Dong Pham Yok X Longtae Firstkhao
CHƯƠNG 1 – SỰ PHÂN LYYok's POV"Ý mày là muốn kết thúc cuộc sống này? !" Tôi tức giận. Sean và White bây giờ chỉ lo yêu nhau không quan tâm đến nhóm nữa."Nghe này, Yok, như vậy sẽ tốt hơn cho mọi người. Tụi mình đã làm nhiều điều trái pháp luật, lần trước còn suýt mất mạng. Hiện tại đã có nhiều người ủng hộ nên không cần phải phản đối nữa. Chúng ta phải tiếp tục sống một cuộc sống đàng hoàng, không thể để bị bắt rồi ở trong tù không biết đến bao lâu." Gumpa nói."Siya có biết chuyện này không?! Nó chắc chắn sẽ theo phe tui!" Tôi không thể bỏ cuộc, sau tất cả những gì đã trải qua. Mẹ tôi vẫn cần sự đối xử đặc biệt ở đất nước này."Thực ra... Black hiện đang ở ngoài thành phố ... chắc đang chăm sóc cho Todd." White nói."Cái gì? Nó đánh người ta tơi tả. Giờ sao lại đi quan tâm chứ?" Sean cũng bối rối như tôi."Tui cũng không biết nữa... lần cuối cùng tụi tui nói chuyện, ảnh nói rằng họ vẫn ổn có thể bắt đầu làm bạn trở lại... Tui thật không thể tin nổi một người như Black lại cho người khác cơ hội thứ hai nhưng dù sao đó là bạn thời thơ ấu của tụi tui nên tất nhiên... có một sự ràng buộc.""Hay là nó thay đổi sở thích thôi. Eugene giờ là của tao rồi nên nó không thích con gái nữa." Gram là khó chịu hơn bình thường."Vậy là tất cả tụi mày đều muốn bỏ việc này. Sean, kể cả mày?! Thủ lĩnh?!" Nó đứng dậy để nhìn vào mắt tôi."Tao đã hứa là sẽ không bao giờ đặt White vào nguy hiểm nữa và tao sẽ giữ lời. Mày biết rõ cậu ấy quan trọng với tao như thế nào. Quan trọng hơn nhiều so với hệ thống bất công bệnh hoạn ở đất nước này mà tụi mình không thể thay đổi ngay cả khi có rất nhiều người ủng hộ! Những kẻ khốn đó không lắng nghe người dân, ngay cả khi có các cuộc biểu tình để đưa tên khốn Tawi đó vào tù!""Yok, mày chỉ gắt gỏng vì anh cảnh sát đã bỏ rơi mày. Thừa nhận đi." Gram thực sự phải nói ra điều này."Không phải, là tao bỏ ảnh... Tao không thể tin tưởng người như vậy lần nữa... Tao đau lòng, đừng có nhắc đến nữa." White ôm tôi bằng cơ thể nhỏ bé của cậu ấy nhưng Sean đã chia rẽ chúng tôi ngay lập tức."Ôi ôi, đủ rồi. Cậu ấy là của một mình tao thôi." Sean của quá khứ sẽ nói gì với phiên bản "đang yêu" này đây? Gumpa vỗ tay để tách chúng tôi ra."Yok, Sean, thế thôi à? Tao có vài điều muốn nói." Chúng tôi nhìn nhau và quay đi để mắt không gặp nhau."Tao phải nói rằng, tao rất biết ơn khoảng thời gian tụi mình ở đây cùng nhau. Bắt đầu với Black, tao đã dạy nó mọi thứ và sau đó nó dạy lại tụi mày. Tụi mình đã cùng nhau trải qua nhiều cuộc phiêu lưu và đã đạt được mục tiêu là cho cả nước biết về những người lãnh đạo cứ đặt người dân của mình vào thế bất lợi và khoảng cách giữa người giàu và người nghèo ngày càng tăng lên. Tụi mình đã gặp nhiều rắc rối và xém mất Black và White, nhờ đó tụi mình không phải là những kẻ phá hoại mà còn là anh hùng của những người khó khăn. Tao nhìn thấy tụi mày hạnh phúc hơn. Tao coi tụi bây như những đứa em nên tao rất xúc động và tự hào vì tụi mày đã tiến bộ và thay đổi tốt hơn. Sean cuối cùng đã yêu và kìm hãm được sự hung hăng của mình. Gram đã tìm thấy hạnh phúc riêng và không còn kìm nén cảm xúc của bản thân nữa. Yok, mày cũng đã thay đổi để mạnh mẽ hơn. Bây giờ mày có thể rất đau lòng nhưng chắc chắn thời gian sẽ giúp mày giải quyết mọi thứ." Một giọt nước mắt rơi xuống từ mắt trái của anh. Anh giơ tay cho một cái ôm tập thể.Vì vậy, đây thực sự là kết thúc. Tôi nghĩ khi được ôm chặt bởi White và Gram."Có ai cần đi nhờ không?" Gumpa hỏi."Không, sugar daddy của tao có xe riêng." Sean nói và White kéo khuỷu tay của cậu."Tui cũng muốn cảm ơn mọi người vì đã chấp nhận tui. Tui xin lỗi đã nói dối vì lợi ích của anh trai khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Tui rất vui khi mọi người có thể tha thứ cho tui và tui coi tất cả như thành viên trong gia đình mình. Tui . . tui cũng xin lỗi vì những rắc rối mà Black đã gây ra." White cúi đầu và mọi người nhìn cậu ta. Rồi Sean ngẩng đầu lên và kéo cậu đi. Cuối cùng, tất cả mọi người đều rời bỏ nơi này với bao nhiêu kỷ niệm và tôi lại một mình.Tôi tiếp tục đá vào những hòn đá trên đường. Ít nhất tôi có thể đến bệnh viện để hỏi thăm sức khỏe của mẹ tôi.Tôi lên xe mô tô và lái đến bệnh viện.Nhưng không tìm thấy bác sĩ của mẹ đâu cả nên tôi hỏi y tá."Ồ... rất tiếc là bác sĩ đã qua đời. Nhưng đừng lo, có người thay thế ông ấy, cũng ở phòng khám cũ nên chỉ cần gõ cửa và hỏi thăm thôi nha. Bác sĩ mới cũng đang xem qua hồ sơ bệnh án nên chắc chắn biết về mẹ của cậu đó." Tôi cảm ơn cô ấy. Tôi làm theo lời y tá và vì không có bệnh nhân nào trong phòng chờ nên tôi có thể vào ngay."Xin chào anh bạn trẻ, tôi là bác sĩ Nam. Có chuyện gì vậy?" Anh ấy có vẻ dễ gần."Tôi muốn hỏi về tình hình hiện tại của mẹ tôi. Mẹ cũng không nói với tôi là bác sĩ cũ đã qua đời. Bà ấy không muốn làm tôi lo lắng.""Tôi hiểu, tôi hiểu. Bà ấy là bệnh nhân khiếm thính duy nhất của tôi nên tôi nhớ rất rõ. Bà ấy đang có tiến triển tốt, có thể sử dụng thủ ngữ rành rọt và đã tăng cân hơn so với lần trước. Cậu không có gì phải lo lắng." Bác sĩ mỉm cười. Trong khi tôi ngồi trên ghế và đang chờ nghe tin xấu."Nhưng nhìn cậu đó... có vẻ không được khỏe lắm. Có chuyện gì sao?" Tôi lắc đầu."Chỉ là vấn đề nhỏ thôi. Tôi không nên làm phiền anh.""Mọi người chưa biết thôi chứ tôi là người biết lắng nghe và là cố vấn tuyệt vời đó nha." Anh tỏ ra rất tự tin."Cậu có tham gia khóa trị liệu nào chưa? Đôi khi chỉ cần sự đồng cảm là đủ để biết những gì bệnh nhân của tôi đang trải qua. Tôi cũng từng mắc một số sai lầm trong quá khứ đến nỗi muốn quay lại sửa đổi nhưng may là nó đã tự giải quyết.""Giả sử có một người đang trải qua đau khổ, bị phản bội, bị mất đi những người bạn thân duy nhất và hoàn toàn không biết phải tiếp tục cuộc sống như thế nào. Anh sẽ khuyên người đó làm gì?" Anh im lặng một lúc."Có một cách có thể giúp chữa lành trái tim của cậu nhưng không chắc cậu có thích ý tưởng này không."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz