ZingTruyen.Xyz

Edit Shortfic Chanbaek Tiem Banh Tinh Yeu


Một tuần sau

- Kính chào quý khách... Ồ, người quen đây mà!

- Chào anh, em tới trả anh chiếc ô này.

- Không trả cũng được mà - Anh mỉm cười. Hôm nay em chọn món gì nào?

- Ừm... như lần trước đi!

Cậu ngồi lại chỗ ngồi quen thuộc của mình. Một cảm giác rất lạ đang trào dâng trong cậu. Một tuần qua, cậu đã mong ngóng đến ngày chủ nhật biết bao, để đi tới tiệm bánh nhỏ này. Chỉ để trả ô sao? Không, cậu biết rõ không phải lý do đó. Dường như cậu đang nhớ một nụ cười, một nụ cười hiền hòa và ấm áp. Cậu nhớ không gian một tiệm bánh nhỏ xinh, nhớ hương vị chocolate ngọt ngào lần ấy... Cậu ngồi đó, nhưng không nhìn ra cửa sổ ngắm đường phố như thường lệ, mà cậu dành mọi sự chú ý vào anh ấy. Có gì đó rất cuốn hút... lần đầu tiên cậu nhìn anh ấy lâu đến thế... Và cứ như vậy, cậu trở thành khách quen của cửa hàng. Những ngày nghỉ ngơi hiếm hoi của một học sinh cuối cấp, cậu đều đến tiệm bánh ấy như một thói quen trong cuộc sống. Ở nơi đây, cậu cảm nhận được sự ấm áp mà lâu lắm rồi cậu chưa hề có, và quan trọng nhất là cô được nhìn thấy anh, được ở gần anh.

- Chào em, gần hai tuần rồi không tới rồi đấy!

- Tại tuần vừa rồi em đi học bù nhiều quá nên chẳng có thời gian nữa - cậu mỉm cười đáp lại.

- Hôm nay thử đổi món nha, anh mời. Có một loại bánh anh mới làm, em nếm thử nhé!

Cậu theo anh vào bếp. Chiếc bánh trông thật bắt mắt với lớp kem đường ngọt ngào, bên trên điểm những lát dâu tây xếp hình bông hoa. Cậu thầm thán phục anh, tài nghệ của anh thực không thua gì những thợ bánh ở cửa hàng cao cấp.

- Tuyệt vời quá! Anh thật giỏi quá đi! À mà sao em không thấy anh phục vụ bàn đâu nhỉ, cả tiệm có mỗi anh thế này?

- Anh ấy xin nghỉ một thời gian rồi. Mẹ anh ấy bị ốm nên anh ấy về quê thăm mẹ, có lẽ phải một thời gian dài nữa mới lên. Tiệm nhỏ tuyển nhân viên thì cũng không cần lắm, nhưng nếu chỉ có mình anh thì cũng hơi vất vả. Anh đang định nhờ bạn xem có ai đến giúp anh không?

- Vậy... anh thuê em nhé!

- Em á? Trông em yếu vậy có làm được không đó? Bố mẹ em không đồng ý đâu.

- Anh đừng lo, em làm bếp quen rồi mà. Bố mẹ em đi công tác suốt nên em toàn ở nhà một mình thôi. Anh đồng ý đi nhé, em cũng thích làm bánh lắm, em muốn anh dạy em làm bánh nữa. Đồng ý đi nha! Yên tâm, em không đòi tiền công cao đâu - cậu bé lém lỉnh nói.

- Ok, được thôi. Giờ anh là ông chủ của em đấy nhé!

Tiếng cười vang rộn khắp căn bếp nhỏ. Từ hôm đó, sau mỗi buổi sáng đi học về là cậu đến tiệm bánh ngay. Có lẽ nhờ có cậu bé dễ thương với nụ cười tươi tắn trên môi, nên tiệm càng ngày càng đông khách. Anh giữ đúng lời hứa, mỗi tuần, anh dạy cậu bé một loại bánh mới, nhưng mọi thứ chẳng đơn giản như cậu tưởng tượng. Làm bánh sao mà khó đến thế... Lúc thì bánh cháy, lúc thì không nở, rồi kem văng tung tóe khắp nơi. Nhiều lúc, cậu vụng về khiến cả túi bột rơi vào người, trông như một cô bé tuyết vậy. Anh thì phì cười, còn cậu thì rưng rưng muốn khóc. Từ bé đến giớ, cậu chưa từng vào bếp chứ đừng nói gì đến nấu ăn. Xung quanh cậu luôn có người giúp việc, cuộc sống luôn đầy đủ và xa hoa, nhưng cậu không muốn làm một công tử bột với anh. Cậu luôn muốn giúp đỡ anh làm bánh, dù cho có là phiền phức. Nhiều lần, cậu trở về nhà với những vết bỏng hay những vết đứt tay. Cậu bị vú nuôi cằn nhằn mãi, nhưng những lúc ấy cậu chẳng nghĩ gì đến đau đớn nữa, mà thay vào đó là những cảm xúc hạnh phúc khó tả. Cậu chỉ muốn tự tay làm một chiếc bánh để tặng anh. Bởi vậy, cậu cứ tập mãi, tập mãi cho tới khi thành công mới thôi. Khi cậu làm được một chiếc bánh hoàn chỉnh, cậu sẽ đem tặng anh, và sẽ nói hết những tình cảm của cậu với anh...

Tối hôm ấy, anh dạy cậu làm bánh tiramisu.

- Sao không làm những loại bánh đơn giản hơn? Bánh này khó làm lắm đấy!

- Không, khó đến đâu cũng phải làm. Em cần làm tiramisu bằng được mới thôi!

Suốt hai tiếng đồng hồ, anh và cậu loay hoay trong bếp, nhưng có lẽ kết quả cũng không khả quan lắm.

- Anh nghĩ loại bánh này khó làm với người mới học lắm, thôi để lần khác anh dạy tiếp nhé!

- Có lẽ em là đồ bất tài, làm gì cũng không xong... - Cậu buồn rầu nói. Có lẽ cậu đã thất vọng rất nhiều...

- Thôi đừng buồn, lần sau chúng ta cùng làm lại. Hôm nay đóng cửa sớm, lên sân thượng ngắm sao rồi uống cà phê nhé!

Bầu trời đêm nay thật đẹp. Ánh trăng dịu êm cùng hàng ngàn ngôi sao lấp lánh khiến bầu trời thơ mộng, huyền ảo vô cùng. Trên sân thượng tiệm bánh nhỏ hôm ấy có hai người cùng ngồi ngắm sao, bên cạnh là cốc capuchino ấm áp tỏa khói nghi ngút...

- Lâu rồi anh mới được nghỉ ngơi thế này đấy. Từ bé anh đã mơ ước trở thành thợ làm bánh siêu hạng và anh đang cố gắng để biến ước mơ trở thành sự thật. - Anh vươn vai, hút thở không khí se lạnh nhưng trong lành.

- Làm việc cũng lâu rồi, nhưng sao em không thấy cha mẹ anh đến tiệm bánh lần nào nhỉ? - Cậu thắc mắc.

- À, chuyện cũng dài lắm... Cha mẹ anh đều là doanh nhân, họ đang sống và làm việc tại nước ngoài. Họ cũng muốn anh theo con đường đó, nhưng không hiểu sao từ nhỏ, anh luôn chỉ có ước mơ là trở thành một thợ bánh tài giỏi. Anh và cha mẹ đã tranh cãi nhiều lắm. Cuối cùng anh đã về nước và bắt đầu cố gắng thực hiện ước mơ của mình. Ban đầu cha mẹ anh giận lắm, nhưng về sau họ cũng hiểu. Cha mẹ anh vẫn thường xuyên về thăm anh mà - Anh mỉm cười.

Cậu cũng mỉm cười nhìn anh. Gió khẽ lùa vào tóc. Anh kể cho cậu nghe về những ước mơ, những dự định, về tình yêu với những chiếc bánh. Cậu thấy lòng mình sao ấm áp đến vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz