầu óc chị lại mụ mị. 



Trong khoảnh khắc chạm vào làn môi mềm mại ấy, tim chị đã nói như vậy.



Chị cần cô, cả đời này....



Dù cô có khi sẽ chẳng bao giờ hiểu hết tình yêu của chị, nhưng chị vẫn sẽ luôn ghi nhớ.



Quãng đời còn lại của Phạm Thanh Hằng, duy nhất chỉ có mình Hồ Ngọc Hà.


- Continue - 

Một chút ngọt ngào cho ngày mới ~~ 
Tình hình là ở fic "13 năm, rốt cuộc chúng ta đã làm được những gì ?"  tôi có copy sẵn 2 chương rồi mà chưa có edit :< 2 chương đấy cũng dài nên tôi lười, với lại vì là fic ngược nên không muốn edit a ~~ Cuối năm rồi chẳng lẽ vẫn ngược đôi trẻ  :< Nhưng mà nếu các nàng thích thì tôi sẽ edit rồi tung luôn trong hôm nay. Nếu không thì chắc ra riêng á. 

Cho tôi biết ý kiến nha. Cảm ơn các nàng <3 


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz