ZingTruyen.Xyz

Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu

♬☆Edit tại maitran.wordpress.com♬☆

★ Băng hà★

Tuân Huống kinh ngạc nhìn về phía Tần Tử Sở, thốt ra: "Tử Sở công tử vì sao nói thế?"

Tần Tử Sở mỉm cười một chút, thấp giọng nói: "Quốc chủ lập nên trụ cột cho Đại Tần ta nhất thống thiên hạ, mà Cửu Châu sinh thời ta sẽ thu nạp. Nhưng trị thiên hạ khác với giành thiên hạ, Pháp gia có thể làm dân giàu binh mạnh, nhưng khi đã thiên hạ vô địch, tiếp tục dùng cách quản lý nặng nề, thì sẽ dẫn đến lời oán thán của dân chúng."

Tuân Huống gật đầu, nhưng không mở miệng chen vào.

Tần Tử Sở giọng điệu ôn hòa, tiếp tục nói: "Tiên sinh đã từng nói qua với quốc chủ, nho sinh là người coi trọng lễ nghi, bọn họ cẩn thận và tôn kính làm hết phận sự, lại trung thành với quân vương. Nếu quân vương có thể phân công nho sinh làm quan, như vậy có lợi đối với triều đình; nếu chẳng may chưa được quân vương tán thưởng, cũng sẽ không có oán hận, sẽ làm một bách tính trung thành phục tùng."

Tuân Huống gật đầu lần nữa, nhưng vẫn chưa từng mở miệng.

Tần Tử Sở theo thói quen, giống như một diễn viên chính kịch, sắc mặt vẫn không chút thay đổi.

Hắn lắc đầu, nói với Tuân Huống: "Hy vọng của quốc chủ là thống nhất thiên hạ, nhưng thiên hạ sắp trở thành thiên hạ của Doanh thị ta. Bởi vậy, Tử Sở cần chính là một người có thể trợ giúp ta sáng lập thịnh thế. Lúc trước sau khi nghe về đoạn đối thoại này, Tử Sở liền rõ, Tuân Huống tiên sinh khiêm tốn khéo léo, cũng không phải là người ba hoa, cho nên, Tử Sở hy vọng có thể được tiên sinh trợ giúp."

Tần Tử Sở nói đến chỗ này thì dừng lại, chân thành nhìn Tuân Huống.

Tuân Huống nghe được âm thanh kích động trong lòng mình.

Bao nhiêu năm rồi, ông vẫn luôn hy vọng có thể có một người coi trọng sách lược trị quốc của mình, nhưng mỗi lần lại chỉ có thể được đáp lại bằng sự thất vọng.

Nhiều năm gian nan sớm đã làm mất đi sự sắc bén vốn không đủ lợi hại của Tuân Huống, làm ông càng khiêm tốn ôn hòa, cơ hồ quên mất chí khí lúc tuổi còn trẻ.

Nhưng Tuân Huống thật sự không có ý nguyện to lớn giúp đỡ quân vương trị quốc sao?

Tuân Huống biết rõ mình chẳng những có, hơn nữa nguyện vọng này còn vô cùng mãnh liệt.

Ông không kiềm được kích động trong lòng, mở miệng nói: "Nhưng Tử Sở công tử nên hiểu rõ, Tần quốc tôn sùng Pháp gia, cũng không nhất trí với ta."

Tần Tử Sở cười, vấn đề này hắn tự hỏi đã lâu rồi, đáp án cũng đã sớm in trong đầu.

Hắn trả lời ngay: "Bất luận học thuyết của một trường phái nào, cuối cùng căn bản là vì thống trị mà tồn tại; giống như vậy, bất luận một nhà học thuyết nào, cũng đều có khuyết điểm của mình. Tựa như ngu dân của Pháp gia là sai lầm, giáo dục cảm hoá dân chúng của Nho gia là chính xác; mà thủ đoạn đế vương của Pháp gia là chính xác, Nho gia một mực nhấn mạnh thông qua tu dưỡng của cá nhân và lễ nghĩa để đạt được chính trị trong sạch là không thực tế."

Tần Tử Sở nhìn ánh mắt của Tuân Huống, nghiêm túc nói: "Chỉ có vị quân chủ vận dụng đúng đắn học thuyết của các trường phái để thống trị thiên hạ, chứ không có một học thuyết hoàn mỹ vô khuyết. Tử Sở sẽ không vì muốn tiên sinh dạy ta, mà dối lòng nói ta sẽ 'Bỏ Pháp gia, ưu tiên Nho gia', nhưng ta quả thật có ý rút ra những tinh hoa của Nho gia."

Tuân Huống tinh tế thưởng thức ý tứ lộ ra trong lời nói của Tần Tử Sở.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau chốc lát, Tuân Huống ôn hòa nói: "Như vậy Tử Sở công tử muốn vận dụng học thuật của Nho gia thế nào?"

"Lấy tiêu chuẩn của Pháp gia để tạo ra luật, xác định rõ chuyện gì sẽ phạm luật; và dùng học thuật của Nho gia để giáo dục cảm hoá dân chúng, làm họ biết liêm sỉ, mở mang dân trí. Không lấy xuất thân mà đánh giá tài năng, thành quả cá nhân chỉ dựa vào tài trí." Tần Tử Sở nói đến chỗ này, hơi mắt lại, chợt nở nụ cười.

Giọng hắn rất ôn nhu nói: "Khi 'Pháp' và 'Lễ' kết hợp chặt chẽ cùng một chỗ, có thể thoát khỏi sự trói buộc của địa vị bổng lộc, nếu quý tộc làm ra chuyện không hợp lễ pháp, có thể bị trừng phạt giống nhau, và nếu học sinh nghẻo hiểu được lễ pháp mà còn thực hành, cũng có thể được phong quan."

Điều Tần Tử Sở đã nói, ở hiện đại được xem là "Pháp chế" và "Nhân trị" cùng kết hợp, nhưng ở thời đại chiến loạn này, thì tràn ngập sắc thái viễn vông.

Ý nghĩ của hắn và Tuân Huống không hẹn mà gặp!

Khi Tuân Huống ở Tắc Hạ Học Cung*, vì không ngừng đọc học thuyết hoà hiếu kết giao của các trường phái, tự mình cảm nhận được xu thế thống nhất thiên hạ, khiến ông dựa trên nền tảng "Lễ giáo" của Nho gia mà cô đọng lại thành ý tưởng "Pháp chế".

*Tắc Hạ Học Cung: trung tâm tư tưởng học thuật, nơi đây từng đón tiếp các đại biểu của các trường phái tư tưởng khác nhau hay còn gọi là "Chư tử bách gia", như Mạnh Tử, Tuân Tử, Quý Chân, Hoàn Uyên, Lỗ Trọng Liên...

Nhưng Tuân Huống không nghĩ tới, cách xa ngàn dặm, lại sẽ có một người trẻ tuổi ở trên cao có cùng một ý nghĩ với ông.

Phát hiện này làm Tuân Huống lập tức hưng phấn lên.

Ông nháy mắt thu lại bộ dáng ôn hòa trước đó, hăng hái bừng bừng nói: "Tử Sở công tử vì sao có ý nghĩ như vậy?"

Tần Tử Sở cười nhàn nhạt, bàn tay vẽ một vòng trong không khí, dùng một giọng điệu nhàn nhã nói: "Thiên hạ này đã định trước là của Đại Tần ta, cho nên, Tử Sở trước tiên cân nhắc chút chuyện giáo hóa thần dân của mình, chính là bổn phận."

"Tử Sở công tử không khỏi quá tự tin." Tuân Huống lắc đầu, hăng hái mới vừa lóe lên liền có chút tiêu tan.

Tần Tử Sở bình tĩnh nói: "Tuân Huống tiên sinh và tướng quốc Phạm Tuy từng giao thiệp, sách lược trị quốc hắn đề xuất đã tạo ra thành quả. Hôm nay Đại Tần có thể diệt Hàn, ngày mai có thể dùng phương thức giống như vậy tiêu diệt ngũ quốc còn lại. Dù cho trên đường thống nhất sẽ có những trở ngại, thì cũng không ai có thể cản bước của Đại Tần ta. Tử Sở chính là thấy được điểm này, mới hy vọng có thể được tiên sinh trợ giúp. Bây giờ ta đã chiếm được sự ủng hộ của quốc chủ, đối xử bình đẳng với thần dân của quận Tam Xuyên vừa mới nhập vào bản đồ Đại Tần, quyết không cho phép binh sĩ xâm phạm cuộc sống của bọn họ, cướp đoạt tiền của, lạm sát dân chúng; trong tương lai, Tử Sở cũng sẽ lấy thái độ giống như vậy đối đãi với dân chúng của quận huyện khác, để cho bọn họ hưởng thụ đối xử giống như dân chúng Quan Trung, nộp thuế khoá lao dịch giống nhau. Binh lính Đại Tần cũng sẽ bảo hộ bọn họ không bị kẻ thù bên ngoài xâm lược, lĩnh hội cuộc sống bình an —— Tử Sở có quyết tâm như vậy, Tuân Huống tiên sinh còn cảm thấy ta nghĩ quá sớm sao?"

Lúc này Tuân Huống mới lộ ra nụ cười chân chính.

Ông gật đầu, nhẹ giọng nói: "Tử Sở công tử nghĩ không sai, Tuân Huống có thể ở lại, nhưng lần này ta đến cũng không phải vì Tử Sở công tử, kính xin công tử đem đệ tử Hàn Phi của ta đến."

Tần Tử Sở khách khí giải thích: "Phi công tử rất tốt. Tử Sở vẫn chưa làm khó hắn, hắn chẳng qua là không tự do mà thôi. Nếu Tuân Huống tiên sinh muốn gặp hắn, hôm nay ta sẽ sai người dẫn hắn chuyển đến trong sân này."

Tuân Huống nhịn không được mà cảm phục bởi sự khoan dung của Tần Tử Sở.

Ông lễ bái một phen với Tần Tử Sở, cảm kích nói: "Đa tạ Tử Sở công tử rộng lượng."

"Tuân Huống tiên sinh khách khí." Tần Tử Sở cười, sau đó nói, "Tử Sở còn có việc khác cần hoàn thành, xin đi trước, nếu tiên sinh có việc tìm ta, cứ để nội thị đưa tin, Tử Sở nhất định nhanh chóng đến thăm Tuân Huống tiên sinh."

Dứt lời, Tần Tử Sở lễ phép từ biệt Tuân Huống, về trong sân của mình.

Doanh Chính vừa thấy được Tần Tử Sở, nhịn không được đưa tay che miệng lại, làm cho mắt Tần Tử Sở lập tức hiện ra ý cười.

Một nội thị đi theo sau hắn bưng một hộp ngọc nhỏ, đưa đến trước mặt Doanh Chính.

Tần Tử Sở cười nói: "Bởi vì răng sữa của ngươi đều là kỷ niệm đặc biệt quý giá lúc trưởng thành, cho nên, ta để bọn họ từ trong phủ khố tìm một khối ngọc, đem xẻ ra, chế thành một hộp ngọc nhỏ, vừa đúng độ lớn để có thể bỏ răng sữa của ngươi vào. Như vậy, xâu thêm dây da phía trên là có thể đeo vào cổ."

Tần Tử Sở vừa nói vừa cầm lên hộp ngọc có dây buộc, đeo lên cổ mình.

Hắn bỗng nói: "Không nên liếm răng của ngươi, nghe nói làm vậy sẽ bị mọc lệch."

Doanh Chính liếc nhìn Tần Tử Sở dường như đang hào hứng bừng bừng, bỗng đưa tay, lòng bàn tay của hắn lại xuất hiện ba khối răng sữa trắng noãn.

Tần Tử Sở nhìn thấy liền ngẩn người.

Hắn đột nhiên nhào qua, ôm lấy Doanh Chính, nghiêm túc cao giọng nói: "Há miệng! Ngươi để ta xem có chuyện gì, một mạch rớt bảy cái răng, vậy cũng quá khoa trương!"

Doanh Chính né tránh bàn tay của Tần Tử Sở, dùng sức siết chặt hắn trong ngực mình.

Nhưng Tần Tử Sở lúc này đâu chịu nghe theo sự sắp đặt của Doanh Chính, càng bị Doanh Chính áp chế lại càng không ngừng phản kháng.

Doanh Chính nhịn không được nắm cổ tay Tần Tử Sở, khống chế cả người hắn bên dưới, hai người lăn trên mặt đất.

Tóc dài đen nhánh của Doanh Chính hoàn toàn bao trùm bên hông hai người, ngăn cách bọn họ trong một không gian khép kín.

Hắn bình tĩnh nhìn vào mắt Tần Tử Sở, dùng âm thanh thều thào thấp giọng nói: "Trẫm vốn là như vậy, không quan trọng, ngươi đừng sợ."

Tần Tử Sở hơi giãy ra, Doanh Chính lập tức buông lỏng cổ tay của hắn.

Tần Tử Sở liền giơ cánh tay lên, lòng bàn tay dừng trên mặt Doanh Chính, ngón tay tinh tế vuốt ve gò má của Doanh Chính từng tấc một, đầu ngón tay dừng lại trên môi Doanh Chính.

"Há miệng!" Tần Tử Sở kiên trì nói, ánh mắt nhất định không chịu nhượng bộ.

Doanh Chính nhịn không được thở dài, hé miệng.

Đầu ngón tay Tần Tử Sở lập tức lọt vào miệng hắn, dừng trên lợi trơ trụi, nhẹ nhàng vuốt ve, đầu ngón tay nhạy cảm phát giác được dấu vết răng mới.

Động tác của Tần Tử Sở kích thích lợi, làm Doanh Chính rên rỉ không dứt.

Hắn ngậm lấy ngón tay Tần Tử Sở, đầu lưỡi chợt quấn lấy đầu ngón tay, giữ lại phía trong.

Tần Tử Sở nhịn không được nở nụ cười, một tay khác véo một bên má phúng phính của Doanh Chính, trong giọng nói tràn ngập vui vẻ: "Nhả ra đi, bị người không có răng cắn cảm giác rất tế nhị. Lúc ngươi vừa mới sinh ra cũng không như vậy, vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy lợi của ngươi trụi lủi."

Sắc mặt Doanh Chính tối sầm, đột nhiên há mồm, dùng đầu lưỡi đẩy ngón tay Tần Tử Sở ra ngoài.

Hắn đứng dậy, ngồi lại tại chỗ, dùng ánh mắt tràn ngập oán giận và chỉ trích trừng về phía Tần Tử Sở, làm mặt Tần Tử Sở từ từ lộ ra vẻ áy náy.

"A Chính, thật xin lỗi." Tần Tử Sở nắm bàn tay Doanh Chính, mềm mỏng tạ lỗi.

Doanh Chính hừ lạnh một tiếng, nắm chặt bàn tay của Tần Tử Sở.

Trong lòng hắn nghĩ: trẫm quyết định trước khi thay răng xong, không thèm nói gì nữa.

Doanh Chính luôn là một người dám nghĩ dám làm.

Sau khi hắn hạ quyết tâm, quả nhiên chưa từng mở miệng nói một câu với Tần Tử Sở, hết thảy hoạt động giữa hai người đều biến thành trao đổi bằng ánh mắt.

Tần Tử Sở kinh ngạc phát hiện, trải qua hơn hai năm im lặng, chỉ cần một ánh mắt của Doanh Chính, hắn có thể đọc ra ý nghĩa thật sự từ trong đôi mắt khác thường đó.

"A Chính, ngươi thật sự định trước lúc thay răng xong, một câu cũng không nói với ta sao? Nam nhân lòng dạ hẹp hòi không phải là chuyện tốt." Tần Tử Sở bất đắc dĩ nhìn Doanh Chính đang cố chấp.

Doanh Chính nhìn xuống, ánh mắt đắc ý, vô cùng hài lòng vì Tần Tử Sở đã không thể dùng chiều cao thể hiện uy quyền nữa.

"Công tử, quốc chủ hoăng*." Nội thị chợt xông vào cửa, sắc mặt tái nhợt.

*hoăng: thời xưa gọi chư hầu hoặc các quan to chết là hoăng

━━━━━━━☆☆━━━━━━━

2 năm qua như tên bay, DC đã 9t.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz