[EDIT/H/NP] [C201-] Ôn Nhu Khó Nhiễm - Oản Đậu Giáp
Chương 239: Động Nhanh Chút... Hay Là Ngươi Hy Vọng Ta Kéo Mành Lên?
May mắn là những hạ nhân đó đều hiểu chuyện, đưa kiệu trực tiếp vào trong viện nàng, rũ mắt nhìn chằm chằm mũi giày mình, không dám nhìn hai người đang giao hợp.Mắt tuy không dám nhìn, tai lại cực thính. Chỉ nghe tiếng rên rỉ càng thêm mềm mại của nữ nhân, cùng với tiếng "phụt phụt" làm huyệt từ chỗ giao hợp của hai người, khiến mấy tiểu thái giám khiêng kiệu đều không kìm được đỏ mặt.Chỉ đợi hai người lên kiệu, Ôn Tình Nhiễm đã gần như chết đi sống lại vài lần, cả người run rẩy ghì chặt Mộc Đình Châm, hai cái đùi kẹp chặt eo thon chắc của hắn, thịt mềm nhục huyệt kịch liệt mấp máy, kẹp chặt cây đại kê đang tác quái bên trong."A... Tê... Nhi thần hầu hạ có sướng không... Mẫu hậu..." Mộc Đình Châm bị nàng kẹp đến sung sướng không thôi, bàn tay to giữ chặt eo mông nàng ghì chặt xuống dưới thân, còn vừa dịch mông nàng vừa vẽ vòng trên đùi mình."A... Ưm a..." Ôn Tình Nhiễm mặt đỏ bừng, ánh mắt tan rã. Cây đại kê kia giống như một con cự mãng không biết thỏa mãn, dốc hết sức chui sâu vào trong nhục huyệt nàng, quy đầu cực lớn đâm đến bụng nàng lồi cả ra một khối lớn, thọc vào đến thịt mềm bên trong đều tê dại, trong khoảnh khắc vừa căng vừa sướng, hồn phách đều không biết bay đi đâu mất rồi.Chiếc kiệu mềm kẽo kẹt kẽo kẹt rời khỏi tẩm cung của Hoàng hậu, lắc lư chuyển sang con đường nhỏ không người, đi ước chừng nửa canh giờ mới tới Đông Cung của Thái tử.Lúc này trăng đã lên cao, trên đường lớn không thấy mấy bóng người.Ôn Tình Nhiễm dọc đường đi dục tiên dục tử, cây đại kê kia theo tần suất đung đưa của kiệu mà từ dưới lên trên thao làm, làm nàng cả người đều nhũn ra. Chỗ giao hợp của hai người tí tách chảy xuống chất lỏng trắng đục, không phân rõ là tinh dịch hắn bắn vào hay dâm thủy nàng chảy ra, đọng lại dưới kiệu thành một vũng lớn.Trong kiệu càng tràn ngập một mùi xạ hương nồng nặc, kèm theo một mùi thơm ngọt, khiến người ta càng thêm dục vọng dâng trào."Là điện hạ đã trở về rồi sao?" Một giọng nói trong trẻo từ bên ngoài kiệu truyền đến, còn mang theo sự vui sướng không thể che giấu, nghe giọng liền cảm thấy là một mỹ nhân dáng vẻ yêu kiều.Âm thanh này lại tựa như sương lạnh rơi xuống giữa mùa hè, ngay lập tức kéo Ôn Tình Nhiễm từ bể dục sâu thẳm trở về.Trong lòng nàng hoảng loạn không rõ nguyên do, trong kiệu này ngay cả một mảnh vải che chắn cũng không có, nàng còn đang vắt chân ngồi trên người Mộc Đình Châm, nhục huyệt còn kẹp chặt cây đại kê của hắn.Mộc Đình Châm lại bình thản, tựa vào kiệu nhàn nhã rũ mắt nhìn nàng. Nàng càng tỏ ra sợ hãi kinh hoàng, sự buồn bực trong lòng hắn liền có thể giảm bớt. Điều này còn chưa đủ, hắn liền dứt khoát sai người dừng kiệu.Chiếc kiệu đặt xuống đất phát ra tiếng va chạm nặng nề, màn kiệu theo đó lắc lư, mơ hồ có thể nhìn thấy những chiếc đèn lồng treo cao bên ngoài, cùng những tảng đá ven đường.Ôn Tình Nhiễm hoảng sợ, vội vàng ngẩng mắt nhìn hắn, tay nhỏ bé kéo cánh tay hắn, mắt lộ vẻ cầu xin.Mộc Đình Châm kéo khóe miệng cười trào phúng, ghé sát tai nàng khàn giọng nói: "Mẫu hậu động chút đi..." Bàn tay to nhẹ nhàng vỗ vào cặp mông căng tròn của nàng, cách nàng phải động thế nào tất nhiên hắn không cần giải thích.Ôn Tình Nhiễm mở to mắt, Võ tiểu thư kia còn đang đứng bên ngoài kiệu, trước mắt lại muốn mình đi vuốt ve cây đại kê của hắn, điều này sao có thể làm được.Trong lúc Ôn Tình Nhiễm do dự, Mộc Đình Châm cũng không thúc giục, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, lại nói với bên ngoài kiệu: "Võ tiểu thư... Sao còn nán lại đây chậm trễ vậy, nữ tử nên sớm về nghỉ ngơi mới phải..."Thì ra là Võ Kiều Viện kia vẫn còn chút không dám xác định người trong kiệu có phải Thái tử không, bây giờ hắn lên tiếng tất nhiên khiến nàng ta hưng phấn không thôi, vội vàng tiến lên hai bước, nói: "Điện hạ, tiểu nữ mới vào cung đặc biệt đến bái kiến, nghe nói điện hạ gần đây công vụ bận rộn, tiểu nữ còn cố ý làm mấy món điểm tâm tới cùng điện hạ nhấm nháp..."Bên ngoài kiệu đang cố gắng nịnh nọt, bên trong kiệu đã câu lấy cằm Ôn Tình Nhiễm hôn lên, đầu lưỡi đẩy vào miệng nàng buộc nàng quấn quýt với mình, đầy miệng hương dịch say lòng người, đâu còn nghe thấy bên ngoài đang nói gì.Ôn Tình Nhiễm lúc này tất nhiên không dám chống đối hắn nữa, ngoan ngoãn há miệng nhỏ bé làm hắn ăn cho thỏa thích."...Điện hạ?" Võ Kiều Viện đợi hồi lâu không thấy hồi âm, không kìm được lên tiếng dò hỏi."...Hôm nay đã muộn rồi, bổn điện lúc này không có gì ăn uống, chỉ sợ phụ lòng ý tốt của tiểu thư..."Võ Kiều Viện lại cảm thấy giọng hắn khàn đi rất nhiều, so với vừa rồi càng câu dẫn người. Trong tâm có chút rung động, tuy có chút mất mát khi bị hắn cự tuyệt, nhưng vẫn khó nén sự vui sướng khi nhìn thấy hắn. Một hộp điểm tâm mà thôi, tương lai hắn đó là phu quân của mình, nàng tự sẽ không so đo chuyện này."Điện hạ lúc này đã không ăn nổi rồi, vậy tiểu nữ lần tới lại mang tới vậy..." Võ Kiều Viện nhìn chằm chằm màn kiệu mà ngây ngẩn, hận không thể xuyên qua lớp rèm vải đó mà nhìn thấy vị hôn phu mà mình ngày đêm thương nhớ.Nàng lại không để ý đến chiếc kiệu đang khẽ rung động, màn kiệu cũng theo đó khẽ lay động.Nàng đâu nghĩ tới, trong kiệu Ôn Tình Nhiễm hai chân lại đang đạp lên ghế kiệu, ôm cổ vị hôn phu của nàng ta, dùng tiểu huyệt của mình chủ động vuốt ve cây đại kê của hắn."Nhanh lên chút... Hoặc là... Ngươi muốn ta vén màn lên?" Mộc Đình Châm nghiêng mặt đi cắn tai nàng, giọng nói âm trầm nhân cơ hội chui vào tai nàng, dọa nàng giật nảy mình.Ôn Tình Nhiễm tất nhiên không muốn làm hắn vén rèm, chỉ có thể cắn răng ra sức cưỡi trên người hắn, cây đại kê kia căng ra cả nhục huyệt nàng, theo nàng ra sức vặn vẹo, quy đầu lớn ở bên trong đâm loạn khắp nơi, thọc vào làm nàng vừa căng đau lại vừa sướng."...Điện hạ?" Bên ngoài Võ Kiều Viện có chút kỳ lạ, Thái tử này lẽ nào quá mệt mỏi, nói đến nửa chừng lại không có hồi âm.Nàng đâu biết, Thái tử mà mình ngày đêm tơ tưởng lúc này đâu còn để ý đến nàng, cả người hắn đều bị yêu tinh trong lòng câu mất hồn phách, bàn tay to ấn mông nàng, ưỡn eo hướng về phía trước mà mãnh liệt làm nàng."Ô..." Ôn Tình Nhiễm bị hắn nhanh chóng khuấy đảo làm cho sung sướng không thôi, khoái cảm như biết bay lên. Nàng cắn mu bàn tay mình, cố nén tiếng rên rỉ muốn thốt ra, cặp mông bị hắn nâng lên giữa không trung, cây đại kê từ dưới lên trên "bạch bạch" mà điên cuồng làm nàng.Dâm thủy bị làm cho văng khắp nơi, nhục huyệt phát ra tiếng "bốp bốp bốp bốp", chiếc kiệu càng rung động dữ dội.Võ Kiều Viện dù sao cũng là một cô gái chưa xuất giá, đâu hiểu được những chuyện nam nữ này, chỉ thấy chiếc kiệu rung động kịch liệt, bên trong lại truyền đến một trận tiếng động quái lạ. Nàng hoảng sợ, lại thấy mấy thái giám khiêng kiệu vẻ mặt bình tĩnh, dường như căn bản không nghe thấy.Nàng vẫn không nhịn được, lại quên mất chừng mực, tiến lên liền muốn vén màn kiệu, còn chưa chạm tới đã bị người ngăn lại."Ngô..." Ước chừng qua mấy khắc, trong kiệu truyền đến một tiếng rên rỉ trầm thấp, âm thanh đó nghe tựa đau khổ vô vàn, nhưng không hiểu sao lại khiến lòng Võ Kiều Viện càng thêm tê ngứa, như có một con mèo cào cấu trong lòng..."Điện hạ không sao chứ? Có cần gọi ngự y không...""...Võ cô nương không có việc gì đừng chạy loạn trong cung, an phận mới là cái gốc của việc lập thân..."Giọng Mộc Đình Châm tuy khàn hơn lúc nãy, nhưng ngữ khí lại lạnh lùng hơn rất nhiều. Nói xong liền sai người khởi kiệu, bỏ lại mỹ nhân nũng nịu kia bên đường.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz