[Edit + Xuyên nhanh] Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Yêu Đương Ngọt Ngào
[TG4] Chương 41: Đây chính là kết cục!
Quá trình loại bỏ độc tố tuy có phần xấu hổ, nhưng hiệu quả mang lại là không thể phủ nhận. Linh khí bắt đầu ngưng tụ lại trong cơ thể, cuối cùng cô cũng có thể mở được túi trữ vật của mình.Sau khi ăn cả một bình đan dược, cơn đau từ các vết thương cuối cùng cũng dịu đi đôi chút. Cô gượng dậy ngồi xếp bằng, nén đau đớn bắt đầu tu luyện bộ Vấn Tâm Quyết lấy được từ Tàng Thư Các.Vấn Tâm Quyết, đúng như tên gọi của nó, quá trình tu luyện chính là không ngừng tự vấn tâm mình. Trong lúc tu luyện sẽ xuất hiện vô vàn ảo cảnh khác nhau, nếu vượt qua được thì tu vi sẽ thăng tiến, còn nếu không, tu vi sẽ bị đình trệ.Bộ công pháp này cực kỳ phù hợp với cô. Đã từng đi qua biết bao thế giới, trải nghiệm đủ chuyện lạ lùng quái đản, đối với vạn vật thế gian cô đều có nhân sinh quan của riêng mình, nên những ảo cảnh của Vấn Tâm Quyết chẳng thể nào làm khó được cô.Khi Cố Thần Hi bước vào lần nữa, đập vào mắt hắn là hình ảnh cô đang ngồi xếp bằng trên giường. Vì những vết thương trên người, vẻ mặt cô lộ rõ sự đau đớn, nhưng vẫn cắn răng kiên trì tu luyện.Quả là một tấm gương cho câu tàn nhưng không phế.Hắn dựa người vào khung cửa, khóe miệng hờ hững nhếch lên, lặng lẽ quan sát một hồi rồi xoay người rời đi.Khi Lâm Lạc Lạc kết thúc buổi tu luyện, cô phát hiện Cố Thần Hi lại đang nhìn mình chằm chằm. Sự ngượng ngùng đêm qua dường như đã bị hắn quẳng ra sau đầu, vẻ mặt hắn lúc này vô cùng thản nhiên."Tại sao không đợi dưỡng thương cho tốt rồi hãy tu luyện?"Cô cúi đầu, vẻ mặt đầy sầu não: "Ta cứ có cảm giác mạng mình chẳng còn dài, gần đây thường xuyên mơ thấy có người muốn giết ta.""Kẻ nào?" Cố Thần Hi khẽ nhướng mày.Đối với tu sĩ mà nói, nằm mơ là chuyện rất hiếm gặp. Một khi đã mơ thấy điều gì, rất có thể đó là điềm báo cho tương lai."Không nhìn rõ mặt, nhưng rất nhiều người, nhiều vô kể." Lâm Lạc Lạc cười khổ, "Nhiều đến mức ta còn nghi ngờ, liệu có phải do Ma Quân phái tới hay không.""Nói bậy." Cố Thần Hi quát lạnh, "Nếu Bản quân muốn lấy mạng ngươi, chỉ cần một ngón tay là đủ, việc gì phải mượn tay kẻ khác?""Vậy nếu bọn họ chính là thuộc hạ của Ma Quân thì sao?" Lâm Lạc Lạc sâu kín nhìn hắn, "Nếu bọn Thanh Ma muốn giết ta, Ma Quân có giúp ta không?"Cố Thần Hi cười khẩy một tiếng: "Ngươi thử nói xem, tại sao bọn họ lại muốn giết ngươi?""Ai mà biết được chứ? Có lẽ họ ghen tị vì ta được Ma Quân..." Lâm Lạc Lạc ngập ngừng như đang tìm từ thích hợp, rồi nghiêng đầu chậm rãi nói, "Sủng hạnh?"Tim Cố Thần Hi bỗng đập lệch hai nhịp, hắn cứng rắn đáp: "Yên tâm, bọn họ không dám."Mắt Lâm Lạc Lạc sáng rực lên: "Nói vậy nghĩa là nếu bọn họ muốn giết a, Ma Quân sẽ đứng về phía a sao?"Hắn nào có ý đó?"Sao Bản quân cứ có cảm giác, ngươi đang gài bẫy Bản quân thế nhỉ?" Hắn lạnh nhạt nhìn cô.Cô mở to đôi mắt vô tội nhìn lại hắn, cố gắng chứng minh bản thân không hề có ý đồ đen tối nào.Vốn tưởng sẽ lừa được một lời hứa bảo đảm từ hắn, ai ngờ hắn lại tỉnh táo không mắc bẫy. Cô không khỏi thất vọng, buông một tiếng thở dài thườn thượt rồi chuẩn bị tiếp tục tu luyện."Thương thế trên người ngươi quá nặng, nếu không muốn bị giảm thọ nghiêm trọng thì tốt nhất đừng có cưỡng ép tu luyện." Hắn lạnh lùng cảnh cáo.Nếu là di chứng khác thì có lẽ Lâm Lạc Lạc còn kiêng dè đôi chút, chứ chỉ là giảm thọ thì cô hoàn toàn chẳng để tâm. Dù sao thì cô cũng không có khả năng sống thọ và chết tại nhà ở thế giới này đâu. Thế nên đợi hắn đi khuất, cô lại bò dậy tiếp tục tu luyện.Đứng trong sân, sắc mặt Cố Thần Hi đanh lại. Hắn nhìn về phía phòng cô, vẻ mặt âm u dị thường."Không biết sống chết."————Lại tu luyện cả đêm, lâm Lạc Lạc có chút mệt mỏi, miệng vết thương lại ở đau đớn, nàng ngã vào trên giường, khó chịu nhỏ giọng rên rỉ.Sau một đêm tu luyện, Lâm Lạc Lạc có chút mệt mỏi, vết thương cũ lại bắt đầu đau nhức. Cô nằm vật xuống giường, khó chịu nhỏ giọng rên rỉ."Hừ." Cùng với tiếng hừ lạnh đầy âm trầm, Cố Thần Hi xuất hiện trong phòng, "Mặc y phục vào rồi đi theo Bản quân.""Đi đâu?" Cô ngơ ngác hỏi."Tiễn ngươi đi chết.""Ồ." Cô chậm chạp bò dậy, từ tốn mặc áo ngoài, hai chân buông thõng bên mép giường, tác phong chẳng khác nào một bà cụ non.Trên người cô chi chít vết thương, cơ bản là động vào đâu cũng đau. Việc xỏ giày lại càng bất tiện. Ngực và bụng cô đều có vết thương hở lớn, vừa mới thử cúi người xuống thấp, vết thương liền đau nhức dữ dội: "Hít..."Cố Thần Hi nhìn mà ngứa mắt, tay phải hắn phất nhẹ một cái, đôi giày đã tự động xỏ ngay ngắn vào chân cô."Đa tạ Ma Quân." Cô cười hì hì.Thấy cô vẫn định lề mề bước xuống giường, hắn thực sự hết kiên nhẫn, bèn sải bước tới, trực tiếp bế cô lên theo kiểu công chúa.Cơ thể đột nhiên mất trọng lượng khiến Lâm Lạc Lạc vội vàng vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn. Hắn cúi đầu lạnh lùng nhìn xuống, cô lại còn tranh thủ chỉnh tư thế, rúc vào lòng hắn đầy thoải mái rồi cảm thán: "Cho dù có phải đi chết thật, thì trước khi chết được thế này cũng coi như không uổng kiếp này rồi."Cố Thần Hi giả vờ như không nghe thấy, ôm cô rồi lóe lên một cái. Giây tiếp theo, cả hai đã xuất hiện trước một hồ nước lớn.Nước hồ trong vắt nhìn thấy đáy, dường như nằm trên đỉnh một ngọn núi cao, bốn bề mây mù lượn lờ. Nhiệt độ xung quanh cực thấp khiến Lâm Lạc Lạc rùng mình, vùi cả khuôn mặt vào lòng hắn, hận không thể lột đồ hắn ra mà mặc lên người mình.Y phục của hắn vốn không dày, hắn có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm nóng của cô xuyên qua lớp vải hơi mỏng, phả lên lồng ngực mình.Mang theo một cảm giác ngứa ngáy.Hắn vốn định ném thẳng cô xuống hồ, nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, cuối cùng lại thầm thở dài, ôm cô từng bước lội xuống hồ.Lâm Lạc Lạc cảm nhận rõ cái lạnh đang ngày một tới gần. Cô đưa tay khẽ chạm vào mặt nước, cái lạnh thấu xương từ đầu ngón tay lập tức truyền thẳng lên."Á..." Cô rụt tay lại như bị điện giật, còn thuận thế chùi mạnh vào ngực hắn, "Lạnh quá đi mất."Cố Thần Hi rũ mắt nhìn, lạnh nhạt nói: "Nếu không cần tay nữa, Bản quân không ngại giúp ngươi chặt bỏ đâu."Được đằng chân lân đằng đầu, dám lấy áo của hắn làm khăn lau tay."Ha ha ha, chúng ta đến đây làm gì vậy?" Lâm Lạc Lạc vội thu tay về, hai tay ôm ghì lấy cổ hắn, hai chân cũng co quắp lên cao để tránh nước hồ."Đừng nhúc nhích." Hai ngày nay, hắn luôn ngửi thấy trên người Lâm có một mùi hương thoang thoảng. Hôm qua còn lờ mờ, hôm nay lại nồng hơn một chút. Mùi hương ấy cứ khoan vào mũi hắn, khiến tim hắn đập nhanh hơn bình thường.Lúc này cô càng giãy giụa, mùi hương ấy lại càng nồng nàn, chẳng biết là từ đâu tỏa ra.Lâm Lạc Lạc chỉ hận không thể dán chặt người lên lồng ngực hắn. Dù vẫn chưa chạm vào nước nhưng hàn khí bên dưới bốc lên đã khiến cô lạnh đến kinh hồn bạt vía."Đây là chỗ quái quỷ nào vậy? Lạnh quá."Nửa thân dưới của Cố Thần Hi đã chìm trong nước. Chút lạnh này với hắn chẳng là gì cả, hắn vẫn tiếp tục tiến về phía trước như thường.Tiện thể thưởng thức sự giãy giụa vô ích của Lâm Lạc Lạc."Buông tay."Lâm Lạc Lạc lắc đầu nguầy nguậy, tay càng siết chặt cổ hắn: "Lạnh lắm, buông ra là ta rớt xuống nước mất.""Không buông thì ngươi cũng phải xuống nước thôi." Thấy cô sống chết không chịu buông, hắn đành phải tiếp tục bước đi. Đến khi nước ngập ngang ngực hắn, phần lớn cơ thể Lâm Lạc Lạc cũng bị nhấn chìm trong nước.Cô áp mặt vào cổ hắn, cố gắng hấp thụ chút hơi ấm ít ỏi, lạnh đến mức run lẩy bẩy, nói không ra hơi: "Ngài... là muốn... làm ta đông đá sao?"Nhìn bộ dạng đáng thương của cô, Cố Thần Hi cuối cùng cũng bật cười. Hắn buông tay đang đỡ khoeo chân cô ra, chỉ dùng một tay ôm eo cô, tiếp tục đi về phía trung tâm hồ nước.Vòng eo dưới bàn tay nhỏ nhắn như thể bẻ một cái là gãy, hắn xòe năm ngón tay ra là có thể bao trọn gần hết. Hắn buột miệng: "Từ bé bị bỏ đói à? Sao gầy thành cái dạng này?""Cần ngài quản chắc." Cô cảm thấy mình sắp biến thành que kem rồi, Cố Thần Hi định biến cô thành tượng băng sao?"Tĩnh tâm lại, vận hành công pháp của ngươi." Cố Thần Hi nói với cô.Nồng độ linh khí trong nước hồ đậm đặc đến mức kinh ngạc, nhưng Lâm Lạc Lạc thử vài lần đều thất bại. Nước hồ quá lạnh, lại có một trường khí lạ ngăn cản khiến cô không thể tập trung, trong cơ thể không thể hình thành đại tuần hoàn, cũng không thể vận hành công pháp hấp thu linh khí.Cô đổi hai loại công pháp khác nhau, kết quả đều thất bại, luôn bị một luồng sức mạnh kỳ lạ cắt ngang.Cố Thần Hi nhìn cô với ánh mắt khinh miệt kiểu "sao ngươi vô dụng thế", rồi đặt bàn tay còn lại lên tâm mạch sau lưng cô.Một dòng nước ấm từ lưng truyền đi khắp tứ chi bách hài, xua tan một phần hàn khí trong cơ thể. Lâm Lạc Lạc rùng mình, linh lực trong người cuối cùng cũng có thể tụ lại.Linh lực của hắn dẫn dắt linh lực của cô chạy theo một lộ trình hoàn toàn mới, tạo thành từng vòng tuần hoàn lớn nhỏ trong cơ thể.Không biết đã vận hành bao nhiêu vòng, Cố Thần Hi hỏi: "Nhớ chưa?"Cô gật đầu. Lộ trình vận công hắn dẫn dắt rất kỳ lạ nhưng hiệu quả lại tốt một cách quỷ dị. Linh khí ồ ạt tụ về trong cơ thể, ngay cả cái lạnh đáng sợ của nước hồ cũng giảm đi đáng kể.Ít nhất, cô không còn lạnh đến mức không thể thở nữa."Vậy thì tự mình làm đi." Bàn tay ôm eo và tay đặt sau lưng cô của Cố Thần Hi từ từ buông ra.Tuy nhiên hắn không lùi lại mà cúi xuống nhìn cô: "Buông tay ra."Tay phải cô vẫn đang ôm chặt cổ hắn, dùng sức như muốn siết chết hắn vậy.Lúc này cô mới chịu buông ra, chuyên tâm đứng trong hồ vận công.Cố Thần Hi lại nắm lấy đai lưng của cô, kéo cô tiếp tục đi về phía trung tâm hồ. Càng gần trung tâm, nước hồ càng lạnh. Lâm Lạc Lạc phải vận hành công pháp ngày càng nhanh mới có thể chống chọi được hàn khí thấu xương.Nhưng hiệu quả cũng vô cùng rõ rệt, linh lực trong cơ thể đang tăng trưởng với tốc độ chóng mặt.Kỳ lạ hơn là cô có thể cảm nhận rõ ràng những vết thương mà đan dược không thể chữa khỏi đang dần dần khép miệng nhờ nước hồ này.Hèn gì Cố Thần Hi lại đưa cô tới đây.Nói không cảm động là nói dối. Cố Thần Hi này tuy tính tình quái gở, đôi lúc còn hành xử khó hiểu, cô đã từng mấy lần định từ bỏ việc đưa hắn đi, nhưng ngay giây phút này, cô đã đổi ý.Vẫn nên cố gắng một chút, có thể đưa đi thì nhất định phải đưa đi.————Sau khi vận hành xong một đại tuần hoàn nữa, cô dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang hắn.Hắn chẳng thèm để ý đến cô, đứng sừng sững như tượng điêu khắc cách cô một cánh tay. Nếu không phải một tay hắn vẫn đang túm lấy thắt lưng cô, cô thực sự nghi ngờ có phải hắn đã quên mất sự tồn tại của cô rồi hay không.Cô giả vờ lảo đảo một cái, ngã nhào về phía hắn.Cố Thần Hi vốn định tránh đi, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra đỡ cô một cái. Thế là cô thuận nước đẩy thuyền ngã vào lòng hắn, đôi môi làm như vô tình lướt nhẹ qua yết hầu của hắn.Xúc cảm mềm mại, trơn mịn lướt qua nơi yết hầu khiến Cố Thần Hi cứng đờ cả người. Hắn đang định đẩy cô ra thì Lâm Lạc Lạc đã chủ động lùi lại, điềm nhiên như không có chuyện gì mà tiếp tục tu luyện.Hắn lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt hồi lâu không dời đi.Vừa nãy là cố ý đúng không?Cố ý để trộm hôn hắn!"Hừ." Hắn cười lạnh một tiếng, cũng chẳng biết là đang cười cái gì.Hai người cứ ngâm mình trong hồ nước mãi không chịu ra. Lâm Lạc Lạc toàn tâm toàn ý vận công hấp thu linh khí, thời gian trôi đi từng ngày, tu vi của cô tăng trưởng nhanh đến mức mắt thường cũng có thể thấy được.Nguyên chủ vốn đang ở Nguyên Anh sơ kỳ. Đạt đến cảnh giới Nguyên Anh, muốn thăng cấp là điều vô cùng khó khăn, có người mất cả mấy trăm năm, thậm chí cả ngàn năm cũng chưa chắc từ sơ kỳ lên được trung kỳ. Lâm Lạc Lạc sau khi đến đây vẫn luôn nỗ lực tu luyện, giờ đây vách ngăn cuối cùng cũng bắt đầu lung lay.Nhận thức được điều này, cô bắt đầu dốc toàn lực đánh vào vách ngăn đó. Mười mấy ngày sau, vách ngăn bị cô một đòn phá vỡ, tu vi tăng vọt một mạch, thanh tiến độ tu vi nhích lên một đoạn dài, cuối cùng từ từ dừng lại ở mức Nguyên Anh trung kỳ, tiệm cận với Nguyên Anh hậu kỳ.Cô mở mắt ra với vẻ hơi tiếc nuối, vẫn còn thiếu một chút nữa.Cố Thần Hi liếc nhìn cô, quỷ khiến thần xui thế nào lại hiểu được vẻ tiếc nuối trên mặt cô."Vẫn muốn tiến thêm một bước nữa?" Hắn đã sớm được lĩnh giáo lòng tham của Lâm, nên chẳng thấy lạ chút nào.Cô cười ngượng ngùng, lại có chút tò mò: "Chẳng lẽ ngài có cách?"Nhìn xem, có việc cầu cạnh hắn là lập tức đổi xưng hô thành "ngài" ngay.Cố Thần Hi cẩn trọng gật đầu: "Quả thực có.""Làm thế nào?" Mắt Lâm Lạc Lạc sáng rực nhìn hắn."Cách là..."Sắc mặt Lâm Lạc Lạc đột nhiên biến đổi, eo thon đồng thời bị Cố Thần Hi ôm lấy, cả hai trong nháy mắt bay vút lên không trung. Từ dưới làn nước hồ trong vắt không thấy đáy, bất thình lình trồi lên một con cự thú. Nó há cái miệng đỏ lòm to như chậu máu, đứng ngay vị trí hai người vừa đứng lúc nãy.Có thể tưởng tượng được, nếu hai người không kịp rời đi, giờ này chắc đang tắc kẽ răng trong cái miệng khổng lồ kia rồi.Cả hai cúi đầu nhìn xuống con cự thú bên dưới, bất kể là góc độ hay biểu cảm đều giống hệt nhau."Nếu ngươi giết được nó, uống máu của nó, tu vi của ngươi có thể tiến thêm một bậc nữa." Hắn nhếch mép cười lạnh, nói.Lâm Lạc Lạc quan sát hắn, cân nhắc xem lời hắn nói có mấy phần đáng tin."Ngươi đang nghi ngờ lời Bản quân?" Giọng Cố Thần Hi lạnh đi vài độ.Cô chớp mắt: "Không có!"Hắn không nói gì thêm, chỉ cười khẩy một tiếng, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ âm u lạnh lẽo."Ta xuống giết nó ngay đây." Cô nghi ngờ nếu mình không chủ động, hắn có thể sẽ đá cô xuống dưới.Cố Thần Hi đứng lơ lửng giữa không trung, mặt không cảm xúc nhìn xuống cảnh tượng con người nhỏ bé đang vật lộn với cự thú, trong lòng đã hạ quyết tâm: Hắn tuyệt đối sẽ không giúp tên Lâm vô ơn bạc nghĩa này nữa!Thế nhưng xem được vài canh giờ, tay hắn lại bắt đầu ngứa ngáy muốn động thủ.Hắn cố nén sự thôi thúc đó lại, xem thêm một canh giờ nữa. Cuộc chiến bên dưới ngày càng kịch liệt, trên người Lâm Lạc Lạc đã bị thương ở nhiều chỗ, có mấy lần mạng treo sợi tóc, suýt chút nữa là bị con cự thú giết chết.Cũng may cô thông minh, dựa vào thân pháp linh hoạt không ngừng xoay sở với cự thú.Trong lòng cô có dự cảm, nếu muốn giành chiến thắng lần này, cô buộc phải giống như lần trước, tìm đường sống trong cõi chết, dùng mạng mình để đánh cược.Nếu không cứ kéo dài nữa, cô chắc chắn sẽ thua, con cự thú này quá mạnh.Cô lùi ra xa, ánh mắt tĩnh lặng như nước, âm thầm tính toán từng chi tiết tiếp theo, cô bắt buộc phải một kích thành công.Cố Thần Hi ở trên cao lẳng lặng nhìn cô. Phải thừa nhận rằng, Lâm lúc này, khiến hắn nhìn mãi không chán.Cô đang tính toán tỷ lệ thành công, đồng thời hắn cũng đang tính.Vốn đã quyết định mặc kệ, nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh tượng Lâm Lạc Lạc toàn thân đẫm máu rơi xuống từ không trung, hắn bỗng thấy phiền lòng.Cuối cùng, hắn vẫn vươn tay ra.Từ trên cao giáng một chưởng xuống người cự thú, nó rú lên một tiếng thảm thiết. Lâm Lạc Lạc lập tức nắm lấy cơ hội ngàn năm có một này, cả người lẫn kiếm lao vút về phía cự thú, nhắm thẳng vào đôi mắt nó.Cố Thần Hi mặt không biểu cảm nhìn bàn tay mình, ánh mắt thay đổi liên hồi, cuối cùng có chút bực bội thu tay lại, nhắm mắt làm ngơ.Có một chưởng kia của hắn, cộng thêm việc Lâm Lạc Lạc biết nắm bắt thời cơ, thắng bại giữa cô và cự thú đã được định đoạt, hạ màn chỉ còn là vấn đề thời gian.Tuy nhiên chênh lệch thực lực giữa cô và cự thú quá lớn, cuối cùng dù đánh thắng, cô cũng bị thương nặng, ngã gục bên cạnh xác nó, còn cố giãy giụa muốn bò sang uống máu.Cố Thần Hi cạn lời lắc đầu, đi tới xách cổ áo cô lên."Đừng cản ta, ta muốn uống máu." Cô yếu ớt giãy giụa.Hắn cười lạnh, thu xác cự thú vào túi trữ vật.Lâm Lạc Lạc nhìn hắn với vẻ mặt tổn thương sâu sắc, hắn đành giải thích: "Thứ này không thể uống trực tiếp, phải qua xử lý đã.""Ồ, nhớ để lại cho ta một ít nhé." Đầu cô rũ xuống, ngất lịm."Hừ..." Hắn đúng là hết nói nổi người này.Cố Thần Hi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, bọn họ đã ở đây ngót nghét ba tháng, bí cảnh cuối cùng cũng mở lại.Hắn xách cổ áo Lâm Lạc Lạc, nhảy ra khỏi bí cảnh.Đám người bên ngoài đợi suốt ba tháng trời, cuối cùng cũng thấy hai người đi ra, tất cả đều vui mừng nhìn sang.Chỉ thấy Ma Quân đại nhân y phục chỉnh tề, trên tay xách theo một người đầy máu. Người kia chẳng biết sống chết ra sao, chỉ lờ mờ nhận ra đó là Lâm.Trông thê thảm quá thể!Ma Quân ra tay quả nhiên không chút lưu tình.Thanh Ma và thuộc hạ lộ ra nụ cười "quả nhiên là thế", hừ, dám phản bội Ma Quân, đây chính là kết cục!Lâm Lạc Lạc rất khó chịu, phát ra một tiếng rên rỉ. Cố Thần Hi khựng lại, rũ mắt nhìn cô. Hồi lâu sau, dường như có chút bất lực, hắn đổi tư thế từ xách cổ áo sang bế kiểu công chúa, ôm cô nhanh chóng rời đi.Cả đám Thanh Ma vốn đang cười hả hê: "..."[Tác giả có chuyện muốn nói]Cả đám Thanh Ma: Tư thế mới đổi này hình như có chỗ nào đó sai sai???
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz