Hac Nguyet Quang Cam Chac Kich Ban Be Phan 1
"Tam tiểu thư, mau chạy trước đi, đừng quay đầu lại!".Thời điểm Lê Tô Tô có ý thức, cả người đột nhiên bị đẩy một cái. Dưới chân trơn trượt, nàng lăn từ trên sườn núi xuống dưới.Tháng mười hai, tuyết đọng lại một tầng thật dày, thấm vào thân thể lạnh đến thấu xương, toàn thân nàng đau nhức. Khi sắp đụng vào cây dưới sườn núi, trên cổ tay trống rỗng của Lê Tô Tô bỗng xuất hiện một chiếc vòng tay bằng bạch ngọc. Hào quang ngũ sắc trên vòng tay lưu chuyển, tỏa ra một cỗ lực lượng, khó khăn ổn định thân thể của nàng.Lê Tô Tô đầu váng mắt hoa, thật lâu sau đó mới định thần lại.Lọt vào trong tầm mắt là một mảnh trời đất trắng xóa, nàng ngồi dậy, phát hiện bản thân thật sự là chật vật: Bạch y lấm lem, búi tóc tán loạn, giày thêu dưới chân cũng rớt mất một chiếc. Tô Tô dựa vào thân cây, từ từ bò dậy. Từ trong vòng tay ngọc trên tay nàng truyền tới âm thanh giống như của một đứa nhỏ, nó nghiêm túc nói: "Chủ nhân, đây chính là nhân gian năm trăm năm trước."Trên trời tuyết trắng tựa như lông ngỗng rơi xuống, bao phủ khắp không gian. Tô Tô vươn tay, hoa tuyết rơi vào lòng bàn tay nàng, thoáng chốc bị nhiệt độ trên người nàng hòa tan, trong không khí tràn ngập linh khí nồng hậu, dày đặc. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng thoáng hiện lên một nét kinh ngạc. Nhân gian của năm trăm năm sau, khắp nơi đều u ám, yêu ma quỷ quái hoành hành, linh khí thưa thớt đến đáng thương, trái ngược hẳn với hiện tại."Diệp Tịch Vụ nguyện ý nhường thân thể." Vòng ngọc dừng một chút, " Nàng nói, nàng hi vọng người có thể thu thập tà vật kia trong tay, tương lai bảo vệ cho tổ mẫu cùng phụ thân của nàng."Tô Tô đáp: "Ngươi nói cho Diệp Tịch Vụ, ta đáp ứng nàng.""Xuyên qua năm trăm năm, ta không có linh lực, chủ nhân, ta muốn bắt đầu ngủ đông, lúc nào tính mạng người gặp nguy hiểm, hãy gọi ta.""Được." Nàng nâng ngón tay tinh tế lên, khẽ mơn trớn vòng ngọc. Hào quang trên vòng tay ảm đạm dần, chìm vào yên lặng. Tô Tô nhắm mắt lại, ký ức của nguyên chủ Diệp Tịch Vụ bắt đầu ùa về. Rốt cuộc đây cũng không phải thân thể của nàng, ký ức bị đứt quãng, mơ hồ.Diệp Tịch Vụ là Tam tiểu thư nhà Diệp Tướng quân, cũng là đích nữ duy nhất của Diệp gia. Đoạn thời gian trước, nàng bị rơi xuống nước, bệnh rất nặng, thật lâu sau đó vẫn chưa khỏi hết. Tổ mẫu của nàng lo lắng, mang nàng đi chùa Thiên Hoa dâng hương.Không nghĩ tới, lúc ở trong miếu, Diệp Tịch Vụ cùng nha hoàn Ngân Kiều bị sơn tặc bắt đi. Hai người thừa dịp sơn tặc không chú ý, trốn chạy xuống núi. Hai chủ tớ chạy chưa được bao xa liền bị sơn tặc phát hiện.Lúc Tô Tô xuyên qua trên người Diệp Tịch Vụ, vừa vặn chính là một màn này, nha hoàn đẩy nguyên chủ ra, để nguyên chủ chạy trốn. Dưới chân Tô Tô truyền tới một trận đau đớn, nàng cúi đầu nhìn, mắt cá chân đã sưng to lên. Nàng tận lực coi nhẹ đau đớn, bắt đầu tìm đường ra.Nàng chậm rãi vừa thở phì phò bước từng bước khó nhọc, vừa che giấu vết tích trên tuyết, không dám dừng lại. Không biết sơn tặc lúc nào sẽ trở về, nếu như bây giờ bị phát hiện, tình cảnh của nàng tuyệt đối sẽ không hề tốt đẹp. Một nữ tử yếu ớt rơi vào tay sơn tặc, không cần nghĩ cũng biết sẽ là kết cục gì.Nàng mới đi chưa được bao lâu đã nghe thấy hàng loạt tiếng bước chân sột soạt trên tuyết. Tô Tô vội vàng trốn đằng sau một tảng đá. Quả nhiên, ngay sau đó xuất hiện vài hán tử cao lớn thô kệch."Một lũ phế vật, chỉ là một nữ nhân trói gà không chặt, vậy mà còn để ả chạy thoát!" Kẻ cầm đầu thở phì phò, giơ tay đánh một chưởng lên đầu một thuộc hạ."Đại ca." Tên thuộc hạ bị ăn đòn, lại không dám phản kháng, chỉ đáp lại đầy bất an: "Tình báo của chúng ta bị sai, nàng không phải nữ nhi của phú thương, mà là khuê nữ của Diệp đại tướng quân."Trên khuôn mặt dữ tợn của tên đầu lĩnh sơn tặc khẽ run lên, sắc mặt hắn cũng trở nên khó coi vô cùng. Có sơn tặc nào lại không sợ binh mã của triều đình?Ánh mắt hắn trở nên ngoan lệ: "Đã đến bước này, càng phải tìm được người, nhanh chóng chấm dứt hậu họa.""Nhìn Lão tử làm cái gì, còn không đi tách ra đi tìm!"Tô Tô thu mình lại phía sau tảng đá, nghe thấy tiếng bước chân cách nàng càng ngày càng gần. Nàng nhíu mày, chuẩn bị tinh thần. Cũng may, tiếng bước chân đến gần người nàng bỗng dừng một chút, sau đó quay đi hướng khác.Tô Tô cẩn thận không nhúc nhích, kiên nhẫn đợi thêm. Thẳng đến khi không nghe thấy động tĩnh gì, nàng mới nhìn sang, chỉ thấy những dấu chân lộn xộn trên tuyết, bọn sơn tặc đã không thấy nữa. Tô Tô đứng lên dự định rời đi, đột nhiên, một tên sơn tặc quay lại kêu lớn: "Đại ca, mau tới đây, nữ nhân kia ở đây!"Tô Tô không chút do dự, quay đầu chạy. Những tên sơn tặc phía sau nhanh chóng đuổi theo. Cỗ thân thể này rất yếu đuối, không chống đỡ được bao lâu, Tô Tô thấy trước mắt mông lung, đất trời một mảnh trắng xóa, con đường phía trước mờ dần...Nàng đột nhiên đụng phải một người.Những mũi tên bắn về phía sau nàng, từng tên sơn tặc ngã gục xuống.Tô Tô ngước mắt, trông thấy một gương mặt trắng trẻo thanh tú.Thiếu niên một thân áo bào trắng cơ hồ hòa vào màu trắng của tuyết, khuôn mặt thon gầy, con ngươi đen như mực, lộ ra vài phần lạnh lùng. Làn da hắn rất trắng, môi đỏ tóc đen, xinh đẹp đến kinh người, nhưng bởi vì một đôi mắt bình tĩnh đạm mạc dung nhan lại không hề có chút yếu ớt nữ tính nào.Lúc Tô Tô đụng vào hắn, hắn không nhúc nhích. Nhưng khi chạm vào ánh mắt của nàng, hắn hơi kinh hoảng dời mắt đi chỗ khác. Thiếu niên đỡ lấy nàng, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi Tam tiểu thư, là ta tới chậm."Tô Tô không rõ ràng cho lắm, đành phải lắc đầu.Trong lúc bọn họ nói chuyện, bọn sơn tặc phía sau kẻ thì chết, kẻ thì bị thương, kẻ sống sót đã chạy mất. Binh lính phía sau lưng thiếu niên ôm quyền hướng về phía Tô Tô: "Tam tiểu thư! Thuộc hạ tới chậm."Tô Tô nhớ tiểu nha đầu đã đẩy mình chạy đi trước, ngước mắt nói: "Ngân Kiều còn trong tay bọn chúng, xin ngươi giúp ta tìm lại Ngân Kiều." Thiếu niên mắt đen nhìn nàng: "Được, để ta cho người đi tìm."Các binh sĩ tản ra đi tìm Ngân Kiều.Thiếu niên cụp mắt nhìn nàng, dò hỏi: "Ngươi bị thương rồi?". Không đợi Tô Tô trả lời, hắn yên lặng ôm nàng lên.Đột nhiên bị một thiếu niên xa lạ ôm lấy, Tô Tô có mấy phần kháng cự, nhưng nàng không rõ người trước mặt thế nào, không dám giãy dụa, ngước mắt dò xét hắn.Có một vấn đề rất lớn. Nàng mặc dù có một phần kí ức của Diệp Tịch Vụ nhưng lại không thể nào nhớ hết tất cả mọi người.Cho nên, người trước mắt này, đến cùng là ai?Trong ngực hắn ngược lại không hề ấm áp mà lạnh lẽo như gió tuyết bên ngoài. Tô Tô bị hắn ôm cũng không tốt đẹp gì, lạnh đến phát run, nàng suy nghĩ, rồi nói: "Ta vừa mới rớt xuống dốc núi, đầu bị đụng phải, ký ức có chút hỗn loạn. Thật xin lỗi, ta không nhận ra ngươi. . ."Nàng vừa dứt lời, trong mắt thiếu niên kia sinh ra mấy phần cổ quái, thế nhưng sau đó, hắn rất nhanh khôi phục bình thường: "Ta là Đạm Đài Tẫn, ba tháng trước, chúng ta mới thành thân."Lời này vừa nói ra, thân thể Tô Tô cứng lại, nàng chầm chầm chậm ngước mắt nhìn thiếu niên trước mặt.Hoa tuyết rơi vào mái tóc hắn, nổi bật lên dung nhan lạnh lùng tựa băng tuyết.Thiếu niên ôm nàng chặt hơn một chút, nhẹ giọng hỏi: "Tam tiểu thư, ngươi lạnh không?"Mái tóc đen, cặp mắt đen kia, thoạt nhìn vô cùng yếu đuối mà vô hại.Bắt gặp ánh mắt dò xét của Tô Tô trên người mình, hắn chỉ yên tĩnh rũ mắt xuống, lộ ra mấy phần cung kính hèn hạ.Thân thể Tô Tô càng cứng ngắc. Nàng mím chặt môi, che kín cảm xúc trong mắt.Tô Tô vạn lần không nghĩ tới, thiếu niên xinh đẹp thoạt nhìn có vẻ yếu đuối vô hại trước mắt này lại chính là đối tượng trong nhiệm vụ của nàng. Tương lai, hắn chính là Ma vương, động một chút là giết người, thẳng nay bóp nát hồn phách kẻ khác.Nàng tựa ở trước ngực hắn, cảm giác được thân thể cao lớn của hắn, hắn rất gầy, xương cốt cộm vào người nàng. Trong nháy mắt, trong đầu của nàng lướt qua trên trăm cách để giết chết kẻ này. Suy nghĩ này vô cùng mạnh mẽ, trên tay nàng đã vô thức lặng lẽ bấm một quyết sát.Không hề có gì xảy ra.Tô Tô chợt nhớ ra, nàng hiện tại chỉ là một phàm nhân.Thân thể vừa đau vừa lạnh, nếu đổi lại là nguyên chủ, nàng sớm đã không duy trì được tỉnh táo, Tô Tô miễn cưỡng chống đỡ đến bây giờ, đã đến cực hạn. Nàng muốn giãy dụa rời khỏi cái ôm của tà vật này nhưng sớm đã không còn khí lực, một lát sau, hai mắt Tô Tô tối sầm lại, mất đi tri giác.Thiếu niên đang bước đi bỗng dừng lại, sau khi nàng ngất đi, hắn mới cúi đầu quan sát thiếu nữ trong lòng.Sắc mặt nàng tái nhợt; thường ngày, nàng ngạo mạn ương ngạnh, khiến người ta chán ghét, vậy mà tại nơi băng tuyết ngập trời, gió lạnh gào thét thế này lại hiện ra vài phần nhu hòa, thanh khiết.Hắn nhíu nhíu mày, lập tức thờ ơ dời mắt, đi ra khỏi hang ổ của bọn sơn tặc.Không bao lâu sau, binh sĩ thủ hạ của Diệp Tướng quân đã mang nha hoàn Ngân Kiều của Diệp Tịch Vụ về. Nha đầu kia bị vùi trong đống tuyết.Đạm Đài Tẫn bình tĩnh nhìn trên cỗ thi thể trên mặt đất. Trên người Ngân Kiều bị chém mấy chục vết đao, quần áo lộn xộn, phần bụng bị chọc một lỗ máu, khuôn mặt đã bị chém nát không nhận ra, máu thịt nhầy nhụa, trong không khí nồng đậm mùi máu tanh.Binh sĩ hỏi: "Hạt nhân điện hạ, cái xác này xử lý như thế nào?"Hắn chỉ nhìn thoáng qua, hời hợt nói: "Nếu đã chết rồi thì đem đốt đi."Giọng điệu hắn vô cùng nhẹ nhàng, tựa như nói mùa đông năm nay tuyết rơi thật lớn. *Trên chiếc xe ngựa lắc lư, Lê Tô Tô chìm vào trong mộng. Nàng mơ tới mình khi còn bé.Nàng sinh ra ở năm trăm năm về sau, là nữ nhi của chưởng môn đứng đầu đệ nhất tiên môn. Vốn là một thân phận quý giá, nhưng đối với Lê Tô Tô mà nói, tương đối xui xẻo. Bởi ở thời đại của nàng, tà ma hoành hành. Nói cách khác, yêu ma thành chúa tể, tu chân giả cùng phàm nhân, ngược lại không thể tồn tại một cách quang minh chính đại.Không ai biết tà vật kia sinh ra tự khi nào, chỉ biết từ khi hắn nhập thế đến nay, thủ đoạn tàn nhẫn, tiên môn bị hắn liên tiếp đánh bại. Mới đầu, các tiên môn không tin không thể áp chế được hắn, hợp sức cùng vây quét hắn. Về sau những người này bị hắn tàn nhẫn đánh lui, ngàn cái xác bị chôn ở "Vạn tiên trủng", tất cả đều hồn phi phách tán. Vô số Tiên tôn ngã xuống trong trận đánh đó, những tông môn còn lại chỉ biết sợ hãi trốn đi kéo dài hơi tàn.Từ đó, khi nhắc đến tên hắn, chỉ mang đến một nỗi ám ảnh kinh hãi. Bầu trời u ám, ma khí lấn áp linh khí, không cách nào tu hành. Nhân gian bị ôn dịch tàn phá bừa bãi, thây chất đầy đường.Lê Tô Tô cứ như vậy lớn lên giữa thời thế đó.Hiện giờ, thân thể phàm nhân này cực kỳ yếu ớt, Lê Tô Tô lại mơ thấy ác mộng hồi bé mà từ lâu rồi nàng tưởng như không nghĩ đến.Lúc đó nàng mới tu thành hình người, là một tiểu nữ hài giữa trán điểm một vết chu sa đỏ rực tựa như ngọn lửa nhỏ.Chưởng môn phụ thân nói: "Tô Tô, con không thể ra khỏi tông môn, nếu không lỡ bị yêu ma bắt lấy sẽ ném con cho Ma vương."Vị Thanh Sam tiên tôn này chỉ vào tấm linh vị thứ nhất."Thấy không, đây là Đại sư thúc của con, bị Ma vương giết."Lại chỉ tấm linh vị thứ hai."Đây là Ngũ sư thúc của con, cũng bị Ma vương giết, hồn phi phách tán."Bàn tay hắn chuyển qua linh vị thứ ba, trên khuôn mặt nhỏ của tiểu Tô Tô rất nghiêm túc, nàng khẽ gật đầu nói tiếp: "Con biết, đây là Nhị sư bá, cũng bị Ma vương giết, khi ấy, cả người lẫn pháp khí bản mệnh đều bị Ma vương bóp nát. Sau này Tô Tô lớn lên, con nhất định sẽ báo thù cho các sư bá, sư thúc."Chưởng môn nhìn tiểu nữ oa phấn điêu ngọc trác, bừng bừng chính khí nhà mình vui mừng gật đầu.Nhưng khi Tô Tô vẫn còn nhỏ, không lâu sau đó, nàng bị một sư huynh đồng môn lừa gạt, đem nàng trốn ra ngoài. Ngay sau đó, nàng bị yêu ma bắt lấy.Các yêu ma vây quanh nàng, tán dương phản đồ sư huynh: "Ngươi làm rất tốt, tiểu nữ oa này linh hồn cực kỳ tinh thuần, Linh Hồn Thạch rất sáng lên, Ma Tôn nhất định có thưởng!" Tên phản đồ cúi đầu khom lưng, trong lòng cực kỳ cao hứng.Bọn chúng đem Tô Tô dâng lên cho Ma vương.Ma Cung tràn ngập máu tươi, không khí âm trầm u ám, Tô Tô lần đầu trải qua loại sự tình này, xung quanh có một đám yêu quái trêu đùa nàng, nàng đánh không lại, trốn không được, cuối cùng tiểu cô nương gấp đến độ hóa thành nguyên hình, dùng cánh che mặt lại ngồi khóc.Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Ma vương, chính là kẻ đã giết các sư thúc sư bá của nàng.Hắn rất cao lớn, ngồi trên vương tọa, quanh người quấn quít từng làn sương đen. Hắn khoác áo choàng đen che kín cả người, chỉ vẻn vẹn lộ ra một đôi mắt đen vô cảm. Màu da Ma vương trắng bệch, hắn khẽ chống cằm, ánh mắt ngạo mạn mà lạnh lùng nhìn nàng. Đèn đuốc trong Ma Cung đèn bị thiêu đốt, từng tiếng "Đôm đốp" rung động vang lên.Tiểu nữ oa bị lừa đến Ma cung, vừa hối hận vừa thương tâm, chỉ biết vừa nấc lên vừa khóc thút thít."Ta đặc biệt muốn gia nhập với Ma Tôn, đây lễ vật ta dâng đến." Sư huynh chỉ vào Tô Tô, cười lấy lòng.Nhưng một khắc sau, hắn trợn mắt, trong cổ họng phát ra những thanh âm vụn vặt, máu từ khóe miệng trào ra.Trông thấy sư huynh dễ dàng bị giết, Tô Tô lặng lẽ dời cánh, mở to mắt.Ma vương duỗi ngón tay tái nhợt, xách tiểu nữ hài lên.Đôi mắt to của Tô Tô ngập nước nhưng tiểu nữ hài quật cường không để nước mắt rơi xuống: "Ta không sợ ngươi!"Nàng nghĩ rằng một giây sau liền đến phiên mình chết.Lấy hết dũng khí, vươn cổ chịu chết.Ma vương dò xét nàng hồi lâu, lại đưa tay đem nàng ném trở về Hành Dương tông.Ai cũng không hiểu Ma vương vì sao lại không giết Tô Tô, chính Tô Tô cũng không hiểu.Vài năm sau đó, các trưởng lão xem bói, quyết định chọn chọn một người để đưa đến năm trăm năm trước tìm Ma Tôn, ngăn cản hắn thức tỉnh, cứu vớt chúng sinh. Quẻ tượng đổi tới đổi lui, cuối cùng chỉ vào Lê Tô Tô.Tô Tô: ". . ." Bỗng nhiên có một cảm giác sắp phải đón nhận một sứ mệnh to lớn vì đại đạo, vì chúng sinh.Trong mộng, một loạt linh vị bao quanh Tô Tô, cổ vũ cho nàng. Tô Tô hướng bọn nó ôm quyền sau đó liền tỉnh lại.Nàng đã không còn ở trên mảnh đất tuyết lạnh lẽo nữa, dưới thân là giường chiếu ấm áp, trong phòng quanh quẩn một mùi hương nhàn nhạt. Lửa than đang cháy mạnh, hơi ấm tỏa làm má nàng ửng hồng. Trước mặt nàng là một nha đầu, ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, đang cẩn thận từng li từng tí hành lễ: "Tiểu thư, người đã tỉnh."Nàng đỡ dậy Tô Tô, giúp Tô Tô uống nước.Tô Tô bị sặc nước, yết hầu đau rát, phải ho khan thấu vài tiếng. Trong nháy mắt, sắc mặt tiểu nha hoàn trắng bệch, quỳ rạp trên mặt đất: "Tiểu thư tha mạng, Xuân Đào không phải cố ý." Dứt lời, nàng liền thành thật dập đầu liên tục không dám ngẩng lên, từng cái dập đầu rất mạnh, đập đến mặt đất tưởng như cũng rung động. Hiển nhiên, tiểu nha hoàn này rất sợ Tô Tô, sợ nàng muốn lấy mạng mình.Nguyên chủ Diệp Tịch Vụ, tính cách thất thường, rất hung dữ. Nhìn xem, Tô Tô mới ho khan một cái đã dọa người ta thành cái dạng gì rồi.Tô Tô khẽ lắc đầu, tận lực để không hù đến nàng ta: "Ngươi đứng lên đi, không trách ngươi."Xuân Đào thấp thỏm dò xét sắc mặt Tô Tô, nếu như lúc trước, tiểu thư thân thể khó chịu, nhất định sẽ không dễ buông tha nàng. Nàng cẩn thận quan sát sắc mặt chủ tử, xác thực Tam tiểu thư không có ý định trừng phạt mình mới dám nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đem chén trà cất đi."Đây là đâu?" Tô Tô hỏi.Tiểu nha hoàn nói: "Đã không còn ở trong chùa nữa, chúng ta đã về tới phủ Tướng quân rồi. Tiểu thư, người hôn mê hai ngày rồi."Tô Tô lại hỏi: "Xuân Đào, Đạm Đài Tẫn đâu?"Nàng đã quen cùng đám người ở tu chân giới gọi "Ma vương", "Tà vật", bây giờ gọi cái tên thuở sơ khai của hắn liền cảm thấy không quen.Xuân Đào quan sát sắc mặt của nàng, nhỏ giọng nói: "Hạt nhân điện hạ đã hồi phủ ngay sau người, giờ đang quỳ trên mặt băng ở ngoài. Xuân Đào đã giúp người giám sát, hắn tuyệt đối với dám đứng dậy."Cái gì? Tô Tô kinh ngạc nhìn Xuân Đào. Quỳ?Trong đầu mơ hồ hiện lên chút ấn tượng cuối cùng Tô Tô mới nhớ lại chuyện xảy ra, đây là do nguyên chủ trước khi bị sơn tặc bắt đi đã phân phó lại. Tô Tô hôn mê hai ngày, nói cách khác, Đạm Đài Tẫn đã quỳ dưới băng tuyết ngập trời suốt hai ngày.Tô Tô nghĩ ngợi, hỏi Xuân Đào: "Ngươi có thể đưa ta một chiếc gương không?"Xuân Đào vội vàng đưa cho Tô Tô một mặt gương đồng, nàng lặng lẽ nhìn Tam tiểu thư, ôi, Tam tiểu thư là lần đầu tiên dùng giọng ôn hòa nói chuyện với ta!Tô Tô đánh giá thân thể mình hiện tại. Trong gương hiện lên một gương mặt ngây ngô, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, mắt hạnh khẽ nhếch, môi anh đào nhỏ nhắn tinh xảo, không phải tuyệt sắc giai nhân mà là một nhan sắc tươi sáng xinh đẹp giống tiểu cô nương nhà bên. Tô Tô thử khẽ cười một tiếng, trong mắt liền ánh lên vài tia sáng vui vẻ, khuôn mặt sáng bừng đáng yêu. Nàng nhìn mình thật kĩ trong gương rất lâu, lâu đến mức Xuân Đào nơm nớp lo sợ, nhịn không được hỏi: "Tiểu thư, ngươi đang nhìn gì vậy?"Tam tiểu thư sẽ không như thường ngày, lại trách bản thân không mang vẻ đẹp phong tình như Đại tiểu thư chứ?Kỳ thật trọng điểm của Tô Tô không phải là nhan sắc nguyên chủ ra sao, Tô Tô nghĩ thầm: Sư bá từng dạy nàng nhìn tướng mạo, miệng vì nhâm quý phương bắc bên trong, môi tựa bôi son thế muốn dài. Răng trắng mảnh nhiều đủ càng dày đặc, tự nhiên đất bằng làm công vương.(Phần này mình không hiểu rõ nên giữ nguyên bản convert này, bạn nào biết thì chỉ mình với nhé!)Hiện tại nàng một chút cũng không giống, nhìn tướng mạo này, khẳng định sống không quá hai mươi, là mệnh chết yểu. Tô Tô rất nghi hoặc, tuy nói tuổi thọ của phàm nhân không quá trăm năm thế nhưng tại sao cỗ thân thể này còn nhỏ vậy mà đã mang mệnh chết sớm?Cho dù thân thể này đã bị đổi thành Tô Tô, dấu hiệu này cũng không thay đổi chút nào.Cuối cùng trong tương lai, nàng sẽ chết như thế nào?Không biết vì sao, Tô Tô lập tức, liên tưởng tới thiếu niên Ma vương đang quỳ bên ngoài.Chính đạo thiếu nữ Lê Tô Tô, đột nhiên mở mắt.Đệt!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz