ZingTruyen.Xyz

Drop Cao H 1v1 Ta Dua Vao Viec Cho Con Bu De On Dinh Benh

Edit: Agnes
Wattpad: iris_iris0723
Nguồn: Vespertine

Sở Nhiễm không nghĩ tới, ở đây liên tục hai ngày, nàng đều không nhìn thấy Cố Nhàn.

"Vịnh Mai, chúng ta đi hậu viện thả diều đi." Sở Nhiễm nằm trên giường biếng nhác nói.

Đáp lại nàng là một mảnh yên lặng.

Ngày thường tiểu nha đầu này đáp lời so với người khác vô cùng nhanh, như thế nào lại không có động tĩnh, chẳng lẽ lại ra ngoài.

Sở Nhiễm mở to mắt, trên giường đắp một chiếc chăn mỏng mềm mại, nàng còn không muốn đứng dậy, liền nghiêng người nhìn ra ngoài.

Vừa mới ở đây, người đã đi đâu rồi?

Trước mặt có một thân ảnh cao dài chậm rãi bước đến, bước chân nhẹ đến mức thiếu chút nữa làm nàng không phát hiện, nàng bỗng dưng ngẩng đầu, quả nhiên là gương mặt kia làm say lòng người.

Cố Nhàn thong dong ngồi xuống giường nệm.

Đối mặt hắn, Sở Nhiễm cảm thấy, trái tim nàng hiện tại càng ngày càng kiên cường.

Đối mặt với cái người lặng yên không một tiếng động vào được, nàng cả kinh kêu ra tiếng, vội vàng đứng dậy hành lễ Cố Nhàn:"Vương gia."

"Đã quen ở đây chưa?"

"Khá tốt, cảm ơn Vương gia!"

Cố Nhàn không nói nữa, Sở Nhiễm cũng không mở miệng.

Trong phòng một mảnh an tĩnh, chỉ có ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót.

Cố Nhàn đôi mắt bình tĩnh nhìn Sở Nhiễm một hồi lâu, chậm rãi nói: "Ngày mai ta phải tiến cung."

Sở Nhiễm ngẩn người, hắn tiến cung liên quan gì đến nàng. Chẳng lẽ là nàng đã bại lộ? Nàng một chút đều không muốn bị Cố Nhàn giết người diệt khẩu, không biết mình là mật thám còn ổn, hiện tại một khi đã biết trong lòng thật là hoảng loạn.

Lúc này nên nói cái gì tốt mới được, Sở Nhiễm từ trong miệng nói ra mấy chữ: "Vương gia lên đường bình an."

Sở Nhiễm không biết, sắc mặt người đối diện sau nghi nghe câu kia thảm đạm đến dọa người.

Cố Nhàn thanh âm có chút hoảng hốt: Hảo!"

Hắn lần này đến đây chỉ muốn xác nhận một chút, rốt cuộc tình cảm của mình dành cho nàng đến đâu.

Chỉ là ỷ lại sữa tươi của nàng, tham luyến nàng như trẻ bú sữa.

Nhưng còn muốn cả người nàng...

"Sở cô nương, bổn vương có một chuyện muốn nhờ!"

"Cái gì?"

"Ta có chuyện còn chưa giải quyết được. Sở cô nương có thể hay không..." Cố Nhàn ánh mắt đảo qua trước ngực nàng, lúc này tâm tình so với trên chiến trường còn khẩn trương hơn, hầu kết lăn lộn một chút. Sự tình so với hắn nghĩ còn muốn phức tạp hơn.

Sở Nhiễm theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, cảnh giác lui một bước về sau.

"Ta... Ta lại nghiện bú sữa!" Trời mới biết, hắn đường đường là một chiến thần nói ra lời này có bao nhiêu khó khăn.

"Nga! A?..." Sở Nhiễm tức khắc kinh ngạc.

Sở Nhiễm thấy lỗ tai hắn hồng hồng lên.

Lúc này Sở Nhiễm không biết nên gật đầu hay lắc đầu, bởi vì quá xấu hổ.

Hắn yên lặng nhìn nàng một hồi lâu, thấy nàng không mở miệng, bỗng nhiên duỗi tay khẽ vuốt gương mặt nàng, chậm rãi cúi xuống mặt nàng, môi mỏng cong lên nhẹ nhàng như gió ấm mỉm cười.

Sở Nhiễm mặt đỏ lên: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì." Nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn chằm chằm đường cong tinh xảo ở cằm hắn.

Khoảng cách gần như vậy như câu hồn đoạt phách, trong lòng dục vọng nảy mầm.

Nàng nhìn gương mặt tuấn tú nguy hiểm càng ngày càng gần, nhịn không được tim đập như sấm, người đơ như khúc gỗ.

Cố Nhàn thanh âm khàn khàn từ tính: "Có thể chứ?"

Thanh âm này phảng phất mang theo ma tính làm người trầm luân.

Tuy rằng Sở Nhiễm đã không còn trướng ngực như trước kia, nhưng sữa không hoàn toàn hết, đôi khi loại cảm giác mất mát đã nhiều ngày vẫn dày vò nàng, sữa thường thường chảy ra.

Bị hắn kích thích, sữa lại chảy ra, giống như mẹ nghe thấy tiếng khóc của con, sữa tự động chảy ra.

Nàng tưởng tượng hắn bú sữa...

Cố Nhàn thấy vạt áo trước ngực nàng đã bị sữa làm ướt, hơi mỉm cười: "Nhiễm Nhiễm cũng nhớ ta phải không?" Hắn vô cùng vừa lòng biểu hiện của nàng.

Cố Nhàn thấy nàng chưa cự tuyệt mình, giơ tay chạm vào đầu vú. Sở Nhiễm trên người mẫn cảm bộ bị một tay chạm vào, như điện giật run lên.

Bị hắn nhẹ nhàng xoa nắn.

Rất thoải mái, nhưng cũng khó chịu...

Một cổ tê dại, tê ngứa truyền tới đầu vú, nàng hận không thể nhét vào trong miệng, làm cho hắn giống như trẻ bú sữa, mặc hắn liếm mút một phen.

Thấy nàng cắn môi dưới, mắt hạnh nhắm chặt, lông mi khẩn trương không ngừng rung động.

Lúc này quần áo Sở Nhiễm hơi hơi rộng mở, hai tay để ở một chỗ, vòng eo thon nhỏ cùng bộ ngực tuyệt đẹp lộ ra, làn da trắng như tuyết, hai vú tuyết trắng nửa ẩn nửa lộ, run run, người yểu điệu, cảm giác vô cùng tuyệt mỹ.

Nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng vô hạn của Sở Nhiễm, Cố Nhàn cởi ra nút áo nàng. Sở Nhiễm xấu hổ vặn vẹo thân mình, cũng không ngăn cản, mặc cho Cố Nhàn phiêu du trên người mình.

Sở Nhiễm chỗ áo lót thiết kế đặc biệt nút thắt hình con bướm, nếu như không tận mắt thấy thì rất khó mở ra, sờ soạng rất nhiều lần, Cố Nhàn bắt đầu nổi giận, dùng lực xé rách.

Áo lót bị cởi ra, lộ ra bả vai trắng nõn, trước ngực mặc một cái yếm hồng phấn, dây lụa tơ hồng thắt trên chiếc cổ thon dài. Sở Nhiễm ngượng ngùng ôm lấy hai vai, gương mặt càng đỏ. Cố Nhàn cởi bỏ nút thắt trên cổ, nhẹ nhàng bỏ đôi tay Sở Nhiễm ra, chiếc yếm theo đôi tay dần dần tụt xuống, lộ ra đôi nhũ phong no đủ cùng với nụ hoa hồng nhạt.

Bầu vú to tròn hiện ra trước mắt hắn, mùi thơm ngọt ngào thấm vào trong mũi hắn.

"...Đừng nhìn mà!"

Cố Nhàn thấy nàng giống như con thỏ hoảng sợ, nhưng không che giấu được gương mặt tràn đầy thỏa mãn.

Cố Nhàn nén cười, một phen ôm lấy eo nhỏ,bế nàng ngồi trong lồng ngực.

Sở Nhiễm sợ hãi nhảy dựng, lúc này mới hiểu được bị hắn trêu đùa, xấu hổ dỗi nói: "Ngươi... Ngươi nhẹ chút."

"Được!"

Cố Nhàn sờ nhẹ vành tai mượt mà của nàng, hàm hồ mà cười nhẹ, bàn tay to sờ cặp vú to, Sở Nhiễm ưm một tiếng. Không từ chối tay hắn, đem đôi tay che khuôn mặt, xấu hổ run giọng nói: "Ban ngày ban mặt bị người khác thấy thì không tốt đâu?"

Hắn một tay cầm một khối mềm mềm, trong suốt tuyết trắng, ngón tay nhẹ niết xoa nắn núm vú nhỏ xinh đáng yêu, hạ thể sớm đã sung huyết cương cứng, quy đầu sục sôi ở đùi ngọc tuyết trắng cùng eo nhỏ của Sở Nhiễm chọc chọc...

Hắn vùi đầu vào đôi vú đầy đặn, hung hăng ngửi mùi hương thiếu nữ, Sở Nhiễm phối hợp đưa tay câu lấy cổ Cố Nhàn, đem ngực hoàn toàn hiện ra trước mặt hắn.

Cố Nhàn vùi đầu vào vú to tròn hưởng dụng một phen, lại ngẩng đầu há mồm ngậm lấy núm vú non mềm của thiếu nữ, hàm răng nhẹ cắn, liếm mút.

Sở Nhiễm bị liếm đến mặt ửng hồng nhưng vẫn nỗ lực ưỡn ngực, gắt gao ôm cổ Cố Nhàn.

Cố Nhàn mạnh mẽ xoa bóp mông Sở Nhiễm, miệng liếm láp hai vú nàng, một cái tay khác chậm rãi dò xuống nơi riêng tư của Sở Nhiễm, đầu tiên là ôn nhu vuốt ve chờ đến khi trong tay ẩm ướt một mảnh, lát sau lại vươn ngón tay khảy khảy hai mảnh thịt nhô lên ở hoa hạch.

Sở Nhiễm vốn đã bị trong cơ thể nóng ran làm cho khốn khổ, trần như nhộng, nhu nhược không xương, thân thể nõn nà tuyết trắng bị hắn khinh bạc, căng thẳng, đặc biệt là côn thịt thô to nóng rực đang va chạm trên làm da mẫn cảm của nàng, chọc chọc trên người nàng, làm nàng xấu hổ vô cùng, má đào ửng đỏ...

Lúc này Cố Nhàn đã lên đỉnh dục vọng!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz