ZingTruyen.Xyz

Dm Edit Nam Chinh Thuoc Ve Toi

Biên tập: Cá bơn vui vẻ

Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Bí Đao

"Ừm, em biết." Khưu Bạch câu được câu không đáp lời người đàn ông.

Cậu vươn tay sờ tóc người đàn ông, ánh mắt mịt mờ phức tạp.

Quá khứ của anh, tương lai của anh, em đều biết hết.

Nhưng đó là cốt truyện nguyên bản trong sách, bây giờ phần quan trọng nhất đã bị sửa, cốt truyện đang chạy về một hướng không cách nào dự đoán được.

Nhưng chính vì vậy mà gần đây cậu hay hoảng hốt trong lòng. Sự tồn tại của Tô Cẩm giống như một cái gai đâm trong lòng cậu, thỉnh thoảng lại nhảy lên nhảy xuống hai lần, khiến người ta cảm thấy cực kỳ phiền phức.

Thật ra cậu không phải người hay lục đục, tranh cãi anh sống tôi chết với người khác. Bất kể ở đâu hay hoàn cảnh nào cậu luôn có thể tìm được cho mình một cái ổ phù hợp, sau đó lười biếng nằm xuống, trôi qua tháng ngày.

Người xung quanh vừa đi vừa nghỉ, bất kể là người nhà hay bạn bè, xưa nay cậu đều chưa từng giữ lại.

Nhưng chỉ có mỗi người đàn ông tên Chu Viên này là cậu vừa thấy đã yêu, tình cảm khó tự kiềm chế nổi, càng đừng nói đến việc gương mặt anh rất giống với người anh ruột, là nơi duy nhất cho cậu cảm giác an toàn trong thế giới xa lạ này.

Khưu Bạch giống như một hạt giống không có rễ, ngay từ đầu đã đâm vào mảnh đất Chu Viễn này, hấp thu chất dinh dưỡng, cố gắng sinh trưởng.

Nếu rời khỏi anh, cậu không sống nổi.

Thế nên cậu sẽ gắt gao nắm trong tay, chôn trong máu thịt.

Nhưng hiện tại cậu cần về Hải Thành, cậu có dự cảm rằng trong khoảng thời gian cậu không có ở đây chắc chắn Tô Cẩm sẽ làm ra không ít hành động lớn, cậu khó có thể an tâm.

Lông mày Khưu Bạch nhíu chặt, miệng mím thành một đường, cảm giác không có chỗ xuống tay khiến cậu ngày càng bối rối.

Chu Viễn bắt lấy cái tay đang đặt trên lồng ngực mình, hỏi: "Sao vậy?"

Anh đưa tay lên vuốt nếp gấp nơi mi tâm của thanh niên: "Chuyện gì em cũng có thể nói với anh."

Khưu Bạch giương mắt lên nhìn, trong đôi mắt đen như mực kia phản chiếu một mình nho nhỏ. Ánh mắt dịu dàng thâm tình kia dường như có thể chứa đựng toàn bộ cậu, kể cả những bí mật mà cậu không cách nào nói ra miệng.

Bị mê hoặc như vậy, trong đầu cậu nhảy ra một suy nghĩ.

Có lẽ cậu có thể nói những chuyện cần thiết cho Chu Viễn, như vậy cậu có thể chia sẻ với anh về nỗi sợ hãi và khủng hoảng trong lòng mình, cậu cũng không cần tiếp tục tự mình chịu đựng cảm giác cô độc quá lớn khi ở trong thế giới xa lạ này nữa.

Chu Viễn phát hiện cậu rầu rĩ, anh khẽ hôn lên môi cậu, cố gắng làm dịu giọng dụ dỗ: "Bất kể chuyện gì em đều có thể nới với anh, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, được không?"

"Anh sẽ tin tưởng em chứ?" Khưu Bạch lầm bầm hỏi.

Chu Viễn nở một nụ cười cực kỳ dịu dàng: "Anh vĩnh viễn tin tưởng em."

Người đàn ông ngày thường kiệm lời nay bỗng trở nên dịu dàng quá chết người. Nhất là đối với Khưu Bạch vốn đã mê trai đẹp.

Không cần Chu Viễn hỏi nhiều, cậu liền thất thần mở miệng: "Em tới... Từ một thế giới khác..."

Chu Viễn sớm biết Khưu Bạch có bí mật, nhưng trước đó Khưu Bạch không muốn nói, anh cũng không hỏi.

Mãi đến khi anh phát hiện mấy ngày nay Khưu Bạch luôn ngẩn người, thỉnh thoảng trên mặt lộ vẻ mờ mịt bất an, bấy giờ anh mới muốn biết rõ ràng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Quả thật không nghĩ tới Khưu Bạch sẽ cho anh một đáp án không thể tưởng tượng như vậy.

Con ngươi Chu Viễn bỗng co lại, nháy mắt nụ cười trên mặt cũng biến mất.

Đến từ một thế giới khác ư?

Hoang đường, buồn cười.

Nhưng đây là do chính miệng Khưu Bạch nói ra, cậu sẽ không lừa anh.

Khưu Bạch thấy biểu cảm Chu Viễn thay đổi, lập tức im lặng, đầu óc cũng tỉnh táo lại.

Cậu không nên nói, không ai có thể chấp nhận rằng mình là một nhân vật trong sách. Vừa nghĩ tới hai mươi mấy năm mình sống, hóa ra tất cả quỹ tích sinh hoạt của mọi người đều bị một người khác sắp xếp xong, dù là ai đều sẽ thống khổ, thậm chí sụp đổ nổi điên.

Hên là cậu chỉ nói một câu, còn khả năng cữu vãn.

"Ha... Em đùa anh thôi, chỉ đùa với anh thôi... Ha ha..." Khưu Bạch cười đùa, ra vẻ "Đều là lừa gạt anh đó".

Chỉ là cậu không biết, nét mặt của cậu trong mắt Chu Viễn có bao nhiêu giả tạo, cứng ngắc.

"Khưu Bạch." Chu Viễn trầm giọng ngắt lời cậu: "Anh nói là anh vĩnh viễn tin tưởng em."

"Chỉ cần em nói với anh, anh sẽ tin." Vẻ mặt người đàn ông cực kỳ chăm chú.

Khưu Bạch không cười nổi nữa, cậu cảm thấy có chút chột dạ và áy náy không giải thích được.

Cậu cúi đầu, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Em thật sự không phải người của thế giới này."

"Vào mùa hè, em vừa tỉnh lại thì đã ở chỗ này..."

Khưu Bạch kể sơ hết mọi chuyện một lượt, lược bỏ phần đây chỉ là một quyển sách đi, chỉ nói mình tới từ thế giới tương lai, đồng thời biết được một ít chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.

"Anh tin không?" Khưu Bạch nắn ngón tay, hơi lo lắng bất an.

Chu Viễn im lặng một lát, đứng dậy rót ly nước nóng.

"Uống ngụm nước đi, nói khô miệng luôn rồi."

Khưu Bạch nhận lấy, hai tay cầm ly nước nóng, trong lòng thoáng bình tĩnh lại.

Chu Viễn nói: "Cho nên em và Khưu Bạch trước kia là hai người."

Khưu Bạch gật đầu: "Hẳn là em dùng cơ thể của cậu ta, nhưng trùng hợp là bọn em giống như như đúc."

"Vậy sau khi em tỉnh lại làm sao để nhớ rõ người ở đây?"

"Trong đầu em có giữ lại ký ức của cậu ta."

"Thế thì hẳn em cũng biết anh." Chu Viễn nói. Nhưng lần đầu tiên Khưu Bạch gặp anh, Khưu Bạch gọi anh là anh trai, rõ ràng là nhận lầm người, cậu không biết anh.

Khưu Bạch cũng nhớ lại chuyện này, trong lòng khẽ "Lộp bộp", ấp úng muốn giải thích.

"Em... Trí nhớ của em không hoàn hảo... Có khi không nhớ rõ..." Cậu mím môi, lắp bắp nói.

Chu Viễn bất đắc dĩ thở dài, sao bình thường nhìn người rất thông minh mà lúc nói dối lại bịa trăm chỗ sơ hở.

Anh còn rất nhiều vấn đề chưa hỏi đâu, ví như tại sao từ đầu đã tránh Tô Cẩm như rắn rết, lại ví như tại sao cậu biết Tô Cẩm sẽ ngã xuống sông.

Coi như Khưu Bạch đến từ thế giới tương lai, hẳn nên hiểu rõ các sự kiện lớn trong lịch sử chứ không phải mấy việc nhỏ lông gà vỏ tỏi xảy ra ở một thôn làng phương bắc này.

Rất rõ ràng, toàn bộ những chuyện này có quan hệ với Tô Cẩm.

Tô Cẩm...

Chu Viễn híp mắt, ánh mắt âm u không rõ.

"Anh, anh Viễn." Khưu Bạch cẩn thận từng li từng tí gọi anh: "Anh tin em không?"

Chu Viễn nhìn dáng vẻ nho nhỏ vội vã cuống cuồng của Khưu Bạch, vừa bực mình vừa buồn cười. Chỉ có tí khôn vặt ấy mà dám múa may trước mặt anh, nếu anh thật sự nói lời khách sáo chắc có thể ăn cậu đến xương vụn cũng không chừa.

Quên đi, Khưu Bạch không muốn nói thì anh cũng không ép buộc, dù sao bọn họ còn có cả một đời, từ từ sẽ đến.

Chu Viễn hỏi một câu đột ngột: "Ở thế giới cũ em chết như thế nào?"

Khưu Bạch nhấp một ngụm nước ấm: "Em không biết."

"Vậy em có trở về không?" Ý thức được vấn đề này, sắc mặt Chu Viễn lập tức trở nên khó coi.

Khưu Bạch chần chờ một chút: "Chắc là không đâu."

Chắc là? Đầu Chu Viễn nổ tung, đầu ngón tay không khống chế nổi run rẩy, anh không muốn từ ngữ lập lờ nước đôi này!

Anh muốn Khưu Bạch chắc chắn, khẳng định, vĩnh viễn ở bên cạnh anh!

Vừa nghĩ tới Khưu Bạch có khả năng rời khỏi mình, Chu Viễn có cảm giác trái tim mình như bị thứ gì đó nắm lấy.

Khó chịu, ngạt thở, đau đớn kéo nhau đến.

Khủng hoảng cực lớn bao trùm anh. Khưu Bạch không thuộc về nơi này, nếu đột nhiên cậu biến mất thì anh phải đi đâu tìm? Anh còn tìm được sao?

Ánh mắt Chu Viễn trở nên bối rối, chìm vào tưởng tượng do chính mình đặt ra không thể tự thoát ra được.

Tại sao? Tại sao anh luôn không bắt được, rốt cuộc là ai đang điều khiến nhân sinh của anh?

Không ai biết, năm Chu Viễn mười hai tuổi đã mơ một giấc mơ, trong mơ luôn có một người đàn ông nhìn không rõ mặt mũi.

Lần đầu tiên nằm mơ, người đàn ông hỏi anh: "Chó con của cậu vẫn còn chứ?"

Chu Viễn mười hai tuổi không hiểu được, nhưng người đàn ông này cho anh cảm giác rất quen thuộc nên anh bèn nói cho hắn ta biết, đương nhiên Tiểu Hoàng vẫn còn ở đó.

Khi đấy Chu Viễn có một con chó đất nhỏ màu vàng, được bà dùng ba trái trứng gà đổi từ nhà khác cho anh làm bạn, anh cực kỳ thích, mỗi ngày đều lên núi quậy với Tiểu Hoàng.

Nhưng ai biết sang ngày hôm sau, Tiểu Hoàng biến mất.

Anh sốt ruột hỏi bà, bà lại cau mày nói: "Tiểu Hoàng gì? Nhà ta làm gì có chó."

Chu Viễn trợn tròn mắt, anh không tin nên đã ra ngoài tìm cả một ngày, thậm chí đi hỏi những đứa bé khác trong thôn nhưng chỉ nhận được một đáp án, đó là chưa hề thấy anh nuôi chó.

Ban đêm anh lại mơ thấy người đàn ông kia, anh từng một lần hỏi hắn ta có biết Tiểu Hoàng ở đâu không?

Người đàn ông nhìn anh thật lâu, chỉ nói một câu: "Không bắt được."

Thật lâu sau không mơ thấy người đàn ông kỳ quái kia, mãi đến mùa hè năm mười bốn tuổi, anh lại mơ thấy hắn ta.

Người đàn ông trông có vẻ rất mệt mỏi, nhìn anh, hỏi một câu: "Bây giờ cậu còn sợ nước không?"

Chu Viễn nói sợ, anh vừa nhìn thấy dòng sông nước chảy siết liền sợ hãi, bà bảo là do khi còn bé anh rơi xuống sông suýt thì chết đuối.

Ngày hôm sau bà ra bờ sông giặt quần áo, gọi anh xuống sông mò cá.

Anh kinh ngạc nói: "Bà ơi con sợ nước mà, con không xuống sông đâu."

Bà cười nói: "Tên nhóc thối nhà con bớt gạt người đi, từ nhỏ cháu đã chơi dưới sông, trẻ con trong thôn chẳng có đứa nào bơi nhanh hơn con."

Lần này Chu Viễn không luống cuống giống trước đó nữa, đi theo bà ra bờ sông. Anh thử thò chân xuống nước, trên chân truyền đến cảm giác nhẹ nhàng thân thiết, anh động viên bản thân, sau đó nhảy xuống nước, kỳ diệu thay hai chân bắt đầu tự động vung vẩy giống như trời sinh anh đã ở trong nước.

Đêm đó lúc mơ thấy người đàn ông kia, anh không nói gì, người đàn ông nhìn anh hồi lâu, thở dài, vẫn là câu nói mà anh không hiểu kia: "Không bắt được."

Sau đấy chuyện như vậy còn xảy ra mấy lần, ký ức của người bên cạnh anh sẽ bị bóp méo, thậm chí ngay cả anh cũng cảm thấy mơ hồ. Anh suy đoán, nếu như không mơ thấy người kia, có lẽ anh cũng sẽ giống như những người khác, đần độn không hay biết.

Anh dần dần hiểu ra "Không bắt được." trong miệng người đàn ông có ý gì.

Không bắt được vận mệnh của anh.

Có một bàn tay vô hình khống chế Chu Viễn, điều khiển tất cả xung quanh anh. Anh cảm thấy bất lực cũng không có người để nói.

Thậm chí có nhiều khi anh cảm thấy có phải mình điên rồi không.

Mãi đến khi anh thấy Khưu Bạch, người thanh niên kia giống như lửa xông vào cuộc sống như đầm nước đọng của hắn, đốt cháy "dây thừng" giam cầm anh đến hầu như không còn. Anh tự do, thế là không kịp chờ đợi muốn nắm cuộc sống của mình trong tay, anh phải tự mình làm chủ nhân sinh của bản thân.

Đương nhiên bao gồm cả Khưu Bạch. Anh muốn chiếm hữu ngọn lửa kia để nó chỉ thiêu đốt vì mình, chiếu sáng mỗi mình. Chỉ có như vậy anh mới không bao giờ trở lại khoảng thời gian bất lực lần nào nữa.

Nhưng bây giờ, Khưu Bạch lại đánh anh một đòn cảnh tỉnh, anh vẫn sẽ... Mất đi ư?

Đã rất lâu Chu Viễn không gặp người đàn ông kia, đây là lần đầu tiên thấy hắn ta ở một nơi khác ngoài giấc mơ, người đàn ông giống như một đám sương mù màu xám, giọng nói lộ vẻ mệt mỏi và bi thương tột độ.

"Không bắt được."

"Tôi bắt được!" Chu Viễn cắn răng thấp giọng gào thét, anh không cam tâm, không nhận mệnh.

Khưu Bạch thấy gân xanh hằn trên thái dương Chu Viễn, vội vàng xích lại gần hỏi: "Sao thế?"

Chu Viễn một tay đè gáy cậu lại, hung hăng ngậm lấy hai cánh môi, hút, dây dưa, gặm cắn, sức rất lớn gần như muốn nuốt cậu vào bụng.

Khưu Bạch giật nảy mình nhưng vẫn ngẩng đầu thuận theo đón nhận nụ hôn kịch liệt này, đồng thời vùi ngón tay vào mái tóc cứng ngắc như rạ của anh, cẩn thận xoa xoa da đầu, cố gắng an ủi anh.

Mãi đến khi bờ môi bị cắn rách, Khưu Bạch bị đau hừ một tiếng, lúc ấy mới kéo Chu Viễn từ trạng thái cố chấp bừng tỉnh lại.

Anh mở đôi mắt đỏ tươi ra, thấy thanh niên nhăn mặt, cảm nhận được mùi máu tươi nhàn nhạt trong miệng.

"Anh xem một chút." Chu Viễn nhíu mày nắm cằm thanh niên, quả nhiên thịt mềm ở môi dưới của thanh niên có một vết rách nhỏ.

"Anh cắn em bị thương rồi." Chu Viễn lập tức xì hơi, giọng điệu rất ảo não. Anh suy sụp tinh thần tựa trên tường, xuất thần nhìn chằm chằm dưới mặt đất.

Khưu Bạch lén thấy một tia yếu ớt hiếm hiếm hoi trong đáy mắt người đàn ông, còn cả cả sự mờ mịt nữa, nháy mắt cực kỳ đau lòng. Cậu cho rằng chỉ cần không cho Chu Viễn biết anh là nhân vật trong sách nhưng chính cậu lại đánh giá thấp tầm quan trọng của mình trong lòng anh.

Cậu không ngờ rằng vẻn vẹn chỉ một suy đoán thôi đã khiến Chu Viễn phản ứng dữ dội như thế.

"Không sao hết." Khưu Bạch sờ sờ tóc anh: "Em không bị thương."

Chu Viễn vẫn không nói lời nào, không biết đang nghĩ gì.

"Anh nhìn em này." Khưu Bạch nâng đầu Chu Viễn lên, ánh mắt chăm chú nhìn anh: "Anh đừng lo lắng, em sẽ không rời khỏi anh, em sẽ luôn ở cạnh anh, không đi đâu cả."

Chu Viễn nhìn đôi mắt trong veo sáng tỏ kia, môi run run mấy lần, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ đáp một chữ.

Có lẽ chính nguyên nhân Chu Viễn cảm thấy mình bị người khác điều khiển nên trong lòng anh rất ngột ngạt, thứ cảm xúc bất lực phẫn nộ này tích cóp đến một mức nhất định trong lòng. Cho nên từ khi Khưu Bạch đến giải trừ gông cùm xiềng xích giúp anh, ham muốn khống chế trong anh nháy mắt đạt đến đỉnh điểm, thậm chí có hơi bệnh hoạn. Điều này không chỉ thể hiện qua yêu cầu của anh đối với bản thân mà còn ở ham muốn chiếm hữu và kiểm soát siêu cường đối với vị khách không mà đến là Khưu Bạch. Có điều bình thường, lúc ở chung anh che giấu rất kỹ, chỉ đến khi làm chuyện thân mật nhất trên giường mới có thể thoáng để lộ ra một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz