ZingTruyen.Xyz

Edit Hi Trung Giang Tong Chu La Bao Khoc Sao


"Nghe nói gì chưa?"

"Chuyện gì vậy?"

"Tông chủ trúng ám chiêu tà túy rồi!"

"Không thể nào? !"

"Là thật đó! Tà túy bị tiêu diệt, nhưng tông chủ cũng bị trúng chiêu!"

"Làm sao ngươi biết được vậy!"

"Này nha! Sáng nay ngươi không thấy đâu, tông chủ vậy mà trùm áo trở về! Che mặt hoàn toàn!"

"A! Nguy hiểm vậy sao!".

.

.

"Ngươi nói cái gì? !" Ngụy vô tiện nhìn đệ tử Lam gia đang kể lại sự việc, một mặt hoài nghi: "Giang Trừng bị hủy dung? !"

Lam Khải Nhân liếc Ngụy Vô Tiện một chút, hất cằm ra hiệu môn sinh nói tiếp.

"Là thật, Vân Mộng đều đồn đại khắp nơi, nói Giang tông chủ còn chưa thành thân mà gặp chuyện thế này thực đúng là ông trời không có mắt..." Giọng nói của môn sinh Lam gia càng ngày càng nhỏ.

Ngụy Vô Tiện còn chưa nói gì, Lam Vong Cơ đã nhẹ nhàng vỗ tay hắn phía dưới, khẽ lắc đầu một cái.

Lam Khải Nhân vuốt râu mép, nhìn qua Lam Hi Thần đang ngồi một bên: "Hi Thần, ngươi thấy thế nào?"

Lam Hi Thần khẽ gật, nói: "Chưa nói đến chuyện này là thật hay giả, nhưng Lam gia chúng ta vẫn nên đến xem xét."

Lam Khải Nhân khen ngợi gật đầu, vừa muốn nói tiếp liền bị Ngụy Vô Tiện cắt ngang: "Đúng đúng đúng! Ta cũng muốn đi! Phải ngắm nghía cẩn thận khuôn mặt bị hủy dung của Giang Trừng!"

Lam Khải Nhân trừng mắt với Ngụy Vô Tiện một hồi, đứng dậy ném lại câu nói: "Hi Thần xem nên làm thế nào đi!" Huynh đệ Lam thị cùng nhau khom lưng hành lễ.

Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu qua: "Trạch Vu Quân."

Lam Hi Thần cười nhẹ gật đầu: "Cứ tự nhiên."

Lam Vong Cơ mặt không biểu cảm nhìn Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần cũng đáp lời: "Yên tâm."

Ngày thứ hai.

Tin tức tông chủ Lam thị cùng đệ đệ và đệ muội đến Vân Mộng Giang Thị thăm hỏi Giang tông chủ liền nhanh chóng lan truyền.

"Tông chủ! Trạch Vu Quân cùng Hàm Quang Quân đã đến Liên Hoa Ổ!" Đệ tử Giang gia nhanh chóng báo cáo với tông chủ.

Giang Trừng đang ngồi trước bàn ngẩng đầu dựa lưng vào ghế, nghe vậy chậm rãi ngồi dậy: "Để bọn họ vào đi."

Ngụy Vô Tiện vừa bước vào Liên Hoa Ổ liền không thể chờ được nữa mà đi tìm Giang Trừng: "Giang Trừng! Giang Trừng ngươi bị hủy dung à!"

Đệ tử Giang gia nguýt Ngụy Vô Tiện một cái, nói cái gì đó!

"Không phải, ngươi hẳn là rất thất vọng!" Giọng nói Giang Trừng từ phía sau truyền đến, mấy người đồng loạt quay đầu.

Giang Trừng vẫn tuấn mỹ kiên định, ánh mắt trầm lặng, lạnh lùng nhìn người đến.

Ngụy Vô Tiện nhướn mày: "Ngươi không có bị gì a! Hại ta lo lắng quá!" Đệ tử Giang gia lại lườm một cái: Một chút cũng không nhìn ra!

Đột nhiên, Ngụy Vô Tiện thu lại ý cười, không trêu chọc nữa, trầm mặt đi tới trước mặt Giang Trừng, Giang Trừng theo phản xạ vừa muốn lui về sau một bước liền bị Ngụy Vô Tiện nắm lấy bả vai.

Lam Vong Cơ cũng bước tới một bước, Ngụy Anh không đúng.

Giọng nói Ngụy Vô Tiện trầm thấp: "Ngươi, khóc?"

Giang Trừng nhận ra chuyện gì, nhanh chóng đẩy Ngụy Vô Tiện ra, đột nhiên lùi về sau, Tử Điện trên tay cũng mơ hồ phát ra tia sáng ác liệt.

Lam Hi Thần nhìn tình huống này không đúng, tiến lên hòa hoãn nói: "Đi vào trong nói đi."

Chỉ là một giây sau tất cả mọi người đều chấn kinh rồi, không ngờ Giang Trừng vừa nghe câu này lập tức hai mắt đẫm lệ, khóe mắt nhuốm một vệt đỏ hồng, nước mắt ướt đẫm hai hàng lông mi dài, thoạt nhìn mềm mại ấm áp. Giang Trừng vô thức chớp mắt, giọt lệ bị đè ép rơi xuống, lướt qua gò má đến môi.

Một người ngày thường lạnh lùng, lúc này rõ ràng là vẻ mặt cách xa người khác ngàn dặm nhưng bởi vì những giọt lệ châu tô điểm mà trở nên nhu hòa, nhưng bởi vì đó là Giang Trừng càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Lam Hi Thần nhìn Ngụy Vô Tiện hả to miệng, nghĩ rằng hắn còn chưa kịp phản ứng, vì không để cho nhiều người khác biết chuyện Giang Tông chủ khóc, y tiến lên kéo tay Giang Trừng, trực tiếp kéo người vào phòng.

Vậy mà Giang Trừng càng chảy nước mắt nhiều hơn, làm giọng nói với ngữ điệu của hắn đều trở nên oan ức như không tự chủ được như làm nũng: "Ngươi, ngươi buông tay!"

Lam Hi Thần vừa nghe cả người cứng đờ, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân đều mềm nhũn.

Lam Vong Cơ cũng nhất thời không thể phản ứng lại, rõ ràng là một trực nam sắt thép như vậy tại sao nói khóc liền khóc? !

Ngụy Vô Tiện lập tức bước lên bắt lấy tay Giang Trừng không quay đầu lại kéo người vào trong.

Giang Trừng ngồi một chỗ, vừa lau mặt vừa nỗ lực bình phục tâm tình, khóe mắt hồng hồng càng tăng một phần oan ức khó tả, nước mặt trên mặt đều lau khô đi.

Ngụy Vô Tiện một mặt xoắn xuýt: "Ngươi nói là lúc ngươi bị trúng ám chiêu của tà túy kia Trạch Vu Quân cũng ở đó?"

Giang Trừng lúng túng không ngớt, không thể giải thích rõ ràng: "Phải!"

Lam Hi Thần vừa muốn mở miệng liền bị Giang Trừng mạnh mẽ trừng mắt: "Không cho nói!"

Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Hi Thần một chút liền hiểu ra, nói: "Trạch Vu Quân nói chuyện hoặc đụng vào đều khiến ngươi bật khóc."

"Ta không phải tự nguyện!" Tuy nói như vậy, nhưng mắt hạnh cùng sóng mũi cao thẳng của Giang Trừng đều phủ lên vết hồng nhạt, không có sức thuyết phục chút nào.

Ngụy Vô Tiện đi quanh phòng một vòng, không biết học dáng vẻ của ai, vuốt cằm, một bộ dạng hiếm khi có lòng tốt. Giang Trừng đứng lên, mày liễu xoay ngang, khẽ cắn môi: "Các người biết chuyện rồi thì có thể đi được chưa!"

Lam Vong Cơ nhìn huynh trưởng mình một mặt xoắn xuýt, cả khuôn mặt đều là 'ta không biết nói thế nào', y khẽ thở dài trong lòng một cái, hiếm khi thấy mở miệng: "Giải thích như thế nào?"

Ngụy Vô Tiện cũng gật gù, bấm tay tính toán, mấy ngày nữa là Thanh Đàm Hội, chưa nói đến Trạch Vu Quân không mở miệng thật quá đáng, liền nói đến Tam Độc thánh thủ trước mặt mọi người cư nhiên rơi lệ, ngươi nghĩ thử xem, chuyện này còn phải nói sao, đừng nói nhà khác, trước hết là Kim Lăng sẽ rối loạn một phen.

Giang Trừng nhíu mày, trong mắt đầy buồn bực, nói như nhụt chí: "Sao ta biết được?"

Cũng phải, nếu như Giang Trừng có thể giải quyết chuyện này thì cũng không tới phiên bọn họ tới Vân Mộng một chuyến.

-----------------

Lời tác giả:

Đào hầm tự chôn ta đi... Ta nghĩ viết càng nhiều càng tốt, chỉ là không muốn lấp hố ha ha ha ha

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz