ZingTruyen.Xyz

[ĐN Conan] |EDIT| Sau khi cả hai phe đen đỏ nhìn thấy làn bình luận

Chương 24

vanniee12

"Cộc cộc cộc —— Phanh!"

Vodka trơ mắt nhìn ngài Penhaligon kia nhanh chóng rời khỏi phòng họp, tiếng giày da trên sàn nhà phát ra những âm thanh nhỏ hơi dồn dập. Cậu ấy quay tay lại, đóng sầm cánh cửa phòng một cách vô cùng lạnh lùng, tạo ra một tiếng động lớn, không chút nương tay.

Phòng Tổng thống Suite nằm ở tầng thượng, hành lang phía trước thang máy đặt một chiếc sofa dài thoải mái, ở giữa còn có một chiếc bàn trà nhỏ, trên đó cắm một đóa hồng đỏ kiều diễm, ướt át.

Ngón tay Asuka Ritsu run rẩy, chỉnh lại chiếc cà vạt bị kéo đến hơi lỏng, đối diện với gương trước thang máy, cậu ấy che giấu mái tóc bạch kim hơi lộ ra dưới lớp tóc giả màu đen.

Biên độ động tác chỉnh sửa tóc có hơi lớn, khiến vùng xương quai xanh bị chạm vào truyền đến một chút cảm giác ngứa và đau.

....... Chậc.

Răng vẫn còn nguyên vẹn là tốt rồi.

Thang máy đã đến.

Tầng thượng chỉ có hai phòng Tổng thống Suite, hơn nữa đều yêu cầu quẹt thẻ mới có thể đi lên. Vì vậy, không ngoài dự liệu, bên trong thang máy cũng không có người.

Cậu ấy thuận lợi rời đi, cực kỳ kín đáo mà không gây sự chú ý. Tất cả hệ thống theo dõi liên quan đã sớm được thay đổi hoàn tất.

Cửa hông khách sạn, một chiếc Maserati màu trắng đang dừng.

"Wow," người lái xe nói với giọng điệu không rõ ràng, "Hành động nhanh vậy sao?"

Cửa sổ xe được kéo lên, lớp kính một chiều đã ngăn tầm mắt người ngoài rất tốt.

Asuka Ritsu tháo chiếc mặt nạ trắng thuần xuống, để lộ khuôn mặt gây kinh ngạc dưới lớp mặt nạ. Giọng nói mang theo chút lạnh lẽo: "Vermouth."

Vermouth ho nhẹ một tiếng.

Ban đầu cô ta đã chuẩn bị tinh thần sáng hôm sau mới đến đón người.

Làm việc bất đắc dĩ cùng đối phương lâu như vậy, phù thủy nghìn mặt tự nhiên vẫn nhận ra được những cảm xúc nhỏ mà đối phương đang che giấu.

Nếu không, cô ta cũng không dám nhảy múa trên lằn ranh điểm mấu chốt của đối phương.

Ví dụ như hiện tại, tuy nhìn qua như là đe dọa, nhưng lại càng giống như....... Chuyện gì đó.

Vermouth khởi động xe, chiếc Maserati có đường nét duyên dáng lao nhanh trong đêm đen.

Người phụ nữ tóc vàng xuất hiện với gương mặt thật lặng lẽ thu hồi ánh mắt, cố gắng thu lại ý cười trên mặt.

"....... Vermouth, thu hồi mấy thứ trong đầu của cô đi."

Vermouth không tỏ ý kiến: "OK~ Nghe lời cậu."

Nữ đại minh tinh mỹ miều động lòng người hơi nghiêng mặt đi. Ánh trăng từ cửa sổ xe chiếu vào, một nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, lời nói có ý chỉ thẳng: "—— Dù sao, BOSS hiện tại của tôi, là cậu."

---

Vodka trơ mắt nhìn đối phương rời khỏi căn phòng này mà không hề quay đầu lại, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. Trông hoàn toàn là một cảnh tượng đàm phán thất bại.

"Ngài Pen, ngài Penhaligon......?" Hắn muốn nói lại thôi, nhưng đối phương dường như hoàn toàn không nghe thấy, hành động không hề do dự.

Chủ yếu là cảnh tượng vừa thấy khi bước vào đã khiến Vodka nhất thời không dám ngăn cản.

Lỡ, lỡ đâu đó là một kiểu "tình thú" mà hắn không hiểu, hắn cũng không dám làm hỏng chuyện của Đại ca.

Chỉ là Vodka trong lòng có chút cảm khái.

—— Quả nhiên là Đại ca.

Tin đồn xôn xao năm đó với Đại nhân Cana của tổ chức, giờ lại thay đổi rồi.

Ngay lúc Vodka đang bão tố trong đầu thì cánh cửa phòng họp bị Gin bên trong mở ra.

"Không sao." Giọng sát thủ tóc bạc lạnh nhạt, nhưng nghe lại mang theo một cảm xúc vui vẻ không rõ, "Cứ để cậu ấy đi."

"Đại ca, không cần......." Vodka do dự một chút, vẫn đưa tay lên cổ làm động tác ám chỉ một ý nghĩa máu me nào đó, "Giải quyết luôn sao?"

"...... Tạm thời không cần." Gin không tiếp tục đàm luận đề tài này nữa, chỉ qua loa với Vodka: "Kế hoạch có thay đổi, tao sẽ trở về bẩm báo với BOSS."

"Vâng, Đại ca." Vodka đáp, ý tứ không nhắc lại đề tài này nữa.

Dù sao Đại ca đã nói như vậy, Đại ca trong lòng nhất định đã hiểu rõ!!

Mà Gin, người bị Vodka cho là đã hiểu rõ trong lòng, lúc này đang hồi tưởng lại những hình ảnh vừa rồi.

"Cậu đang trốn tôi." Hắn nghe thấy chính mình nói, "—— Vì sao?"

Mặt nạ đã bị tháo xuống. Sát thủ tóc bạc với thị lực động thái cực tốt tự nhiên đã bắt được khoảnh khắc con ngươi của người đang nằm trong lòng hắn siết chặt lại trong nháy mắt.

Sát thủ cười khẽ một tiếng, lực đạo giữ cổ tay đối phương không tự giác tăng lớn một chút.

"Cậu bị tôi tóm được rồi." Gin chậm rãi mở lời, trong giọng nói mang theo sự bình tĩnh nhất quán: "Cậu trốn không thoát."

Nòng súng lạnh băng nâng lên, từ ngực di chuyển dần lên cổ đối phương. Đôi mắt xanh lục đậm không bỏ sót bất kỳ dao động cảm xúc nào trên khuôn mặt người trước mặt: "Cho nên, nói cho tôi biết."

"Vì sao?"

Và Asuka Ritsu dưới sự ép hỏi ban đầu của đối phương đã không kiểm soát được, thoáng tiết lộ một chút cảm xúc cá nhân, nhưng nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.

Chàng thanh niên với khuôn mặt tuyệt lệ chỉ khẽ cong môi, thoát khỏi bàn tay đang giữ của đối phương, một tay nắm lấy khẩu Beretta của Gin.

Bàn tay trắng nõn và xương xẩu rõ ràng không chút khách khí nắm lấy khẩu súng đen nhánh của sát thủ. Dưới sự cam chịu không phản kháng của Gin, nó nhanh chóng đảo khách thành chủ. Khẩu Beretta thường ngày được sát thủ chăm chút kỹ lưỡng bị tùy ý ném sang một bên. Chàng thanh niên ngồi trên bàn họp nương theo cánh tay Gin hơi nhổm dậy, kéo lấy cổ áo đối phương, nhẹ nhàng kéo xuống, khuôn mặt hai người kề sát vào nhau cực kỳ gần.

"Muốn biết vì sao?" Con ngươi vàng ánh kim tối sẫm trực tiếp đâm sâu vào một mảng xanh thẫm mơ hồ. Asuka Ritsu liếm môi, cười đến tùy ý: "Tự mình tìm đi."

Gin nheo mắt, ánh mắt xanh lục đậm sâu thẳm đến đáng sợ.

Hắn nhìn người lúc này vẫn không hề có chút thu liễm nào, ngữ khí không rõ: "Ồ?"

Asuka Ritsu nhìn Gin có vẻ thành thạo, nhưng ngón tay lại không nhịn được hơi cuộn tròn trong chớp mắt.

Làm sao cậu ấy có thể nói sự thật với đối phương được.

Gin có lẽ nhận ra cậu ngay từ đầu rồi... Chậc, nếu cậu tùy tiện bịa ra một vài lời nói dối, đối phương có lẽ cũng nhận ra ngay lập tức.

Kể cả nếu không nhận ra, lý do thoái thác trong lúc hoảng loạn cũng không thể chịu đựng được sự kiểm tra nghiêm ngặt.

Cho nên, thà không nói còn hơn. Thật thật giả giả mới là thứ dễ lừa người nhất.

Gin trong nhất thời không nói thêm lời nào.

Hắn đã hỏi đến tình trạng này, mà thanh niên rõ ràng nội tâm đã chùn bước vẫn không hề để lộ bất kỳ khẩu phong nào. Tình huống này quả thật có chút hiếm thấy.

Tự mình tìm sao?

Vậy thì đừng trách hắn không khách sáo.

Asuka Ritsu tinh tế quan sát lông mày và ánh mắt của Gin, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Lừa gạt được rồi, may quá, may quá.

Gin nhìn người trong lòng rõ ràng đã thả lỏng một chút, cười khẽ một tiếng, nhưng lại mang theo ý vị nguy hiểm.

"Khoan đã, Gin, anh.......!"

Những lời còn lại đều bị nuốt trở lại trong cổ họng. Nụ hôn của sát thủ tóc bạc hung hãn và cường ngạnh, không cho người ta bất kỳ cơ hội phản ứng nào. Môi lưỡi gần như dễ dàng công phá thành trì của đối phương, khiến bên kia không chút sức kháng cự mà buông vũ khí đầu hàng.

Nụ hôn này dài lâu và kịch liệt. Khi kết thúc, Gin cắn cánh môi đối phương, mang theo ý muốn chiếm hữu rất rõ ràng.

Penhaligon....... và cả tiếng "Anata"  mà hắn nhìn thấy từ dòng bình luận kia.

À.

Asuka Ritsu hơi đau rát hít một hơi, muốn đẩy người đang đè lên mình ra, nhưng làm sao một nhân viên thiên về trí tuệ như Cana có thể địch lại Top Killer là Gin.

Trên vùng xương quai xanh, một dấu cắn nổi rõ, lờ mờ có thể thấy được giọt máu.

Gin cong cong môi, khuôn mặt giãn ra một chút. Bàn tay chai sạn của sát thủ tóc bạc thong thả ung dung cài lại cúc áo sơ mi cho đối phương.

Sát thủ tóc bạc tự nhiên biết hành vi này có thể gọi là ấu trĩ, nhưng không quan trọng.

Lưu lại một dấu ấn, để đối phương nhớ kỹ không nên lêu lổng quá mức.

"Asuka Ritsu." Gin rất ít khi gọi tên thật của đối phương.

Hắn không biết cái gọi là nguyên nhân của đối phương rốt cuộc là gì, nhưng trực giác mách bảo hắn đó nhất định không phải chuyện nhỏ, thậm chí rất nguy hiểm.

"—— Nguyên nhân, tôi sẽ tìm ra."

Giọng sát thủ bình tĩnh, không gợn sóng vang lên. Hắn từ trước đến nay không giỏi biểu đạt cho lắm.

Hắn sẽ tìm thấy câu trả lời.

Cho nên, không cần phải trốn tránh hắn nữa.

Và một khoảng thời gian sau khi Cana rời khỏi khách sạn, Gin, lúc này đã ngồi lại trên chiếc Porsche 356A, lại một lần nữa nhìn thấy những dòng phụ đề bình luận kia.

【 A a a a a a tôi hận quá, tôi vốn muốn xem Asuka-chan lật xe thì Gin-sama sẽ xử lý thế nào, kết quả lại chuyển sang màn hình đen (hắc bình) 】

【 Sao Gin-sama lại xuất hiện trên xe nhanh thế...... Tôi vốn tưởng dù màn hình đen thì cũng phải đợi thêm chứ 】

【 Nhưng ▇▇ vừa nãy không phải phát tuyên bố sao, nói ở đây không hề xuất hiện bất kỳ hình ảnh dưới cổ nào...... Tại sao không thể phát ạ!!! 】

【 Tại sao không thể phát ạ!!! Cho tôi xem! Tôi muốn cúng tiền!! 】

【 Dù sao cũng không thể xem, vậy thà rằng xảy ra vài chuyện dưới cổ (âm u) 】

Gin: "......."

Những dòng bình luận này nghĩ còn nhiều hơn cả hắn.

Muốn xem à?

Nằm mơ đi.

Tuy nhiên....... Gin nhíu mày, suy tư một lát.

Sự xuất hiện của những dòng bình luận này, có thể hay không có liên hệ gì đó với nguyên nhân của Cana?

---

Ngày hôm sau, sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, Asuka Ritsu hoàn toàn có lý để nghỉ làm.

Cậu quyết định đi mua một ít đồ ăn vặt và cơm hộp thức ăn nhanh về, ở nhà một ngày, tiện thể xử lý xong những công việc đã tích lũy trước đó.

Việc bên Bourbon vẫn phải xử lý. Hồ sơ của mình có lẽ đã bị công an bên kia kiểm tra đến cả trăm tám mươi lần rồi.

Dù sao —— một người có vẻ như kiêu ngạo nhờ quan hệ mà tiến vào hệ thống Sở Cảnh sát Đô thị, lại là một thương nhân vũ khí đã gây tiếng vang trên toàn thế giới.

Với tính cách của Furuya Rei, không đi điều tra mới là hành vi kỳ quái.

—— Nhưng kỹ thuật của Hine thì không cần phải bàn cãi. Tư liệu do chính Asuka Ritsu biên soạn lại càng không có bất kỳ vấn đề nào.

Tuy nhiên, chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải là Bourbon, mà là đi siêu thị mua đồ ăn vặt.

Cửa hàng ở phố XX đồ vật không tệ.

Asuka Ritsu được xem là người hành động, cậu đơn giản chỉnh sửa vẻ ngoài của mình một chút rồi tùy duyên lấy một chiếc chìa khóa xe từ đống chìa khóa, chuẩn bị lái xe đi.

Vì đi mua đồ ăn vặt, tâm trạng Asuka Ritsu lúc này xem như vui vẻ. Dọc đường đi cậu lái xe bình ổn, âm thanh xe phát ra những bản nhạc du dương.

Nhưng ở một khúc cua, điểm mù thị giác.

Dường như một quả bóng cao su đã lăn xuống giữa đường, một cậu bé trông chừng chỉ năm sáu tuổi không chú ý đến chiếc xe bên cạnh mà lao thẳng lên phía trước. Bên cạnh không có người lớn, phụ huynh dường như không ở gần.

Thanh niên tóc bạch kim bỗng nhiên đạp thắng. Một loạt thao tác trên tay cậu ấy trôi chảy và nhanh chóng. "Thứ lạp ——"

Tiếng ma sát chói tai vang lên. Cùng lúc đó, một người đàn ông mặc áo hoodie đeo hộp nhạc cụ, vốn đang ở bên đường, cũng nhanh nhẹn đưa tay kéo mạnh cậu bé vào lòng, suýt soát lướt qua chiếc xe.

"A....... Hu oa ——" Cậu bé phản ứng lại sau, úp mặt vào người đàn ông đã cứu mạng mình, phát ra tiếng khóc sợ hãi.

Người đàn ông dường như cứng người một chớp mắt, sau đó mới cẩn thận vỗ nhẹ lưng đối phương, từ từ an ủi. Chiếc mũ liền thân của áo hoodie đội trên đầu đã rớt xuống.

Asuka Ritsu thở dài, vẫn bước xuống xe.

....... Lẽ nào đây là quả báo vì tội nghỉ làm của cậu ư?

"Cháu bé, cháu có sao không? Tên gì? Có cần đi bệnh viện không, bố mẹ cháu ở đâu?" Cậu ấy hỏi liền một mạch các câu hỏi. Nhờ phước lành của mấy ngày nay đi theo Điều tra Khoa I đến các hiện trường vụ án, cậu hiện tại hỏi thăm rất thành thạo.

Cậu bé được người đàn ông ôm trong lòng thút thít một tiếng, không nói nên lời.

Asuka Ritsu đành lui một bước, ánh mắt chuyển sang người đàn ông đang quay lưng về phía mình, người đã cứu cậu bé: "Vậy thưa anh.......?"

Lời nói đột nhiên dừng lại.

Người đàn ông xoay đầu lại, có một đôi mắt mèo quen thuộc không gì bằng: "Chào anh, tôi là Midorikawa Hikaru."

Hắn lại vỗ vỗ lưng cậu bé, rồi từ từ buông cậu bé ra: "Vừa nãy đi ngang qua thấy đứa bé gặp nguy hiểm, chuyện nhỏ không tốn sức gì thôi."

Trong sâu thẳm đôi mắt mèo màu xanh lam thoáng qua một tia sáng ôn nhu, nhưng rất nhanh biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng không gợn sóng.

Nếu bị người của tổ chức nhìn thấy thì không hay....... Scotch Whiskey không nên có lòng tốt chủ động cứu một đứa trẻ qua đường.

Hắn cười bình đạm, như thể việc vừa cứu một người hoàn toàn không đáng kể với mình, không để lại dấu vết gì mà chuyển chủ đề sang Asuka Ritsu: "Kỹ thuật lái xe của anh rất tốt, cho dù không có tôi, đứa bé này cũng sẽ không sao."

Cho nên, công lao chủ yếu là của chàng thanh niên này này. Morofushi Hiromitsu, người lấy tên giả là Midorikawa Hikaru, đã tính toán như vậy.

Nhưng hắn không đợi được phản hồi của thanh niên tóc bạch kim. Thấy đối phương có chút thất thần, hắn hơi nghi hoặc: "Anh...?"

Vừa dứt lời.

Dòng phụ đề mà bạn thân osananajimi của mình từng nhắc đến, lại bất ngờ xuất hiện vào lúc này.

Nhưng hắn không biết, dòng bình luận của hắn hơi khác so với của bạn thân mình.

【 Chú thích: Phát hiện nhân vật Morofushi Hiromitsu, Buff "Hệ liệt che chắn · Không ngờ ta nói dối" đã mở. 】

Biểu cảm trên mặt Midorikawa Hikaru không hề có chút sơ hở, nhưng lời trên phụ đề đã in hết vào mắt hắn.

【 Khiến Asuka-chan của chúng ta sợ hãi, mặt mày trắng bệch quq】

【 Cường độ công việc hàng ngày của Asuka làm tôi đau lòng quá, nhìn xem làm người ta gầy đi 】

Morofushi Hiromitsu nhìn gần khuôn mặt của thanh niên tóc bạch kim quá mức xinh đẹp này.

Ừm, quả thật có chút tái nhợt bất thường, thần sắc cũng hơi không ổn.

...... Bị dọa sợ ư? Hơn nữa cường độ công việc lớn?

Ý nghĩ này vừa nảy ra, hắn đã nghe thấy đối phương, người đã hoàn hồn lại, tự giới thiệu: "Chào anh Midorikawa, tôi là Asuka Ritsu, làm việc ở đội Điều tra Khoa I."

Morofushi Hiromitsu: "......."

Hắn do dự một chút, há miệng, cuối cùng vẫn không nhịn được thốt lên: "Cảnh sát Asuka."

Đôi mắt mèo màu xanh lam ánh lên sự chần chờ và không chắc chắn. Giọng nói hơi khàn khàn hỏi: "....... Cảnh sát Asuka hiện tại không cần đi làm sao?"

Sở Cảnh sát Đô thị vào giờ này lẽ ra phải đang làm việc mới đúng, nhưng vị Cảnh sát Asuka tự xưng làm ở Điều tra Khoa I này....... Ừm, trông cũng không giống đang trong giờ làm cho lắm.

Asuka Ritsu: "........"

Không, không ổn.

—— Để cậu nghĩ xem nên giải thích thế nào đây.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz