Edit Xuyen Nhanh Nu Chinh Gia Lam Nu Phu Mau Lui Tan
"Ngươi sau này, chính là hầu nam thiếp thân của ta." Ekaterina nói xong câu đó, để lại Lancelot Ryan cho đại quản gia tòa thành.
Đại quản gia đại nhân sẽ giáo dục hắn thật tốt, làm sao để hắn trở thành một hầu nam tiêu chuẩn.
"Đến lúc thức dậy rồi, chủ nhân của ta." Một giọng nói ôn nhu đánh thức Cố Thịnh Nhân đang ngủ say.
Cô mở mắt, quả nhiên thấy Lancelot Ryan.
"Thiếu gia gia tộc Ryan, ở trong thành của ta làm một hầu nam nho nhỏ, sẽ không cảm thấy không cam lòng chứ?"
Lancelot Ryan thành thực lắc đầu. Làm sao hắn sẽ không cam lòng? Chỉ cần có thể ở bên cạnh cô, mỗi ngày có thể thấy cô, với hắn mà nói, đã là chuyện đẹp nhất trên thế giới này.
Thiếu gia Ryan cũng không phải chủ nhân gì, hắn thâm tình nhìn chủ nhân của mình: "Có thể trở thành người hầu thiếp thân của nàng, ta rất vinh hạnh."
Nào biết đâu rằng sắc mặt Cố Thịnh Nhân lạnh lẽo, ánh mắt cô đe dọa nhìn Lancelot Ryan: "Vì sao? Lẽ nào ngươi cũng bởi vì gương mặt này của ta, thích ta?"
Lancelot Ryan mở miệng nói: "Đúng là ta nhất kiến chung tình với nàng." Thấy Cố Thịnh Nhân không hờn giận, hắn lại tiếp tục nói:
"Nhưng không phải ngày trước mà là trong một giấc mộng. Trong mộng có rất nhiều hình bóng khác nhay, thế nhưng ta xác định đều là cùng một người. Mà từ lúc ta gặp được nàng, ta chỉ biết, người đó là nàng."
Cố Thịnh Nhân có thể xác định người đàn ông này không nói sai, lẽ nào, hắn có ký ức với thế giới trước mặt?
Cô có chút hoan hỉ, cô mong muốn có một ngày, người yêu mình cũng có thể giống như mình, có thể liếc mắt liền nhận ra mình.
Suy nghĩ một chút, Cố Thịnh Nhân duỗi một tay ra, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay cô.
Không giống với kiếm trong tay kỵ sĩ ở thế giới này, hình dạng thanh kiếm này, rõ ràng là trong giới tu tiên, dáng dấp tam xích thanh phong."Chính là cái này!" Ánh mắt Lancelot Ryan chăm chú nhìn chằm chằm trong tay Cố Thịnh Nhân: "Trong giấc mộng ta từng thấy trường kiếm, chính là trường kiếm hình dáng kỳ quái này."
Trong lòng Cố Thịnh Nhân khẽ động, quay lại phía Lancelot Ryan nói: "Ngươi qua đây."
Tay cô khoát lên mạch đập của Lancelot Ryan, chạm từng chút từng chút một.
Sắc mặt Lancelot Ryan đỏ bừng: Như vậy cũng nhanh quá, hắn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng, nếu như cô thật sự muốn...
"Nghĩ gì thế?" Giọng nói lành lạnh cắt đứt ý nghĩ phân loạn của hắn.
Lancelot Ryan bừng tỉnh, phát hiện Cố Thịnh Nhân đã buông lỏng nắm tay của mình.
Hắn đè xuống tiếc nuối trong lòng đang dâng lên, ngượng ngùng cười cười.
Vừa rồi Cố Thịnh Nhân chỉ là thay Lancelot Ryan tìm xương, vì thế giới này cô không có công cụ, không thể tìm ra kiếm tâm của hắn là đẳng cấp gì. Chỉ có thể chọn cách sờ xương xác định hắn a có thích hợp trở thành một kiếm tu hay không.
Kiếm tu cao cấp thọ mệnh dài dằng dặc, cô không muốn thay đổi hắn, lại hi vọng giữ được khuôn mặt hắn.
Cố Thịnh Nhân ngồi trước bàn dài, lại không nhìn thấy tiên huyết thưòng xuất hiện phía trước bàn.
Cô thở dài một hơi, hôm nay cô đang tu hành kiếm đạo, đã đạt đến cảnh giới không cần thực vật để duy trì cơ năng của bản thân, vì thế biểu hiện suy nhược của huyết tộc khi không uống máu, cũng sẽ không ảnh hưởng đến cô.
Lancelot Ryan đi tới bên cạnh cô, ngồi xổm xuống.
"Ta nói rồi, không hy vọng nàng dùng huyết dịch của người khác mà sợ không phải tự mình hút. Ta nguyện ý vì nàng cung cấp máu tươi nhất." Hắn ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ yếu đuối không hề phòng bị.
Đại quản gia đại nhân sẽ giáo dục hắn thật tốt, làm sao để hắn trở thành một hầu nam tiêu chuẩn.
"Đến lúc thức dậy rồi, chủ nhân của ta." Một giọng nói ôn nhu đánh thức Cố Thịnh Nhân đang ngủ say.
Cô mở mắt, quả nhiên thấy Lancelot Ryan.
"Thiếu gia gia tộc Ryan, ở trong thành của ta làm một hầu nam nho nhỏ, sẽ không cảm thấy không cam lòng chứ?"
Lancelot Ryan thành thực lắc đầu. Làm sao hắn sẽ không cam lòng? Chỉ cần có thể ở bên cạnh cô, mỗi ngày có thể thấy cô, với hắn mà nói, đã là chuyện đẹp nhất trên thế giới này.
Thiếu gia Ryan cũng không phải chủ nhân gì, hắn thâm tình nhìn chủ nhân của mình: "Có thể trở thành người hầu thiếp thân của nàng, ta rất vinh hạnh."
Nào biết đâu rằng sắc mặt Cố Thịnh Nhân lạnh lẽo, ánh mắt cô đe dọa nhìn Lancelot Ryan: "Vì sao? Lẽ nào ngươi cũng bởi vì gương mặt này của ta, thích ta?"
Lancelot Ryan mở miệng nói: "Đúng là ta nhất kiến chung tình với nàng." Thấy Cố Thịnh Nhân không hờn giận, hắn lại tiếp tục nói:
"Nhưng không phải ngày trước mà là trong một giấc mộng. Trong mộng có rất nhiều hình bóng khác nhay, thế nhưng ta xác định đều là cùng một người. Mà từ lúc ta gặp được nàng, ta chỉ biết, người đó là nàng."
Cố Thịnh Nhân có thể xác định người đàn ông này không nói sai, lẽ nào, hắn có ký ức với thế giới trước mặt?
Cô có chút hoan hỉ, cô mong muốn có một ngày, người yêu mình cũng có thể giống như mình, có thể liếc mắt liền nhận ra mình.
Suy nghĩ một chút, Cố Thịnh Nhân duỗi một tay ra, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay cô.
Không giống với kiếm trong tay kỵ sĩ ở thế giới này, hình dạng thanh kiếm này, rõ ràng là trong giới tu tiên, dáng dấp tam xích thanh phong."Chính là cái này!" Ánh mắt Lancelot Ryan chăm chú nhìn chằm chằm trong tay Cố Thịnh Nhân: "Trong giấc mộng ta từng thấy trường kiếm, chính là trường kiếm hình dáng kỳ quái này."
Trong lòng Cố Thịnh Nhân khẽ động, quay lại phía Lancelot Ryan nói: "Ngươi qua đây."
Tay cô khoát lên mạch đập của Lancelot Ryan, chạm từng chút từng chút một.
Sắc mặt Lancelot Ryan đỏ bừng: Như vậy cũng nhanh quá, hắn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng, nếu như cô thật sự muốn...
"Nghĩ gì thế?" Giọng nói lành lạnh cắt đứt ý nghĩ phân loạn của hắn.
Lancelot Ryan bừng tỉnh, phát hiện Cố Thịnh Nhân đã buông lỏng nắm tay của mình.
Hắn đè xuống tiếc nuối trong lòng đang dâng lên, ngượng ngùng cười cười.
Vừa rồi Cố Thịnh Nhân chỉ là thay Lancelot Ryan tìm xương, vì thế giới này cô không có công cụ, không thể tìm ra kiếm tâm của hắn là đẳng cấp gì. Chỉ có thể chọn cách sờ xương xác định hắn a có thích hợp trở thành một kiếm tu hay không.
Kiếm tu cao cấp thọ mệnh dài dằng dặc, cô không muốn thay đổi hắn, lại hi vọng giữ được khuôn mặt hắn.
Cố Thịnh Nhân ngồi trước bàn dài, lại không nhìn thấy tiên huyết thưòng xuất hiện phía trước bàn.
Cô thở dài một hơi, hôm nay cô đang tu hành kiếm đạo, đã đạt đến cảnh giới không cần thực vật để duy trì cơ năng của bản thân, vì thế biểu hiện suy nhược của huyết tộc khi không uống máu, cũng sẽ không ảnh hưởng đến cô.
Lancelot Ryan đi tới bên cạnh cô, ngồi xổm xuống.
"Ta nói rồi, không hy vọng nàng dùng huyết dịch của người khác mà sợ không phải tự mình hút. Ta nguyện ý vì nàng cung cấp máu tươi nhất." Hắn ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ yếu đuối không hề phòng bị.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz