Dm Hoan Thanh Gap Lai Luong Tu Ngon Cap Loi Ba Duc
Ngoại truyện: Khi xưa
Lương Tự Ngôn gấp bài thi lại. Tiếng chuông vang lên, kỳ thi cuối cùng đã kết thúc, và cuộc sống trung học cũng theo đó mà hạ màn.Với đa số mọi người, đây là lần gặp mặt cuối cùng. Ba năm cùng trường, đến thời khắc chia tay không khỏi có chút lưu luyến. Ngoài phòng thi, tnhững người đã gắn bó suốt ba năm tụ tập lại một chỗ. Lương Tự Ngôn không phải người thích náo nhiệt nên tự nhiên không chen vào. Trong đó có những bạn học cùng lớp với anh, họ lần lượt đến ôm nhau.Một cậu bạn đi đến bên cạnh Lương Tự Ngôn, không chút do dự mà ôm chầm lấy anh. Anh đang đứng dưới bóng cây, cách nhóm kia một khoảng, nên hoàn toàn không phòng bị. Cậu nam sinh này là học sinh lớp thể dục, ôm rất chặt. Mặc dù không mạnh bằng một học viên dự bị trường quân đội như Trần Diễm, nhưng khi bị ôm, vẫn có thể cảm nhận được lực từ bắp tay của cậu ta.Mùa hè nóng nực, trên người nam sinh toàn là mồ hôi, không khí xung quanh tràn ngập mùi mồ hôi khó chịu, xộc lên khiến người ta đau đầu. Lương Tự Ngôn cố gắng thoát ra, nhưng đối phương dường như không muốn buông tay. "Bạn học, phiền cậu..."Lời còn chưa dứt, từ trong đám đông một chiếc xe đạp lao tới. Nam sinh giật mình, vội vàng buông tay lùi lại, loạng choạng không đứng vững rồi ngã sõng soài trên đất, trông có chút thảm hại. Nhìn thấy người đến là Trần Diễm, cậu ta lại không dám đối đầu."Trần Diễm, cậu đâm tôi làm gì?" Nam sinh hỏi."Tất nhiên là không thấy ở đây có người. Tôi còn tưởng là con gấu hoang nào đang ôm người khác không chịu buông." Trần Diễm giận dữ nói."Cậu..." Cậu nam sinh tức đến nghiến răng, nhưng lại không thể đắc tội với hắn, đành tự nhận mình xui xẻo. Định giở trò không thành, ngược lại còn ngã một cú đau điếng.Cũng là tự làm tự chịu."Cậu học lái xe đạp từ khi nào vậy?" Lương Tự Ngôn hỏi hắn."Biết từ nhỏ rồi, sau khi lên cấp ba, ba tôi cứ bắt tài xế đưa đón, nên không đạp xe nữa."Lương Tự Ngôn đáp một tiếng "ừm"."Tự Ngôn, cậu lên đi, tôi đưa cậu đi chơi.""Có an toàn không? Cậu vừa mới đâm vào người ta đấy." Lương Tự Ngôn có chút lo lắng."Vừa rồi..." Trần Diễm hất cằm về phía anh, dáng vẻ vô cùng tự tin. "Tôi đạp rất vững, cậu ngồi lên đảm bảo an toàn."Sự thật chứng minh, Trần Diễm đạp xe quả thực rất vững vàng, hoàn toàn không giống vẻ hấp tấp lúc nãy. Hắn chọn những con đường rợp bóng cây, không bị nắng chiếu. Cảm giác khó chịu do mùi mồ hôi mang lại nhanh chóng biến mất.Dọc đường đi, không ít người nhìn về phía họ. Khung cảnh vô cùng đẹp mắt. Nếu đặt ở thời cổ đại, người phía trước có lẽ là một công tử phong độ ngời ngời, tuấn tú phóng khoáng, còn người phía sau lại là một mỹ quân tử ôn nhuận như ngọc, làm say đắm lòng người.Khi đến ngoại ô, trời đã tối. Họ đi bộ dọc theo con đường dẫn đến khu phố thương mại. Khu phố này mới được xây dựng, vừa khai trương vào đầu tháng. Hôm nay là ngày thi đại học kết thúc, có rất nhiều học sinh đến đây chơi.Ở lối vào khu phố thương mại, có một cửa hàng ngâm chân ven đường mới mở. Khách ngâm chân ở bên ngoài, còn mát-xa thì ở trong tiệm, có chút giống kiểu mát-xa ven đường của Thái Lan.Người phục vụ mang đến một chiếc thùng gỗ, chứa hơn nửa thùng nước ấm và hơn mười loại thảo dược, cơ bản đều có tác dụng giúp ngủ ngon, an thần.Khi ba mẹ Lương Tự Ngôn còn sống, họ đã không chỉ một lần nhắc đến, rằng đợi đến khi con trai thi đại học, ba mẹ nhất định sẽ không vắng mặt, còn phải ăn diện lộng lẫy để đưa con đi thi rồi đón con về.Đêm trước ngày thi đại học, Lương Tự Ngôn nhớ đến ba mẹ đã không còn trên cõi đời, cùng với những lời nói đã tan thành mây khói ấy, anh ngủ không ngon giấc. Mỗi đêm, Trần Diễm đều nấu canh an thần cho anh, mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.Nhưng hiệu quả cũng chỉ ở mức trung bình, buổi tối anh ngủ vẫn không yên. Hôm nay đi ngang qua cửa hàng ngâm chân này, Trần Diễm nghĩ có thể thử xem.Lương Tự Ngôn đang tò mò tại sao chỉ có một chiếc thùng gỗ, thì Trần Diễm đã ngồi xổm xuống trước mặt, định cởi giày cho anh."Trần Diễm, chuyện này vẫn là để tôi tự làm đi."Lương Tự Ngôn rụt chân lại. Mặc dù ngày thường đều là Trần Diễm chăm sóc anh nhiều hơn, nhưng chuyện ngâm chân, để người khác giúp đỡ vẫn cảm thấy không ổn."Vậy tôi đi gọi người phục vụ đến giúp cậu.""Được." Lương Tự Ngôn không nghĩ ngợi mà đồng ý ngay."Người khác phục vụ thì được, còn tôi thì không, cậu chê tôi à?" Trần Diễm giả vờ tủi thân."Không phải.""Vậy tại sao lại không được?""Tôi cảm thấy giúp rửa chân là một việc vô cùng thân mật. Người làm việc này nên là người nhà hoặc là bạn đời."Nghe anh nói vậy, thái độ của Trần Diễm càng thêm kiên quyết. Nhưng Lương Tự Ngôn không vui, hắn lại suy nghĩ, rồi nảy ra một ý, nói: "Vậy thế này đi, tôi giúp cậu ngâm chân, lát nữa cậu mời tôi ăn cơm."Lần này Lương Tự Ngôn không từ chối nữa.Bàn chân của anh rất đẹp, trắng ngần như ngọc, mắt cá chân thon gọn. Anh không thích để móng tay, lúc nào cũng cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ.Nhiệt độ nước ấm vừa phải, ngâm vào rất thoải mái. Trần Diễm không chỉ đơn giản là giúp rửa chân, mà còn nắm cả hai bàn chân anh trong tay, xoa bóp theo các huyệt đạo, thủ pháp chuyên nghiệp, lực đạo vừa phải.Ban đầu, Lương Tự Ngôn có chút xấu hổ. Trần Diễm có lẽ nhận ra anh không tự nhiên nên đã liên tục bắt chuyện. Rất nhanh, anh đã quen dần, cơ thể thả lỏng và bắt đầu tận hưởng, thậm chí còn thoải mái thở dài. Anh là người không dễ ra mồ hôi, dù ngâm lâu như vậy cũng chỉ có hai má hơi ửng hồng.Lương Tự Ngôn ngồi dưới ánh trăng, gió đêm thổi qua mái tóc mềm mại, để lộ ra vầng trán. Đường nét khuôn mặt anh thanh tú, dịu dàng. Anh cúi đầu dùng ống hút nhấm nháp ly đồ uống lạnh, thần sắc vẫn bình tĩnh nhưng lại khiến người ta cảm thấy bí ẩn. Trông anh có vẻ không phòng bị, để lại cho người khác ấn tượng dễ gần, nhưng trên thực tế, rất khó để đoán được suy nghĩ và tiếp cận anh. Khí chất trong trẻo, thanh lãnh của anh ở con phố ồn ào này có vẻ hơi lạc lõng. Trần Diễm say mê nhìn, nhất thời không tìm được từ ngữ nào thích hợp để hình dung. Đầu óc hắn như một cỗ máy gỉ sắt, cố gắng tìm kiếm từ ngữ miêu tả chính xác nhất mỹ nhân như ngọc.Bữa tối hai người ăn mì chua cay. Mặc dù Trần Đào đã cho anh một tấm thẻ, nhưng Lương Tự Ngôn không nhận. Anh vẫn là học sinh, không có thu nhập. Số tiền tiết kiệm còn lại là do ba mẹ để lại, cụ thể bao nhiêu thì Trần Diễm tự nhiên sẽ không hỏi, nhưng hắn đoán chắc chắn không nhiều. Kế hoạch ban đầu của hắn là dẫn anh đi ăn một bữa tiệc kiểu Pháp, nhưng lại không nỡ tiêu tiền của anh, cho nên chuyện ăn tiệc đành để lần sau.Hiệu quả của việc ngâm chân có lẽ không tệ. Trên đường về, Lương Tự Ngôn có chút mệt mỏi rã rời, mặt dán vào lưng Trần Diễm, hai tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn rồi ngủ thiếp đi.Trần Diễm không dám đạp nhanh, chỉ có thể từ từ đạp về nhà. Nửa đoạn đường sau, hắn đạp càng lúc càng chậm, nhưng dù có chậm đến mấy, đoạn đường này vẫn có điểm cuối.Lương Tự Ngôn đã lâu mới có được một giấc ngủ ngon, cả đêm không mộng mị, ngủ rất say.Đêm hôm đó, một đêm bình thường không thể bình thường hơn, Trần Diễm vẫn luôn ghi nhớ. Lương Tự Ngôn cũng chưa từng quên. Hóa ra, đêm mùa hè có thể quyến rũ đến vậy, khiến người ta lưu luyến không rời.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz