ZingTruyen.Xyz

Dau Can

Năm mới bắt đầu, vạn vật thay đổi.

Một năm, Tống Thư rất khó có thể được ngủ nướng một lần, buổi sáng mùng một Tết vừa mở mắt tỉnh dậy, cuối cùng cũng không còn phải nghe tiếng chuông báo thức điện thoại làm cho ám ảnh tâm lý nữa, cũng không còn "sinh vật lạ" nào đấy dạo gần đây cứ thích nhân lúc nửa đêm lẻn vào phòng và chui vào dưới chăn cô nữa.

Còn về nguyên nhân...

Tống Thư cầm lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, gõ nhẹ hai lần làm sáng màn hình, bong bóng chat xuất hiện đầu tiên trên màn hình khóa là của Tần Lâu gửi đến.

Tống Thư nhấp vào tin nhắn ấy.

Trong đoạn tin nhắn kết thúc tối hôm qua, người nào đó ai oán khi bị ép chia phòng với Tống Thư trước khi ngủ, tin nhắn mới nhất sáng nay cũng chỉ có một cái nhãn dán cảm xúc. Một con chó Teddy đáng thương nhìn vào ống kính, sau đó cúi thấp người nằm lên chân trước của mình vừa ngoan ngoãn vừa tủi thân, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào ống kính từ đầu đến cuối.

Sau khi bị Tống Thư nói là chó Teddy, Tần Lâu liền tải về một đống nhãn dán hình chó Teddy, mỗi lần xem đều nghĩ đến Tống Thư vừa bực mình vừa buồn cười.

Mặc dù lúc này chỉ xem điện thoại, Tống Thư cũng có thể hình dung ra Tần Lâu ở trước mặt mình giả vờ đáng thương.

Cô không nhịn được khóe miệng cong lên, tầm mắt nhìn về phía trên nhãn dán.

Thời gian gửi tin nhắn hiển thị là hai giờ trước.

Tống Thư xem đến có chút ngoài ý muốn. Tần suất tin nhắn thế này quả thật không giống với tính cách càng ngày càng dính lấy cô của người nào đó sẽ gửi.

Trừ khi là bị chuyện gì đó làm cho chậm trễ.

Mà trên đời này có thể làm Tần Lâu nghe lời thậm chí không thể từ chối, ngoài Tống Thư ra hầu như không còn ai khác.

Ngoại lệ duy nhất mới được thêm vào là...

Tống Thư chắc là nghĩ đến cái gì đó, cô có chút bất đắc dĩ rời khỏi đoạn tin nhắn, ngược lại vào một cái nhóm chat nhỏ có ba người.

Tống Thư nghĩ một chút rồi nhanh chóng đánh chữ trên bàn phím: "Ba, mẹ, không lẽ hai người lại thử thách Tần Lâu?"

Không quá vài giây, Mai Tĩnh Hàm người có avatar hoa sen xuất hiện trong nhóm chat: "Xem con nói này, không có chuyện đó đâu. Đứa nhỏ Tần Lâu này biểu hiện khá tốt, ba mẹ đều rất hài lòng, ba con cũng rất thích cậu ấy, mới sáng sớm liền dẫn cậu ấy đi ra ngoài chạy bộ."

Tống Thư: "Bọn họ đã về chưa?"

Mai Tĩnh Hàm: "Sao có thể nhanh như vậy? Nhanh như vậy còn gọi gì là chạy bộ buổi sáng."

Tống Thư liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại, có chút đau đầu hỏi: "Thói quen chạy bộ bên sông vào buổi sáng của ba con vẫn còn kiên trì?"

"Đúng vậy."

Tống Thư cố gắng hết sức để biểu đạt uyển chuyển: "Mẹ, chuyện là như thế này... hai người có từng nghĩ tới, cái kì tích khi mà nhẹ nhàng chạy liên tục trong hai ba tiếng đồng hồ này, ngoại trừ lượng vận động rèn luyện tập thể dục hàng năm bên ngoài của ba ra, người thường cơ bản rất khó làm được, chứ đừng nói là cái người làm chưa xong đã nằm sấp xuống vì mệt?"

Mai Tĩnh Hàm: "Làm sao thế được? Các con đều là người trẻ tuổi, chẳng lẽ thể lực còn không bằng?"

Tống Thư: "..."

Mai Tĩnh Hàm: "Hơn nữa nếu là chạy không lại thì chắc chắn là do các con thiếu rèn luyện. Nhân cơ hội hiếm có này, cho Tiểu Tần theo ba con rèn luyện nhiều cũng tốt, con nói xem đúng không?"

Tống Thư: "..."

Tống Thư đang nghĩ xem nên cứu Tần Lâu trong lúc nguy cấp này như thế nào, đột nhiên cảm giác điện thoại trong tay lại chấn động.

Tống Thư cúi đầu thì thấy Mai Tĩnh Hàm gửi tin nhắn tới: "Ai ya, đã về rồi."

"..."

Không hiểu sao từ trong năm chữ ấy có thể thấy được sự tiếc nuối, trong lòng Tống Thư không khỏi sinh ra chút đồng cảm với Tần Lâu, cô nhảy sang đoạn chat của Tần Lâu.

Tống Thư: "Còn sống không?"

Tần Lâu: "Thời gian không nhiều."

Tống Thư không khỏi mỉm cười.

Từ thời gian mà nói, Tần Lâu trả lời tin nhắn rất nhanh, hiển nhiên anh vừa về đến cửa liền lấy điện thoại còn mở ra đoạn chat nhắn tin với cô.

Không quá hai giây, bên kia cũng bắt kịp rồi nhắn nhanh một câu: "Nhân lúc anh vẫn còn thở, em mau xuống dưới xem anh đi."

Nói xong, Tần Lâu còn gửi một nhãn dán cảm xúc hình chó Teddy đang thè lưỡi thở dốc.

Tống Thư cười đến cả khóe mắt đều nhịn không được mà cong xuống, tâm trạng cô vô cùng thoải xuống giường. Chân cô trắng nõn dẫm lên tấm thảm mềm mại bên cạnh giường, một bên Tống Thư đi đến nhà vệ sinh riêng, một bên nhẹ nhàng gõ chữ: "Chờ em rửa mặt xong."

Khi Tống Thư bước ra ngoài cửa kính mờ nhà vệ sinh, bên kia cũng trả lời một tin nhắn, chẳng qua là tin nhắn thoại, hơn nữa chỉ có một giây.

Tống Thư tò mò mở ra, sau đó liền nghe thấy căn phòng yên tĩnh kia vang lên trong không khí một tiếng vui sướng: "Dạ!"

"..."

Tống Thư ngẩn ngơ. Vài giây sau, cô cũng nhịn không được đỡ cửa kính mờ trước mặt rồi cúi đầu cười rộ lên.

Sau khi Tống Thư rửa mặt xong, cô đi xuống nhà, vừa đi ra khỏi chỗ ngoặt cầu thang liền bắt gặp cảnh Tần Lâu bị hai vợ chồng Tần Dữ Tranh và Mai Tĩnh Hàm ngồi kẹp ở giữa sô pha, ngại ngùng cúi đầu, chỉ thiếu cái tay đặt ở trước đầu gối, "ngoan ngoãn" giống như là thay đổi bản chất vậy.

Tống Thư cảm thấy chính mình cũng chưa gặp qua kẻ điên nghe lời đến như vậy, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, bước chậm đến đằng kia xem.

Không biết ba người họ đang nói cái gì, chỉ là ước chừng nghe thấy tiếng Tống Thư đi đến, Mai Tĩnh Hàm quay người lại: "Con gái, dậy rồi sao?"

"Vâng." 

Lần đầu tiên Tống Thư nhận được những ánh mắt oán trách, cô chỉ nén cười giả vờ như không để ý: "Mọi người ăn bữa sáng rồi sao? Con đến phòng ăn trước đây."

Mai Tĩnh Hàm gọi cô: "Ba mẹ ăn rồi nhưng mà Tiểu Tần vẫn chưa ăn, có để dành phần cho các con ở trong ngăn lạnh, hai đứa ăn cùng nhau ăn đi."

Tống Thư vừa quay đầu nhìn lại: "Tần Lâu vẫn chưa ăn?"

"Tiểu Tần nói phải đợi con, mẹ và ba con đã ăn trước rồi."

"..."

Bên này vừa nói chuyện xong, Mai Tĩnh Hàm cũng đứng dậy đến phòng ăn chuẩn bị bữa sáng cho hai người.

Tống Thư và Tần Lâu đi đến bên cạnh bàn, Tống Thư chủ động duỗi tay đón chén dĩa trong tay Mai Tĩnh Hàm.

Chỉ là mới vừa duỗi tay ra, Mai Tĩnh Hàm liền nhẹ nhàng phát ra tiếng: " Ơ."

"Đây là cái gì?"

"..." 

Thuận theo tầm mắt của Mai Tĩnh Hàm, ánh mắt Tống Thư nhìn xuống liền nhìn thấy chiếc nhẫn bản thân đang đeo trên ngón áp út.

Ánh mắt cô hơi lắc nhẹ. Cảm giác được ánh mắt của Tần Lâu lướt qua, Tống Thư nâng tay lên giơ tay đến trước mặt cho Mai Tĩnh Hàm nhìn rõ: "Mẹ, đẹp không?"

Mai Tĩnh Hàm cuối cùng cũng phản ứng kịp, liếc ánh mắt khó hiểu nhìn hai người: "Tối hôm qua lúc ăn cơm tất niên mẹ có thấy con đeo đâu."

Khóe môi Tống Thư khẽ cong lên, ánh mắt nhàn nhạt nhưng có thể nhìn thấy được nụ cười từ đáy lòng: "À, bởi vì có người cầu hôn thành công nhờ vào nguyện vọng năm mới."

Mai Tĩnh Hàm đặt đĩa đồ ăn xuống nhìn lại một lần nữa, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Hình dạng của viên kim cương này sao lạ vậy?"

Tống Thư ngẩn ra ngay sau đó bật cười: "Vậy thì mẹ phải hỏi Tần Lâu."

Người nào đó đang vui mừng đến tột đỉnh khi được Tống Thư đích thân thừa nhận trước mặt mẹ vợ tương lai thì đột nhiên bị gọi tên không kịp phòng bị, vội vàng ngẩng đầu: "?"

Tống Thư cười: "Mẹ em hỏi, tại sao cái nhẫn kim cương này lại có hình dạng kỳ lạ như thế."

"..." 

Nhìn về phía ánh mắt khó hiểu của Mai Tĩnh Hàm, biểu cảm của Tần Lâu có chút kỳ lạ: "Đó là hình cái vỏ sò, con đặc biệt mời người đến thiết kế."

Mai Tĩnh Hàm càng nghi ngờ: "Vỏ sò?"

Bị trưởng bối nhắc đến niềm vui nhỏ này không khác gì bị công khai xử tội, đến cả Tần Lâu cũng không nhịn được mà đưa tầm mắt ra xa, rồi mới mở miệng: "Dạ, bởi vì bình thường con hay gọi Thư Thư là tiểu vỏ trai."

"Tiểu vỏ trai?"

Mai Tĩnh Hàm thế nào cũng không nghĩ tới đáp án như vậy.

Bà ấy sửng sốt một hồi mới quay đầu nhìn về phía Tống Thư, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá lại hỏi: "Tại sao lại có cái tên gọi kỳ lạ như thế?"

Tống Thư nhẹ nhàng mỉm cười: "Bởi vì khi con còn nhỏ không thích nói chuyện cho nên anh ấy nói con là tiểu vỏ trai không thích mở miệng."

Nghe giải thích xong, Mai Tĩnh Hàm ngây người hai giây "phụt" cười: "Nói như vậy rất chuẩn." 

Ngay sau đó bà ấy lại cúi đầu: "Nhưng mà lớn như vậy rồi còn gọi cái biệt danh kỳ lạ này, chẳng lẽ vẫn muốn gọi đến lúc kết hôn sinh con sao?"

"..."

Tống Thư hơi ngẩn ra. Một từ mấu chốt nào đó trong câu này khiến cô ý thức được, quay đầu nhìn xem biểu cảm của Tần Lâu... mà giống như cô dự đoán, một giây trước vẫn còn là một người đàn ông lịch sự ngoan ngoãn, lúc này đáy mắt đã bắt đầu sinh ra bản chất không giấu được của kẻ điên.

Đáy lòng Tống Thư than lên, chủ động kéo tay Mai Tĩnh Hàm đem người đưa ra khỏi nhà ăn: "Được rồi, mẹ, mẹ với ba con đi xem lại gala mừng xuân đi. Con với Tần Lâu ăn cơm đã. Ăn xong bữa sáng chúng con sẽ ngồi nói chuyện với hai người, được không?"

"Cũng đừng ăn chậm quá đó, không chừng buổi sáng sẽ có họ hàng đến chúc tết."

"Vâng."

"..."

Nhìn theo bóng dáng Mai Tĩnh Hàm đi vào phòng khách, Tống Thư mới quay người trở lại nhà ăn.

Cô vừa chuẩn bị kéo cái ghế bên cạnh Tần Lâu ra ngồi xuống, đột nhiên bị người đàn ông bên cạnh duỗi tay ôm trọn vào lòng.

Tống Thư bị kéo xuống không chút phòng bị ngồi trên đùi Tần Lâu.

Tống Thư đành ngước mi mắt lên nhìn: "Anh muốn làm gì?"

Đôi mắt Tần Lâu ủ rũ, biểu cảm và giọng nói tủi thân: "Không muốn sinh con."

"..."

"Không muốn sinh con."

"..."

"Không muốn sinh con."

"..."

Tống Thư dở khóc dở cười, trước khi Tần Lâu nói đến câu thứ tư, cô đưa ngón trỏ lên môi Tần Lâu: "Anh còn chưa xong đúng không? Kết hôn còn chưa chuẩn bị, anh có nghĩ việc sinh con cái là quá sớm rồi không?"

Đôi môi mỏng của Tần Lâu khẽ mở, đầu lưỡi nhanh chóng đưa ra liếm lấy đầu ngón tay của cô gái.

Tống Thư không phòng bị, rút tay về theo bản năng.

Đây chính là điều Tần Lâu muốn, anh tiến tới cúi người vùi vào trong lòng cô gái bên mái tóc dài của cô. Một giọng nói trầm bị bóp nghẹt phát ra từ mái tóc mềm mại của cô, tủi thân đến đáng sợ: "Dù sao cũng không muốn có con."

Tống Thư suy nghĩ một lát: "Tại sao lại không muốn có con?"

Tần Lâu tủi thân cúi đầu: "Em biết mà còn hỏi."

"Em muốn nghe anh nói một chút."

"..." 

Tần Lâu buồn vài giây: "Anh không muốn người khác tranh tiểu vỏ trai với mình, ai cũng không được, không... con cái càng không được."

Tống Thư không lên tiếng mà than. Cô thật sự nên biết tính tình của Tần Lâu nhất định không chịu được chuyện này.

Tống Thư có chút do dự: "Nhưng mà bố mẹ em rất mong chờ..."

"Anh muốn khóc." 

Tần Lâu không lên tiếng, bất ngờ nói một câu.

"...!"

Tống Thư bị dọa cho hoảng sợ, bình tĩnh lại rồi mới bất lực cụp mắt xuống, cô nâng tay lên xoa xoa mái tóc đen đã nhuộm lại của anh: "Tủi thân lắm sao?"

"Không phải tủi thân." 

Tần Lâu vùi vào cổ cô, từ từ đè nén hơi thở có chút run rẩy: "Anh không muốn có người khác chen vào giữa hai ta. Nghĩ đến tương lai sẽ có... làm anh khó chịu đến nổi điên."

Tống Thư im lặng một lúc lâu chậm rãi giơ tay ôm lấy cái đầu đầy tóc bị vùi vào cổ, cô bất lực mà than nhẹ: "Kẻ điên."

"Anh vốn dĩ là kẻ điên."

"Được rồi, em sẽ nghe lời anh."

Tống Thư khom người, chờ Tần Lâu ngồi dậy, cô khoác cổ anh rồi khẽ hôn lên đôi môi mỏng của anh: "Anh nói không muốn, vậy chúng ta sẽ không sinh."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz