ZingTruyen.Xyz

domicmasterd | gentle bite.

sơ mi trắng & khăn quàng đỏ.

itstyhtien

warning: sản phẩm không dành cho trẻ em dưới 18 tuổi!
_

Chuyện là Quang Hùng hôm nay rảnh rỗi, chẳng làm gì cầu kỳ, chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng tinh khôi, cổ thắt khăn quàng đỏ ngay ngắn, vừa nghiêm túc lại vừa ngây thơ đến lạ, rồi chụp đại một tấm ảnh, up lên mạng xã hội.

Đôi mắt em sáng và hiền, long lanh như ánh mắt biết cười. Gương mặt thon gọn, làn da trắng mịn không tì vết, từng đường nét đều gợi lên sự ngây thơ, sạch sẽ đến mức chỉ cần nhìn thôi cũng thấy trái tim nhẹ bẫng.

Hùng đáng yêu như một thiên thần nhỏ, vừa tinh nghịch vừa ngoan hiền. Chỉ một tấm ảnh thôi, nhưng ai nhìn vào cũng sẽ có cảm giác muốn cất em vào một chiếc hộp thuỷ tinh trong suốt, giữ cho riêng mình, không cho bất kỳ ai chạm đến.

Trong cùng lúc đó, Đăng Dương đang ngồi ghế chính giữa trường quay, ánh đèn sáng rực. Đột nhiên thoại rung một cái, trợ lý len lén chìa qua xem.

Trên màn hình: Quang Hùng sơ mi trắng, khăn quàng đỏ, mặt non choẹt dễ thương như học sinh lớp 9.

Trong ba giây, từ một nghệ sĩ chững chạc, Đăng Dương biến thành... một kẻ mất bình tĩnh. Tai nóng đỏ, máu dồn thẳng lên não.

"không được! cái này mà nhìn lâu thêm chút nữa... mình cương mất."

Đăng Dương thật là một kẻ thất bại khi nứng lên trong tình huống như thế này

Đăng Dương đứng bật dậy. MC còn chưa kịp hết câu, nó đã giật phăng cái mic ra khỏi áo, ném cái "bộp" xuống bàn. Mic bật tạch, chết luôn.

Đăng Dương chẳng thèm giải thích, quắc mắt ra lệnh cho trợ lý:

"huỷ lịch, đưa xe cho em, em muốn về ngay bây giờ."

Và không một ai dám cản.

Quang Hùng đang nằm dài trên sofa, điện thoại kề sát mặt, ngón tay lướt liên tục. Mỗi dòng bình luận khen khiến em cười khoái chí, miệng cứ khúc khích một mình.

Đang cười thì rầm — cửa nhà bị mở tung.

Đăng xồng xộc bước vào, áo quần còn chưa kịp thay, micro trợ lý giữ vẫn còn treo lủng lẳng trong tay.

"ơ... Dương? em... em bỏ quay hả?!"

Nó không trả lời, sải bước dài, ấn em ngã nhào xuống sofa.

Hai tay chống chặt hai bên vai em, mắt long lên:

"Hùng rảnh quá ha? đăng cái ảnh kiểu đó cho thiên hạ nhìn!"

"trời đất, chỉ là tấm hình thôi mà! fan khen chứ có làm gì đâu!" – Quang Hùng trợn mắt, vừa bất ngờ vừa tức cười.

Đăng Dương đè em chặt xuống sofa, giọng khàn đặc, nghiến từng chữ:

"chỉ là tấm hình? anh có biết cái tấm hình đó làm em cứng tại chỗ luôn không?"

"đồ bệnh hoạn! anh mặc sơ mi quần dài kín bưng đó nha!" – em đỏ bừng mặt, vung tay đập vai nó:

"em có thể thấy Hùng là cương luôn rồi, dù anh có đang mặc đồ hay không!" – nó cười gằn, mặt kề sát cổ em.

"đồ biến thái! em còn dám thú tội trắng trợn trước mặt anh nữa hả?" – Quang Hùng nghẹn họng, vừa mắc cười vừa muốn đấm cái thằng nhóc trước mặt.

"anh thử post thêm tấm nào nữa đi, coi chừng em... xử anh cho cả nước coi luôn."

"Dương là cái đồ biến thái!" – Quang Hùng giãy giãy, mặt đỏ lựng.

Nó cúi xuống cắn khẽ tai em, giọng vừa dỗi vừa ghen:

"thằng này chỉ biến thái với mỗi mình anh thôi."

Không cho Quang Hùng lấy một giây để thở, Đăng Dương nhanh chóng cướp lấy đôi môi đỏ hồng kia. Nụ hôn không còn là chạm khẽ, mà là va chạm dữ dội, đầy dồn nén và ghen tuông. Hàm răng nó nghiến nhẹ, cắn mạnh lấy môi dưới của em, buộc em phải hé miệng kêu đau. Chỉ chờ thế, đầu lưỡi nó lập tức tràn vào, quét sạch mọi khoảng không, quấn lấy, quấy rối từng chút một. Nụ hôn vừa sâu vừa hỗn loạn, như muốn nuốt trọn cả hơi thở em.

"ưm... ưm"

Em rên khẽ trong cổ, thân thể bất giác cong lên, hai bàn tay bấu vào vai nó đến run rẩy. Nhưng nó chẳng buông tha, càng nghe tiếng em đứt quãng, nó càng hôn sâu hơn, mạnh bạo hơn, đến mức nước bọt dây ra khoé môi. Mỗi cú cắn, cú mút đều thô bạo, đến khi vành môi em đỏ mọng, rớm máu, ánh mắt mờ đi, chỉ còn hơi thở gấp gáp như bị rút kiệt.

Chiếc khăn quàng đỏ ngăn nắp ban nãy giờ đã nhăn nhúm. Áo sơ mi trắng tinh bị mở bung vài cúc, để lộ làn da nóng rực. Đến lúc Đăng Dương dứt ra, sợi chỉ bạc mỏng nối giữa hai đôi môi còn chưa kịp đứt. Quang Hùng nằm ngửa, ngực phập phồng, mắt hoe đỏ, môi sưng mọng run rẩy.

Đăng Dương thở gấp, rồi đưa ngón tay lướt qua khóe môi em, lau vệt máu nhỏ, giọng khàn đặc, trầm xuống:

"anh làm em điên thật đó Hùng."

Nó nhìn em, hơi thở gấp gáp, mắt đỏ ngầu như thú hoang bị khiêu khích. Khăn quàng đỏ vẫn vắt ngay ngắn trên cổ, càng khiến hình ảnh em thêm chói mắt, vừa ngây thơ vừa khiến nó điên dại.

Không kìm được nữa, nó nắm lấy vạt áo sơ mi trắng tinh kia, giật mạnh.

Rắc! — hàng cúc bung ra, vải xé toạc, để lộ làn da trắng mịn run rẩy dưới ánh đèn.

Quang Hùng hoảng hốt kêu lên:

"Dương! em... em làm gì vậy?!"

Bàn tay nó trượt qua lớp vải rách, siết lấy từng khoảng da thịt. Cơn ghen pha lẫn cơn khát khao, bạo liệt đến mức khiến em run rẩy, vừa tức vừa xấu hổ. Khăn quàng đỏ vẫn còn nguyên trên cổ, như một dấu ấn ngây thơ đối lập với cơn điên cuồng của nó. Chính sự tương phản ấy càng khiến mắt nó bùng lửa.

Từng mảng vải rơi xuống, để lại em trong trạng thái hoàn toàn trần trụi. cơ thể đầy khêu gợi của em đang phô bày trước mặc Đăng Dương.

Nó quan sát kỹ càng cơ thể của em, cặp vú đầy đặn, đầu ti hồng hào không bị thăm đen, cái bụng sữa trắng mịn, mềm mại, không một tì vết. Dáng người Quang Hùng tuy gầy nhưng cái bụng vẫn phồng nhẹ, không gầy trơ xương cũng không phì, mà căng tròn vừa vặn, khiến người nhìn chỉ muốn đưa tay chạm vào, cảm giác như chỉ cần một tay vẫn có thể ôm trọn. Cặp mông thì trắng phau to, mỗi khi Hùng khẽ cử động, làn da nơi ấy lại căng lên, cong đầy khiêu khích, khe mông khép hờ mà ẩn hiện, run khẽ, hồng ửng như đang mời gọi, khiến từng mạch máu trong người Dương căng phồng, ham muốn dâng trào đến nghẹt thở. Thật sự mà nói cơ thể Quang Hùng rất đẹp, nhìn có cảm giác sạch sẽ.

Nó cúi xuống, cắn mạnh lấy môi em lần nữa, vừa cắn vừa thì thầm:

"em muốn chịch anh thật nhiều."

Đăng Dương thuộc kiểu người đơn giản, cũng chẳng cầu kỳ, đơn giản của nó chỉ nằm ở cái mức, được làm điều mình thích và được chịch người mình yêu thôi.

Nói rồi, Đăng Dương dùng bàn tay to bản vỗ mạnh lên mông em một cái "chát!" rõ ràng. Da thịt trắng nõn lập tức ửng đỏ, run rẩy dưới tay nó. Quang Hùng giật nảy, nghẹn ra một tiếng rên vừa ngại ngùng vừa khoái trá, hai má đỏ bừng:

"hức... a..."

Nó siết eo em, ngón tay thô bạo miết dọc khe mông trơn mịn, vừa trêu đùa vừa như tra tấn ngọt ngào. Cặp mông trắng phau của Quang Hùng run lên từng nhịp, đỏ hồng thêm bởi những cái tát liên tiếp. Quang Hùng toàn thân căng cứng, mắt hoe đỏ, vừa tủi vừa run, nhưng sâu trong đáy mắt lại dấy lên ngọn lửa ẩm ướt, ngọt ngào và tội lỗi, khiến Đăng Dương càng thêm điên cuồng.

Đăng Dương cúi xuống, lấy chiếc thắt lưng của mình, thô bạo nhét ngang miệng Quang Hùng, siết chặt ra sau gáy.

Âm thanh rên rỉ của em lập tức bị chặn lại, chỉ còn những tiếng "ưm... ưm..." nghẹt ngào đầy nhục cảm.

Mắt Quang Hùng mở to, long lanh nước, ngượng ngùng và yếu ớt. Hai má đỏ rực, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Đăng Dương tiếp tục tát nhẹ vào cặp mông trắng phau kia, giọng khàn hẳn đi:

"đẹp đến mức này... không chịch thì uổng đời."

Mỗi lần Quang Hùng cố gào lên, tiếng kêu lại bị thắt lưng chặn lại, chỉ còn hơi thở nóng bỏng phả ra, càng khiến Đăng Dương điên loạn.

Nó cúi xuống, hôn mạnh qua lớp da đen bóng, cướp đoạt hơi thở nóng bỏng của Quang Hùng. Nụ hôn vừa bạo liệt vừa thô ráp, như muốn khắc dấu chiếm hữu vào tận cổ họng, khiến em nghẹn ứ đến nỗi mắt hoe đỏ, toàn thân bủn rủn.,

Quang Hùng giãy giụa trong cơn hoảng loạn, nước mắt tuôn như mưa. Tiếng khóc bị chặn bởi thắt lưng da khiến cổ họng em nghẹn ứ, đến mức sặc sụa, cả khuôn mặt đỏ bừng lên vì thiếu hơi.

"ưm... ưm...!"

Nước mắt không chỉ chảy thành dòng mà còn ướt đẫm cả khoé miệng, hòa với tiếng nấc nghẹn, khiến khuôn mặt em vừa đáng thương vừa yếu ớt đến đau lòng. Đôi mắt hoe đỏ, long lanh trong nước mắt, nhìn Đăng Dương như trách, như cầu cứu, vừa như oán giận vừa bất lực.

Nhìn thấy cảnh đó, Đăng Dương như bị một nhát dao cắm thẳng vào tim. Cơn dục vọng dữ dội trong người nó bỗng bị chặn đứng. Nó lập tức gỡ mạnh thắt lưng khỏi miệng em, bàn tay khẽ run khi nâng mặt Quang Hùng lên.

"Hùng... em xin lỗi... em không cố làm anh sợ." – giọng nó khàn đặc, lạc đi vì day dứt.

Quang Hùng vừa ho vừa nấc, nước mắt vẫn trào ra, đôi mắt đỏ hoe như trách móc. Đăng Dương thấy mà xót xa, cúi xuống hôn khẽ lên khóe mắt em, hôn lấy từng giọt nước mặn đắng đang rơi xuống.

"đừng khóc... em thương anh chết mất."

Khoảnh khắc ấy, sự bạo liệt phút chốc lắng xuống, chỉ còn lại hơi thở dồn dập và vòng tay ôm chặt lấy nhau.

Em nấc nghẹn, hai mắt đỏ hoe, nhìn thẳng vào nó, đôi môi run run buông ra mấy chữ yếu ớt mà như dao cứa:

"anh... ghét Dương..."

Giọng Quang Hùng khàn đi, nghẹn ngào, vừa như trách móc, vừa như tủi thân.

Đăng Dương nghe mà tim thắt lại. Nó chết lặng trong giây lát, bàn tay còn đang giữ lấy cằm em cũng run lên. Đau đớn nhiều hơn cả vết thương nào trên đời, nhưng thay vì tức giận, nó chỉ siết chặt em vào lòng, gấp gáp lặp đi lặp lại:

"xin lỗi... đừng ghét em, Hùng... đừng ghét..."

Nó cúi xuống, hôn lấy những giọt nước mắt còn vương nơi khóe mắt, hôn cả đôi môi run rẩy vừa buông lời cay nghiệt kia, như muốn nuốt trọn cả nỗi oán hờn ấy vào trong tim mình.

Quang Hùng nức nở, mắt vẫn còn đỏ hoe, tay đấm thùm thụp vào ngực nó, giọng nghèn nghẹn:

"anh ghét Dương... lúc nào Dương cũng chỉ biết ép anh thôi..."

Đăng Dương giữ chặt cổ tay em, ánh mắt tối sầm lại. Nó kề sát mặt, hơi thở nóng hừng hực phả xuống:

"anh nghĩ em đang làm gì? đây là... nhu cầu sinh lý bình thường của em mà..."

Giọng khàn đặc, vừa trơ tráo vừa như khẳng định lẽ hiển nhiên.

Quang Hùng trừng mắt, cả gương mặt nhòe nước:

"đừng lấy mấy cái lý do đó để biến anh thành đồ chơi của Dương!"

Đăng Dương siết chặt hơn, đôi mắt lóe lên vẻ chiếm hữu:

"không phải! ý em là, vì Hùng người yêu của em... nên nhu cầu của em, chỉ có một mình anh mới được quyền đáp ứng! anh hiểu không!?"

Quang Hùng vẫn còn sụt sịt, đôi mắt hoe đỏ, nước mắt vương khắp má. Em quay đi, bĩu môi một cái, giọng khàn khàn đầy ấm ức:

"ừm... anh biết rồi..."

Bờ môi run run, cong cong, vừa giận dỗi vừa tủi thân, giống hệt đứa trẻ bị bắt nạt mà chẳng còn cách nào phản kháng.

Đăng Dương nhìn sướng rơn cả người. Cái bĩu môi ấy vừa đáng yêu vừa chua xót, làm hắn điên lên vì hối hận lẫn khao khát. Nó vội chụp lấy cằm em, cúi xuống hôn mạnh, nuốt trọn cái cong môi giận dỗi ấy.

Trong nụ hôn gấp gáp, Đăng Dương khàn giọng thì thầm:

"đừng bĩu môi với em... em không chịu nổi đâu."

Đăng Dương nhìn cái bĩu môi đỏ mọng kia mà máu nóng sôi sục. Nó nghiến răng, bàn tay bất chợt siết chặt eo Hùng, kéo sát em vào lòng. Hơi thở của nó gấp gáp, hổn hển như thú săn mồi đang mất kiên nhẫn.

Ngón tay thô bạo luồn xuống, tìm đến cái lỗ thịt của Quang Hùng, tìm đến cái nơi bí mật nhất, ra vào nhanh chóng. Chỉ một cú chạm thôi, toàn thân Quang Hùng giật nảy, cong người run rẩy. Em bật ra tiếng nấc nghẹn, nước mắt còn chưa khô mà khóe môi lại run run rên rỉ.

"hức... ưm... ưm..."

Đăng Dương càng thêm cuồng loạn. Nó vùi mặt vào cổ em, cắn mút đến mức để lại từng dấu đỏ chằng chịt. Mỗi lần Hùng cố giãy, nó lại càng ép chặt hơn, ra sức "trừng phạt".

Đăng Dương siết cằm Hùng, bắt em ngẩng lên. Trong ánh mắt nhòe lệ ấy, nó cố tình cúi thấp giọng, khàn khàn bật cười:

"nhìn đi... em mới chạm vào một chút thôi... mà chỗ này cương lên rồi."

Ngón tay thô bạo tiếp tục lướt xuống, chạm vào nơi đang run rẩy nóng hổi giữa hai chân Quang Hùng. Em giật thót, cả người đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tuyệt vọng.

"anh bảo ghét anh em cơ mà..." – Đăng Dương ghé sát tai, hơi thở nóng rực – "thế cái này là ghét sao?"

Quang Hùng nấc nghẹn, nước mắt lại tràn ra, gương mặt đỏ ửng vừa đáng thương vừa mê loạn. Em cố quay đi, nhưng cổ bị bàn tay kia giữ chặt, không cho trốn.

Khuấy vài lần, rồi nó rút ngón tay mình ra khỏi nơi nóng bỏng ấy, mang theo sợi dịch trong suốt căng mảnh rồi đứt tách. Đăng Dương thở hắt một hơi, lồng ngực phập phồng dữ dội, ánh mắt đỏ ngầu.

Nó cúi xuống nhìn Hùng – gương mặt em còn vương nước mắt, bờ môi run rẩy, ngực phập phồng không kiểm soát. Chính cảnh tượng đáng thương xen lẫn gợi tình đó khiến Dương như phát điên.

"...không chịu nổi nữa." – nó khàn giọng thì thầm, đôi bàn tay to lớn chụp lấy hông em, giữ chặt.

Quang Hùng nấc một tiếng, hai chân theo bản năng khép lại nhưng đã bị tách ra ngay lập tức. Em chỉ kịp bật ra vài tiếng nức nở đứt quãng, ánh mắt cầu khẩn nhìn Dương, nhưng càng làm nó mất kiểm soát hơn.

Đăng Dương nghiến răng, ôm ghì lấy thân thể mềm mại của em, lôi "thằng nhỏ" to gấp 4 lần lon coca, đỏ tím khoẻ mạnh, bên trên vừa rỉ chút dịch nhờn của mình ra, nhấn mạnh vào nơi nóng rực chật hẹp kia.

"á—!" – Quang Hùng thét lên, lưng cong giật mạnh, nước mắt trào ra. Em run lẩy bẩy, hai bàn tay bị giữ chặt không thể phản kháng, đôi mắt đỏ hoe nhìn Dương đầy van nài.

Cú thúc mạnh bạo khiến toàn thân em run rẩy, một dòng dịch trong suốt lại trào ra, dính ướt đẫm ga giường.

Quang Hùng khóc nấc, giọng đứt quãng:

"đau... Dương... chậm thôi... anh sợ... ưm..."

Nhưng vòng tay nó siết chặt hơn, như giam em trong ngục tù của chính khao khát, vừa dỗ dành vừa tàn nhẫn:

"đừng sợ... có em ở đây..."

Quang Hùng khẽ giật, dòng tinh dịch nóng hổi tiếp tục phun ra, bắn thẳng lên mặt Đăng Dương, dịch trắng đục đặc sệt chảy dọc theo sống mũi xuống môi.

"mới đút vào thôi mà đã ra rồi?" – nó khẽ nói, dùng ngón tay quệt một ít tinh dịch trên mặt, lại còn lè lưỡi liếm thử, "thích cu em tới mức đó luôn à?"

Đăng Dương giữ chặt hông em, từng cú nhấp mạnh mẽ dội thẳng vào trong. Thân thể Hùng mềm oặt, bị ép cong trên sofa, những tiếng rên nghẹn ngào cứ vỡ ra theo từng nhịp.

"ư... ưm... Dương... anh chịu không nổi..." – Hùng run rẩy, nước mắt lăn dài, bờ môi đỏ mọng rên rỉ như cầu xin.

Đăng Dương cúi xuống, vừa nhấp vừa hôn ngấu nghiến, như muốn nuốt trọn tiếng nấc của em:

"rên đi... anh rên càng lớn, em càng muốn nghe."

Hai cơ thể quấn chặt, mồ hôi hòa lẫn, hơi thở nóng bỏng phủ kín không gian. Mỗi lần nó dồn lực nhấn sâu, em lại bật khóc nấc, giọng rên vừa đau vừa khoái lạc:

"Dương... chậm thôi... anh... anh chịu không nổi nữa..."

Nhưng Đăng Dương càng thúc nhanh, toàn thân Hùng rung lên từng đợt, tiếng rên nấc nghẹn ngào vang mãi không dứt, như minh chứng cho sự chiếm hữu tuyệt đối của nó.

Sau đó, Đăng Dương im lặng một chút, rồi chậm rãi dừng lại. Nó ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên nụ cười tinh quái, như đang chơi trò đùa với Hùng:

"thế này thôi... nếu anh đau... thì em dừng lại vậy."

Quang Hùng mím môi, người còn run rẩy, ánh mắt lóe lên vẻ hoảng loạn nhưng lại không rời ra được. Quang Hùng lắp bắp:

"anh... Dương... ôm anh... đi mà..." Quang Hùng nũng nịu lắc đầu, hai chân quấn lấy eo Dương, "anh muốn... Dương... thôi..."

Câu nói ấy, gần như chạm thẳng vào dây thần kinh kiểm soát của Dương. Nó khẽ rùng mình, lòng ngập tràn sự mê đắm.

Đăng Dương siết mạnh hơn vòng tay quanh Quang Hùng, cơ thể ép sát, đầu cúi xuống, hít lấy mùi hương quen thuộc. Giọng nó thầm khàn khàn:

"anh dám xin... thì em sao có thể từ chối được."

Đăng Dương dứt khoát, không khoan nhượng, áp sát Hùng đến mức không thể rút ra. Đăng Dương có thể cảm nhận được, cái thứ kia đã được bao bọc bởi một lối đi ấm áp.

"toàn bộ... vào rồi..." – Đăng Dương thở hổn hển nói, cảm nhận từng chút rung động bên trong cơ thể Hùng.

Cảm giác này không thể diễn tả bằng lời.

Không chỉ là khoái cảm, mà còn là cảm giác chiếm hữu tuyệt đối, từng nhịp thở, từng cử chỉ của Quang Hùng đều nằm trong tay Đăng Dương. Nó cảm nhận rõ từng rung động, từng phản ứng, và thấy tim mình hòa nhịp với nhịp tim run rẩy của Quang Hùng.

Đăng Dương không nhịn được nghiêng người, ánh mắt lóe lên vẻ tinh quái. Nó đặt tay lên ngực Hùng, nhấn nhẹ, rồi thả ra như một trò chơi, muốn nhìn phản ứng run rẩy, nhịp thở dồn dập của em.

"a... chỗ đó... Dương... đừng..." – giọng Hùng bỗng cao vút, run rẩy như thể mọi cảm giác bên trong đều bị khuấy động đồng loạt.

Đăng Dương chỉ cảm nhận được sự co thắt dữ dội, nhịp điệu hỗn loạn bên trong Hùng, như cả cơ thể em đang phản ứng cùng một lúc với một lực vô hình. Từng rung động như lan truyền qua không khí, cuốn họ vào một cảm giác tê dại, vừa sợ vừa mê.

"em sắp ra rồi..." – Đăng Dương nghiến răng hỏi, đã sắp đến giới hạn của sự bùng nổ.

Bên trong Hùng đột nhiên xuất hiện một lực đáng kinh ngạc siết chặt lấy cái kia của Đăng Dương.

Sự kích thích này khiến Dương lập tức lên đỉnh, tinh dịch đặc sệt trực tiếp bắn vào sâu nhất bên trong cơ thể Hùng. Đăng Dương dồn tất cả vào một nhịp, như một dòng thủy triều ồ ạt tràn qua, cuốn đi mọi khoảng trống xung quanh trong cơ thể Hùng.

"đầy... đầy quá... nóng quá..." – Hùng rên rỉ, ngón tay vô lực nắm lấy ga giường.

Đăng Dương tiếp tục ra vào thêm vài cái, như bơm từng giọt từng giọt vào trong cơ thể Quang Hùng.

Cơ thể Quang Hùng mềm nhũn, tim đập dồn dập. Chưa kịp phản kháng hay nhận ra điều gì, em đã ngã vào vòng tay Dương, mắt nhắm nghiền, thở hổn hển.

Đăng Dương khẽ ôm siết, cảm nhận cơ thể em run rẩy, nhịp thở dồn dập dần chậm lại. Ánh mắt nó vừa bạo liệt vừa dịu dàng, như đang chiếm hữu toàn bộ Quang Hùng – không chỉ về thể xác mà còn về tâm lý.

Cơn mệt mỏi khiến Quang Hùng cũng hoàn toàn lệ thuộc vào Đăng Dương, em mềm nhũn như một đứa trẻ nép vào vòng tay người bảo vệ, đồng thời trái tim vẫn dồn dập theo nhịp cảm xúc bạo chiếm hữu và mê hoặc mà Đăng Dương mang lại.

Dương ôm Hùng vào lòng chặt hơn nữa , hạ giọng khàn khàn nhưng nụ cười lại lóe tinh quái:

"anh biết sợ chưa? lần sau không được post ảnh đáng yêu như vậy nữa nhé!?"

Quang Hùng cắn môi, áp sát người Đăng Dương hơn:

"em... em đúng là... điên..."

Đăng Dương bật cười khàn, siết nhẹ, ánh mắt vừa chiếm hữu vừa trêu chọc:

"đúng! em điên... nên lần sau em sẽ điên hơn nữa!"

end.

_

sếc vội vã đêm khuya, chưa kip typo luôn (ᵒ̴̶̷᷄﹏ᵒ̴̶̷᷅)
hữu duyên giơ này ai sướng được thì sướng nha, không sương tui buôn...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz