[ĐM/Song Tính/NP] Nhóc Con Mềm Mại Ngày Ngày Được Rót Tinh
Chương 38: Cùng anh trai xa lạ đụ mãnh liệt trên giường
Chương 38: Cùng anh trai xa lạ đụ mãnh liệt trên giườngBuổi chiều 5 giờ 30.Trình Dạ trở về nhà cùng một người đàn ông mặc tây trang và giày da, hắn hoàn toàn không biết những gì đang chờ đợi mình phía sau cánh cửa.Vừa mở cửa, hắn thấy cậu em trai nhỏ bé trắng trẻo của mình đang say giấc trên giường, mồ hôi ướt đẫm trán. Cậu nhắm nghiền mắt, ngủ say đến nỗi vô thức chu môi trong mơ, như thể đang muốn hôn ai đó. Trình Dạ thấy vậy thì mỉm cười.Người đàn ông đi cùng hắn tên là Đặng Sách, chính là người hôm qua muốn thuê sân nhà. Họ tình cờ gặp nhau trên đường từ thị trấn về. Bởi vì Đặng Sách là người từ thành phố đến, Trình Dạ tiện thể hỏi gã ta về chỗ mua máy điều hòa. Trấn trên tam thời không có bán. Vậy là hai người cùng nhau về nhà, thực chất là Trình Dạ đi nhờ xe của Đặng Sách.“Đây là… em trai anh sao?” Đặng Sách ngẩn người khi nhìn thấy cậu bé trước mặt.Trình Dạ Nghe câu gã hỏi, cơ thể khựng lại một chút, rồi từ từ thả lỏng, hắn cười miệng tiếng: “Đúng vậy.”Ý định đưa Ngôn Úc lên thành phố sinh sống trong lòng Trình Dạ ngày càng mãnh liệt. Hắn không muốn mối quan hệ giữa mình và Ngôn Úc liên tục bị người khác hiểu lầm là anh em.Nếu biết vậy…Trình Dạ nhìn vẻ mặt say ngủ của cậu, ánh mắt tối sầm lại, nếu như lúc đó hắn không vì chút sĩ diện mà phủ nhận Ngôn Úc là con dâu nuôi từ bé.Thì bây giờ hắn đã không rơi vào tình cảnh khó xử này.Đặng Sách đứng sau lưng Trình Dạ, vì một ý niệm không thể nói nên lời, gã đã từ bỏ sự nghiệp ở thành phố, trở về ngôi làng nhỏ nơi mình lớn lên.Vốn tưởng rằng nơi thôn quê yên bình này sẽ không có gì khiến gã ngạc nhiên.Nhưng cậu em trai của Trình Dạ trước mắt quả là một ngoại lệ.Một mày cậu bé rất xinh đẹp, đang ngủ trên chiếc giường gỗ, da trắng như tuyết, tóc đen môi đỏ. Cho dù Đặng Sách đã nhìn qua quen vô số người đẹp, gã vẫn không khỏi kinh ngạc.“Em ấy tên gì?” Đặng Sách hỏi.Nếu không phải trên đường đến đây, Đặng Sách không nói rằng mình không thích đàn ông, Trình Dạ đã nghĩ rằng gã để ý đến Ngôn Úc. Ai lại hỏi nhiều về một người con trai xa lạ như vậy.Trình Dạ vén những sợi tóc rối bời trên trán nhóc con, trả lời: “Ngôn Úc.” Giọng nói hắn có chút xa cách.Đặng Sách nheo mắt, gã cảm thấy cái tên này hình như đã nghe qua ở đâu, nhưng nếu hỏi thêm, Trình Dạ chắc chắn sẽ nghi ngờ. Đặng Sách gật đầu: “Tên hay.”“Ừ.”Trình Dạ quay sang nhìn Đặng Sách, nở một nụ cười nhạt: “Anh Đặng còn có việc gì không? Sân nhà tôi đã dọn dẹp xong, anh có thể chuyển đến bất cứ lúc nào.”Ý tứ đuổi khách rất rõ ràng.Đặng Sách là người biết điều, nhưng gã vẫn cảm thấy khó chịu. Dù sao cũng còn trẻ, anh ta nhướn mày, cười nói: “Vậy sau này chúng ta là hàng xóm rồi. Nhưng anh Trình, em trai anh xinh thật đó.”Đặng Sách bước ra khỏi phòng nói một câu như đâm một nhát dao vào ngực Trình Dạ.Trình Dạ ghét nhất là khi đứa em trai ngốc nghếch của mình bị người khác dòm ngó.Đáy mắt không hề có ý cười, nhưng giọng nói lại rất vui vẻ: “Đương nhiên rồi. Cảm ơn lời khen của hàng xóm mới.”Hai người tạm biệt nhau một cách hòa nhã. Ngay khi bóng dáng Đặng Sách biến mất, nụ cười trên mặt Trình Dạ vụt tắt, “Rầm—— ” Hắn đóng sầm cửa lại.Hôm nay đi một chuyến lên thị trấn, tưởng rằng sẽ mua được máy điều hòa, nhưng người ta nói đã bán hết. Nhưng vẫn may, hắn đã mua được kẹo mà bé ngốc thích ăn nhất.Trong phòng.“Ưm… anh ơi……”Ngôn Úc dụi mắt, tóc tai bù xù ngồi trên giường. Cậu đã tỉnh giấc, nhưng anh trai vẫn chưa về nhà sao?Trình Dạ nghe thấy liền bước nhanh đến: “Sao vậy, bé ngốc tỉnh rồi à?”“Dạ……”Ngôn Úc làm nũng với anh trai, lại cảm thấy nơi riêng tư bị quần áo cọ xát đến ướt át khó chịu.Nơi đó đã bị anh hàng xóm làm cho sưng đỏ, giờ lại bị vải thô ráp cọ xát, vừa đau vừa ngứa, khiến Ngôn Úc run rẩy. Trình Dạ ôm cậu, tưởng rằng cậu còn buồn ngủ.“Ăn kẹo không?” Trình Dạ hôn Ngôn Úc một cái rồi nói, “Hôm nay anh hai đi thị trấn không mua được điều hòa, nhưng đã mua rất nhiều kẹo cho bé ngốc.”Ngôn Úc ngẩng khuôn mặt xinh xắn lên nhìn Trình Dạ, ánh mắt đầy mong đợi: “Ăn, anh ơi, Ngôn Úc muốn ăn……” Âm cuối ngọt ngào như rót mật.“Chờ anh một chút.” Giọng Trình Dạ rất dịu dàng.Nhưng ngay khi hắn quay người, cả người hắn cứng đờ. Trình Dạ ngửi thấy mùi hương lạ trên người Ngôn Úc.Trong giây lát, Trình Dạ đã suy nghĩ rất nhiều. Mặc kệ Đặng Sách hay Đỗ Nam Thành có ý với cậu, hắn sợ nhất là bé ngốc không thích mình.Lần đầu tiên trong đời Trình Dạ cảm thấy hận khứu giác của mình quá nhạy bén.Đáy lòng hắn trào dâng ghen tuông chua xót trong tim.Tại sao lại thế này? Chẳng lẽ hắn vẫn chưa đủ tốt sao?Rõ ràng đã được cho ăn no nê, tại sao vẫn còn ra ngoài tìm người đàn ông khác?Nhưng mặt khác, Trình Dạ biết rõ rằng người mình yêu chỉ nhóc ngốc, ngay cả khả năng diễn đạt tình cảm cũng không rõ ràng.Gân xanh trên cánh tay hắn nổi lên, hắn cố gắng kìm nén.Trình Dạ nhanh chóng đưa kẹo vào miệng Ngôn Úc.Hắn bình tĩnh lại, vừa định hỏi chuyện gì đã xảy ra thì bị tiếng loa phát thanh bên ngoài cắt ngang.Nội dung thông báo là trong làng có chuyện lớn, cần sự quyết định của mọi người, tất cả phải đi đến nhà văn hóa để họp.Trình Dạ biết đó là chuyện gì, hơn nữa nó liên quan đến tương lai của hắn và Ngôn Úc. Hắn thở dài, xoa đầu đứa em, như thể muốn trút hết bực bội trong lòng, nhưng lại không nỡ làm đau cậu.“Trong làng có việc bận, anh ra ngoài một lát, lát nữa sẽ về. Bé ngốc ngoan nhé.”Ngôn Úc ngơ ngác gật đầu, nhìn theo bóng lưng Trình Dạ, một lúc sau mới phản ứng lại: “Hả?”Cậu bé ngốc nghếch không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Khi Đặng Sách bước vào, gã nhìn thấy cảnh này. Anh ta nhướn mày, mặc một chiếc áo thun trắng, trông trẻ hơn vài tuổi.Là một kẻ xấu ngang nhiên xông vào nhà người khác, dĩ nhiên gã không hề cảm thấy xấu hổ.Gã đi thẳng đến chỗ Ngôn Úc, cúi xuống hôn cậu một cái.“……” Ư… ư?Ngôn Úc không hiểu tại sao mình lại bị một người không quen biết hôn, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn để gã ta hôn, bởi vì anh trai vừa dặn cậu phải ngoan.Cậu nhóc ngốc nghếch chỉ hiểu được một, đã bị người ta hôn một cách dễ dàng.Nhóc con không hề phản kháng, cứ mềm mụp vươn đầu lưỡi ra, tên đàn ông vội vàng mút lấy, mặc cho gã ta liếm hút lấy nước miếng.“Ưm ——”Đầu ngón tay đặt trước ngực Đặng Sách, khuôn mặt Ngôn Úc đầy nước mắt, cậu, cậu không thở được.“Không, ưm —— không mà…… Hức……”Lưỡi căn bị Đặng Sách hút chặt, nước miếng không khống chế được mà tràn ra.Âm thanh nhớp nháp của tiếng nước vang lên xung quang hai người.Ngôn Úc không hề có cảm thấy thẹn xấu hổ, ngược lại là người tự xưng là đứng đắn Đặng Sách đang mặt đỏ tai hồng, lại lần nữa gã liếm lấy cái lưỡi mềm của Ngôn Úc, sau đó chậm rãi buông ra.“Tại… tại sao em không giãy giụa?” Loại sự tình này đối với dân văn phòng tri thức như Đặng Sách thì gã ngây thơ vô cùng, “Là thói quen sao? Trình Dạ là anh trai em thật sao?”Nhóc ngốc trì độn trong chốc lát, gật đầu một cái.Là anh hai.Ý nghĩ trong đầu Đặng Sách lại chạy trật lất, gã kề sát vào nhóc ngốc, không nhịn xuống lại hôn một cái, tức giận nói: “Hắn là anh hai em thì sao lại làm như vậy?! Là em tự nguyện sao?”Ngày hôm nay nhìn kỹ, thì gã cũng biết Trình Dạ có suy nghĩ gì với Ngôn Úc.Nhưng Đặng Sách không nghĩ tới, hắn lại dạy ra Ngôn Úc thành dáng vẻ này.—— Chết tiệt!Người đàn ông xa lạ không hề cảm thấy mình so Trình Dạ còn không có tư cách dạy dỗ nhóc ngốc.Hơn nữa trông gã còn đáng nghi hơn cả ăn trộm.Ngôn Úc nhấp nhấp môi, đôi mắt ngập nước, căn bản không hề nghe hiểu Đặng Sách nói gì. Hiện giờ, trong mắt nhóc con thì chỉ xem gã là ông chủ bán “chất lỏng màu trắng” kia.Đặng Sách không thấy Ngôn Úc trả lời.Gã nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mắt bò lại, như đang tìm kiếm thứ gì đó, rồi đến trước mặt gã.“Cho em.”Hai đồng xu sáng bóng chợt nằm trong tay Đặng Sách.Ánh hoàng hôn chiếu rọi xuống, chúng tỏa ra ánh sáng lấp lánh, như đang chế giễu tâm tư Trình Dạ.Đặng Sách không ngờ rằng ở nơi thâm sơn cùng cốc này, lại có người muốn làm giao dịch với gã - giao dịch kiểu đó.Ngôn Úc chỉ lặp lại lời cậu đã nói với anh hàng xóm vào buổi trưa.“Mẹ nó!!”Đặng Sách ném những đồng xu lạnh lẽo sang một bên. Gã không ngờ một thiếu niên trong thanh thuần như thế hóa ra là một người đã bị đàn ông đụ chín rục.Cơn tức giận nổi lên, Đặng Sách cười một tiếng: “Vậy anh trở thành người bị em mua sao?” Còn là dịch vụ giao hàng tận nhà nữa chứ.Ngôn Úc không giải thích, thực chất ra cậu cũng không hiểu lắm, chỉ lí nhí nói: “Em đói bụng……”Không hiểu sao, dạo gần đây nhóc ngốc lại nhanh đói bụng như vậy.Có phải… có phải là có em bé rồi không?Anh trai từng nói với Ngôn Úc rằng chỉ khi có em bé mới hay đói bụng đến vậy.Nhìn Đặng Sách trước mắt, nhóc ngốc muốn nuôi em bé trong bụng thật no, nên nói lại lần nữa: “Em đói bụng… Anh, anh có thể nhanh lên một chút được không?”Đặng Sách nào nhịn được nữa, ngay lập tức đè Ngôn Úc xuống giường, dương vật đã cương cứng cọ sát ngay miệng lồn ướt át.“Đồ dâm đãng.” Đặng Sách thấp giọng mắng.Cả người Ngôn Úc run rẩy, ngay khi đầu cặc chạm vào lồn non, một luồng điện tê dại nhỏ bé lan tỏa khắp cơ thể.“A……” Đuôi mắt ửng hồng, mắt cá chân Ngôn Úc cọ xát vào tấm chiếu, cậu lắc đầu, “Không, ư… không phải dâm đãng mà……”Nhóc ngốc không phải đồ dâm đãng……Lồn dâm như chết đói quấn lấy cây gậy nóng bỏng, cũng chẳng sợ sẽ bị nó hành hạ.Nước lồn liên tục trào ra.Trong nháy mắt Đặng Sách sướng đến nổi hồn lìa khỏi xác, sao lại có thể vừa khít lại vừa mềm mại như vậy? Gã nghiến răng, chẳng phải đồ dâm đãng này bị đàn ông chơi nát rồi sao?Dương vật ra vào liên tục trong lỗ lồn hồng hào, tiếng nước “phụt phụt” càng khiến bím non càng co thắt chặt hơn.“A… sướng quá… Em muốn, em muốn ăn tinh dịch… Ưm!”Đặng Sách bị siết chặt đến mức eo căng cứng, dương vật nhô rõ rệt trên bụng nhỏ của Ngôn Úc.Hô hấp dồn dập, gã nghiến răng, vừa làm vừa hỏi: “Bé cưng, chẳng phải em là đồ dâm đãng bị người ta chơi nát rồi sao? Sao vẫn còn khít thế này?”Đặng Sách đơn thuần hỏi một câu, hoàn toàn không nhận ra cậu bé xinh đẹp dưới thân là một kẻ ngốc.Cả người Ngôn Úc ửng hồng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn mơ màng nhìn Đặng Sách, đáy mắt phủ một tầng sương, nhóc ngốc không hiểu gì cả, nhưng lại ngoan ngoãn lại lạ thường.“Đệt!” Đặng Sách chửi thầm một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz