[Edit] Phế Sài Truy Mỹ Ký - Tâm Táng (Hoàn)
Chương 71
Chương 71 - Đồ Tuyết Tích Vũ Về đến nhà, ngày trôi qua thập phần bình tĩnh, cứ như chuyện trước đó chưa bao giờ phát sinh qua. Nãi nãi cảm thấy rất hứng thú với cuộc sống sinh hoạt của tôn tử mình, vì đốc thúc tiểu phu thê hai người mau chóng dựng dục hậu đại, không đếm xỉa đến sự phản đối của Lê lão gia tử mà ở lại trong nhà Lê Mộc, quên nói, sau khi xuất viện Lê Mộc cùng Lãnh Huyên hai người dọn tới một khu biệt thự cách nội thành không xa, cũng không cùng Lãnh gia nhị lão ở cùng một chỗ, đây dĩ nhiên là Lãnh Huyên chủ ý, về phần vì sao, có lẽ là sợ ngụ ở thời gian lâu bị nhị lão phát hiện manh mối gì đó. (edit: lộng giả thành thật mịa rồi còn sợ cái chóa gì nữa) Lãnh Huyên càng thêm đi sớm về trễ, đôi khi công tác bận đến không trở về nhà liền dứt khoát ở lại công ty, về phần vì cái gì, Long tiểu tổ đã sớm đem hết thảy tin tức báo cáo cho Lê Mộc, nhưng nơi này không tiện nói rõ, cứ như vậy qua mấy ngày sau. "Hắc, Lê Mộc, bọn tôi đến thăm cậu." Đi theo người hầu chỉ dẫn, ngoài dự liệu chính là, người tới thăm dĩ nhiên lại là Tư Đồ Tuyết hồi lâu không thấy, tiểu nha đầu này tựa hồ tâm tình so trước kia tốt hơn không ít. "Hi ~ sao cô lại tới đây, còn có... Mạc lão đại!! Các người sao lại cùng nhau đi thăm tôi?" Mới vừa vào cửa liền nhìn đến một người đi theo phía sau Tư Đồ Tuyết, đến gần mới phát hiện dĩ nhiên là Mạc Tích Vũ, kỳ quái, sao hai nàng lại cùng đi? Lê Mộc dùng một loại ánh mắt kỳ quái đánh giá hai người đang đứng phía trước, đầu óc đã bắt đầu điên cuồng vận chuyển. Phát hiện Lê Mộc đang đánh giá hai nàng, Tư Đồ Tuyết thế nhưng mạc danh kỳ diệu đỏ mặt, ngược lại Mạc Tích Vũ ở phía sau nghiêm mặt không rên một tiếng, tựa hồ thực không tình nguyện tới. "Xem tôi đây thật bổn đầu óc, hai người các cô không cần đứng, mau ngồi xuống đi, để tôi một người ngồi ở chỗ này cũng không được a." Lê Mộc có chút tự giễu sờ sờ chiếc xe lăn mình đang ngồi, chào đón hai người ngồi xuống. "Chúng tôi chỉ là nghĩ tới thăm cậu một chút, ách, cậu không cần thương tâm a, nhất định sẽ chữa khỏi!" Tư Đồ Tuyết an ủi như vậy, kỳ thực từ sau sự kiện say rượu lần trước hai người liền không gặp mặt nhau nữa, đều có hiềm nghi đang tránh nhau. Về phần Mạc Tích Vũ không biết vì cái gì sau sự kiện lần đó cũng mạc danh kỳ diệu không đi làm. Nếu quả thật ta đoán không sai, như vậy chân tướng chỉ có một —— hai má này trong một thời gian dài đều sống chung một chỗ!! Nghĩ đến đây, ánh mắt Lê Mộc nhìn về phía Mạc Tích Vũ cùng Tư Đồ Tuyết liền xảy ra biến hóa về chất, tâm tình khẩn trương cũng chầm chậm hòa hoãn, dù sao đến hiện tại hắn cũng không nhớ ra được đêm đó say rượu hắn cùng Tư Đồ Tuyết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hoặc chuẩn xác một chút mà nói hắn đêm đó rốt cuộc cùng ai xảy ra chuyện gì!! ~~ "Tôi rất tốt, các cô cũng không cần lo lắng, năng lực thừa nhận của tôi vẫn rất mạnh, tiểu cường đánh không chết mà! Đó chính là tôi." Giơ lên một khuôn mặt tươi cười tự nhận là thực đáng yêu, bất quá quả thật đem Mạc lão đại mắc ói một hồi. Đường đường một đại lão gia, không có việc gì bán cái gì manh!! Bán manh không biết mắc cỡ, nhưng ngươi xác định tướng mạo của ngươi bán manh lên không cảm thấy rất quái đản sao?? Hắc hắc, này đương nhiên là ý nghĩ trong lòng Mạc Tích Vũ, dĩ nhiên sẽ không nói ra. Hàn huyên trong chốc lát, đơn giản tán gẫu một ít việc vặt trong công ty, tỷ như ai ai ai kết hôn, công ty lại tăng tiền lương vân vân, còn lại chính là Tư Đồ Tuyết liên tiếp an ủi Lê Mộc, ngược lại Mạc Tích Vũ không có như bình thường tác phong ôn nhu như nước, ánh mắt nhìn về phía Lê Mộc đều mang theo một chút, ách, một chút... căm thù! Thấy thế nào cũng như là đang nhìn tình địch.(edit: chị gái nhà bên dịu dàng ôn nhu đã bị tên họ Lê chọc thành chị gái mặt than -.-!! ) "Cái kia, Tư Đồ Tuyết a, tôi có chút việc muốn cùng cô nói, ạch, chính là muốn hỏi cô một chuyện, không ý tứ gì khác." Nhịn nửa ngày, Lê Mộc rốt cục đem lời trong lòng nói ra, hắn chính là nghĩ muốn xác định một chút đêm đó có phát sinh cái gì hay không. Tư Đồ Tuyết tựa hồ tâm tình không tồi, cả người cũng vô cùng sáng sủa, sảng khoái nói: "Nói đi, chỉ cần tôi biết, không biết không nói biết gì nói hết." "Ợ..." Nhìn nhìn Mạc lão đại ngồi ở bên cạnh nửa ngày không rên một tiếng. "Có thể đi ra bên ngoài một mình nói chuyện sao?" Dù sao loại chuyện này hỏi trước mặt Mạc Tích Vũ không tốt lắm đâu. Tư Đồ Tuyết liếc Mạc Tích Vũ một cái, lại liếc Lê Mộc một cái, sau đó nghi hoặc đứng lên, vốn tính toán đi đẩy xe lăn của Lê Mộc, tay phải lại bị Mạc Tích Vũ lập tức giữ chặt. Tư Đồ Tuyết quay đầu lại nhìn thoáng qua người đang giữ chặt mình, nhẹ nhàng nở nụ cười một chút, nói: "Không sao." Tư Đồ Tuyết sau khi nói xong, cho Mạc Tích Vũ một ánh mắt an ủi, kế đó giúp Lê Mộc đẩy xe lăn đi tới sân biệt thự. Vừa nãy các nàng hai người hỗ động Lê Mộc cũng không phải không thấy, cái này liền càng thêm xác minh suy đoán trong lòng. "Tôi muốn hỏi chính là, chính là khánh công yến đêm hôm đó, hai chúng ta... hai người chúng ta có phát sinh sự tình gì hay không a?" Thấp thỏm không yên Lê Mộc rốt cục hỏi ra miệng. Nhắc tới đêm hôm đó, Tư Đồ Tuyết biểu tình rõ ràng là cứng ngắc một chút, sau đó lại mạc danh kỳ diệu đỏ mặt, Lê Mộc nhìn đến kinh hồn táng đảm, sợ hãi đêm đó không phải thật sự phát sinh cái loại chuyện rượu sau loạn tình này chứ! (thực ra là suýt =))) "Đêm hôm đó, tôi và cậu cái gì cũng không phát sinh, ngày đó sau khi tất cả mọi người đi về, cậu uống nhiều quá, vừa lúc Tích Vũ đến đây, cuối cùng là Tích Vũ đem cậu đưa về nhà, sau đó lại mang tôi trở về nhà nàng..." Nói tới đây Tư Đồ Tuyết mặt tựa hồ đỏ càng đậm. "Nói cách khác, hai ta đêm đó cái gì đều không có, đúng không!" Rốt cục thở dài một hơi, làm hại Lê Mộc lo lắng thiệt nhiều ngày. "Ừm." "Tê —— không đúng a, đêm hôm đó Mạc Tích Vũ đem cô mang về nhà nàng, hai người các cô sẽ không..." Thời điểm nói lời này trong miệng Lê Mộc ngữ khí chế nhạo càng sâu, đại khái cũng có thể đoán ra đêm hôm đó sau khi hai người kia cùng nhau trở về Mạc gia xảy ra chuyện gì, trách không được ngày hôm sau hai người đều không đi làm, ha ha ha ~~~ Hung hăng véo thịt Lê Mộc một cái. "Cho dù là đoán được cái gì, nhà ngươi cũng không được phép nói ra ngoài, có nghe hay không." Cũng chẳng trách Tư Đồ Tuyết tức giận, đều do đêm đó lần đầu tiên đã bị mơ mơ màng màng đẩy ngã, hơn nữa bị ép tới thực hoàn toàn, kết quả thẳng đến hiện tại đều không có phản công thành công, bây giờ còn bị mỗ Lê hỏi như vậy, thật sự là tức muốn chết rồi. Hai người rất nhanh vào trong nhà, lại phát hiện Mạc Tích Vũ ở trong phòng khách sốt ruột chờ đợi, Tư Đồ Tuyết vừa xuất hiện đã bị kéo qua, mục đích là muốn nàng cùng Lê Mộc đại sắc lang này bảo trì khoảng cách nhất định. "Thời gian không còn sớm, bọn tôi cũng phải đi về rồi, cậu chính mình hảo hảo dưỡng bệnh đi." Hồi lâu không nói lời nào Mạc Tích Vũ rốt cục mở miệng, nhưng vừa mở miệng chính là đề xuất muốn rời khỏi, có thể thấy là cỡ nào không muốn đến thăm Lê Mộc a. "Cảm ơn các cô tới thăm tôi, về sau cũng hoan nghênh các cô cùng nhau thường xuyên đến ngồi một chút a ~~" Rốt cục cởi bỏ khúc mắc Lê Mộc tự nhiên thực khoái trá trả lời, nhất là hai chữ ' cùng nhau ' cố ý tăng thêm ngữ khí, ánh mắt lộ ra đầy vẻ chế nhạo. Trước khi đi cố ý hướng về phía Tư Đồ Tuyết dùng thanh âm những người khác nghe không được nhỏ giọng nói một câu: "Tôi đoán đêm đó nhất định là cô ở mặt dưới đúng không, hơn nữa đến hiện tại còn luôn là thụ ha ha ha ha!!! ~~" Nói xong ái muội nhìn về phía cổ Tư Đồ Tuyết, điểm điểm dấu hôn được che giấu nhưng vẫn bị Lê Mộc phát hiện. "Nhà ngươi muốn chết chứ gì, xem lão nương có làm thịt ngươi không!!" "Đừng a, cứu mạng a ~~~ " Ngay tại thời khắc muôn phần cấp bách, cứu thế chủ của chúng ta rốt cục xuất hiện, chính là hảo đồng chí của đảng và tổ quốc nhân dân chúng ta Cao Tiểu Triều. "Tiểu Triều, cứu ta, mau cứu ta!" Tiếng kêu cứu của Lê Mộc gọi với theo, Cao Tiểu Triều đầu đầy sương mù tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng khẳng định chính là Lê Mộc tiểu tử này chọc phải hai người mỹ nữ trước mặt kia, liền nhanh tay lẹ mắt đẩy xe lăn của Lê Mộc. "Hai vị mỹ nữ ngượng ngùng, tôi và huynh đệ tôi còn có một số việc cần đi lo liệu, thứ lỗi không phụng bồi, hữu duyên chúng ta tái kiến a ~~" Cao Tiểu Triều nói xong câu này còn phong tao phao cái mị nhãn, không đợi đến hai mỹ nữ có phản ứng, liền đẩy Lê Mộc rất nhanh rời đi. Nhìn đến mặt sau hai người không có đuổi theo, Cao Tiểu Triều cùng Lê Mộc đồng thời phù một hơi, lúc này Lê Mộc phát hiện hai người họ đã ra khỏi khu biệt thự. "Tôi nói này, tùy tùy tiện tiện nhạ mỹ nữ tức giận cũng không phải thói quen tốt gì, bất quá cậu rốt cuộc làm cái gì để nàng tức giận như vậy a?" Bát quái Cao Tiểu Triều. "Ai nha đừng nói nữa, chỉ là đùa nàng một chút mà thôi. Đừng nói tôi, cậu tìm đến tôi có chuyện gì sao?" Lê Mộc yên lặng dời đi đề tài. Nâng tay phải tùy ý khoát lên vai Lê Mộc, nhưng ngay sau đó bị mỗ Lê vô tình quăng đi xuống: "Hảo hảo nói chuyện, đừng động thủ động cước, ảnh hưởng không tốt -. -." Bộ dáng hoàn toàn không có bị đả kích, Cao Tiểu Triều cợt nhả nói: "Hôm nay lão quy củ, để ăn mừng cậu bệnh nặng mới khỏi, tôi mời đến Bích Thủy Vân Thiên, tùy tiện chơi, tính hết cho tôi!" Liên quan đến mấy cái quy củ tụ hội của bè lũ con ông cháu cha, qua thời gian dài như vậy Lê Mộc cũng có nghe nói đến, đơn giản là một đám người tụ tập cùng một chỗ đi quán ăn đêm high, khoe ra cho nhau một chút chính mình tân bạn gái xinh đẹp còn có chính mình mới mua cái gì vân vân blah blah, điên cuồng thế nào chơi thế nào, hít thuốc phiện đều xem như chuyện thường, dựa theo thân phận của Lê Mộc phóng tới bên trong hội con cháu đại gia cũng xem như là cái nhân vật thái tử, nhưng từ nhỏ đến lớn đều rất ít người tìm hắn đi ra ngoài high như vậy, đại khái là áp lực từ Lê gia khiến cho không kẻ nào dám mang theo Lê Mộc đi ra ngoài điên cuồng, xem ra Lê gia cho Lê Mộc rời xa bọn quan lại đệ tử sợ cũng là vì Lê gia sinh ra tâm tình ẩn lui, chình vì thế nên dù cho Lê Mộc hoàn toàn không có thành tựu, nhưng Lê lão gia tử vẫn không cưỡng cầu cái gì. "Bích Thủy Vân Thiên? Được!" Đáp ứng nhanh như vậy, nhưng trong lòng Lê Mộc thật sự cạn lời. Bích Thủy Vân Thiên địa phương này làm cái gì, Lê Mộc chưa từng nghe nói qua, nhưng vừa nãy Cao Tiểu Triều nhắc tới ' lão quy củ ', cho nên mặc kệ Lê Mộc có biết nơi đó để làm chi hay không cũng phải đáp ứng đi, cũng không thể nói ta là bạn hữu xuyên qua tới, lão quy củ là gì ta không biết, vì tránh cho Cao Tiểu Triều nhìn ra cái gì, cũng chỉ có thể đi từng bước xem từng bước. Kế đó liền bị Cao Tiểu Triều mang lên xe, xe vụt hướng đến một quảng trường xa hoa thanh nhàn. Phản công tiểu kịch trường: Táo bạo Tư Đồ Tuyết: "Tác giả quân ngươi nghe cho kỹ, lão nương muốn phản công có nghe hay không, không cho ta phản công ta liền chặt ngươi ngón tay, chặt ngón tay chặt ngón tay!!!"( người đàn bà chanh chua mode ) Ủy khuất tác giả quân: "Không cần a, người ta tay còn muốn đánh chữ đâu, còn muốn làm công đâu, sao có thể cho ngươi chặt chứ." ( băng bó ngón tay sợ hãi mode ) Tuyết: "Ngươi nghĩ kỹ chưa đó? Ta muốn làm công, bằng không chặt ngươi ngón tay!" ( thủ lưỡi dao sắc bén mài dao soàn soạt ) Cơ trí tác giả quân tay chỉ hướng Tư Đồ Tuyết phía sau: "Mau nhìn! Nhà ngươi tiểu công tới." ( sau đó liền chuẩn bị muốn chạy trốn ) Tuyết: "Ngươi nghĩ ta sẽ mắc lừa sao, ngươi vẫn là quá non, ngón tay dâng lên!!!" Đúng lúc này, một đôi tay mảnh khảnh quấn quanh đi đến ngực Tư Đồ Tuyết, thuần thục giải quần áo đến: "Như thế nào, ta đến đây ngươi cũng không tin sao..." "Ta tin, ta tin còn không được sao... Ân, đừng sờ loạn, không cần, không cần như vậy, ân... A ~~ " Lúc này cơ trí tác giả quân sớm chạy xa, ha ha ha ha ~~~ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hảo một cái cơ trí tác giả quân! (°ー°〃)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz