[Edit] [Xuyên Nhanh] Nữ Chính Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán!
Chương 97: Tiểu sư tổ thiên tài VS Sư muội bạch liên hoa (11)
Lúc Huyền Kha nhìn thấy cả người sư muội là máu, từ trước tới nay đều không hề quan tâm mà giờ lại kinh hoảng.
Hắn sợ, sợ bản thân đến chậm một bước.
Cũng may. Hắn ôm lấy người trong lòng, cũng may tình hình không quá mức tồi tệ.
Hắn xoay người, mọi người trợn mắt há hốc mồm.
"Kiếm... Kiếm Thánh cường giả!" Có người không nhịn được hô khẽ.
Đến kiếm cũng không cần lấy ra, hủy diệt Kiếm Tôn, ngoài Kiếm Thánh cường giả ra còn có thể là ai?
Huyền Kha không để ý đến những người này, bế Cố Thịnh Nhân xoay người rời đi.
Những người này thầm thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là những người lúc trước tham dự bao vây tấn công Cố Thịnh Nhân, mừng thầm bản thân đã tránh được một kiếp nạn.
Nào ngờ ngay sau đó, kiếm quang giống như có thể che đậy cả chân trời buông xuống!
Huyền Kha vang vọng trong lòng mỗi người: "Người làm tổn thương sư muội ta, tất lấy máu bồi thường!"
Tiếng kêu thảm thiết theo bốn phương tám hướng liên tiếp truyền tới, những người tham dự tấn công Cố Thịnh Nhân không ai may mắn thoát khỏi.
Bạch Hinh Nhã không tự chủ mà rùng mình một cái.
Ánh mắt nàng ta có chút mơ hồ nhìn về hướng Huyền Kha rời đi, Kiếm Thánh cường giả.... mạnh như vậy sao?
Nếu như, nếu như có người có thể che chở nàng ta như vậy... Nàng ta cụp mắt, che lấp khát vọng đó.
Khi Cố Thịnh Nhân tỉnh lại, cảm giác khắp mình đau nhức.
"Hệ thống, ta có thể xin một chút ngăn ngừa đau đớn không?" Cô thương lượng cùng hệ thống.
Hệ thống lại không muốn phối hợp: "Lúc trước bổn hệ thống đã cảnh cáo kí chủ, dừng hành động nguy hiểm, hành động này gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí khiến thân thể của kí chủ ở thế giới gốc tử vong. Nếu kí chủ không nghe khuyên bảo, thì phải chuẩn bị thừa nhận đau khổ."
Không biết tại sao, Cố Thịnh Nhân lại cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của hệ thống.
Cô cầu xin tha thứ: "Được rồi, lần sau ta sẽ chú ý."
Chú ý, mà không phải cam đoan sẽ không tái phạm. Cố Thịnh Nhân nghĩ, có một số việc, không thể bởi vì biết hậu quả mà không làm.
Dù sao hệ thống chỉ có năng lực trí tuệ, không thể cảm nhận ngầm ý trong lời nói của Cố Thịnh Nhân, hơn nữa biểu hiện của kí chủ luôn rất tốt, hệ thống đơn thuần tha thứ cho Cố Thịnh Nhân rất nhanh.
"Sư muội tỉnh rồi?" Huyền Kha bưng một cái khay trong tay tiến vào.
"Sư huynh." Không hiểu sao Cố Thịnh Nhân nhìn thấy hắn có chút chột dạ.
"Tỉnh rồi thì uống thuốc."Huyền Kha không để ý cô, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Sư huynh?" Cố Thịnh Nhân nhanh tay kéo ống tay áo hắn lại.
Huyền Kha cúi nửa người xuống nhìn cô.
"Sư huynh đang tức giận?" Cố Thịnh Nhân nói rất khẳng định.
Huyền Kha cẩn thận nhìn sư muội của mình.
Hắn không chú ý, không biết từ khi nào cô gái trong sáng xinh đẹp kia đã lớn như vậy rồi.
Sư muội theo Lăng Tiêu sư thúc, ngày bình thường trầm mặc ít lời, nhìn ai cũng dáng vẻ lạnh như băng, chỉ có lúc đối với mình, mới có thể ngẫu nhiên lộ ra tính tình con gái bình thường.
Nhưng sư muội sức sống tràn đầy kia, lúc này sắc mặt tái nhợt. Môi không có một chút huyết sắc, lúc bản thân nhìn thấy cô, cả người cô vô lực quỳ trên mặt đất, sống chết không biết.
Không ai biết thời điểm đó kinh hoàng đến cỡ nào.
Huyền Kha thấy bộ dạng Cố Thịnh Nhân vẫn không hiểu, trong lòng vô cớ nổi lửa.
"Sao sư huynh lại tức giận chứ? Sư huynh tức cái gì? Tức trên người muội có thương tích còn chống đỡ? Tức muội bản lĩnh lớn, mà lại một mình một người đấu ba Kiếm Hoàng, còn có một Kiếm Tôn? Hay là tức muội đi ra ngoài ngắn ngủn mấy tháng, đã khiến bản thân thành bộ dạng này?"
Hắn từng câu từng câu đẩy tay Cố Thịnh Nhân đang kéo ống tay áo hắn, lại bị Cố Thịnh Nhân kịp thời ngăn lại.
"Ta sai rồi, sư huynh." Cố Thịnh Nhân ngoan ngoãn nhận sai.
Cô nhìn Huyền Kha, trong con ngươi trong như nước gợn sóng phản chiếu thân ảnh của hắn.
Nhìn Cố Thịnh Nhân như vậy, Huyền Kha đột nhiên cảm thấy cơn giận của mình lập tức tan biến.
Hắn sợ, sợ bản thân đến chậm một bước.
Cũng may. Hắn ôm lấy người trong lòng, cũng may tình hình không quá mức tồi tệ.
Hắn xoay người, mọi người trợn mắt há hốc mồm.
"Kiếm... Kiếm Thánh cường giả!" Có người không nhịn được hô khẽ.
Đến kiếm cũng không cần lấy ra, hủy diệt Kiếm Tôn, ngoài Kiếm Thánh cường giả ra còn có thể là ai?
Huyền Kha không để ý đến những người này, bế Cố Thịnh Nhân xoay người rời đi.
Những người này thầm thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là những người lúc trước tham dự bao vây tấn công Cố Thịnh Nhân, mừng thầm bản thân đã tránh được một kiếp nạn.
Nào ngờ ngay sau đó, kiếm quang giống như có thể che đậy cả chân trời buông xuống!
Huyền Kha vang vọng trong lòng mỗi người: "Người làm tổn thương sư muội ta, tất lấy máu bồi thường!"
Tiếng kêu thảm thiết theo bốn phương tám hướng liên tiếp truyền tới, những người tham dự tấn công Cố Thịnh Nhân không ai may mắn thoát khỏi.
Bạch Hinh Nhã không tự chủ mà rùng mình một cái.
Ánh mắt nàng ta có chút mơ hồ nhìn về hướng Huyền Kha rời đi, Kiếm Thánh cường giả.... mạnh như vậy sao?
Nếu như, nếu như có người có thể che chở nàng ta như vậy... Nàng ta cụp mắt, che lấp khát vọng đó.
Khi Cố Thịnh Nhân tỉnh lại, cảm giác khắp mình đau nhức.
"Hệ thống, ta có thể xin một chút ngăn ngừa đau đớn không?" Cô thương lượng cùng hệ thống.
Hệ thống lại không muốn phối hợp: "Lúc trước bổn hệ thống đã cảnh cáo kí chủ, dừng hành động nguy hiểm, hành động này gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí khiến thân thể của kí chủ ở thế giới gốc tử vong. Nếu kí chủ không nghe khuyên bảo, thì phải chuẩn bị thừa nhận đau khổ."
Không biết tại sao, Cố Thịnh Nhân lại cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của hệ thống.
Cô cầu xin tha thứ: "Được rồi, lần sau ta sẽ chú ý."
Chú ý, mà không phải cam đoan sẽ không tái phạm. Cố Thịnh Nhân nghĩ, có một số việc, không thể bởi vì biết hậu quả mà không làm.
Dù sao hệ thống chỉ có năng lực trí tuệ, không thể cảm nhận ngầm ý trong lời nói của Cố Thịnh Nhân, hơn nữa biểu hiện của kí chủ luôn rất tốt, hệ thống đơn thuần tha thứ cho Cố Thịnh Nhân rất nhanh.
"Sư muội tỉnh rồi?" Huyền Kha bưng một cái khay trong tay tiến vào.
"Sư huynh." Không hiểu sao Cố Thịnh Nhân nhìn thấy hắn có chút chột dạ.
"Tỉnh rồi thì uống thuốc."Huyền Kha không để ý cô, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Sư huynh?" Cố Thịnh Nhân nhanh tay kéo ống tay áo hắn lại.
Huyền Kha cúi nửa người xuống nhìn cô.
"Sư huynh đang tức giận?" Cố Thịnh Nhân nói rất khẳng định.
Huyền Kha cẩn thận nhìn sư muội của mình.
Hắn không chú ý, không biết từ khi nào cô gái trong sáng xinh đẹp kia đã lớn như vậy rồi.
Sư muội theo Lăng Tiêu sư thúc, ngày bình thường trầm mặc ít lời, nhìn ai cũng dáng vẻ lạnh như băng, chỉ có lúc đối với mình, mới có thể ngẫu nhiên lộ ra tính tình con gái bình thường.
Nhưng sư muội sức sống tràn đầy kia, lúc này sắc mặt tái nhợt. Môi không có một chút huyết sắc, lúc bản thân nhìn thấy cô, cả người cô vô lực quỳ trên mặt đất, sống chết không biết.
Không ai biết thời điểm đó kinh hoàng đến cỡ nào.
Huyền Kha thấy bộ dạng Cố Thịnh Nhân vẫn không hiểu, trong lòng vô cớ nổi lửa.
"Sao sư huynh lại tức giận chứ? Sư huynh tức cái gì? Tức trên người muội có thương tích còn chống đỡ? Tức muội bản lĩnh lớn, mà lại một mình một người đấu ba Kiếm Hoàng, còn có một Kiếm Tôn? Hay là tức muội đi ra ngoài ngắn ngủn mấy tháng, đã khiến bản thân thành bộ dạng này?"
Hắn từng câu từng câu đẩy tay Cố Thịnh Nhân đang kéo ống tay áo hắn, lại bị Cố Thịnh Nhân kịp thời ngăn lại.
"Ta sai rồi, sư huynh." Cố Thịnh Nhân ngoan ngoãn nhận sai.
Cô nhìn Huyền Kha, trong con ngươi trong như nước gợn sóng phản chiếu thân ảnh của hắn.
Nhìn Cố Thịnh Nhân như vậy, Huyền Kha đột nhiên cảm thấy cơn giận của mình lập tức tan biến.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz