ZingTruyen.Xyz

[Edited - Hoàn] [GyuSeok] Nếu Như Thời Tiết Seoul Trong Xanh

6

bemyonly123

Năm 2015, Kim Mingyu được nhận vào đại học, hắn quyết định thẳng thắn với cha mẹ mình, trong một gia đình truyền thống Á Đông, đây gần như là một chuyện kinh hãi thế tục

Hắn có thể tượng tượng mình sắp phải đối mặt với cái gì, cha hắn đại khái sẽ đánh hắn, dùng cần câu cá của ông hay dùng đến gậy đánh golf cũng không chừng. Mẹ hắn sẽ kêu khóc không ngừng, giống như những lần bà cãi nhau với chồng. Nhưng cho dù vậy thì hắn cũng muốn nói, có lẽ bởi vì hắn đã đủ tin tưởng vào bản thân, gia đình tràn ngập khắc khẩu và trách cứ này từ lúc bắt đầu đã sai lầm, chính hắn được sinh ra cũng là loại sai lầm khác. Hiện giờ hắn đã sắp rời khỏi nhà, cũng là một cơ hội để cắt đứt chuỗi sai lầm này

Nhưng đến khi mọi chuyện thực sự phát sinh, nỗi đau tinh thần còn vượt xa hơn đau đớn thể xác, làm hắn khó có thể chịu đựng. Cha hắn vung gậy đánh golf đuổi hắn ra khỏi nhà, hắn hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía mẹ mình, chỉ nghe bà nói "Nhà của chúng ta đã tạo nghiệt gì, chúng ta đã làm gì có lỗi với con"

Bọn họ có làm gì có lỗi với hắn không? Nói thật thì chắc là không. Cha mẹ cho hắn cho hắn điều kiện vật chất hào phóng, tài nguyên giáo dục chất lượng tốt, không phải lo ăn uống, mặc quần áo hàng hiệu, học những ngôi trường đào tạo nổi tiếng. Theo lý mà nói như vậy hẳn là đủ rồi. Hắn mơ mơ màng màng sống mười mấy năm, dựa theo yêu cầu khắc nghiệt của cha mẹ, nhào nặn bản thân thành một khối cao su, nhét mình vào một khuôn mẫu đã được định sẵn

Cho đến một ngày học trung học, mẹ của bạn học trong thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi đi đến trường, mang bánh xèo hải sản đến cho con và các bạn cùng lớp, nói rằng món nay ăn ngon nhất khi vừa mới làm xong còn nóng hôi hổi. Bà nói xong còn mời hắn, bảo Mingyu, con cũng ăn đi, dì làm không ngon lắm, lần sau để bà nội của Junyu làm, chắc chắn ăn sẽ ngon hơn

Kim Mingyu cười gật đầu, chọn một miếng ngồi bên cạnh chậm rãi ăn. Mẹ của bạn cùng lớp vẫn còn đang nói chuyện, âm thanh không lớn, hỏi gần đây đồ ăn trong căn tin thế nào, con ngủ có ngon không và các chuyện linh tinh trong trường học. Hắn nghe được trong lòng rất khó chịu, lục phủ ngũ tạng giống như cùng chen chúc một chỗ. Người bạn cùng lớp này thành tích không tốt, nhưng mà mẹ cậu ta vẫn rất quan tâm đến cậu ta

Kim Mingyu thầm nghĩ, cha mẹ của mình đã từng hỏi qua như vậy chưa?

Hẳn là không có, bằng không tại sao hắn không hề nhớ được chút gì

Có người nói, những đau khổ theo thời gian sẽ phai màu, nhưng tại sao buổi chiều hôm đó bị đuổi ra khỏi nhà đã cách nhiều năm như vậy mà vẫn thật rõ ràng, mỗi một chi tiết đều khắc sâu trong đầu hắn. Hắn nhớ rõ cha hắn xé rách đống quần áo của hắn, rít gào chất vấn "Tất cả những thứ mày có đều là tao cho! Mày dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!"

Mẹ hắn ngồi trên sofa ôm mặt khóc, lại không ngừng nói "Cầu xin Chúa, tha thứ cho chúng tôi! Tha thứ cho nó"

Sự nhẫn nại của hắn thời điểm đó đã đến cực hạn, hắn thẳng lưng, lớn tiếng nói "Con không sai! Không cần ai tha thứ hết!"

Vừa dứt lời, một cái tát của cha hắn giáng xuống, bên tai hắn lập tức vang lên một âm thanh chói tai giống như mất tín hiệu, một bên mặt hắn đau nhói, sau đó bắt đầu nóng lên

Ngón tay cha hắn chỉ vào cửa lớn

"Mày cút cho tao!"

Kim Mingyu mạnh mẽ mở mắt, tiếng cãi vã bên tai đột nhiên biến mất, chỉ còn lại tiếng lá cây bị gió xuân thổi qua xào xạc lay động, cách một cánh cửa, âm thanh trong trẻo đứt quãng của Lee Seokmin đang nói chuyện. Thì ra là hắn nằm mơ, hắn vốn đang nằm trên giường yên bình, chuyện đáng sợ gì cũng không có phát sinh

Hắn xuống giường nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Lee Seokmin đang ở ban công nghe điện thoại, ánh nắng buổi sớm mai mềm mại dán vào người cậu, làm đường viền cơ thể mờ đi thành những chấm nhỏ hư ảo. Lee Seokmin che ống nghe, chào hắn "Cậu dậy rồi à? Cha tôi hỏi đội trưởng Choi, nói hôm nay cậu được nghỉ, cho nên không gọi cậu dậy. Ngủ có ngon không?"

"Ngon lắm"

"Vậy là tốt rồi, nhà vệ sinh có bàn chải đánh răng dùng một lần, bữa sáng trên bàn ăn, tôi nói xong điện thoại sẽ vào với cậu"

Nói xong cậu còn cười một cái, không cần tốn nhiều sức đã vớt được Kim Mingyu ra khỏi biển tâm tình trầm trọng nặng nề. Dường như sự dịu dàng ấm áp mà hắn đã khẩn cầu nhiều năm trước cuối cùng đến hôm nay đã trở thành hiện thực. Kim Mingyu rất muốn nhéo bản thân một cái xem là thật hay mơ

Trên bàn ăn đặt một chiếc Bagel mà Lee Seokmin đã cắn hai miếng, còn có một hộp mứt quả đã mở ra. Kim Mingyu sờ thử đĩa ăn, vẫn còn ấm, Lee Seokmin hẳn là đang ăn sáng thì bị điện thoại gọi đến cắt ngang. Chiếc bánh mì còn lại dành cho hắn đã được cắt làm đôi, có lẽ bởi vì không biết chính xác khẩu vị của hắn, bên cạnh còn có thêm trứng bác và thịt xông khói, trứng bác đã được cho thêm sữa bò, cực kỳ mềm mịn ngon miệng

Hắn bị sự quan tâm thầm lặng này làm dịu đi tinh thần đang nhộn nhạo, rất nhanh đã ăn hết phần ăn của mình, nhìn trái nhìn phải một chút, cuối cùng nhìn chằm chằm vào hộp mứt quả màu đỏ tím

Lee Seokmin vừa lúc đi đến, cười hỏi "Làm sao vậy? Cậu vẫn còn say à?"

Kim Mingyu nhanh chóng phủ nhận "Tôi tỉnh, đã tỉnh từ sớm rồi, mứt quả này cửa hàng có bán không? Sao tôi chưa từng thấy qua"

"Không phải của cửa hàng, đây là hôm qua tôi làm, mứt quả mâm xôi" Nói xong Lee Seokmin lấy một miếng Bagel, phết mứt lên rồi đưa cho hắn "Cậu nếm thử đi, có thể sẽ hơi chua, vì tự  làm cho mình nên tôi không cho quá nhiều đường"

Kim Mingyu nhận lấy bằng hai tay, thành kính đến mức có hơi khoa trương, sau đó lập tức nghiêm túc nhai thức ăn trong miệng. Hắn lại nhớ đến miếng bánh mà mẹ của bạn học đã từng cho hắn, lần này không phải là nhân tiện nữa, là Lee Seokmin đặc biệt làm cho hắn

Lee Seokmin thấy hắn thần sắc nghiêm túc, hỏi "Có chua không?"

Ánh mắt Kim Mingyu chuyển từ chiếc đĩa tinh xảo trên bàn sang khuôn mặt có hơi căng thẳng của Lee Seokmin "Không chua, rất ngọt"

"Thật không?"

Không thể nói "rất ngọt" với người khác như vậy được.... Lee Seokmin oán thầm, hơn nữa vì cái gì lúc nói chuyện cứ phải nhìn chằm chằm người ta, đây là thói quen nghề nghiệp của cậu ấy sao? Kim Mingyu gật gật đầu, còn nói "Cảm ơn cậu hôm qua không bỏ tôi lại nhà hàng, phiền cậu rồi"

Có cơ hội nói sang chuyện khác, Lee Seokmin vội vàng tiếp lời "Tôi đang nghĩ vậy, nhưng dì chủ quán bảo tôi đem cậu đi đi, nói cậu quá to, chiếm rất nhiều chỗ"

Kim Mingyu nghe cậu nói đùa liền bật cười "Vất vả cho cậu rồi, nhấc một người lớn như tôi nhất định rất tốn sức"

"Đúng vậy đó, hôm nay cột sống của tôi đau, cánh tay nhức đến nỗi không nâng lên được" Nói xong cậu làm như có thật mà cử động cổ hai lần "Cổ hình như cũng bị trẹo rồi"

"Để tôi giúp cậu ấn ấn, tôi có học qua thầy vật lý trị liệu trong đội rồi"

Lee Seokmin còn chưa kịp phản ứng lại, Kim Mingyu đã đứng dậy đi qua, hắn xắn tay áo lên bắt đầu nghiêm túc làm nhân viên mát xa. Hắn thực sự có chút kỹ năng, cậu làm thiết kế quả thật hơi có vấn đề về vai và cổ, được ấn mấy cái đã được thả lỏng không ít, Lee Seokmin cũng không cản nữa, để Kim Mingyu tự do phát huy

Kim Mingyu ban đầu ấn ấn vô cùng chuyên tâm, còn chuyên nghiệp bổ sung "Cơ thể của cậu rất cứng, cần phải vận động nhiều hơn" và mấy thứ linh tinh khác. Nhưng phản ứng khi thoải mái của Lee Seokmin biểu đạt rất trực tiếp, thỉnh thoảng lại thở dốc hai cái, hoặc là thở phào một hơi. Kim Mingyu ép buộc bản thân đóng chặt lỗ tai, đừng nghe quá rõ ràng, kết quả hắn cúi đầu đã thấy cổ áo ngủ lỏng lẻo của cậu, lại có thể thông thuận nhìn đến chỗ càng sâu hơn

Sự tình dường như đột nhiên có điểm không đúng lắm

Kim Mingyu một bên khiển trách bản thân, một bên cứ trắng trợn mà nhìn chằm chằm người đang nhắm mắt trước mặt, ban đầu hắn cảm thấy Lee Seokmin giống như cún con, là ánh mặt trời hoạt bát, dáng vẻ khi bị giật mình thì giống như con thỏ nhỏ, hôm nay bộ dáng phó mặc tất cả hưởng thụ này lại giống như mèo, là giống mèo nhà dịu ngoan nghe lời. Hắn bắt đầu miên man suy nghĩ, động tác trên tay cũng tự nhiên buông lỏng xuống, Lee Seokmin nghi hoặc ngẩng đầu lên "Cậu mệt rồi sao? Vậy đừng xoa bóp nữa, tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi"

Kim Mingyu đang lo lắng không biết nên kết thúc như thế nào, nghe vậy bèn trợn mắt nói dối "Ừm, lần sau, lần sau tôi sẽ chuẩn bị dầu mát xa cho cậu, hiệu quả sẽ tốt hơn"

"Được, cảm ơn sư phụ Kim"

"Không cần cảm ơn"

Kim Mingyu nghĩ thầm rằng nơi này không nên ở lâu, nếu nán lại chỉ sợ hắn lại phải làm thêm mấy chuyện thất thố. Hắn lui về phía sau mấy bước, muốn trở về phòng lấy áo khoác rời đi "Tôi phải về thôi, xe tôi còn để ở cửa hàng"

Lee Seokmin vuốt phẳng cổ áo, đứng dậy "Tôi cũng vừa lúc muốn đi cửa hàng một chuyến, cùng nhau đi"

"Được... đi thôi"

Từ khu dân cư này đến trạm giao thông công cộng có hai lựa chọn, hoặc là đi bộ trên đường chính mất mười lăm phút, hoặc là đi đường tắt xuyên qua nhánh rừng. Lee Seokmin đề nghị đi con đường nhỏ kia, ngoại trừ việc tiết kiệm thời gian, cậu còn có một ít tâm tư muốn mang theo Kim Mingyu ôn lại hồi ức khi mình còn nhỏ

Hai người sóng vai đi rất chậm, cây cối che mất một khoảng không của bầu trời, cành cây rậm rạp, phiến lá xum xuê, giống như cũng nhuộm không khí thành một màu xanh nhạt mát mắt. Kim Mingyu thấy hắn và Lee Seokmin giống như bị nhốt vào trong cùng một không gian, nhưng không hề chật chội, mà ngược lại thể xác và tinh thần đều thư thả thoải mái, cũng không biết vì nơi đây cỏ cây vui mắt hay bởi vì có Lee Seokmin

Hắn nhìn Lee Seokmin bên người mình, bởi vì cậu thấp hơn hắn một chút, lại vừa lúc cúi đầu nên lông mi, mũi, môi, cằm đều trở nên tròn trịa mượt mà, so với bình thường càng thêm trẻ con đáng yêu

"Cậu đang cười cái gì vậy?" Hắn nghe thấy Lee Seokmin hỏi như vậy

"A? Tôi đang cười sao?"

"Đúng vậy" Lee Seokmin giả vờ buồn rầu nhíu mày "Tôi còn tưởng trên mặt tôi dính gì đó"

Kim Mingyu vội vàng cười lắc đầu "Không có không có, tôi chỉ đang nghĩ, lần cuối cùng cậu đến đây là khi nào?"

"Chắc là năm 2015, năm tôi mười tám tuổi, đang học cuối cấp ba"

"A, năm đó tôi cũng cuối cấp ba"

"Bởi vì chúng ta cùng tuổi nha, hơn nữa sinh nhật cũng cách nhau không xa, của tôi là tháng hai, bốn bỏ lên năm chúng ta có thể xem như đến thế giới này cùng một lúc"

Chuyện bình thường từ miệng cậu ấy nói ra cũng có thể trở nên tuyệt vời như vậy. Kim Mingyu nghĩ, nhưng trong lòng hắn không có tức khắc vui vẻ lên, mà ngược lại thậm chí hắn thấy được một loại cảm xúc xa lạ, so với bi thương thì nhẹ hơn một chút, nhưng so với tiếc hận lại nặng hơn một chút

Hắn nói "Nếu khi đó tôi gặp cậu thì thật tốt, không cần sớm như vừa mới sinh ra, lúc mười tám tuổi là đủ rồi"

Lee Seokmin nghe xong lời này có hơi sửng sốt, tựa như không rõ xúc động đột ngột này của hắn từ đâu mà đến, nhưng cậu vẫn nói "Hiện tại đã muộn rồi sao?"

Kim Mingyu còn thực sự tự hỏi vấn đề này, một hồi lâu sau hắn lắc đầu "Không muộn"

Lee Seokmin giống như giáo viên nhà trẻ nhận được câu trả lời vừa lòng, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Kim Mingyu "Như thế này đã tốt lắm rồi, trên đời sẽ không có chuyện thập toàn thập mỹ"

Kim Mingyu bị động tác này làm tỉnh táo lại một chút, nhớ lại tối hôm qua, lúc đang uống rượu, cũng là khoảng cách gần như vậy, Lee Seokmin giống như vuốt ve đầu hắn, sau đó mình nói gì? "Ngày hôm qua tôi có hỏi cậu một vấn đề đúng không?"

"A..."

Lee Seokmin ngượng ngùng thu hồi cánh tay, trong lòng Kim Mingyu hơi trầm lại, hoài nghi bản thân chẳng lẽ đã nói cái gì không nên nói

"Nếu là lời không phải phép, tôi xin lỗi, Seokmin, tôi uống say cứ như tên ngốc vậy, đội trưởng nói rất đúng"

"Không có, không có gì không phải phép" Lee Seokmin cắt ngang lời hắn "Cậu hỏi, tôi và cậu có phải cùng một kiểu người không?"

"Cái, cái gì?"

"Chính là hỏi cái này, vấn đề tính hướng thôi, tôi cảm thấy không có gì không thô lỗ, hơn nữa..."

Lee Seokmin dừng bước chân, lộ ra một nụ cười đáng yêu ranh mãnh "Đúng vậy, Mingyu, chúng ta là cùng một kiểu"

Nói xong cậu lập tức xoay người đi về phía trước

Kim Mingyu đứng yên tại chỗ, xiềng xích của cuộc hội thoại đêm qua giống như đột nhiên bị chặt đứt, bởi vì chất cồn làm thiếu mất một khoảng trí nhớ, làm cho hắn không có cách nào liên kết được các phần nhỏ lại với nhau, thế nên cũng không thể tin được ý tứ câu nói vừa rồi của Lee Seokmin có phải là ý tứ mà hắn đang hiểu hay không

Hắn dùng sức véo cánh tay mình, cơn đau nói cho hắn biết tất cả mọi chuyện xảy ra đều là sự thật chứ không phải là một giấc mơ đẹp đẽ

Kim Mingyu cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng đuổi theo người phía trước

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz