Giấc mơ của em [Lamoon x Muộii]
4
Cô thay quần áo, rửa mặt như thường lệ, nhưng vừa đặt lưng xuống giường thì trong đầu lại hiện lên câu nói của Thảo: "Khách đặc biệt thì phải nấu kỹ hơn chứ... lỡ đâu người ta không quay lại thì tiếc lắm."Hằng bật dậy, ôm gối, mặt nóng ran.
— Trời ơi... sao chị ấy lại nói thế chứ...Đèn phòng đã tắt, chỉ còn ánh sáng lờ mờ hắt qua cửa sổ, gió đêm nhẹ lay rèm cửa. Hằng nằm nghiêng, kéo chăn lên tận mặt mà vẫn không sao ngủ nổi. Trong lòng vừa ngượng vừa thấy ấm áp lạ lùng, như có một dòng nước len vào nơi sâu thẳm nhất.Cô lẩm bẩm một mình:
— Nếu mà... thật sự chị ấy nghĩ như thế thì sao nhỉ?Rồi lại cười khúc khích, nhưng ngay sau đó tim lại thót một cái. Nghĩ đến lời Thảo từng nói về "không nên yêu người hát hay"... Hằng lại lo sợ: nếu chị ấy chỉ nói đùa, còn mình lại tưởng thật thì sao?Cứ thế, Hằng trằn trọc hết lật người này đến xoay người kia. Đêm ấy, cô chẳng chợp mắt được bao nhiêu, chỉ toàn nhớ về nụ cười và giọng nói của Thảo.Sáng hôm sau, Hằng dậy muộn hơn mọi ngày. Đôi mắt có quầng thâm nhẹ, nhưng lại ánh lên vẻ gì đó khác lạ, vừa e thẹn vừa rạng ngời. Cô soi gương, thấy mặt mình đỏ ửng chỉ vì thoáng nghĩ tới việc: nếu hôm nay lại vô tình gặp chị ấy thì sao...Trên đường đến lớp, Hằng bỗng trở nên ỏn ẻn khác hẳn thường ngày. Bước đi nhẹ nhàng, cẩn thận hơn, dáng vẻ như sợ gặp người quen bắt gặp mình đang cười vu vơ. Đôi khi cô lại cúi mặt, cắn môi, mỉm cười một mình. Người qua đường nhìn cũng chẳng hiểu nổi, chỉ thấy một cô gái hiền lành bỗng như đang giấu một bí mật ngọt ngào.Đến cổng nhạc viện, Hằng chợt khựng lại. Ở xa xa, Thảo vừa từ trong đi ra, mái tóc buộc gọn, dáng vẻ vội vã nhưng vẫn thanh thoát. Tim Hằng bỗng nhảy cẫng, mặt đỏ bừng. Cô vội nép sang một bên, giả vờ cúi xuống chỉnh lại quai giày, cố giấu đi sự bối rối.Thế nhưng, Thảo đã thấy.— Ủa, Hằng? Em cũng tới đây à?Giọng nói quen thuộc ấy khiến Hằng ngẩng đầu lên, tim đập loạn. Cô ấp úng:
— Dạ... em... em đi cùng bạn... tiện đường ghé thôi ạ...Nghe chính mình nói, Hằng còn thấy buồn cười. Rõ ràng chẳng có chuyện gì, nhưng đứng trước Thảo, cô lại thành ra lúng túng, vụng về. Thảo nhìn em, nở nụ cười dịu dàng.— Trùng hợp ghê. Hôm qua mới gặp, nay lại gặp nữa.Câu nói đơn giản, nhưng Hằng nghe xong thì trong lòng như có cơn gió nhẹ thổi qua, vừa mát lành vừa rộn ràng. Cô cúi mặt, khẽ cười, giọng nhỏ xíu:
— V... vâng, đúng là có duyên thật...Nói xong, đôi má cô ửng hồng. Thảo chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận ra sự ngại ngùng ấy, nhưng chị không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu rồi bước đi. Còn Hằng thì đứng đó, tim đập nhanh, hai bàn tay siết chặt quai túi.Suốt buổi hôm ấy, cô gái cứ ngẩn ngơ mãi. Thậm chí đến giờ học, bạn ngồi bên còn phải khều nhẹ:
— Này, sao cứ cười cười thế?Hằng giật mình, vội lắc đầu, mặt đỏ đến tận tai.Trong lớp, Hằng chẳng tập trung được bao nhiêu. Mắt thì dán vào giáo trình, nhưng tâm trí cứ lạc đâu mất. Tiếng giảng của thầy chỉ còn là âm thanh mờ nhạt phía xa, còn trong đầu cô lại toàn là hình ảnh Thảo với nụ cười hiền, giọng nói trầm ấm.Đến giờ nghỉ giải lao, Hằng chống cằm nhìn ra cửa sổ, ánh nắng vàng rải xuống sân trường nhạc viện. Một cơn gió thoảng qua, làm mái tóc cô khẽ rối. Cô mơ màng nghĩ: Nếu ngày nào cũng tình cờ gặp chị ấy thì sao nhỉ...— Ê, Hằng.Tiếng bạn cùng lớp gọi khiến cô giật bắn.— Gì vậy?Cậu bạn ngồi cạnh nhìn cô với vẻ khó hiểu, rồi bật cười:
— Mày sao dạo này cứ lơ đãng thế? Lúc thì cười vu vơ, lúc thì ngồi thẫn thờ như đang đóng phim tình cảm.Hằng đỏ mặt, vội xua tay:
— Đâu có... tao chỉ hơi mệt thôi.— Mệt gì mà mặt đỏ như trái cà chín thế kia? — cậu bạn trêu. — Hay là... có người trong lòng rồi?Hằng vội cúi gằm xuống, tim đập thình thịch. Câu hỏi đơn giản mà sao chạm trúng ngay chỗ cô giấu kỹ nhất. Cô lí nhí:
— Nói bậy... Ăn nói gì kì...Cậu bạn phá lên cười, không chọc thêm nữa, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh tinh nghịch. Còn Hằng thì lấy quyển vở che mặt, vừa để giấu sự bối rối, vừa mong cơn đỏ mặt này chóng qua.Thế nhưng, chính khoảnh khắc bị bắt gặp ấy khiến Hằng càng nhận ra: mình thực sự đang để tâm đến Thảo nhiều hơn cô tưởng.
Buổi chiều, phòng tập kịch của khoa Sân khấu rộn ràng hơn thường lệ. Mọi người đang luyện một vở ngắn để chuẩn bị cho bài kiểm tra giữa kỳ. Hằng được phân vai một cô gái phải thể hiện cảnh rung động đầu đời — phân đoạn khá khó vì đòi hỏi sự tinh tế, không quá phô trương nhưng cũng không được nhạt nhẽo.Ban đầu, Hằng hơi lúng túng. Cô nắm kịch bản trong tay, mắt dán vào từng câu thoại nhưng tim lại đập gấp. Mình đâu có trải qua mấy cảnh thế này ngoài đời thật... làm sao để diễn cho tự nhiên đây?Khi bạn diễn chìa tay ra, đúng đoạn nhân vật cần do dự rồi nắm lấy, Hằng bỗng bất giác nghĩ tới Thảo. Đôi bàn tay thon dài, tiếng đàn đêm gió thổi, giọng ca dịu dàng ấy... Tất cả hiện về rõ rệt như thể Thảo đang đứng ngay trước mặt.Tim Hằng rung lên một nhịp. Cô ngẩng mắt nhìn bạn diễn, nhưng trong đáy mắt lại như nhìn thấy bóng Thảo. Thế là bàn tay cô run run đưa ra, chạm khẽ rồi nắm lấy. Động tác ấy không còn gượng gạo như lúc tập, mà chan chứa sự chân thành, dịu dàng, có cả ngại ngùng pha lẫn khao khát.Cả phòng tập bỗng im lặng. Không ai ngờ Hằng vốn ít nói, kín đáo lại có thể bộc lộ cảm xúc chân thực đến vậy. Khi cảnh kết thúc, thầy hướng dẫn khẽ gật gù, còn bạn bè xì xào khen:— Hằng nhập vai quá trời luôn!
— Trông tự nhiên ghê, như thật ấy.Hằng cúi đầu, giấu đi đôi má đã đỏ bừng. Trong lòng cô biết rõ, tất cả sự "tự nhiên" kia là vì có một hình bóng duy nhất len lỏi trong tâm trí.Cả buổi chiều, cô vừa vui vừa bối rối. Vui vì được khen, bối rối vì chợt nhận ra: Thì ra chỉ cần nghĩ tới chị, mình có thể diễn trọn vẹn như thế.
Chiều muộn, khi Hằng vừa kết thúc buổi tập kịch, bên kia thành phố, Thảo cũng đang ngồi một mình trong quán cơm nhỏ. Bàn tay chị chống cằm, mắt nhìn xa xăm ra ngoài hiên, nơi ánh nắng cuối ngày loang lổ trên vỉa hè.Mấy hôm nay, hình ảnh cô gái tên Hằng cứ trở đi trở lại trong tâm trí Thảo. Ban đầu chỉ là sự tình cờ: cùng nghe hòa nhạc, rồi lại gặp ở quán cơm nhà mình, sau đó là vài lần chạm mặt ở nhạc viện. Nhưng càng nghĩ, Thảo càng thấy có cái gì đó... khác.Duyên phận ư? Chị lắc đầu, tự cười chính mình. Người làm nghệ thuật vốn tin vào cảm hứng và ngẫu nhiên, nhưng sự trùng hợp liên tục thế này khiến chị ít nhiều phải để tâm.Thảo nhớ rõ ánh mắt Hằng nhìn mình ở buổi diễn hôm nọ, trong sáng, chăm chú như gom cả khán phòng vào một điểm. Rồi nụ cười ngại ngùng khi đứng trước quán cơm, đôi má đỏ hồng ấy, và cả cái cách cô cúi đầu lí nhí mỗi lần được hỏi chuyện.Đáng yêu thật... – Thảo thầm nghĩ, rồi lại bật cười khẽ, tự trách mình sao dễ để ý đến người khác đến vậy.Nhưng lạ thay, từ hôm đó, mỗi khi đàn hát một mình, chị lại nhớ tới ánh mắt của Hằng, tưởng tượng nếu em ngồi nghe thì sẽ thế nào. Có lúc khách đến ăn cơm, Thảo vô thức ngẩng lên, mong thấy dáng vẻ nhỏ bé ấy nơi cửa.Cứ thế, từng chút một, Hằng đã len vào những khoảng trống trong ngày của Thảo, bằng sự dịu dàng, lặng lẽ mà không hề hay biết.
Tối hôm ấy, sau buổi tập kịch, Hằng lững thững đi ngang qua con phố quen. Gió đêm thổi nhè nhẹ, mùi cơm gà từ quán nhà Thảo bay ra, khiến bụng cô khẽ réo. Cô chỉ định đi ngang thôi, nhưng vừa ngẩng đầu đã bắt gặp Thảo đang đứng trước quán, tay áo xắn cao, dọn mấy chồng ghế nhựa.— Hằng? — Thảo gọi, giọng bất ngờ mà ấm áp.Hằng khựng lại, tim bỗng đập nhanh.
— Dạ... chị còn chưa nghỉ hả?— Ừ, sắp xong rồi. — Thảo cười, đưa tay phủi nhẹ bụi trên áo. — Em đi đâu về muộn vậy?— Em... em đi tập kịch.Thảo gật gù, ngắm cô một thoáng. Bỗng nhiên, như một ý nghĩ vụt đến, chị cười nhẹ:
— Hay là mai... đi chơi với chị một hôm?Hằng tròn mắt, chưa kịp phản ứng.
— Ơ... đi... đi đâu ạ?— Không đâu xa. — Thảo chống tay vào hông, giọng nửa trêu nửa thật. — Chị biết một chỗ bãi cỏ rộng, gió mát lắm, không đông người. Hôm trước tình cờ gặp nhau ở đó mà chưa nói chuyện được nhiều. Mai chị dẫn em đi cho thoải mái.Hằng ngập ngừng, hai bàn tay xoắn chặt quai túi, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên.
— Em... dạ... cũng được ạ.— Vậy hẹn nhé. — Thảo nheo mắt, rồi cười.Hằng gật đầu, mặt đỏ bừng. Lúc quay lưng đi, tim cô như nhảy múa, bước chân nhẹ bẫng. Đêm hôm ấy, cô chẳng ngủ được, chỉ nằm trằn trọc, nghĩ mãi đến lời hẹn kia.
— Trời ơi... sao chị ấy lại nói thế chứ...Đèn phòng đã tắt, chỉ còn ánh sáng lờ mờ hắt qua cửa sổ, gió đêm nhẹ lay rèm cửa. Hằng nằm nghiêng, kéo chăn lên tận mặt mà vẫn không sao ngủ nổi. Trong lòng vừa ngượng vừa thấy ấm áp lạ lùng, như có một dòng nước len vào nơi sâu thẳm nhất.Cô lẩm bẩm một mình:
— Nếu mà... thật sự chị ấy nghĩ như thế thì sao nhỉ?Rồi lại cười khúc khích, nhưng ngay sau đó tim lại thót một cái. Nghĩ đến lời Thảo từng nói về "không nên yêu người hát hay"... Hằng lại lo sợ: nếu chị ấy chỉ nói đùa, còn mình lại tưởng thật thì sao?Cứ thế, Hằng trằn trọc hết lật người này đến xoay người kia. Đêm ấy, cô chẳng chợp mắt được bao nhiêu, chỉ toàn nhớ về nụ cười và giọng nói của Thảo.Sáng hôm sau, Hằng dậy muộn hơn mọi ngày. Đôi mắt có quầng thâm nhẹ, nhưng lại ánh lên vẻ gì đó khác lạ, vừa e thẹn vừa rạng ngời. Cô soi gương, thấy mặt mình đỏ ửng chỉ vì thoáng nghĩ tới việc: nếu hôm nay lại vô tình gặp chị ấy thì sao...Trên đường đến lớp, Hằng bỗng trở nên ỏn ẻn khác hẳn thường ngày. Bước đi nhẹ nhàng, cẩn thận hơn, dáng vẻ như sợ gặp người quen bắt gặp mình đang cười vu vơ. Đôi khi cô lại cúi mặt, cắn môi, mỉm cười một mình. Người qua đường nhìn cũng chẳng hiểu nổi, chỉ thấy một cô gái hiền lành bỗng như đang giấu một bí mật ngọt ngào.Đến cổng nhạc viện, Hằng chợt khựng lại. Ở xa xa, Thảo vừa từ trong đi ra, mái tóc buộc gọn, dáng vẻ vội vã nhưng vẫn thanh thoát. Tim Hằng bỗng nhảy cẫng, mặt đỏ bừng. Cô vội nép sang một bên, giả vờ cúi xuống chỉnh lại quai giày, cố giấu đi sự bối rối.Thế nhưng, Thảo đã thấy.— Ủa, Hằng? Em cũng tới đây à?Giọng nói quen thuộc ấy khiến Hằng ngẩng đầu lên, tim đập loạn. Cô ấp úng:
— Dạ... em... em đi cùng bạn... tiện đường ghé thôi ạ...Nghe chính mình nói, Hằng còn thấy buồn cười. Rõ ràng chẳng có chuyện gì, nhưng đứng trước Thảo, cô lại thành ra lúng túng, vụng về. Thảo nhìn em, nở nụ cười dịu dàng.— Trùng hợp ghê. Hôm qua mới gặp, nay lại gặp nữa.Câu nói đơn giản, nhưng Hằng nghe xong thì trong lòng như có cơn gió nhẹ thổi qua, vừa mát lành vừa rộn ràng. Cô cúi mặt, khẽ cười, giọng nhỏ xíu:
— V... vâng, đúng là có duyên thật...Nói xong, đôi má cô ửng hồng. Thảo chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận ra sự ngại ngùng ấy, nhưng chị không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu rồi bước đi. Còn Hằng thì đứng đó, tim đập nhanh, hai bàn tay siết chặt quai túi.Suốt buổi hôm ấy, cô gái cứ ngẩn ngơ mãi. Thậm chí đến giờ học, bạn ngồi bên còn phải khều nhẹ:
— Này, sao cứ cười cười thế?Hằng giật mình, vội lắc đầu, mặt đỏ đến tận tai.Trong lớp, Hằng chẳng tập trung được bao nhiêu. Mắt thì dán vào giáo trình, nhưng tâm trí cứ lạc đâu mất. Tiếng giảng của thầy chỉ còn là âm thanh mờ nhạt phía xa, còn trong đầu cô lại toàn là hình ảnh Thảo với nụ cười hiền, giọng nói trầm ấm.Đến giờ nghỉ giải lao, Hằng chống cằm nhìn ra cửa sổ, ánh nắng vàng rải xuống sân trường nhạc viện. Một cơn gió thoảng qua, làm mái tóc cô khẽ rối. Cô mơ màng nghĩ: Nếu ngày nào cũng tình cờ gặp chị ấy thì sao nhỉ...— Ê, Hằng.Tiếng bạn cùng lớp gọi khiến cô giật bắn.— Gì vậy?Cậu bạn ngồi cạnh nhìn cô với vẻ khó hiểu, rồi bật cười:
— Mày sao dạo này cứ lơ đãng thế? Lúc thì cười vu vơ, lúc thì ngồi thẫn thờ như đang đóng phim tình cảm.Hằng đỏ mặt, vội xua tay:
— Đâu có... tao chỉ hơi mệt thôi.— Mệt gì mà mặt đỏ như trái cà chín thế kia? — cậu bạn trêu. — Hay là... có người trong lòng rồi?Hằng vội cúi gằm xuống, tim đập thình thịch. Câu hỏi đơn giản mà sao chạm trúng ngay chỗ cô giấu kỹ nhất. Cô lí nhí:
— Nói bậy... Ăn nói gì kì...Cậu bạn phá lên cười, không chọc thêm nữa, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh tinh nghịch. Còn Hằng thì lấy quyển vở che mặt, vừa để giấu sự bối rối, vừa mong cơn đỏ mặt này chóng qua.Thế nhưng, chính khoảnh khắc bị bắt gặp ấy khiến Hằng càng nhận ra: mình thực sự đang để tâm đến Thảo nhiều hơn cô tưởng.
Buổi chiều, phòng tập kịch của khoa Sân khấu rộn ràng hơn thường lệ. Mọi người đang luyện một vở ngắn để chuẩn bị cho bài kiểm tra giữa kỳ. Hằng được phân vai một cô gái phải thể hiện cảnh rung động đầu đời — phân đoạn khá khó vì đòi hỏi sự tinh tế, không quá phô trương nhưng cũng không được nhạt nhẽo.Ban đầu, Hằng hơi lúng túng. Cô nắm kịch bản trong tay, mắt dán vào từng câu thoại nhưng tim lại đập gấp. Mình đâu có trải qua mấy cảnh thế này ngoài đời thật... làm sao để diễn cho tự nhiên đây?Khi bạn diễn chìa tay ra, đúng đoạn nhân vật cần do dự rồi nắm lấy, Hằng bỗng bất giác nghĩ tới Thảo. Đôi bàn tay thon dài, tiếng đàn đêm gió thổi, giọng ca dịu dàng ấy... Tất cả hiện về rõ rệt như thể Thảo đang đứng ngay trước mặt.Tim Hằng rung lên một nhịp. Cô ngẩng mắt nhìn bạn diễn, nhưng trong đáy mắt lại như nhìn thấy bóng Thảo. Thế là bàn tay cô run run đưa ra, chạm khẽ rồi nắm lấy. Động tác ấy không còn gượng gạo như lúc tập, mà chan chứa sự chân thành, dịu dàng, có cả ngại ngùng pha lẫn khao khát.Cả phòng tập bỗng im lặng. Không ai ngờ Hằng vốn ít nói, kín đáo lại có thể bộc lộ cảm xúc chân thực đến vậy. Khi cảnh kết thúc, thầy hướng dẫn khẽ gật gù, còn bạn bè xì xào khen:— Hằng nhập vai quá trời luôn!
— Trông tự nhiên ghê, như thật ấy.Hằng cúi đầu, giấu đi đôi má đã đỏ bừng. Trong lòng cô biết rõ, tất cả sự "tự nhiên" kia là vì có một hình bóng duy nhất len lỏi trong tâm trí.Cả buổi chiều, cô vừa vui vừa bối rối. Vui vì được khen, bối rối vì chợt nhận ra: Thì ra chỉ cần nghĩ tới chị, mình có thể diễn trọn vẹn như thế.
Chiều muộn, khi Hằng vừa kết thúc buổi tập kịch, bên kia thành phố, Thảo cũng đang ngồi một mình trong quán cơm nhỏ. Bàn tay chị chống cằm, mắt nhìn xa xăm ra ngoài hiên, nơi ánh nắng cuối ngày loang lổ trên vỉa hè.Mấy hôm nay, hình ảnh cô gái tên Hằng cứ trở đi trở lại trong tâm trí Thảo. Ban đầu chỉ là sự tình cờ: cùng nghe hòa nhạc, rồi lại gặp ở quán cơm nhà mình, sau đó là vài lần chạm mặt ở nhạc viện. Nhưng càng nghĩ, Thảo càng thấy có cái gì đó... khác.Duyên phận ư? Chị lắc đầu, tự cười chính mình. Người làm nghệ thuật vốn tin vào cảm hứng và ngẫu nhiên, nhưng sự trùng hợp liên tục thế này khiến chị ít nhiều phải để tâm.Thảo nhớ rõ ánh mắt Hằng nhìn mình ở buổi diễn hôm nọ, trong sáng, chăm chú như gom cả khán phòng vào một điểm. Rồi nụ cười ngại ngùng khi đứng trước quán cơm, đôi má đỏ hồng ấy, và cả cái cách cô cúi đầu lí nhí mỗi lần được hỏi chuyện.Đáng yêu thật... – Thảo thầm nghĩ, rồi lại bật cười khẽ, tự trách mình sao dễ để ý đến người khác đến vậy.Nhưng lạ thay, từ hôm đó, mỗi khi đàn hát một mình, chị lại nhớ tới ánh mắt của Hằng, tưởng tượng nếu em ngồi nghe thì sẽ thế nào. Có lúc khách đến ăn cơm, Thảo vô thức ngẩng lên, mong thấy dáng vẻ nhỏ bé ấy nơi cửa.Cứ thế, từng chút một, Hằng đã len vào những khoảng trống trong ngày của Thảo, bằng sự dịu dàng, lặng lẽ mà không hề hay biết.
Tối hôm ấy, sau buổi tập kịch, Hằng lững thững đi ngang qua con phố quen. Gió đêm thổi nhè nhẹ, mùi cơm gà từ quán nhà Thảo bay ra, khiến bụng cô khẽ réo. Cô chỉ định đi ngang thôi, nhưng vừa ngẩng đầu đã bắt gặp Thảo đang đứng trước quán, tay áo xắn cao, dọn mấy chồng ghế nhựa.— Hằng? — Thảo gọi, giọng bất ngờ mà ấm áp.Hằng khựng lại, tim bỗng đập nhanh.
— Dạ... chị còn chưa nghỉ hả?— Ừ, sắp xong rồi. — Thảo cười, đưa tay phủi nhẹ bụi trên áo. — Em đi đâu về muộn vậy?— Em... em đi tập kịch.Thảo gật gù, ngắm cô một thoáng. Bỗng nhiên, như một ý nghĩ vụt đến, chị cười nhẹ:
— Hay là mai... đi chơi với chị một hôm?Hằng tròn mắt, chưa kịp phản ứng.
— Ơ... đi... đi đâu ạ?— Không đâu xa. — Thảo chống tay vào hông, giọng nửa trêu nửa thật. — Chị biết một chỗ bãi cỏ rộng, gió mát lắm, không đông người. Hôm trước tình cờ gặp nhau ở đó mà chưa nói chuyện được nhiều. Mai chị dẫn em đi cho thoải mái.Hằng ngập ngừng, hai bàn tay xoắn chặt quai túi, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên.
— Em... dạ... cũng được ạ.— Vậy hẹn nhé. — Thảo nheo mắt, rồi cười.Hằng gật đầu, mặt đỏ bừng. Lúc quay lưng đi, tim cô như nhảy múa, bước chân nhẹ bẫng. Đêm hôm ấy, cô chẳng ngủ được, chỉ nằm trằn trọc, nghĩ mãi đến lời hẹn kia.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz