ZingTruyen.Xyz

Edit Bat Ngo Danh Dau


Đương nhiên, sau khi phát tiết được một lúc, Tiếu Vân trước sau không được đáp lại vẫn là nản lòng.

Cuối cùng, miễn cưỡng thì không hạnh phúc.

Hơn nữa, cô không thể ép buộc được, hức hức hức.

Chỉ có thể tự nhủ ít nhất mình có thể làm miễn phí được một lần, mấu chốt là người phụ nữ này chủ động.

Nghĩ mà xem, người người theo đuổi hoa khôi của trường, hiện tại trần truồng nằm dưới thân cô, tay chân quấn quanh người cô, cơ thể không ngừng cọ sát vào cô...

Lắc lư cánh tay ngọc, vặn vẹo uyển chuyển, vân vân..., quả thực quá dâm đãng.

Cũng thỏa mãn rất nhiều ham muốn chiếm hữu của cô.

Quan trọng nhất là tiểu nộn bức còn cho cô làm tình thoải mái.

Tử cung đều cho cô thao tới.

Thân thể cũng để cô chà đạp tùy thích.

Toàn bộ đại bạch thỏ trước ngực bị cô gặm nhấm, đâu đâu cũng là dấu vết cô để lại.

Các loại xanh tím hồng ngân, nước bọt, nhìn qua muốn bao nhiêu dâm mỹ là có bấy nhiêu.

Đây đều là kiệt tác của cô, ha ha.

Ngay cả trên cánh tay và cổ.

Chờ chút, hình như chỉ có một cánh tay mà thôi.

Không được, cái còn lại cũng phải lưu lại dấu vết của cô.

Để tiểu tao hoá không thể mặc áo ngắn tay, trừ khi nàng nguyện ý cho người khác nhìn.

Âm hộ cũng phải bị cô làm thủng, không thể khép lại được.

Đúng, cô chính là người xấu xa như vậy, hừm!

Sau đó, cánh tay còn lại của Đới Thanh cũng bị người nào đó chà đạp dã man.

Làm hoa khôi của trường này mỗi vị trí trên thân thể đều bị chà đạp qua, Tiếu Vân cuối cùng cũng hài lòng.

Tất nhiên, điều khiến cô thoả mãn chính là dường như cô thực sự thao tới tử cung của Đới Thanh.

Chỗ đó thực sự có thể thao sao? sẽ không làm hỏng nàng chứ?

Mặc kệ, người phụ nữ này cũng không có từ chối, hơn nữa còn rất hưng phấn, đoán chừng bị thao thoải mái đến muốn chết đi sống lại.

Sau đó, hai người tự nhiên hưng phấn, hưng phấn.

Chỉ là tại sao dần dần, thứ đó lại to hơn?

Vốn đã lớn như vậy rồi, nếu càng lớn hơn thì nàng có bị xuyên thủng không?

Sau sung sướng, Đới Thanh không khỏi nghĩ tới.

Quả nhiên chỗ đó thực sự rất trướng, vừa trướng vừa nóng, trướng đến mức nàng chỉ cảm thấy mình sắp bị tên khốn này cắm đầy.

Nhưng lại thoải mái, thỏa mãn như vậy, khiến người ta không thể chịu nổi, cùng hưng phấn.

Hai chân người đẹp thoải mái đến đạp thẳng, có lúc lại cọ sát vào người nằm trên và tấm ga trải giường dưới thân, cặp mông đẹp cũng không ngừng lắc lư, eo thường xuyên nâng lên, không khỏi phục tùng cô, nghênh hợp chủ nhân cự vật trong người nàng, đón nhận giữ lấy vật kia.

Quá nhiều hưng phấn khiến mái tóc của người đẹp bị cô làm rối tung.

Trong khi đôi môi mỏng đó đóng mở, chính là phun ra một câu khó nhịn.

"Á, a, a, lớn quá... Tiếu Vân, tôi ừm, không xong rồi... sắp chết, sướng quá, hức..."

Giữa lúc người đẹp khó nhịn cùng hưng phấn, Tiếu Vân trên người nàng tất nhiên càng thao càng mạnh, càng làm càng hưng phấn.

"Hừ, đại đi, tôi muốn thao chết cô, cắm cho cô muốn chết muốn sống, cuối cùng cầu xin tôi làm cô... Cho dù sau này có làm chuyện đó với người khác, cũng sẽ nhớ dương vật to của tôi, hừ, đồ phụ nữ xấu xa, tôi cắm chết em, cắm chết em…"

Tiếu Vân lúc này hưng phấn, tàn nhẫn, thậm chí không cam lòng.

Đối với cô tàn nhẫn thao, phản ứng của hoa khôi học đường cũng chỉ có tiếng thở gấp rên rỉ.

Cho đến khi Tiếu Vân cảm thấy mình đã đạt đến giới hạn, cuối cùng lại tàn nhẫn đâm tới.

"Ah..."

"A~"

Sau cú va chạm, cả hai gần như hét lên cùng lúc.

Người trước gầm nhẹ, người sau yêu kiều rên rỉ.

Chỉ là, hưng phấn qua đi, Tiếu Vân không có lập tức bắn ra trong người Đới Thanh mà thay vào đó, thứ chôn vùi trong người Đới Thanh càng lúc càng trướng.

Phải nói, chính là phần bên trên, dĩ nhiên càng trướng to hơn.

Với cảm giác vừa tuyệt vời vừa hưng phấn như vậy, Tiếu Vân vô thức ôm chặt lấy người phụ nữ dưới thân, như đang mong đợi sự thay đổi của nó.

Nhưng Đới Thanh lại không có phản ứng như vậy.

Cũng không biết có phải giác quan thứ sáu của phụ nữ nói với nàng đây không phải là chuyện tốt.

Bởi vậy, nàng muốn thoát khỏi xiềng xích của người này.

"Ừm, không, tôi không muốn nữa, cô cút ra, Tiếu Vân, cút ra, đừng bắn tôi..."

Người đẹp vừa rồi còn vạn phần hưởng thụ đột nhiên lại không muốn, thậm chí còn đẩy Tiếu Vân, eo liên tục vùng vẫy, muốn thoát khỏi thứ đáng sợ trong người.

Nhưng Tiếu Vân chính là không buông nàng ra.

Cuối cùng, chỉ sau một lúc giằng co, Đới Thanh lại không dám lộn xộn.

Bởi vì thứ đó thật sự rất lớn, gần như dính chặt vào cơ thể nàng, nếu cử động quá nhiều một chút sẽ bị kéo đến đau.

Cứ như vậy, mỹ nhân không thể phản kháng này chỉ có thể căng thẳng sợ hãi ôm chặt Tiếu Vân, vừa mong đợi hoàn toàn thỏa mãn, vừa kỳ vọng người này sớm xuất tinh, liền đi ra ngoài, tốt nhất là không có gì xảy ra.

Trong lúc Đới Thanh mâu thuẫn và xoắn xuýt, nháy mắt tiếp theo, liền có dòng lửa nóng bắn xiết vào cơ thể nàng, kích thích cơ thể mềm mại nàng run lên.

"A, nhiều quá." sức nóng rực lửa bắn ra khiến Đới Thanh lại thoải mái rên lên.

Tuy nhiên, âm thanh kia còn chưa rơi xuống, Đới Thanh liền cảm thấy như có thứ gì đó xâm chiếm mình.

Một loại cảm giác bị xâm chiếm lan dần khắp cơ thể nàng, hòa vào từng bộ phận, từng tấc máu thịt...

Đó là thứ gì?

Đó chính là khí tức trấn an của Tiếu Vân, thậm chí còn có mùi thơm dễ chịu.

Chỉ là, hơi thở kia như mây kéo tới tràn ngập bầu trời, muốn hoàn toàn hòa nhập vào cơ thể nàng, thậm chí muốn chiếm lấy toàn bộ cơ thể nàng, cảm giác này không được tốt cho lắm.

Sẽ làm nàng cảm thấy cả người mình bị người này kiểm soát, chiếm hữu.

Nàng thậm chí không muốn làm bạn gái của Tiếu Vân, làm sao nguyện ý ràng buộc hoàn toàn với người này?

Nhưng bây giờ, luồng khí tức kỳ quái đó đang muốn trói chặt nàng.

Đồng thời không chỉ là sự ràng buộc tinh thần trong mối quan hệ nam nữ, thậm chí còn mở rộng đến cả cơ thể vật chất.

Sau một hồi sợ hãi ngắn ngủi, sức nóng lại ập đến, tiếp tục khiến cảm giác bị xâm chiếm càng mãnh liệt hơn.

Thậm chí, nàng còn mơ hồ cảm nhận được sự hưng phấn của người này, hưng phấn khi chiếm hữu nàng.

Cứ như thể một phần não của nàng được kết nối với Tiếu Vân.

Nàng thực sự không muốn cảm giác này, nàng không muốn bị ràng buộc bởi bất cứ ai, không muốn...

Cảm giác dần mất đi ý chí độc lập khiến Đới Thanh lại muốn vùng vẫy.

Nhưng nàng vừa hơi dùng lực thì bộ phận nhạy cảm liền bị kéo đến đau.

Còn tên khốn này vẫn ôm chặt nàng, không muốn nàng thoát ra.

Lúc này Đới Thanh giống như một con thú bị nhốt trong lồng, không biết phải làm sao, nhưng không khỏi liều mạng vùng vẫy để thoát khỏi lồng, tìm kiếm tự do cho mình.

"A, tên khốn, thả tôi ra, thả tôi ra..."

Hai người vốn hòa hợp đã lâu, tựa như lại trở về ban đầu.

Nhưng lần này Tiếu Vân tương đối tỉnh táo.

Mặc dù trước đó vẫn luôn miệng kêu Đới Thanh làm bạn gái mình nhưng đối phương thực sự không muốn, đương nhiên cô cũng không thể ép buộc.

Nhưng bây giờ, cơ thể hai người dường như đang ép buộc cô, không, buộc hai người phải trói buộc.

Mặc dù cảm giác này tựa hồ tuyệt vời đến mức cô không khỏi đắm chìm trong đó, nhưng trong đầu vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự cự tuyệt của đối phương, thậm chí trong lòng còn có chút sợ hãi, hoảng loạn.

Trong lúc dục vọng và lý trí giằng co, lý trí vẫn chiếm ưu thế, khiến Tiếu Vân muốn cắt đứt sự hợp nhất này.

Nhưng mà, có vẻ như cô cũng không thể kiểm soát được tất cả chứ đừng nói đến việc cắt đứt nứa sữa hoà nhau.

Bởi vì cô bị mắc kẹt trong cơ thể Đới Thanh không thể thoát ra được.

Thứ đó miễn là dùng sức kéo một cái sẽ đau.

Không chỉ cô đau, người phụ nữ dưới thân cũng đau đớn kêu la, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể không ngừng đánh cô, la hét chửi bới.

Nhưng cô có thể làm gì?

Điều duy nhất cô có thể làm, tựa hồ chỉ là ôm chặt lấy cơ thể Đới Thanh, an ủi nàng: "Đừng ừm, đừng sợ, không sao đâu, không sao đâu, đừng sợ…"

Cũng không biết mình đang tự nhủ hay đang cố an ủi người phụ nữ này.

Nhưng đối phương vẫn không ngừng cự tuyệt cô, "Cút ra, ra ngoài, tôi không muốn nữa, ra ngoài, đừng bắn, khốn nạn…"

Tiếu Vân có thể cảm nhận được người phụ nữ này cuồng loạn, cùng với đau đớn, điên cuồng, thậm chí tuyệt vọng.

Tuy nhiên, cô không có năng lực giải quyết nên chỉ có thể ôm người phụ nữ này vào lòng, tiếp nhận tất cả những gì người kia trút vào mình.

Rõ ràng là đã ngừng xuất tinh, vậy tại sao thứ đó vẫn chưa mềm xuống?

Tại sao cô lại có cảm giác như có thứ gì đó đang trào ra khỏi cơ thể mình?

Cùng lúc đó, mùi hương ngọt ngào nào đó trên người đối phương không ngừng hòa vào người cô.

Chỉ là cảm giác này thực sự quá tươi đẹp, cô không những không bài xích mà còn rất hưởng thụ.

Đây là lần đầu tiên hai người trải qua chuyện như vậy, đều không biết phải làm sao, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

Một người cố gắng hết sức xoa dịu người kia, nhưng người kia chỉ có không ngừng trút giận.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz