ZingTruyen.Xyz

Edit Hoan Xuyen Thanh Nam Chinh Trong Cau Huyet Nguoc Van

Chương 29.

Cố Tư chỉ cười cười, không nói gì.

Trang Hàn lái xe đi đến nơi cô muốn rồi ở trong xe chờ Cố Tư đi mua đồ. Cũng không biết Cố Tư mua cái gì, xách về một túi lớn. Trong lòng Trang Hàn vô cùng vui mừng, nữ chính đã biết quan tâm tới sức khỏe của bản thân, cô đã tự tỉnh ngộ, cũng là một bước thành công lớn đối với mình.

Về đến nhà, dì Tôn đã làm gần xong các món ăn.

Cố Tư vừa vào nhà đã đi vào phòng bếp, ghé vào tai dì Tôn thì thầm gì đó, cũng không biết là đang nói cái gì.

Nói thật Trang Hàn có hơi tò mò, nhưng hắn kìm chế lại, đàn ông không nên quá để tâm đến chuyện của phụ nữ như vậy.

Cố Tư nói chuyện với dì Tôn xong, bước vào phòng ăn mỉm cười với Trang Hàn. Trang Hàn hỏi: "Hôm nay làm việc thế nào?"

Cố Tư: "Rất tốt ạ."

Trang Hàn: "Đồng nghiệp tốt chứ?"

Cố Tư: "Rất tốt ạ."

Trang Hàn: "Hướng Linh kia không làm phiền em chứ?"

"Không có." Cố Tư nói: "Để em xới cơm cho anh."

Trang Hàn nói: "Tôi muốn uống canh trước đã."

"Để canh uống sau cũng được." Cố Tư cười nói: "Ăn cơm trước rồi uống cũng được mà, không thì uống canh xong no rồi lại không ăn được mấy."

Trang Hàn khó hiểu, ăn cơm xong còn uống canh làm gì nữa? Hơn nữa Cố Tư lúc trước không phải mình nói gì thì nghe nấy sao, bây giờ còn học được cách phản đối mình và còn tự quyết định nữa?

Trang Hàn cực kỳ vui mừng, Cố Tư phản đối cùng tự chủ, thể hiện cô đã thức tỉnh ý thức về bản thân mình, cũng thể hiện ngày mình thành công không còn xa nữa. Hắn tin rằng sớm muộn gì cũng có ngày Cố Tư sẽ trở thành một người phụ nữ độc lập tự tin cởi mở, khi đó phỏng chừng mình cũng có thể thành công trở về, quả nhiên phụ nữ không thể suốt ngày ở nhà, ở lâu rồi sẽ nảy sinh ra nhiều vấn đề.

Hắn vui mừng thì tâm trạng tốt hơn, tâm trạng tốt hơn thì rất dễ nói chuyện, vì vậy hắn cười nói: "Vậy cũng được, ăn cơm trước vậy."

Lúc ăn cơm Cố Tư không nói gì, Trang Hàn cũng không phải người nói nhiều, hai người cứ như vậy yên lặng ăn xong một bữa cơm. Trang Hàn lau miệng, nhớ tới gần đây Cố Đức Bách cứ bám lấy mình mãi không buông, hắn liền dặn dò Cố Tư một câu: "Hai ngày này phải chú ý an toàn, tan làm phải về nhà ngay, nếu như người của Cố gia tìm đến em, em cũng đừng để ý tới, hiểu chưa?"

Cố Tư khẽ ngẩng đầu lên, sau đó gật đầu.

Nói xong Trang Hàn đi lên lầu tắm rửa, thời tiết bắt đầu trở lạnh, cũng không biết mình còn phải ở chỗ này bao lâu. Hắn kiểm tra bảng tiến độ một chút, chỉ số tiến triển rất chậm, cũng may là đã vượt qua mức tiêu chuẩn. Trang Hàn không quá hiểu rõ tâm tư của Cố Tư, hiện tại ngoại trừ bước từng chút một cũng không còn cách nào khác tốt hơn.

Trang Hàn vào phòng tắm, mở vòi nước trong bồn tắm lên, định ngâm bồn một lát.

Dì Tôn từ trong phòng bếp đi ra nói: "Thuốc bổ đã hầm xong, nửa tiếng nữa là uống được."

Cố Tư gật đầu, ngẩng đầu nhìn lên trên lầu. Trong lòng cô bắt đầu trở nên rối bời, bây giờ mọi thứ đều đã trở nên tốt hơn, cô bỗng nhiên có chút hy vọng có thể có con với Trang Hàn. Chỉ có điều mình vừa mới đi làm trở lại, mang thai lúc này có phải là không tốt hay không?

Thôi không nghĩ nữa, Cố Tư hít sâu một hơi, trong lòng nghĩ tất cả đều do trời định đoạt. Ý trời muốn cô có con cô cũng không ngăn được, ý trời muốn sự nghiệp của cô thuận lợi cô cũng không có cách nào khác.

Trang Hàn tắm xong thoải mái dễ chịu, tinh thần thả lỏng cả người thư giãn vừa lau tóc vừa đi vào trong phòng ngủ. Cố Tư gần đây càng ngày càng thích chui vào trong ngực mình ngủ, bình thường một giấc tỉnh lại, Trang Hàn sẽ cảm thấy trong lồng ngực mình tràn đầy, tất cả đều là Cố Tư.

Nếu như là hai vợ chồng thật sự thì tốt rồi, nhưng quan trọng là bọn họ lại không phải. Trang Hàn chợt phiền não, một người đàn ông trẻ tuổi thân thể khỏe mạnh các mặt khác đều bình thường suốt ngày nhịn còn chưa tính, đã vậy còn có một người phụ nữ vừa cố ý vừa vô tình câu dẫn hắn, đây cũng xem như là một loại tra tấn nhỉ?

Hắn thở dài, lau khô tóc.

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Cố Tư bưng cái chén nóng hôi hổi tiến vào, hướng về phía Trang Hàn nói: "A Hàn, uống cái này đi."

Trang Hàn liếc mắt nhìn chén canh màu đen tuyền kia, lại nhìn Cố Tư đang tươi cười như hoa, trong đầu đột nhiên hiện lên một mỹ nhân cổ đại nổi danh Trung Quốc, vị mỹ nữ kia cũng bưng một chén thuốc như vậy hướng về phía lão công của mình cười nói: "Đại Lang*, tới giờ uống thuốc rồi."

(*) Đại Lang là một nhân vật hư cấu trong truyện Thủy Hử bị vợ hạ độc mà chết.

"...."

Trang Hàn sau lưng toát mồ hôi lạnh, Cố Tư cười đi tới nói: "Gần đây anh làm việc vất vả, em hầm chút canh bổ cho anh, anh uống xong rồi ngủ đi."

Trang Hàn lại thoáng nhìn qua chén thuốc kia, lý trí của hắn nói cho hắn biết, Cố Tư không có khả năng hại mình, nhưng tiềm thức hắn nói cho hắn biết đây không phải thứ tốt gì. Trang Hàn nói: "Cái này... hóa ra là mua cho tôi?"

"Vâng." Cố Tư nói: "Anh uống đi, không khó uống đâu."

"Ừ." Trang Hàn nhận lấy chén canh, khẽ ngửi một cái, mùi vị rất kỳ lạ, không thể nói rõ là mùi vị gì.

Hắn lại nhìn Cố Tư đang tràn đầy chờ mong, trong lòng nói có vấn đề cũng phải uống, nói không chừng mình xảy ra chuyện là có thể trở lại thế giới hiện thực. Nghĩ như vậy hắn liền dùng một loại tâm tình bi tráng, nín thở uống cạn chén canh bổ.

"...."

Cố Tư: "Thế nào?"

Trang Hàn: "Nóng!"

Vội vàng rót cốc nước lạnh cho Trang Hàn uống, Cố Tư nghĩ mà sợ nói: "Uống vội như thế làm gì? May là em lấy nước lạnh kịp, nếu không thì hiện tại anh tuyệt đối không được thoải mái như thế này đâu."

Trang Hàn lăn qua lăn lại ra một thân mồ hôi, hắn yếu ớt nằm ở trên giường, vô lực xua tay nói: "Được rồi không nói nữa, ngủ đi."

Cố Tư nói: "Em đi tắm rửa đã."

Trang Hàn cũng không để ý, hơi kéo chăn mỏng xuống một chút, chén thuốc bổ vừa rồi thật sự rất nóng, trên người hắn giờ còn nóng đến đổ mồ hôi.

Không biết qua bao lâu, lúc Trang Hàn đang ngủ mơ mơ màng màng, Cố Tư từ trong phòng tắm đi ra, Trang Hàn ngửi thấy một mùi sữa tắm tươi mát.

Hắn khẽ mở mắt ra thì thấy Cố Tư mặc một cái váy ngủ khá rộng đứng ở bên mép giường nhìn mình. Từ kinh nghiệm của hắn, Cố Tư chắc chắn là không có mặc nội y.

Trang Hàn nuốt một ngụm nước miếng, thầm nghĩ không mặc nội y thì có sao đâu, nào có ai đi ngủ còn mặc cái này?

Cố Tư cứ như vậy đứng ở bên mép giường, mái tóc dài đen mượt xõa ra sau đầu, để lộ cái cổ và cánh tay trắng mịn như tuyết. Chỉ cần nhìn là như có thể cảm nhận được làn da ấm áp kia cùng mùi thơm của cơ thể.

Trang Hàn không nhịn được có phản ứng, trái tim thót vào một cái, hắn thầm nghĩ Trang Hàn ngươi là đồ cầm thú, nếu ngươi thật sự không kìm chế được bản thân, ta sẽ khinh thường ngươi cả đời!

"Sao thế..." Cổ họng Trang Hàn phát khô, nói: "Em đứng ngốc ra đó làm gì? Ngủ thôi."

Cố Tư đáp ứng, sau đó một chân cởi dép, nhấc chân bước lên trên giường.

Đôi chân thon dài trắng như tuyết lộ ra, vì mới tắm xong nên trên đó còn hơi ửng hồng. Cứ như vậy lộ ra ở trước mắt Trang Hàn, Trang Hàn thậm chí có thể nhìn thấy ngón chân khả ái của cô.

Cố Tư cúi người xuống, đặt tay lên ngực Trang Hàn.

"Em..." Trang Hàn nói: "Em trèo lên người tôi làm gì? Sao không lên giường từ phía bên kia?"

Cố Tư nhìn Trang Hàn, mái tóc dài xõa xuống dưới, chạm vào cổ Trang Hàn. Cô nói: "Em lười đi lắm."

"Lười thật..." Trang Hàn hơi quay đầu đi, không nhìn thẳng vào Cố Tư.

Cố Tư lộ ý cười, hỏi: "Vì sao không nhìn em?"

"À." Trang Hàn cả người không được tự nhiên nói: "Em cúi đầu như vậy nhìn tôi, giống y như ma nữ Sadako ấy, tôi không dám nhìn."

Cố Tư: "..."

Hao hết tâm tư đi câu dẫn, kết quả bị nói là giống như ma nữ.

Một khắc kia tâm tình Cố Tư có cảm giác muốn cùng Trang Hàn đồng quy vu tận.

Cô bực mình nằm xuống bên cạnh Trang Hàn, Trang Hàn nói: "Đắp chăn đi, không là cảm lạnh đấy."

Cố Tư: "Em không lạnh."

"À." Trang Hàn gật đầu, nghiêng người đưa lưng về phía Cố Tư ngủ. Cố Tư bị hắn chọc tức chết rồi, sao hắn lại phản ứng như thế này? Mình thật sự giống ma nữ như vậy sao?

Cô ở bên này bực mình, Trang Hàn bên kia cũng rất khó chịu, trời mới biết hắn dùng bao nhiêu nghị lực mới nhịn xuống không có bắt lấy Cố Tư đè ở trên giường sau đó muốn làm gì thì làm. Chỗ nào đó trướng đến khó chịu muốn chết, nhưng lại không dám sờ vào giải quyết, bởi vì sợ bị Cố Tư phát hiện.

Thật là đáng thương, Trang Hàn nghĩ mình cũng chỉ mắng tác giả vài câu mà thôi, hiện tại lại gặp thống khổ như vậy, thật không công bằng...

Hắn nguyện ý để tác giả kia mắng lại mà, mắng đến ba ngày ba đêm hắn đều nguyện ý, hiện giờ cái bộ dáng này thật là quá thống khổ, Trang Hàn nhắm hai mắt lại bắt đầu tưởng tượng mặt mũi của Sadako để giảm bớt thống khổ.

Tắt đèn, Cố Tư im lặng nằm ở bên người Trang Hàn giận dỗi. Một lúc lâu sau cô mới phát hiện có gì đó không ổn, sao A Hàn lại thở dồn dập như vậy?

Cô sát lại gần trong bóng tối, duỗi tay sờ một cái, sờ được một thứ đang phản ứng rất mãnh liệt.

Trang Hàn sợ đến bắn người, "Em làm gì vậy?"

"A Hàn." Cố Tư nói: "Anh rất khó chịu sao?"

Trang Hàn: "Sáng mai em còn phải đi làm, đi ngủ sớm một chút."

"Anh đừng kiềm chế." Cố Tư nói: "Em giúp anh giải quyết."

Vốn dĩ đã rất khó chịu, hiện tại đầu óc Trang Hàn quả thật như muốn nổ tung, hắn dịch sang phía mép giường, "Em đừng tới đây, tôi muốn ngủ."

"A Hàn, rốt cuộc là anh đang nhịn cái gì?" Cố Tư ủy khuất nói: "Chúng ta là vợ chồng, có cái gì không thể làm?"

Trang Hàn: "Em đừng lại gần nữa."

Cố Tư: "Không."

"Ối!"

Trang Hàn dịch tới dịch lui, rốt cuộc 'rầm' một tiếng rớt xuống giường.

"A Hàn!" Cố Tư nằm ở mép giường nhìn xuống, "Anh thế nào?"

"Tôi... không sao." Trang Hàn nói.

"Vậy anh đi lên đi." Cố Tư nói.

"Trừ phi em đáp ứng đừng tới gần tôi." Trang Hàn nói: "Nếu không tôi nhất định sẽ không đi lên."

Cố Tư trầm mặc một lát, sau đó thỏa hiệp nói: "Em đáp ứng anh, anh đi lên đi."

Trang Hàn bò lên trên giường, Cố Tư đã về nằm ở vị trí ban đầu.

Hai người đều không có nói chuyện, nhưng cả hai đều biết đối phương vẫn chưa ngủ. Trong bóng tối Cố Tư nhẹ giọng nói: "A Hàn, em có thể hỏi vì sao không?"

Cách một hồi lâu Trang Hàn mới đáp: "Cố Tư, em có bao giờ nghĩ tới, thật ra người em thích không phải là tôi hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz