ZingTruyen.Xyz

[EDIT/H/NP] [C201-] Ôn Nhu Khó Nhiễm - Oản Đậu Giáp

Chương 209: Ngươi Còn Rất Biết Làm Việc

yuth_xd

Lời vừa nói ra, trong bữa tiệc im lặng như tờ.

Lương Quý Phi cầm khăn che miệng khẽ cười, thầm than mình mèo mù vớ được chuột chết, Nhị hoàng tử này lại là người không chịu thiệt, vở kịch hay này sắp bắt đầu rồi.

Mộc Đình Châm ngồi đối diện Gia Luật Tề, ánh mắt khẽ lóe, liếc nhìn Ôn Tình Nhiễm trên ngai một cái, bỗng nhiên khẽ cười nói: "Nghe nói nữ tử Kim quốc khá hào sảng, không giống nữ tử Mộc Quốc ta kiều nhu yếu ớt. Mẫu hậu vì Mộc Quốc ta, đã là biểu tượng của nữ tử nước ta. Nhị hoàng tử so sánh Hoàng hậu với nữ tử Kim quốc tuy là bất kính, nhưng cũng hợp lý."

Lời này vừa nói ra quả thật làm mọi người bừng tỉnh, chỉ cười nói Thái tử nói có lý có lý.

Lão hoàng đế tuy trong lòng bất mãn, nhưng cũng tiếp lời cười nói: "Nhị hoàng tử thật hài hước, công chúa quý nữ Mộc Quốc ta đều là phượng hoàng trong loài người, tất nhiên không thể kém Hoàng hậu. Người xứng với điện hạ kia định là cực tốt."

Gia Luật Tề ngẩng mắt liếc nhìn Mộc Đình Châm đối diện, quay đầu cùng Ôn Tình Nhiễm nâng chén cười nói: "Bổn vương nói chuyện tùy tiện quen rồi, vừa rồi là bổn vương nói sai lời, xin nương nương trách phạt..."

Ôn Tình Nhiễm nghe hắn gọi mình, trong lòng nhảy dựng, ngẩng mắt nhìn sang lại thấy hắn mặt tươi cười rạng rỡ, một bộ hiền lành, nhưng ánh mắt đó ẩn chứa một tia tà khí nhìn nàng khiến da đầu nàng tê dại, vội vàng né tránh ánh mắt nói: "Nhị hoàng tử lo lắng nhiều rồi, đã là đùa giỡn cần gì phải để trong lòng..."

Kể từ đó, mọi người cũng bỏ qua lời này không nhắc đến, giữa yến tiệc vẫn là khách vui chủ hoan.

Ôn Tình Nhiễm lại như đứng đống lửa, như ngồi đống than, luôn cảm thấy Gia Luật Tề cố ý hay vô tình đều nhìn nàng. Nàng cũng không biết hắn có thật sự nhận ra mình không, lại nghĩ đến chuyện của Hoàn Nhi càng thêm bất an.

Mắt thấy yến hội sắp kết thúc, bên dưới mọi người đều uống đến say túy lúy, cũng không mấy người chú ý đến mình, liền cùng hoàng đế xin phép, lấy lý do thân thể không khỏe mà rời khỏi chỗ ngồi trước.

Nàng ra khỏi vườn liền ngồi lên kiệu mềm đã đợi sẵn, vì uống rượu, sợ gió thổi đau đầu, liền hạ tất cả rèm cửa sổ kiệu xuống, tựa vào kiệu mà nheo mắt chợp mắt.

Chiếc kiệu lắc lư nhẹ nhàng, phát ra tiếng kẽo kẹt nho nhỏ, nghe Ôn Tình Nhiễm càng buồn ngủ, cảm giác say cũng dâng lên, mơ màng muốn ngủ.

Không biết qua bao lâu, chiếc kiệu lại nhẹ nhàng chấn động, kèm theo tiếng kiệu rơi xuống đất trầm đục. Ôn Tình Nhiễm mơ mơ màng màng, nheo mắt muốn vén bức màn.

Tay còn chưa chạm tới, thân kiệu hơi nghiêng, rèm cửa phía trước kiệu lại bị người từ bên ngoài vén lên, một bóng người cao lớn đã vượt vào.

Người đó đội mũ ngọc bảo, trên có đính chuỗi ngọc đuôi, đỉnh có hai tầng kim long, trên ngạm hồng ngọc quý giá. Người mặc áo gấm đen triều phục, viền tơ vàng, thêu hình giao long, tay áo rộng, mép tay áo và hoa văn lụa dệt vân tối, kèm theo đai lưng màu nguyệt bạch, một bộ dáng thanh tao thoát tục.

Dù chỉ nhìn bóng lưng và trang phục này cũng có thể nhận ra người bước vào chính là Thái tử Mộc Đình Châm. Hắn vẻ mặt đạm mạc, tiến vào liền trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Ôn Tình Nhiễm. Chiếc kiệu mềm nhỏ bé, Ôn Tình Nhiễm ngồi một mình còn dư chút khe hở, hiện giờ hắn ngồi vào lập tức ép nàng vào góc.

Ôn Tình Nhiễm tức thì hết buồn ngủ, liền theo ánh trăng lọt qua khe màn trộm liếc sang, thấy hắn cúi mắt, hàng mi dài càng hiện cong vút, thân thể trước sau như một thẳng tắp, ngồi ở đó bất động, trông như một pho tượng mỹ nam, chỉ có thể nhìn từ xa lại khó lòng dâm loạn.

Hắn tuy bất động, nhưng lại toát ra một sự lạnh lẽo, trong không gian kiệu oi bức này lại khiến Ôn Tình Nhiễm rùng mình. Nàng lặng lẽ xê dịch sang bên cạnh, muốn cách xa hắn chút.

Hắn lại như bị nàng quấy nhiễu, bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng, lạnh giọng hỏi: "Bị hắn chạm qua?"

Giọng nói đó lạnh lẽo, như một con rắn độc từ lưng nàng bò lên, làm nàng da đầu tê dại.

Ôn Tình Nhiễm mím môi, thấy trong mắt hắn đen nhánh như có dòng chảy ngầm cuộn trào, nhìn nàng càng thêm hoảng hốt, chỉ né tránh ánh mắt hắn, muốn giả ngu lảng tránh: "...Không biết ngươi đang nói gì..."

Mộc Đình Châm không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn nàng. Ôn Tình Nhiễm đầu càng rũ càng thấp, hận không thể chôn xuống đất, chỉ cảm thấy thời gian dài đằng đẵng, nội tâm dày vò vô cùng. Cuối cùng nàng lấy hết can đảm muốn cùng hắn giải thích, vừa ngẩng mắt lên lại đúng lúc chạm vào đôi đồng tử đen nhánh của hắn, nơi đó ẩn ẩn lóe lên cảm xúc gì đó, lại xa lạ đến mức làm Ôn Tình Nhiễm ngây người.

Ngón tay thon dài véo cằm nàng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve môi nàng. Mộc Đình Châm kề trán vào trán nàng, giọng nói khàn khàn: "Chẳng qua là mấy ngày nay bận rộn chút, ngươi còn rất biết làm việc..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz