ZingTruyen.Xyz

Dm Luyen Tam

Nhận được điện thoại của Hùng Tiểu Diệp, Hạo Huân bật người đi ra ôtô lái thẳng tới trường học. Vừa nghĩ tới Hùng Bưu không biết xảy ra chuyện gì, ngực liền đau nhói làm hắn hô hấp khó khăn. Vừa tới trường, Hạo Huân liền đi thẳng đến phòng y tế.

Không hề nhìn tới mọi người bên trong phòng, Hạo Huân tiến thẳng đến giường bệnh. Nhìn chăm chú vào khuôn mặt tái nhợt của Hùng Bưu, băng gạt chói mắt trên trán, hắn liền âm lãnh tức giận, toàn thân tỏa ra sát khí. Mọi người đều cảm thấy bốn phía hàn khí thật mãnh liệt, mà bây giờ lại chính là mùa hè có tí oi bức.

Ôn nhu lau đi nước mắt nơi khóe mắt của Hùng Bưu, Hạo Huân lộ lên nét tươi cười lạnh băng.

"Tiểu Diệp." Âm thanh lạnh băng như đến từ địa ngục làm cho mọi người đều ngây ngẩn, nhìn đến nét tươi cười của Hạo Huân, sắc mặt của mọi người đều tái nhợt. Nam nhân này so với lần trước còn khủng bố hơn.

Sớm đoán được bộ dạng tức giận của Hạo Huân, Hùng Tiểu Diệp vẫn không tránh được mà run rẩy. Hạo Huân so với tưởng tượng của nàng càng khủng bố hơn! Bất quá vừa nghĩ tới như vậy thật là tốt, Hùng Tiểu Diệp đáy lòng sợ hãi nhưng nhanh chóng được thay thế bởi sự hưng phấn.

Sinh động như thật đem việc đã xảy ra mà nói, Hùng Tiểu Diệp không quên đem thời khóa biểu đã điều tra đưa cho Hạo Huân. Nắm lấy tờ giấy trong tay, Hạo Huân rất nhanh nhìn qua một lần. Đang muốn đứng dậy, lại bị người giữ chặt. Nhìn thấy Hùng Bưu giữ mình lại, hắn không khỏi nở nụ cười ôn nhu.

"Thế nào? Còn đau không?" Ánh mắt ôn nhu, thanh âm nhẹ nhàng làm mọi người lại một lần nữa cảm nhận được Hạo Huân biến sắc mặt cực nhanh.

"Có một chút, A Huân, anh tại sao lại ở chỗ này?" Sau khi tỉnh lại, thấy Hạo Huân ngồi bên cạnh cậu, Hùng Bưu không khỏi gật mình.

"Đến bàn bạc công chuyện. Em nghỉ ngơi thật tốt, anh sẽ mau chóng trở về."

"Ừ, anh nhanh đi lo liệu, em ở chỗ này chờ anh." Thì ra Hạo Huân là tới trường học làm việc a! Hùng Bưu hậu tri hậu giác gật gật đầu. Ánh mắt mọi người chỉ bất đắc dĩ mà gật đầu.

"Phải chiếu cố tốt em ấy." Nhìn qua giáo y bên cạnh, Hạo Huân bỏ lại một câu rồi nhanh chóng rời khỏi.

Thấy Hạo Huân đã rời đi, mọi người đều nhanh nhanh đuổi theo, có ai mà không muốn xem kịch vui a! Vội vàng cáo biệt Hùng Bưu, Hùng Tiểu Diệp tiến ra cửa, Hùng Bưu nhìn cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Đi ra phòng y tế, nhìn Hạo Huân đứng trước mặt, Hùng Tiểu Diệp khó hiểu nhíu lông mày. Hạo Huân không phải nên đi tìm người kia tính toán nợ nần rồi sao? Như thế nào còn đứng ở đây?

"Còn không dẫn đường."

Lời nói không có chút tình cảm làm cho Hùng Tiểu Diệp trong nháy mắt phản ứng, vội vàng làm theo. Nàng thật là ngốc, không có bọn họ chỉ người kia, Hạo Huân làm sao có thể tìm người tính toán sổ sách?

Đi đến trước cửa một phòng học, Hùng Tiểu Diệp liền dừng lại. Đối mặt với đội hình khổng lồ, vô luận là giáo sư hay học sinh đều ngây ngẩn cả người.

"Lão sư, ngượng ngùng, quấy rầy, chúng ta tìm một người." Nhìn vị thầy giáo trẻ tuổi, Hùng Tiểu Diệp nói.

"Ách, nga." Kỳ thật lão sư kia nghĩ nàng đến muốn đánh người thì đúng hơn, bất quá sau nàng là một nam nhân ánh mắt lạnh băng, nam nhân kia nhìn thế nào cũng không phải là nhân vật có thể đụng vào.

Chỉ thấy có một nam sinh nói vào tai Hùng Tiểu Diệp vài câu, Hùng Tiểu Diệp đi thẳng đến nơi một người nam sinh mới dừng lại.

"Thì ra cậu là Triệu Minh Hạo." Cầm lấy một quyển sổ trước mặt y, Hùng Tiểu Diệp mới nói.

"Cô tìm tôi làm gì?" Triệu Minh Hạo bất động thanh sắc, khi nhìn thấy Hùng Tiểu Diệp xuất hiện trước cửa phòng học, y biết sự tình đã bại lộ. Bất quá, chỉ cần y không thừa nhận, đám người đó cũng không thể làm gì y.

"Tính toán nợ nần." Không đợi mọi người kịp phản ứng, Hùng Tiểu Diệp nhanh chóng đánh Triệu Minh Hạo một quyền, không nhìn đến ánh mắt của mọi người chung quanh, cười lạnh nói: "Cậu muốn hại anh hai tôi, muốn chết!"

"Nữ nhân này cô nổi điên cái gì! Anh của cô là ai, tôi căn bản là không biết." Lau đi vết máu ở khóe miệng, Triệu Minh Hạo phẫn hận nói. Không nghĩ tới y như thế lại bị một nữ nhân đánh tới chảy máu! Đây đúng là điều vũ nhục của y!

"Vị học trò này, có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng đánh người." Xuất phát từ chức trách của giáo sư, vị giáo viên trẻ tuổi vội vàng khuyên giải. Nàng thế nhưng lại bị một lực đạo kéo ra.

"Cậu nói cậu không biết cậu ấy?" Đi đến trước mặt Triệu Minh Hạo, Hạo Huân thong thả nói.

"Kia... Đương nhiên, các người đang nói cái gì tôi căn bản là không biết!" Bị ánh mắt lạnh băng của Hạo Huân nhìn đến, Triệu Minh Hạo vẫn cường ngạnh nói.

Nhìn chăm chú vào Triệu Minh Hạo thật lâu, làm hy mồ hôi lạnh ứa ra, Hạo Huân mới mở miệng nói: "Đi thôi, anh của em vẫn chờ anh trở về."

"Hạo ca? Chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua?" Người kia chính là người làm Hùng Bưu bị thương a! Hùng Tiểu Diệp không dám tin trừng lớn hai mắt.

"Linh tỷ có nói với em câu này?" Thấy Hùng Tiểu Diệp khó hiểu, Hạo Huân nổi lên một tia cười thị huyết, "Trên thế giới này, người thắng lớn nhất chính là người chết." Nói xong, cũng tiêu sái mà bước đi.

Nghe thấy lời nói của Hạo Huân, Hùng Tiểu Diệp sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, sau khi nghĩ thông suốt rồi cũng rời khỏi. Chỉ lưu lại là một đám người mạc danh kỳ diệu.

Bất quá rất nhanh bọn họ liền hiểu được ý tứ trong lời nói. Nghe nói công ty của ba ba Minh Hạo bị thâu tóm sau đó bán cho người khác, ba ba y chịu không nổi mà nhảy lầu tự sát, mụ mụ y bị tai nạn ô tô còn nằm trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói cả đời có thể trở thành người thực vật. Mà thảm nhất là Triệu Minh Hạo, một loạt đả kích khiến cho tinh thần bị tổn thương mà bị giam vào bệnh viện tâm thần.

Sau tất thẩy mọi việc xảy ra, không ai dám nói cho Hùng Bưu, không chỉ do Hùng Tiểu Diệp uy hiếp, quan trọng hơn là ai cũng sợ Hạo Huân sẽ đối với bọn họ giống như đối với Triệu Minh Hạo. Thẳng đến khi tốt nghiệp, Hùng Bưu cũng không biết chuyện này. Qua đó có thể thấy được, Hạo Huân có sức ảnh hưởng tới cỡ nào.

*****************

Đối mặt với lời chúc mừng của mọi người, Hùng Bưu không yên lòng mà đáp lại, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cửa trường. Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh hai, Hùng Tiểu Diệp tất nhiên hiểu. Bất quá, nàng không thể nói, dù sao Hạo Huân cũng đã căn dặn nàng.

Ngay khi Hùng Bưu muốn ra tận cửa trường nhìn xem, thì một nam nhân tuấn dật và một nữ nhân xinh đẹp xuất hiện, khuôn mặt không khỏi tươi cười.

"A Bưu, chúc mừng em tốt nghiệp." Lam Linh đem bó hoa bách hợp đưa cho Hùng Bưu, thản nhiên cười nói.

"Linh tỷ, cám ơn chị." Đối với Lam Linh, Hùng Bưu kính trọng nàng hơn so với những người khác. Không chỉ... bởi vì nàng cứu cậu cùng Tiểu Diệp, quan trọng hơn là nàng đã dạy cậu rất nhiều.

"Không khách khí." Cùng Hùng Bưu chưa nói đến vài câu, Lam Linh đã bị Hùng Tiểu Diệp kéo đến một bên.

Nhìn hành động của Hùng Tiểu Diệp, Hùng Bưu khó hiểu nhìn về phía Hạo Huân.

"Tiểu Diệp tìm Linh tỷ có chút việc. A Bưu, chúng ta đến sân thể dục đi dạo một chút đi." Kéo Hùng Bưu, Hạo Huân hướng sân thể dục đi đến.

"A Huân?" Bị động để Hạo Huân kéo tới một góc của sân tập thể dục, Hùng Bưu khó hiểu nhìn Hạo Huân.

"Em có nghĩ tới sau khi tốt nghiệp làm cái gì?" Thấy ánh mắt khó hiểu của Hùng Bưu, Hạo Huân thản nhiên nở nụ cười.

"Ngô, còn không có. Làm sao vậy?" Sau khi tốt nghiệp làm những thứ gì Hùng Bưu căn bản là không nghĩ tới, bị Hạo Huân hỏi như vậy không khỏi ngây ngẩn cả người.

"Vậy em có nguyện ý cả đời đều bên cạnh anh không?" Hạo Huân chân thành nhìn vào Hùng Bưu.

"Nguyện ý a." Hùng Bưu không chút nghĩ ngợi gật đầu, lập tức còn nói thêm, "A Huân, anh hôm nay làm sao vậy? Thật kỳ quái."

"Anh..."

"Anh hai, Hạo ca là hướng anh cầu hôn a!" Không đợi Hạo Huân nói xong, Hùng Tiểu Diệp phía sau cây đại thụ bước ra, đi phía sau còn có Lam Linh.

"Cầu hôn? !" Bị lời nói của em gái dọa đến ngây ngẩn, cả người ngốc lăng nhìn về phía Hạo Huân.

Thoáng nhìn ánh mắt Lam Linh tựa tiếu phi tiếu, Hạo Huân ảo não nhìn về phía Hùng Tiểu Diệp, sớm biết rằng như vậy liền không nên lôi kéo nàng bồi hắn đi mua nhẫn! Bất quá chuyện cho tới bây giờ, Hạo Huân cũng đành phải theo lời Hùng Tiểu Diệp nói, lấy trong túi ra một hộp trang sức, chân thành nói: "A Bưu, em nguyện ý gả cho anh không?"

"A?" Ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, nhẫn kim cương phát ra ánh sáng chói mắt, Hùng Bưu chỉ có thể lăng lăng nhìn về phía Hạo Huân hé ra hợp lại đôi môi.

"A Bưu?" Thật lâu không thấy phản ứng của Hùng Bưu, Hạo Huân bất đắc dĩ thở dài. Lắc lắc Hùng Bưu, thấy cậu rốt cục cũng phản ứng, đành phải hỏi lại lần nữa, "A Bưu, em nguyện ý không?"

"Ngô... Cái kia... Ừ..." Hùng Bưu quanh co nửa ngày nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Hạo Huân, ánh mắt chờ đợi của Hùng Tiểu Diệp cùng Lam Linh, ngượng ngùng mà gật đầu.

"Chúc mừng." Cho dù kết quả đã dự liệu được, Lam Linh cũng chân thành chúc phúc.

"Đúng nga, chúc mừng anh hai cùng Hạo ca." Sau khi nghe lời chúc phúc của Lam Linh, Hùng Tiểu Diệp cũng vội vàng chúc mừng. Nhìn hai người trước mặt hôn nhau, nàng cư nhiên rất cao hứng!

"Cám ơn." Ôm chặt Hùng Bưu trong lòng, Hạo Huân tươi cười nhận lời chúc phúc của Hùng Tiểu Diệp cùng Lam Linh.

Tuy rằng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng là có thể cùng người mình thích cùng một chỗ, Hùng Bưu cũng hạnh phúc nở nụ cười.

Tiếng nhạc tốt nghiệp vang lên, giai điệu vui vẻ vang lên khắp sân trường làm mọi người càng vui vẻ hơn.

Nhìn bầu trời xanh thẳm, Hùng Tiểu Diệp ngọt ngào nở nụ cười. Ba mẹ, chúng ta hiện tại thật sự hạnh phúc. Hai người xem, anh hai đã tìm được hạnh phúc nga!

Gió nhẹ nhàng thổi lên mặt của mọi người, ai có thể nói mùa hè không phải mùa vui vẻ, khoái hoạt đâu!

ϒ Hoàn ϒ

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz