Dn Va N Cu Thich Em Loi The Duoi Anh Trang
Đoàn xe chậm rãi lăn bánh ra khỏi cổng lớn, bánh sắt nghiến ken két trên mặt đá xanh. Từng rương gỗ nặng trĩu, từng hòm sắt niêm phong kỹ lưỡng xếp thành hàng, tựa như mang theo cả gia sản và số mệnh của nhà họ Dương. Quân hộ tống đi dọc hai bên, súng vai chỉnh tề, nhưng ánh mắt nhiều kẻ lạnh lùng khác thường.Ngồi trong xe, Dương Chí Văn khẽ vén màn cửa nhìn ra. Những gương mặt lính theo sát phía sau làm ông chợt có cảm giác: chẳng rõ đây là hộ vệ hay giam lỏng. Bàn tay ông đặt trên đầu gối vô thức siết lại. Trong lòng, ông tự nhủ: "Lời Đại soái nói, liệu có giữ được bao lâu?"Chiếc xe lắc nhẹ qua khúc cua. Thành phố quen thuộc dần lùi lại sau lưng, chỉ còn lại con đường hun hút về phương Nam. Trong chiếc xe phía sau, Dương tiểu thư ép sát vào cửa kính, đôi mắt trong veo dõi theo khói bụi mờ mịt. Nơi ấy là quê nhà, là nơi nàng sinh ra và lớn lên, giờ lại dần bị bỏ lại phía sau. Lần đầu tiên, nàng thấy con đường về phương Nam dài đến thế. Bên cạnh, Tư lệnh phu nhân ngồi im lặng, bàn tay run rẩy vẫn nắm chặt khăn lụa, như thể đó là thứ duy nhất có thể giữ lại bình yên. Không ai cất lời, chỉ có tiếng lục cục của bánh xe như dồn nén thêm nỗi nặng nề trong lòng cả gia đình.Đoàn xe ngựa lăn bánh chậm rãi tiến vào phủ mới ở phía Nam. Cổng lớn khắc hoa văn uy nghi, hai bên lính gác đứng thẳng hàng, quân kỳ bay phần phật trong gió thu. Từng hòm gỗ nặng được chuyển xuống, tiếng gọi nhau í ới vang khắp sân.Phu nhân họ Dương ngồi trong xe, khi bước xuống thì khẽ cau mày. So với phủ cũ nơi Tây Bắc núi rừng hiểm trở, nơi này rộng rãi, khang trang nhưng lại toát lên vẻ lạnh lẽo của sự kiểm soát. Bà nắm chặt tay con gái, trong lòng thầm dặn mình phải bình tĩnh thích ứng.Tiểu thư họ Dương thì đôi mắt mở to, tò mò nhìn khung cảnh xung quanh. Những dãy nhà ngang mới xây, sân lát đá sạch sẽ, vườn hoa trồng ngay ngắn... tất cả đều lạ lẫm với nàng. Nửa háo hức, nửa bất an, nàng bấu chặt tay áo mẹ mà không nói gì.Dương Chí Văn bước ra khỏi xe, ánh mắt quét qua toàn bộ khuôn viên. Ông nhận ra nơi này tuy sang trọng nhưng lính canh dày đặc, từng động tĩnh đều khó mà thoát khỏi con mắt của Đại soái. Trong lòng thoáng nặng trĩu, nhưng nét mặt vẫn giữ vẻ bình thản. Ông biết, từ giờ phút này, cuộc sống của cả gia đình ở Nam thành sẽ không dễ dàng như trước nữa. Khi đoàn người đã ổn định trong sân phủ, phu nhân họ Dương khẽ quay sang chồng, giọng không giấu được lo lắng:- Ông à... Thiên Trạch giờ thế nào rồi? Nó đi lâu như vậy, chẳng mấy khi có tin tức, tôi thật sự bất an.Dương Chí Văn lặng vài giây, ánh mắt thoáng xa xăm. Ông trầm giọng đáp:- Thằng bé đang làm nhiệm vụ ở vùng biên giới phía Đông. Nơi ấy hiểm nguy, nhưng cũng là chỗ rèn giũa. Ta tin nó đủ bản lĩnh để gánh vác. Hơn nữa, bên cạnh nó còn có đồng đội, không phải một mình.Tiểu thư họ Dương nghe nhắc đến anh trai thì vội chen vào, đôi mắt sáng lên:- Ca ca có viết thư về không, cha? Con muốn biết anh ấy có khoẻ không.Dương Chí Văn khẽ xoa đầu con gái, nở nụ cười hiếm hoi:- Nó có nhắn nhủ lại qua quân đưa tin. Dặn con phải chăm chỉ học hành, đừng nghịch ngợm, và nhất định phải mạnh mẽ...Nghe vậy, thiếu nữ mím môi, trong lòng vừa tự hào vừa nhớ nhung, khung cảnh nhộn nhịp của ngày dọn về phủ mới bỗng chốc cũng lắng lại.[ Cùng lúc đó tại đại viện Thẩm phủ] Hạ phó quan vội bước vào báo tin Dương Chí Văn đã cùng gia quyến rời Tây Bắc, nay đã về đến ngoại ô Nam Thành. Thẩm Quốc Tuấn thoáng ngẩng lên, ánh mắt bỗng sáng hẳn, nụ cười nơi khóe môi mang theo niềm vui thật sự. Ông đặt chén trà xuống, giọng không giấu nổi xúc động: - Vậy là cuối cùng cũng trở về rồi... Bao năm...giờ mới lại có dịp gặp mặt. Chuẩn bị xe, ta muốn đích thân đến thăm Chí Văn."Lời ấy vừa thốt ra, cả gian sảnh lặng đi một thoáng. Người hầu kẻ hạ đều thầm kinh ngạc, bởi xưa nay Đại soái hiếm khi chủ động đến thăm ai, dù là tướng lĩnh quan trọng đến đâu. Ngoài sân, nắng chiều nghiêng xuống, phản chiếu trên lá cờ đỏ tung bay, tựa như điềm báo cho một cuộc hội ngộ đã chờ đợi quá lâu. Trong sân Dương phủ, xe ngựa vừa dừng, Thẩm Quốc Tuấn đã bước nhanh vào. Vừa thấy người bạn cũ, Dương Chí Văn lập tức đi ra, gương mặt nghiêm nghị thường ngày bừng lên một nụ cười hiếm hoi. Hai người siết chặt tay, xúc động chẳng cần nói nhiều lời.Ngồi trong sảnh, nhấp ngụm trà nóng, Dương Chí Văn khẽ thở dài, giọng trầm xuống:- Lần này ta trở về phương Nam, lòng người nhiều ngờ vực. Ngay cả Đại soái cũng chưa chắc đã thật sự tin tưởng. Nói thật, ta chẳng còn lựa chọn nào khác.Thẩm Quốc Tuấn nhìn bạn, đặt mạnh chén trà xuống bàn:- Chí Văn, bao nhiêu năm chinh chiến, ta hiểu rõ anh thế nào. Kẻ khác muốn nghi thì cứ để họ nghi, còn ta, tuyệt đối tin anh.Một tia ấm áp thoáng lướt qua trong mắt Dương Chí Văn. Ông ngập ngừng giây lát rồi đổi giọng: -- Còn chuyện hôn ước... ta nghe nói anh có ý định định đoạt cho bọn trẻ?Thẩm Quốc Tuấn hơi mỉm cười, gật đầu: - Đúng vậy. Ban đầu nghĩ người lớn an bài cũng là hợp lẽ, coi như gắn thêm tình nghĩa hai nhà. Nhưng ta vẫn muốn nghe ý kiến anh.Dương Chí Văn im lặng hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi đáp: - Ta chỉ có một đứa con gái, cả đời này điều ta mong là nó được sống vui vẻ. Hôn nhân của nó, ta muốn để nó tự quyết định. Nếu nó đồng ý, ta chẳng có gì phản đối. Nhưng nếu nó không muốn, ta tuyệt đối không ép.Thẩm Quốc Tuấn bật cười, nụ cười sang sảng vang trong gian phòng. - Vẫn là anh thẳng thắn như xưa. Thôi thì cứ để bọn trẻ tự định đoạt, chúng ta chỉ cần làm chỗ dựa cho chúng là đủ.Ánh nắng chiều hắt qua khung cửa gỗ, soi rõ bóng dáng hai người đàn ông từng vào sinh ra tử, nay lại ngồi đối diện, vừa là đồng liêu, vừa là tri kỷ. Không khí nặng nề phút chốc tan đi, chỉ còn lại dư âm của niềm tin và sự gắn kết.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz