ZingTruyen.Xyz

Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu

ლ maitran.wordpress.com ლ

Doanh Chính ra vẻ sợ hãi, trực tiếp núp phía sau Hoa Dương phu nhân, run rẩy kéo áo nàng.

Hoa Dương phu nhân che miệng, dường như không dám tin Thái tử Trụ nói điều đó với Doanh Chính, mở to đôi mắt, mờ mịt nhìn thẳng vào hắn.

Qua một lúc lâu, bỗng nhiên nàng phát ra một tiếng khóc nức nở, cả người vô lực khuỵu xuống đất.

Hoa Dương phu nhân nghẹn ngào, xoay người ôm lấy Doanh Chính, run rẩy.

Trời đất chứng giám, một chút suy nghĩ trách mắng lão bà Thái tử Trụ cũng không có!

Thật sự hắn hoàn toàn phản xạ có điều kiện —— nhìn thấy Doanh Chính liền nhớ đến Tần Tử Sở, mà nhớ đến Tần Tử Sở tự nhiên lại nhớ tới Hề công tử bị mình hạ lệnh bóp chết.

Về phần quan hệ giữa Tần Tử Sở và Hoa Dương phu nhân, đã bị Thái tử Trụ hoàn toàn tách ra.

Vừa thấy Hoa Dương phu nhân khóc, Thái tử Trụ đang bị lửa giận che mờ lý trí nháy mắt tỉnh táo lại.

Hắn vội vàng chạy đến bên Hoa Dương phu nhân, ôm nàng vào ngực, đẩy Doanh Chính ra, hoàn toàn dính vào người Hoa Dương phu nhân.

Thái tử Trụ mặt dày, nói: "Phu nhân bớt giận, ta tuyệt đối không có ý chọc giận nàng. Nhưng mà Tử Sở bất hiếu, lại lừa ta giết Hề nhi, thật sự không phải là hài tử khoan dung với huynh đệ, e rằng chúng ta đều bị hắn lừa."

Tần Tử Sở là chỗ dựa nửa đời sau của Hoa Dương phu nhân, nhi tử vẫn luôn đáng tin hơn so với trượng phu đang hưởng thụ nhiều mỹ nhân.

Bởi vậy, Hoa Dương phu nhân làm sao chịu được Thái tử Trụ bên tai nàng nói xấu Tần Tử Sở.

Nàng quay sang trừng mắt nhìn Thái tử Trụ một cái, nước mắt rơi càng dữ dội hơn!

Thái tử Trụ hoàn toàn bị Hoa Dương phu nhân khóc đến hoảng hồn.

Hắn tay chân luống cuống lau nước mắt đang rơi của Hoa Dương phu nhân, không ngừng nói: "Có phải ta nói sai điều gì không, lại làm cho phu nhân khổ sở?"

Hoa Dương phu nhân theo tình thế làm ra bộ dáng khóc đến sức cùng lực kiệt, giả vờ ngã vào lòng Thái tử Trụ.

Nàng dùng âm thanh yếu ớt mềm mại nói: "Thiếp không phải nói tốt cho Tử Sở, nhưng lúc trước chuyện đi Triệu quốc nguy hiểm như vậy, Thái tử có hơn hai mươi nhi tử, cuối cùng cũng là Tử Sở chưa từng trốn tránh trách nhiệm, không một câu oán hận chủ động đi. Sau khi hắn trở về, mỗi ngày đều nhớ rõ đến cung của thiếp thăm hỏi; lúc bị Hề nhi châm chọc ở yến hội, thậm chí tự nguyện nhường lại vị trí con trai trưởng, để tránh cho huynh đệ lục đục —— những chuyện này Thái tử đều quên sao? Rốt cuộc là tên tiểu nhân nào xúi giục, ly gián tình phụ tử của hai người?"

Hoa Dương phu nhân nói xong lại khóc đến thương tâm hơn, nàng gục đầu xuống, từng chút lại từng chút lau nước mắt.

Hoa Dương phu nhân dĩ nhiên biết điều mình nói đều là giả dối, nhưng nghĩ đến lời Thái tử Trụ đã nói, trong lòng nàng không khỏi cười lạnh: e rằng lại là Trần Cơ, người đàn bà ngu xuẩn này dùng cái chết của Hề công tử để kích động Thái tử Trụ lòng không kiên định.

Chỉ có điều Hoa Dương phu nhân vẫn luôn thấy rất kỳ quái, tại sao nhiều năm như vậy, Trần Cơ vẫn không rõ, Thái tử Trụ chưa bao giờ là một nam nhân đầu óc minh mẫn.

Chỉ cần có một người hắn để ở trong lòng, lúc nào cũng truyền cho hắn một niềm tin, Thái tử Trụ rất dễ quên đi quyết định trước đó, thậm chí hoàn toàn thay đổi tâm tư.

Quả nhiên, nghe Hoa Dương phu nhân nhẹ nhàng khóc lóc kể lể, Thái tử Trụ lại dao động.

Hắn cau mày, trên mặt lộ vẻ khó xử, dường như không phân biệt rõ rốt cuộc ai mới nói thật với hắn.

Hoa Dương phu nhân cũng không sốt ruột thuyết phục Thái tử Trụ.

Nàng quay đầu, nắm bàn tay Doanh Chính, dịu dàng nói: "A Chính sợ hãi sao?"

Doanh Chính lắc đầu, nắm chặt tay Hoa Dương phu nhân, nói ra một câu khiến cho nàng vô cùng tin tưởng, bằng lòng tiếp tục chiến đấu vì Tần Tử Sở.

Hắn ngửa đầu nhẹ giọng nói: "Phu nhân cũng không cần sợ, phụ thân nói muốn hiếu thuận với phu nhân thật tốt, A Chính bây giờ không có bản lĩnh, nhưng khi trưởng thành nhất định có thể bảo vệ cho phu nhân."

Đôi mắt của Hoa Dương phu nhân phút chốc đỏ lên.

Nàng ngân ngấn nước mắt dùng sức gật đầu, đưa tay kéo Doanh Chính vào ngực, quay sang nhìn về phía Thái tử Trụ vẫn đang do dự không quyết, dùng ánh mắt vừa bi thương lại vừa khoan dung bao quanh hắn, dường như trách cứ nói: "Thái tử nghe được A Chính mới vừa nói gì không? Hắn còn nhỏ như vậy, hoàn toàn không biết nói dối, nói ra nhất định đều là thật. Tử Sở tự mình có thể mỗi ngày không quên ân tình, dạy bảo nhi tử hiếu thuận với người mẹ cả không có chút huyết thống nào với hắn là thiếp, Tử Sở sao có thể là một ác nhân điên cuồng."

Hoa Dương phu nhân thân là chính thất, ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp không thể thiếu và công phu khóc lóc vô cùng giỏi ra, thì từ trước đến nay bất luận nói chuyện hay làm việc cũng đúng trọng tâm.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Cán cân trong lòng Thái tử Trụ lại một lần nữa nghiêng về hướng Hoa Dương phu nhân!

Hắn vẫy tay với Doanh Chính, ý bảo Doanh Chính đi đến bên cạnh mình.

Doanh Chính hơi ngẩng đầu, dùng vẻ mặt hơi sợ hãi liếc Thái tử Trụ một cái, thật nhanh trốn vào trong ngực của Hoa Dương phu nhân.

Hoa Dương phu nhân hờn dỗi trừng mắt nhìn Thái tử Trụ, quay đầu nói với Doanh Chính: "Ngoan, Thái tử là một trưởng giả ôn hoà hiền hậu, ngài thích nhất là hài tử."

Doanh Chính làm ra vẻ lo lắng, lần thứ hai nhìn lén Thái tử Trụ, trên mặt hắn mặc dù còn mang theo vẻ sợ hãi, nhưng vẫn hết sức nhu thuận đi đến bên Thái tử, dùng tư thế rất chuẩn mực để thi lễ với Thái tử, nghiêm túc nói: "A Chính ra mắt Thái tử."

Hoa Dương phu nhân vội vàng kéo Doanh Chính từ trên mặt đất lên, để hắn ngồi giữa mình và Thái tử Trụ.

Nàng dùng giọng điệu vô cùng vui mừng nói: "Thái tử ngài xem, Tử Sở dạy bảo A Chính rất hiểu chuyện."

Thái tử Trụ nhìn Hoa Dương phu nhân ôm Doanh Chính dáng vẻ nhi đồng, rốt cuộc mềm lòng.

Hắn đưa tay vỗ đỉnh đầu Doanh Chính, sau đó dùng một giọng điệu lo lắng nói: "Phu nhân, nếu Tử Sở không phải là người như thế, rốt cuộc tại sao hắn nhất định phải đưa Hề nhi vào chỗ chết?"

Hoa Dương phu nhân thở dài, bình tĩnh nói: "Chẳng lẽ có người ép buộc Hề nhi đi làm nhục chính thất của các huynh đệ sao? Làm ra chuyện như vậy, là hắn tự chui đầu vào rọ, chẳng thể trách bất kỳ ai. Thái tử bằng lòng cho hắn chết có thể diện, đã là vị phụ thân nhân từ, lương thiện nhất rồi. Sao còn có người vô sỉ như vậy, sau lưng nói lời gièm pha với Thái tử, đem tất cả trách nhiệm đổ lên người ngài và những người khác chứ? Lòng dạ của kẻ đó cũng quá độc ác."

Hoa Dương phu nhân nói chuyện rất có kỹ xảo, đem tất cả mọi chuyện biến thành người khác xúi giục Thái tử Trụ, mà Thái tử Trụ trước sau là một người tốt, ôn hoà, hiền hậu, thiện lương, tiếp thu ý kiến của những người khác.

Hắn chỉ là rất lương thiện, chỉ là bị che mắt mà thôi!

Trong nháy mắt, Thái tử Trụ nghe Hoa Dương phu nhân nói thì cả người khoan khoái, hắn không khỏi gật đầu phụ họa: "Phu nhân nói rất đúng."

Hoa Dương phu nhân cũng không giành công kiêu ngạo.

Nàng một mặt mỉm cười ngượng ngùng, một mặt ngả vào lòng Thái tử Trụ, nhẹ giọng nói: "Rõ ràng Thái tử phân biệt phải trái, thiếp đã làm gì đâu."

Thái tử Trụ thoáng chốc cười haha, hoàn toàn đem hoài nghi và oán khí trước đó vứt lên chín tầng mây.

Doanh Chính ngồi tại chỗ nhìn Hoa Dương phu nhân, thật sự bội phục không thôi.

Hắn khống chế không được ý nghĩ: lúc trước nếu Triệu Cơ là có ba phần bản lĩnh và đầu óc của Hoa Dương phu nhân, dù cho bà ta ở hậu cung chơi đùa nam nhân đến điên cuồng, trẫm cũng chẳng muốn quản bà ta.

Tử Sở nói quả nhiên không sai, quan trọng không phải giới tính, mà là đầu óc.

Doanh Chính đi theo Hoa Dương phu nhân không đến ba cái canh giờ, đã thấy rõ một vở kịch cung đình đặc sắc, còn Tần Tử Sở sau khi vội vàng chạy khỏi Doanh Chính, suy nghĩ trong lòng phập phồng bất định.

Mặc dù hắn cũng từng nói đùa với Doanh Chính, nhưng bản thân lại chưa từng cho là thật.

Sau khi đã cùng nhau trải qua nhiều sóng gió, Tần Tử Sở thật sự xem Doanh Chính là hài tử của mình.

Bỗng nhiên biết được Doanh Chính lại ôm tâm tư kiều diễm như vậy đối với mình, đại não hắn trống rỗng, chỉ muốn rời xa khỏi Doanh Chính.

Về phần vẻ đỏ ửng trên mặt Tần Tử Sở, chẳng phải là ngượng ngùng như Doanh Chính tự nghĩ, mà là sau khi xấu hổ thì xen lẫn tức giận, Tần Tử Sở bị cảm xúc phức tạp làm nghẹt thở.

Hắn không có biện pháp đối mặt với Doanh Chính nữa.

Dù là ai cũng không có cách bình tĩnh đối mặt với một hài đồng ba tuổi bày tỏ sự ái mộ.

Cho dù biết rõ bên trong thân thể non nớt kia là một linh hồn trưởng thành, thân thể cũng vẫn là nhi đồng.

Quả thật sởn tóc gáy!

Tần Tử Sở đi ra sân, rốt cuộc hít sâu một hơi, cảm thấy mình đã sống lại.

Hắn ngửa đầu nhìn bầu trời mênh mông, thấp giọng nói: "May mắn trốn được, may mắn..."

May mắn không cần ở cùng một phòng với Doanh Chính nữa, nếu không hắn thật không biết mình sẽ làm ra chuyện gì!

Tần Tử Sở nhớ rõ Doanh Chính từng nói qua với hắn "Càng là người gần gũi thì càng khắt khe".

Trong số thân nhân, bạn bè, ái nhân; thân nhân tiêu biểu là Triệu Cơ, Doanh Dị Nhân, Lã Bất Vi đều từng phản bội hắn; thời thơ ấu Doanh Chính trải qua đã định trước hắn không thể tràn đầy thứ gọi là hữu nghị hay thiện ý; như vậy, ái tình, dù là Doanh Chính chưa từng trải, nhưng yêu cầu của hắn đối với cái này nhất định cao đến không dám tin.

Tần Tử Sở không có dũng khí yêu Doanh Chính, cũng không có lòng tin toàn vẹn trở ra sau khi làm cho Thủy Hoàng đế bệ hạ thất tình.

Tạm thời kéo ra khoảng cách giữa hai người, dùng thời gian làm hao mòn tình cảm mãnh liệt trong lòng Doanh Chính đại khái là điều duy nhất hắn có thể làm được.

(╯‵□′)╯︵┻━┻ rốt cuộc ngươi thích ta nhất ở điểm nào? Ta không thể thay đổi được sao!

Tần Tử Sở cười khổ một tiếng, căn bản không tin tự mình kéo ra khoảng cách thì Doanh Chính sẽ hết hy vọng.

Thế gian này, tình cảm đáng sợ nhất chính là tình cảm không pha lẫn sắc dục, bởi vì loại bỏ sự cám dỗ thân thể mà tình cảm còn có thể tồn tại, thì ắt hẳn không còn bất kỳ điều gì có thể ngăn được tình cảm đó.

Như vậy tình cảm đã gần giống như tín ngưỡng.

Huống chi, Doanh Chính là một người có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, hắn vô cùng cố chấp và ngạo mạn, hoàn toàn không thể chấp nhận thất bại.

Nhưng mà bị Tần Thủy Hoàng thích?

Nghe qua quả là trò đùa rất ác liệt!

Thời điểm đối mặt với Doanh Chính, ngay cả cự tuyệt Tần Tử Sở cũng không dám nói ra khỏi miệng.

Bởi vì trên thế gian này, căn bản không có chuyện Doanh Chính không dám làm.

Tần Tử Sở lần thứ hai thở dài, lê bước nặng nề đến gặp mặt Tần vương, hy vọng ông có thể cho mình một nơi để rời xa Doanh Chính.

Vừa cất bước đi vào chính điện cung Hàm Dương, Tần Tử Sở lập tức nghe được tiếng cười đắc ý của Tần vương.

Không đợi hắn ngẩng đầu, Tần vương đã lớn tiếng nói: "Tử Sở, con tới vừa đúng lúc. Bình Nguyên Quân đã mang đến quốc thư của quốc chủ Triệu quốc, đến Tần quốc ta làm con tin. Không phải con đang chuẩn bị dọn ra ngoài sao? Chi bằng làm láng giềng với Bình Nguyên Quân, theo hắn học tập một chút phương pháp của Tứ công tử Chiến quốc."

Lời này của Tần vương đối với Bình Nguyên Quân mà nói quả thực là khuất nhục rất lớn, hắn không khỏi siết chặt nắm tay, nhếch môi.

Tần Tử Sở nghe xong lời này, trên mặt lại không kềm chế được nở nụ cười.

Hắn vui mừng đi đến đối diện Bình Nguyên Quân, cử chỉ nghiêm túc hành lễ, nói: "Lúc Tử Sở ở Triệu quốc đã hết sức ngưỡng mộ thái độ làm người của Bình Nguyên Quân. Bình Nguyên Quân hao hết gia sản để cứu Triệu, Tử Sở vô cùng kính nể. Sau này nhất định sẽ thường quấy rầy, mong Bình Nguyên Quân không phiền mới đúng."

Bình Nguyên Quân nhìn người trẻ tuổi trước mặt, trong nhất thời hoàn toàn không thể phân biệt lời hắn nói ra là thật tâm hay giả dối.

Như vậy xem ra, Tần vương tôn có thể trốn thoát từ Triệu quốc, quả nhiên không thể xem thường.

。o°✥✤✣ ^▽^ ✣✤✥°o。

( ̄▽ ̄) bị trẻ con tỏ tình cũng sợ thật, bỏ chạy là phản xạ tự nhiên ~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz