【Đam Mỹ | H Văn】Tần Cối × Hà Lập | Đồng Nhân Mãn Giang Hồng
Chương 4: Thiên Hạ Náo Nhiệt
Tên truyện: Thiên Hạ Náo NhiệtTác giả: AsakaMiya (AO3)Thể loại: Đoản văn, H văn, hạ dược, sextoy.Tình trạng: Đã hoànNhân vật chính:
Hà Lập - Trương Dịch
Tần Cối - Lôi Giai ÂmNguồn: https://archiveofourown.org/users/AsakaMiya/pseuds/AsakaMiya━━━━━━━━━━━━━━━Cách gọi trong truyện:Hà Lập - HắnTần Cối - Gã━━━━━━━━━━━━━━━Thiên hạ náo nhiệt, đều vì lợi ích mà đến. Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi ích mà đi.Hôm nay là sinh thần của Tể tướng, tất thảy văn võ bá quan từ trên xuống dưới đều đem theo lễ vật đến chúc mừng. Phủ Tể tướng sắp bị chất đầy bởi lễ vật rồi. Hoàng thượng trước nay chẳng màng triều chính, giờ đây lại muốn được ngồi ở một vị trí cao trong miếu đường. Vì vậy ngài cũng đến đây để lấy lòng Tể tướng đại nhân."Hạ quan thay mặt Tể tướng đa tạ Trương đại nhân."Hà tổng quản là thuộc hạ thân cận mà Tể tướng tín nhiệm nhất. Những quan viên đến tặng lễ vật đương nhiên biết rõ điều này. Bọn họ cũng ra vẻ khom lưng chắp tay thi lễ với Hà Lập, ra sức nịnh hót lấy lòng.Ngày thường Lục Châu đều ở cạnh Tể tướng, nhưng hôm nay lại đến nơi xếp lễ vật sớm hơn giờ nghỉ. Lục Châu dùng thủ ngữ nói với Hà Lập, chuyện xếp lễ vật trong phủ vất vả quá nên Tể tướng sai nàng đến giúp đỡ Hà Lập.Đa tạ Tể tướng quan tâm. Hà Lập dùng thủ ngữ đáp lại, Lục Châu khẽ gật đầu rồi cùng hắn làm việc.--Đêm hôm đó, Tần Cối về phòng rất muộn. Mấy tháng gần đây gã cứ ho khan suốt, thân thể cũng không khỏe lắm, rất lâu rồi không đụng đến những cô nương trong phủ."Đại nhân, người nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai hạ quan sẽ đem danh sách lễ vật các quan viên tặng đến cho người xem qua."Khi Lam Ngọc đỡ Tần Cối lên phòng ngủ trên lầu, Hà Lập vẫn đang đứng chờ. Đương nhiên hắn đã tặng lễ vật mừng thọ từ sớm rồi. Nhưng thân là tổng quản phủ Tể tướng, hắn vẫn còn một phần lễ vật đặc biệt hơn."Được. Khụ... Muộn thế này rồi vẫn chưa ngủ à?"Vì đang trong giai đoạn dưỡng bệnh, rất lâu rồi Tần Cối chưa phát tiết dục vọng. Tần Cối nhìn vòng eo mảnh mai của Hà Lập dưới ngọn nến, lại đảo mắt xuống đôi tay của hắn chỉ biết cầm bút lông và quạt giấy giống mình. Gã hồi tưởng lại khoái cảm khi rong ruổi trên người Hà Lập từ mấy tháng trước, trên người khó tránh khỏi cảm giác khô nóng dâng trào.Tần Cối cho Lam Ngọc lui xuống trước. Lam Ngọc giữ chức thị nữ kiêm cận vệ của Tần Cối nên nàng ở ngay bên gian phòng sát vách."Đại nhân, hạ quan còn có một lễ vật khác, muốn đích thân tặng cho Tể tướng."Tần Cối ngồi bên mép giường, gác đầu lên tay quan sát vị tổng quản của gã. Trên khuôn mặt Hà Lập lộ ra một nụ cười vô cùng kính cẩn, tay nâng một chiếc hộp, ngoan ngoãn cúi thấp đầu.Trước mặt hắn, quan viên cùng phe cũng chỉ bày ra vẻ mặt như thế này mà thôi, tâm tư xấu xa nhưng lại phải giả vờ cung kính. Những kẻ khoác lác bản thân là người trung lương, chẳng phải cuối cùng vẫn khuất phục dưới chân Tần Cối sao? Một là cúi đầu, hai là chết, đạo lý cũng chỉ đơn giản thế thôi."Cho bản tướng xem thử xem nào.""Vâng."Tần Cối đã đoán được những thứ trong hộp lễ vật. Nhưng mức độ mới mẻ của chúng lại không hề nằm trong điều gã dự đoán. Tể tướng vốn dĩ không có sở thích đoạn tụ, chỉ trách rằng vị tổng quản này vô cùng mê người."Hôm nay Hà tổng quản lại muốn dùng thử vài món đồ chơi mới, để biến sinh thần của bản tướng thành trò cười sao?""Hạ quan không dám."Hà Lập biết làm thế nào để hầu hạ Tể tướng thật tốt, ngược lại lá gan càng ngày càng to hơn. Hắn nhấc lên một cây ngọc thế màu đỏ được chế tạo từ phỉ thúy đưa cho Tần Cối. Một đầu ngọc thế có cơ quan nho nhỏ, nhẹ nhàng ấn xuống sẽ có thể nhô ra thêm một khúc dài.Tần Cối nhận lấy chiếc ngọc thế vô cùng thú vị rồi ngắm nghía một hồi. Gã không hề tức giận chút nào, ngược lại còn cực kỳ mong đợi lễ vật được dâng đến tận cửa đêm nay.Gã thích xem Hà Lập giở thủ đoạn gian trá, làm ra những trò chơi, ngay cả việc tiêu diệt phe đối lập thay gã cũng có thể dâng lên đủ kiểu kịch hay. Trên giường cũng không ngoại lệ."Há miệng."Hà Lập ngoan ngoãn quỳ xuống trước giường Tể tướng, mở to chiếc miệng khôn khéo lanh lợi rồi ngậm ngọc thế vào trong. Tần Cối vừa nhìn những đồ vật khác trong hộp, vừa cầm ngọc thế khuấy đảo chơi đùa trong miệng Hà Lập. Sau đó, gã vô tình ấn mở cơ quan phía đằng chuôi, bỗng chốc ngọc thế đâm thẳng vào yết hầu Hà Lập. Vật cứng rắn lạnh lẽo kích thích cổ họng, dù có bình tĩnh đến mấy cũng vô ích thôi. Cơn buồn nôn trào dâng khiến vành mắt hắn ửng hồng."Hà đại nhân tự mình dâng đến tận cửa thế này, bản tướng không khách sáo nữa."Hai ngón tay Tần Cối lau đi vài giọt lệ vương bên khóe mắt Hà Lập, lại cầm lên một chuỗi xích vàng treo đầy những viên thạch anh. Tần Cối rút ngọc thế ra khỏi miệng, lau đi nước miếng trên khuôn mặt Hà Lập rồi ra lệnh cho hắn ngồi lên trên giường."Chỉ cần Tể tướng chơi vui vẻ là được." Cổ họng vừa bị đâm chọc nên không được thoải mái lắm, âm thanh của Hà Lập đã pha lẫn vài phần khàn khàn, nhưng mỗi một câu nói đều mang theo dáng vẻ hoàn toàn phục tùng. Tần Cối nghe thôi đã thấy vui vẻ."Tốt lắm."Hà Lập tự giác cởi bỏ lớp khố che thân dưới, nhưng không cởi bộ trường bào xanh sẫm trên người. Tần Cối thích ngắm nhìn nửa thân dưới của hắn lộn xộn rối bời, nửa thân trên lại mang dáng vẻ chỉnh tề ngay ngắn. Hai người trong lòng đều biết rõ nhưng hề không nói ra.Vật ở thân dưới vẫn chưa dựng thẳng hoàn toàn, trước khi tới đây hậu huyệt đã được chuẩn bị kỹ càng. Những chuyện như bôi trơn và khuếch trương cũng không thể làm phiền đến Tể tướng được. Hà Lập dang rộng hai đùi trước mặt Tần Cối, bày ra bộ dạng mặc cho người ta chiếm đoạt."Hầy, kỹ nữ trong thanh lâu còn biết giữ liêm sỉ hơn Hà tổng quản đây." Tần Cối không nặng không nhẹ đánh một cái vào nơi tư mật của Hà Lập. Hà Lập khẽ run lên sau động tác của Tần Cối, dương vật đằng trước cũng run rẩy theo."Đó cũng là... Nhờ Tể tướng chăm sóc dạy dỗ tốt.""Lời hay ý đẹp." Tần Cối tát một cái vào bên mặt Hà Lập. Đôi má vốn ửng hồng lại càng đỏ thêm, đôi mắt kia dường như còn quyến rũ gợi tình hơn."Đến đây, ngươi dạy cho bản tướng xem những thứ này dùng thế nào?""Hạ quan không dám, Tể tướng muốn dùng thế nào, thì cứ dùng như thế."Thế thì tốt rồi.Tần Cối chẳng còn thấy buồn ngủ nữa, dùng sợi xích vàng quấn từng vòng xung quanh dương vật Hà Lập, cuối cùng siết thật chặt cài thành một chiếc khuyên."Vậy còn bên trong chiếc bình nhỏ này chứa...?""Hạ quan đã cho người thử qua, uống thuốc này... Mỗi một tấc da thịt trên người đều trở nên nhạy cảm gấp trăm lần, chỉ cần chạm vào một chút thôi..." Lúc này nếu không cho phép phóng thích, liên tục cao trào, người dùng thuốc sẽ đau khổ tột cùng, làm ra điều gì cũng là thật lòng thật dạ.Vậy là ngươi đến để tỏ rõ lòng trung thành đúng không? Thế thì bản tướng sẽ tác thành cho ngươi.Cả hai đều hiểu mà không cần nói gì thêm. Hà Lập nuốt xuống viên thuốc, đôi chân câu lấy eo của Tần Cối, chờ đợi dược liệu phát tác. Tần Cối vùi đầu vào bên cổ hắn, liếm loạn mạch máu thấp thoáng ẩn hiện và yết hầu nhô ra, sau đó lại đến đôi môi hơi khô khốc của hắn.Tần Cối đưa tay vào trong trường bào của Hà Lập, nắn bóp vòng eo mảnh mai nhưng luôn dựng thẳng đứng. Cùng lúc đó, đầu lưỡi trong khoang miệng liếm đến phía hàm trên, người dưới thân run rẩy lên một hồi. Chờ thêm một lúc nữa thôi nhất định sẽ còn run mãnh liệt hơn."Đại nhân..." Âm thanh của Hà Lập đã thay đổi ngữ điệu. Ngày thường hắn luôn giữ dáng vẻ nắm quyền lực trong tay, ở trước mặt người khác luôn mở đôi mắt sắc lạnh tựa như hồ ly một cách lười biếng. Khi giúp Tần Cối tiêu diệt phe đối lập thì hắn lại không từ một thủ đoạn nào, cầm theo quạt giấy Tần Cối tặng, khuôn mặt treo một nụ cười. Vậy mà giờ đây hắn yếu đuối khuất phục dưới người Tần Cối, tỉnh táo và lý trí đều hóa thành hư không, mặc cho Tể tướng chiếm hữu và xâm phạm.Người nằm trong lòng dần dần nóng lên. Hà Lập đã nói dối, hắn không chỉ nhìn người khác dùng thuốc, bản thân cũng thử rồi. Thế nhưng khi ấy hắn không trói buộc hạ thân bằng sợi xích, ngoại trừ hắn thì trong phòng cũng không còn ai khác. Vốn là bộ trường bào dễ chịu thoải mái, giờ đây lại thành lớp vải ngứa ngáy như muốn róc da người ta. Đầu tiên là hai điểm trước ngực trở nên mẫn cảm khác thường, kế đó hậu huyệt cũng đang chủ động tiết ra dịch thể.Bộ đồ ngủ của Tể tướng vẫn chưa được cởi bỏ. Sau khi hôn xong đôi môi đã ửng hồng của Hà Lập, gã cầm lấy một đầu ngọc thế, nhét cả cây vào hậu đình đang không ngừng phân bổ mật dịch.Ấn một cái dài ra, ấn cái nữa lại thu về."Ưm..."Sau khi nuốt trọn cả cây ngọc thế vừa lạnh buốt vừa thô to, bộ phận vốn đã mẫn cảm trên cơ thể lại càng nhạy cảm mong manh hơn. Trong nháy mắt, đôi chân đang vắt ngang trên hông Tần Cối lập tức co quắp lại. Hà Lập ngẩng đầu thở gấp từng tiếng nặng nề.Trước nay Tần Cối chưa từng thương hoa tiếc ngọc. Gã chưa đợi Hà Lập hoàn hồn đã ấn mở một cơ quan khác trên chuôi ngọc thế. Ban nãy khi nhét thứ này vào trong miệng Hà Lập, Tần Cối vẫn chưa kịp nhìn rõ, không ngờ rằng phần nhô ra này lại dài đến vậy. Ngọc thế đâm thẳng vào khiến bụng dưới của Hà Lập tạo thành một độ cong tuyệt đẹp. Ấn một lần nữa lại quay về, ấn thêm lần nữa lại thúc vào vị trí sâu nhất trong cơ thể.Đau đớn nhận về còn nhiều hơn so với khoái cảm. Tay Hà Lập không tự chủ được mò mẫm xuống vùng bụng dưới đang cong lên, lại bị Tần Cối dùng tay gỡ ra. Chắc hẳn dược liệu đã phát huy công dụng rồi. Hai vành mắt Hà Lập ửng hồng, vẻ mặt mơ màng như mất hồn, vậy mà đôi tay vẫn tự giác đặt ở phía trên đỉnh đầu. Hạ thể của hắn đã dựng thẳng hoàn toàn, nhưng lại bị sợi xích vàng trói buộc gắt gao. Nó cũng giống như tình trạng trước mắt của Hà Lập vậy, mặc cho người ta chiếm đoạt, mỏng manh yếu đuối đến mức không thể tả thành lời.Đôi tay Tần Cối vuốt ve bắp đùi trắng nõn của hắn. Đôi chân đó rất ít khi được thấy ánh mặt trời, trắng đến mức giống như những kẻ ngoại lai. Chỉ mới sờ qua bắp đùi, Tần Cối đã nhìn thấy miệng huyệt kẹp lấy ngọc thế hết lần này đến lần khác.Hà Lập bắt đầu mơ hồ mê man. Tần Cối còn chưa bóp bắp đùi và cánh mông của hắn, Hà Lập đã nũng nịu ngại ngùng, rên rỉ nói Tể tướng nhẹ một chút. Dáng vẻ này không thể giả vờ giả vịt được."Ta vẫn chưa chạm vào ngươi mà, đồ lẳng lơ."Tần Cối phát hiện ra chuyện này còn thú vị hơn gã tưởng, không ngờ Hà Lập lại dùng trò lừa bịp này với gã, tên này được lắm. Tần Cối nâng đôi chân Hà Lập lên cao, mắt cá chân đặt trên vai gã. Hà Lập chỉ có thể treo hai cánh mông giữa không trung, nơi ngọc thế đang giao triền cùng hậu đình không ngừng tuôn ra dâm dịch. Tần Cối hung hăng đánh vào cặp mông Hà Lập, dấu tay đỏ chói lập tức hằn lên da thịt. Cùng lúc đó, âm thanh rên rỉ pha lẫn tiếng khóc nức nở vang lên, Tần Cối nghe được cũng thấy ngứa ngáy trong lòng.Gã dứt khoát đánh liên tục năm sáu cái liền vào cặp mông, bắp đùi và cả vùng eo Hà Lập. Tần Cối xé bỏ bộ y phục trước ngực Hà Lập, hai hạt thù du đỏ thẳng đứng giống hệt như bộ ngực đàn bà trong thời kỳ cho con bú. Tần Cối chẳng thèm nghĩ ngợi gì thêm, lập tức phủ phục xuống ngấu nghiến lấy chúng."A... Đại nhân... Tể tướng đại nhân... Ư ưm... Đại nhân..."Dẫu rằng đã từng bị Tể tướng xâm phạm qua vô số lần, nhưng hôm nay hắn vừa uống thuốc nên khó mà chịu đựng được khoái cảm và cơn đau dữ dội này.Người đã đem đến cho Hà Lập toàn bộ quyền lực, giàu sang và vinh hoa phú quý, cũng có thể dễ dàng lấy lại hết tất thảy những thứ này. Kể cả tính mạng của Hà Lập cũng không ngoại lệ. Hà Lập hiểu rõ điều này, Tần Cối cũng biết Hà Lập hiểu rõ điều này. Tể tướng thích người thông minh.Một bên gặm nhấm bộ ngực không ngừng phập phồng của Hà Lập, một tay lại nắm lấy ngọc thế ấn rồi mở cơ quan đâm rút. Dương vật phía trước bị quấn chặt bởi sợi xích vàng căn bản không có cách nào phát tiết. Kích thích trên người Hà Lập sớm đã vượt qua phạm vi hắn có thể tiếp nhận được, dòng lệ đẹp tựa ngọc trai lăn qua khuôn mặt rơi xuống gối, trên người liên tục truyền đến từng đợt tê dại."Đại nhân... Không ổn rồi... Cầu xin người..."Không phải ngươi đến để quyến rũ bản tướng à, tại sao bây giờ lại không ổn rồi? Làm sao có thể thế được. Nếu còn đồ chơi nào chưa thử qua trên người ngươi thì hôm nay vẫn chưa ổn đâu."Ngươi chịu được, yên tâm."Tần Cối nắm lấy eo Hà Lập, lật ngược người hắn lại. Hà Lập hoàn toàn không quỳ vững được nữa, chỉ có thể dựa vào đôi tay Tể tướng đang ôm lấy eo để giữ vững cơ thể. Trên tấm lưng trắng nõn nuột nà có một vết đao nhàn nhạt đã lành từ lâu. Ba năm trước có kẻ đến ám sát, Hà Lập từng đỡ thay Tể tướng một đao.Tần Cối khẽ hôn lên hõm vai tỏ vẻ muốn trấn an Hà Lập, nhưng đôi tay lại nắn bóp bên bắp đùi hắn, cảm nhận cơ thể mảnh mai ấy đang không ngừng run rẩy trong lòng mình. Phía dưới của Tần Cối bắt đầu cứng lại. Mỗi lần dùng xong đồ chơi, gã đều không nhịn được dục vọng cuồn cuộn tự mình ra trận. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Gã rút cây ngọc thế từ trong thân thể Hà Lập ra, hoa văn chạm khắc trên thân vật này đảo qua vách tràng, kích thích khiến cho Hà Lập lại bắt đầu rên khẽ. Tần Cối tách mở lỗ nhỏ vẫn chưa kịp khép lại, dịch thể chảy ra ngoài còn hiện lên tia máu. Gã không hề kiêng dè đâm thẳng hạ thân đã sưng tấy vào trong."A --"Ngọc thế ban nãy vô cùng lạnh lẽo, mà dương vật của Tể tướng lại nóng hổi. Một tay Tần Cối giữ chắc lấy vòng eo của hắn, tay còn lại đưa về phía trước nắm lấy bàn tay đang lôi kéo ga giường của Hà Lập, ngón tay cài vào giữa những kẽ tay hắn.Cả hai người đều không hề nghĩ đến, giữa những kẽ tay lại trở nên vô cùng nhạy cảm dưới công dụng của thuốc. Hậu đình của Hà Lập nhanh chóng co lại, suýt nữa thì khiến cho Tể tướng bắn thẳng vào bên trong."Đại nhân... Đại nhân... Đừng mà..."Ngươi nói đừng chạm vào, ta càng muốn chạm vào. Tần Cối cố tình ma sát với cạnh bên của những ngón tay Hà Lập hết lần này đến lần khác, bên trong hắn co rút càng kịch liệt hơn. Lời nói phát ra từ miệng đã vỡ vụn hoàn toàn, chẳng qua cũng chỉ đang cầu xin tha thứ vô nghĩa mà thôi.Bởi vì không thể bắn ra, Hà Lập khó chịu đến mức chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần. Mặc dù trước đây đã từng trải qua nhiều lần tương tự, ngậm quả chuông bịt miệng rồi thao hắn đến mức cao trào liên miên mà không cho phát tiết. Nhưng hôm nay Hà Lập đã uống thuốc, thống khổ nhận về tăng thêm gấp bội.Hà Lập muốn cầu xin Tể tướng tháo ra, chỉ có điều tất cả những lời nói của hắn đều trở thành tiếng rên rỉ nỉ non và thứ âm thanh phóng đãng.Tể tướng quyết đoán sát phạt, thúc thẳng vào mật huyệt của hắn, mỗi lần va chạm đều vang lên tiếng nước dâm mỹ. Tần Cối vừa nhìn thấy vòng eo thon của Hà Lập đã không nhịn được đưa tay đến nắn bóp rồi lại vuốt ve, nước mắt và nước bọt rơi xuống thấm ướt đẫm một mảng ga giường lớn.Thạch anh treo trên dương vật va chạm vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo, phần đỉnh đầu cọ xát vào ga giường chảy xuống vệt nước nhàn nhạt. Trước mắt Hà Lập khi sáng khi tối, không biết đang ở địa ngục hay thiên đường.Hắn lại bị Tần Cối lật người ngửa ra, hai chân đặt bên hông Tể tướng run rẩy không ngừng, đôi mắt đã khóc đến mức đỏ ửng rồi, tiếng rên rỉ biến thành âm thanh nức nở khe khẽ, lời cầu xin tha thứ cũng chẳng nói ra được.Nhìn vào đôi mắt ý loạn tình mê của Hà Lập, Tần Cối lại cảm thấy trái tim mình ngứa ngáy giống như bị mèo nhỏ cào cấu vậy. Gã không tự chủ được tháo bỏ sợi xích quấn trên hạ thể, ôm lấy tấm lưng Hà Lập tiếp tục thảo phạt.Cuối cùng Tần Cối vẫn không kiên trì được nữa. Gã đè bả vai Hà Lập xuống rồi cắm dương vật vào nơi sâu nhất, bắn thứ tinh dịch đậm đặc vào bên trong hậu huyệt ấm nóng đói khát kia. Tay gã vừa chạm vào hạ thân của đối phương, nơi đó đã phun ra dịch thể nhớp nháp vương đầy tay gã.Tần Cối ôm lấy Hà Lập, người trong lòng đang thất thần vì đợt cao trào vừa qua đi. Dược liệu vẫn chưa tan biến hoàn toàn, thần hồn của hắn cũng chưa quay về được.Qua một hồi lâu, Hà Lập mới chậm rãi hồi tỉnh. Khe hở giữa hai đùi vẫn còn tuôn ra tinh dịch, phía dưới vừa ẩm ướt vừa nhầy nhụa."Trong phủ Tể tướng này, chỉ có ngươi to gan nhất." Tần Cối luồn tay vào vuốt ve mái tóc bù xù của Hà Lập. Hà Lập ngoan ngoãn cuộn tròn bên người Tể tướng, hưởng thụ vuốt ve an ủi sau khi làm tình.Dù sao cả hai bọn họ đều không yêu đối phương. Hà Lập lấy lòng Tần Cối, cũng giống như Tần Cối lấy lòng Cao Tông vậy. Nghĩ đến tâm tư, theo đó mà làm. Tám chữ đơn giản này, hiểu rõ thì thuận buồm xuôi gió. Không hiểu rõ, dù có lập chiến công hiển hách đến đâu, cuối cùng cũng trở thành kẻ phản nghịch không có đường lui."Hạ quan chỉ là... Mong đại nhân được chơi vui vẻ. Ngày mai, hạ quan sẽ đem lễ vật của các vị đại nhân đến --""Những kẻ này đem đến lắm thứ vô dụng như thế, vừa mong muốn bản tướng dìu dắt, vừa mắng chửi ta trong lòng. Thật nực cười." Tần Cối cắt ngang lời của Hà Lập, bưng lên một chén nước ấm từ trên đầu giường, uống một hơi cạn sạch."Trên triều đình này... Tự xưng là trung thần, cũng giống như lập đền thờ trinh tiết trước cửa nhà kỹ nữ." Sắc mặt vẫn ửng hồng như cũ để lộ ra một nụ cười yếu ớt nhưng lại vô cùng xinh đẹp. Hà Lập nhẹ giọng nói ra những lời này, khiến cho Tần Cối bật cười, suýt chút nữa thì ho khan. "Đại nhân cần gì phải ganh đua với bọn họ, chỉ chuốc mệt mỏi vào thân người mà thôi."(Đền thờ trinh tiết: Trinh tiết dùng để chỉ những người phụ nữ có quan niệm đạo đức trong sáng và thanh cao. Theo nghĩa đen, "đền thờ trinh tiết" thường xuất hiện ở thời cổ đại, dùng để tôn vinh những người phụ nữ chết vì chồng hoặc không tái hôn trong nhiều năm, hoặc tuẫn táng theo chồng. Đền thờ được xây nên để lưu truyền lại những câu chuyện đặc biệt của họ.)Hà Lập chống nửa thân trên ngồi dậy, tựa vào bên người Tần Cối. Trường bào hoàn toàn phanh ra, trên da thịt trần rụi hiện lên từng vết răng cắn và vệt ấn hồng do bị nắn bóp. Nếu hai người đang ở độ tuổi hai mươi sung mãn, e rằng vẫn có thể làm thêm mấy hiệp nữa.Tự xưng là người trung lương hoặc liêm khiết, nói ra lời bịa đặt một cách đường đường chính chính, chẳng qua cũng chỉ muốn thế cục trên triều đình xáo trộn thêm lần nữa. Thay đổi địa vị của bản thân, giành được lòng tin của Thánh thượng, điều mưu cầu cũng chỉ là một chữ "Lợi". Nói trắng ra, chủ hòa hay chủ chiến đều không thành vấn đề. Thế nhưng, bởi vì Hoàng thượng có lòng cầu hòa, hy vọng yên phận một vùng. Bản thân thuận theo ý muốn của Hoàng thượng, vì vậy mới có thể ngồi vào vị trí dưới một người trên vạn người.Vả lại, làm gì có quan văn nào mong muốn chiến tranh liên miên, ngay cả bách tính cũng không bằng lòng. Võ tướng kháng Kim, không phải cũng đang mưu cầu công danh, để lại tiếng thơm muôn đời sao. Có người vì danh, có người vì lợi, mấy ngàn năm qua không phải cứ thế trôi qua sao.Thế nhưng cũng có vài kẻ ngu xuẩn không đoán ra được thánh ý. Bị giáng chức bị chém đầu, cũng là lẽ đương nhiên."Ta ganh đua với bọn chúng? Nực cười. -- Đúng rồi, bản tướng cũng tặng ngươi một món đồ." Tần Cối lấy ra một con dao từ dưới gối, phía trên có hai viên mã não màu đỏ và màu lam, lưỡi dao tỏa ra tia sắc bén lạnh lẽo dưới ánh nến. "Hôm nay là sinh nhật của đại nhân, đại nhân lại tặng hạ quan lễ vật, nhận mà thấy hổ thẹn."Tuy rằng miệng nói ra lời như vậy, tay Hà Lập đã cầm ngay lấy phần chuôi của con dao kia rồi, say sưa ngắm nhìn hai viên mã não trên cán dao."Tặng ngươi thì ngươi cứ nhận đi." Tần Cối lại đoạt lấy con dao từ trong tay Hà Lập, đặt mũi dao ngay trước ngực hắn. Vẻ mặt Hà Lập không hiện lên tia sợ hãi nào, hắn chỉ tò mò ngắm nghía con dao này, lại nhìn về phía Tần Cối rồi chớp mắt đầy vô tội."Màu đỏ hoặc màu lam, ấn vào một viên thì lưỡi dao sẽ rụt lại, ấn vào cái còn lại thì không. Ngươi muốn ấn vào màu nào?"Hà Lập không chần chừ chút nào, nói bản thân muốn ấn vào màu lam. Màu sắc này hắn chỉ chọn tùy ý mà thôi, chẳng có suy tính gì hết."Được."Tần Cối ấn vào viên mã não màu lam, tay cầm cán dao, đâm thẳng vào ngực Hà Lập -- Lưỡi dao quả nhiên đã thu vào."Vì vậy ta mới nói, trong phủ của bản tướng chỉ có Hà tổng quản to gan nhất." Tần Cối vừa cười vừa trả lại con dao cho Hà Lập, nắm lấy tay hắn, "Ngươi không sợ chọn sai sao?""Không sợ.""Tại sao?""Khiến cả giường dính đầy máu, không tiện xử lý."Tần Cối nghe được câu trả lời thì lại cười. Hà Lập luôn biết cách pha trò chọc gã vui vẻ. Trên giường cũng vậy, khi xử lý công vụ cho gã cũng vậy."Cùng lúc ấn xuống mới có thể khóa chặt lưỡi dao. Ngươi thích làm ảo thuật nên tặng ngươi đấy.""Đa tạ đại nhân."Chung quy lại, những người tiếp cận bản tướng đều có mưu đồ, nhưng không quan trọng. Thiên hạ náo nhiệt, đều vì lợi ích mà đến. Ngươi cũng như vậy, nhưng bản tướng thích ngươi.━━━━━━━━━━━━━━━TOÀN VĂN HOÀNĐoản văn về cp Cối Lập đến đây là hết nha mọi người. Hẹn gặp lại các bạn vào một ngày không xa, nếu mình tìm được thêm đoản văn ngon nghẻ về hai vị đại nhân. :v
Hà Lập - Trương Dịch
Tần Cối - Lôi Giai ÂmNguồn: https://archiveofourown.org/users/AsakaMiya/pseuds/AsakaMiya━━━━━━━━━━━━━━━Cách gọi trong truyện:Hà Lập - HắnTần Cối - Gã━━━━━━━━━━━━━━━Thiên hạ náo nhiệt, đều vì lợi ích mà đến. Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi ích mà đi.Hôm nay là sinh thần của Tể tướng, tất thảy văn võ bá quan từ trên xuống dưới đều đem theo lễ vật đến chúc mừng. Phủ Tể tướng sắp bị chất đầy bởi lễ vật rồi. Hoàng thượng trước nay chẳng màng triều chính, giờ đây lại muốn được ngồi ở một vị trí cao trong miếu đường. Vì vậy ngài cũng đến đây để lấy lòng Tể tướng đại nhân."Hạ quan thay mặt Tể tướng đa tạ Trương đại nhân."Hà tổng quản là thuộc hạ thân cận mà Tể tướng tín nhiệm nhất. Những quan viên đến tặng lễ vật đương nhiên biết rõ điều này. Bọn họ cũng ra vẻ khom lưng chắp tay thi lễ với Hà Lập, ra sức nịnh hót lấy lòng.Ngày thường Lục Châu đều ở cạnh Tể tướng, nhưng hôm nay lại đến nơi xếp lễ vật sớm hơn giờ nghỉ. Lục Châu dùng thủ ngữ nói với Hà Lập, chuyện xếp lễ vật trong phủ vất vả quá nên Tể tướng sai nàng đến giúp đỡ Hà Lập.Đa tạ Tể tướng quan tâm. Hà Lập dùng thủ ngữ đáp lại, Lục Châu khẽ gật đầu rồi cùng hắn làm việc.--Đêm hôm đó, Tần Cối về phòng rất muộn. Mấy tháng gần đây gã cứ ho khan suốt, thân thể cũng không khỏe lắm, rất lâu rồi không đụng đến những cô nương trong phủ."Đại nhân, người nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai hạ quan sẽ đem danh sách lễ vật các quan viên tặng đến cho người xem qua."Khi Lam Ngọc đỡ Tần Cối lên phòng ngủ trên lầu, Hà Lập vẫn đang đứng chờ. Đương nhiên hắn đã tặng lễ vật mừng thọ từ sớm rồi. Nhưng thân là tổng quản phủ Tể tướng, hắn vẫn còn một phần lễ vật đặc biệt hơn."Được. Khụ... Muộn thế này rồi vẫn chưa ngủ à?"Vì đang trong giai đoạn dưỡng bệnh, rất lâu rồi Tần Cối chưa phát tiết dục vọng. Tần Cối nhìn vòng eo mảnh mai của Hà Lập dưới ngọn nến, lại đảo mắt xuống đôi tay của hắn chỉ biết cầm bút lông và quạt giấy giống mình. Gã hồi tưởng lại khoái cảm khi rong ruổi trên người Hà Lập từ mấy tháng trước, trên người khó tránh khỏi cảm giác khô nóng dâng trào.Tần Cối cho Lam Ngọc lui xuống trước. Lam Ngọc giữ chức thị nữ kiêm cận vệ của Tần Cối nên nàng ở ngay bên gian phòng sát vách."Đại nhân, hạ quan còn có một lễ vật khác, muốn đích thân tặng cho Tể tướng."Tần Cối ngồi bên mép giường, gác đầu lên tay quan sát vị tổng quản của gã. Trên khuôn mặt Hà Lập lộ ra một nụ cười vô cùng kính cẩn, tay nâng một chiếc hộp, ngoan ngoãn cúi thấp đầu.Trước mặt hắn, quan viên cùng phe cũng chỉ bày ra vẻ mặt như thế này mà thôi, tâm tư xấu xa nhưng lại phải giả vờ cung kính. Những kẻ khoác lác bản thân là người trung lương, chẳng phải cuối cùng vẫn khuất phục dưới chân Tần Cối sao? Một là cúi đầu, hai là chết, đạo lý cũng chỉ đơn giản thế thôi."Cho bản tướng xem thử xem nào.""Vâng."Tần Cối đã đoán được những thứ trong hộp lễ vật. Nhưng mức độ mới mẻ của chúng lại không hề nằm trong điều gã dự đoán. Tể tướng vốn dĩ không có sở thích đoạn tụ, chỉ trách rằng vị tổng quản này vô cùng mê người."Hôm nay Hà tổng quản lại muốn dùng thử vài món đồ chơi mới, để biến sinh thần của bản tướng thành trò cười sao?""Hạ quan không dám."Hà Lập biết làm thế nào để hầu hạ Tể tướng thật tốt, ngược lại lá gan càng ngày càng to hơn. Hắn nhấc lên một cây ngọc thế màu đỏ được chế tạo từ phỉ thúy đưa cho Tần Cối. Một đầu ngọc thế có cơ quan nho nhỏ, nhẹ nhàng ấn xuống sẽ có thể nhô ra thêm một khúc dài.Tần Cối nhận lấy chiếc ngọc thế vô cùng thú vị rồi ngắm nghía một hồi. Gã không hề tức giận chút nào, ngược lại còn cực kỳ mong đợi lễ vật được dâng đến tận cửa đêm nay.Gã thích xem Hà Lập giở thủ đoạn gian trá, làm ra những trò chơi, ngay cả việc tiêu diệt phe đối lập thay gã cũng có thể dâng lên đủ kiểu kịch hay. Trên giường cũng không ngoại lệ."Há miệng."Hà Lập ngoan ngoãn quỳ xuống trước giường Tể tướng, mở to chiếc miệng khôn khéo lanh lợi rồi ngậm ngọc thế vào trong. Tần Cối vừa nhìn những đồ vật khác trong hộp, vừa cầm ngọc thế khuấy đảo chơi đùa trong miệng Hà Lập. Sau đó, gã vô tình ấn mở cơ quan phía đằng chuôi, bỗng chốc ngọc thế đâm thẳng vào yết hầu Hà Lập. Vật cứng rắn lạnh lẽo kích thích cổ họng, dù có bình tĩnh đến mấy cũng vô ích thôi. Cơn buồn nôn trào dâng khiến vành mắt hắn ửng hồng."Hà đại nhân tự mình dâng đến tận cửa thế này, bản tướng không khách sáo nữa."Hai ngón tay Tần Cối lau đi vài giọt lệ vương bên khóe mắt Hà Lập, lại cầm lên một chuỗi xích vàng treo đầy những viên thạch anh. Tần Cối rút ngọc thế ra khỏi miệng, lau đi nước miếng trên khuôn mặt Hà Lập rồi ra lệnh cho hắn ngồi lên trên giường."Chỉ cần Tể tướng chơi vui vẻ là được." Cổ họng vừa bị đâm chọc nên không được thoải mái lắm, âm thanh của Hà Lập đã pha lẫn vài phần khàn khàn, nhưng mỗi một câu nói đều mang theo dáng vẻ hoàn toàn phục tùng. Tần Cối nghe thôi đã thấy vui vẻ."Tốt lắm."Hà Lập tự giác cởi bỏ lớp khố che thân dưới, nhưng không cởi bộ trường bào xanh sẫm trên người. Tần Cối thích ngắm nhìn nửa thân dưới của hắn lộn xộn rối bời, nửa thân trên lại mang dáng vẻ chỉnh tề ngay ngắn. Hai người trong lòng đều biết rõ nhưng hề không nói ra.Vật ở thân dưới vẫn chưa dựng thẳng hoàn toàn, trước khi tới đây hậu huyệt đã được chuẩn bị kỹ càng. Những chuyện như bôi trơn và khuếch trương cũng không thể làm phiền đến Tể tướng được. Hà Lập dang rộng hai đùi trước mặt Tần Cối, bày ra bộ dạng mặc cho người ta chiếm đoạt."Hầy, kỹ nữ trong thanh lâu còn biết giữ liêm sỉ hơn Hà tổng quản đây." Tần Cối không nặng không nhẹ đánh một cái vào nơi tư mật của Hà Lập. Hà Lập khẽ run lên sau động tác của Tần Cối, dương vật đằng trước cũng run rẩy theo."Đó cũng là... Nhờ Tể tướng chăm sóc dạy dỗ tốt.""Lời hay ý đẹp." Tần Cối tát một cái vào bên mặt Hà Lập. Đôi má vốn ửng hồng lại càng đỏ thêm, đôi mắt kia dường như còn quyến rũ gợi tình hơn."Đến đây, ngươi dạy cho bản tướng xem những thứ này dùng thế nào?""Hạ quan không dám, Tể tướng muốn dùng thế nào, thì cứ dùng như thế."Thế thì tốt rồi.Tần Cối chẳng còn thấy buồn ngủ nữa, dùng sợi xích vàng quấn từng vòng xung quanh dương vật Hà Lập, cuối cùng siết thật chặt cài thành một chiếc khuyên."Vậy còn bên trong chiếc bình nhỏ này chứa...?""Hạ quan đã cho người thử qua, uống thuốc này... Mỗi một tấc da thịt trên người đều trở nên nhạy cảm gấp trăm lần, chỉ cần chạm vào một chút thôi..." Lúc này nếu không cho phép phóng thích, liên tục cao trào, người dùng thuốc sẽ đau khổ tột cùng, làm ra điều gì cũng là thật lòng thật dạ.Vậy là ngươi đến để tỏ rõ lòng trung thành đúng không? Thế thì bản tướng sẽ tác thành cho ngươi.Cả hai đều hiểu mà không cần nói gì thêm. Hà Lập nuốt xuống viên thuốc, đôi chân câu lấy eo của Tần Cối, chờ đợi dược liệu phát tác. Tần Cối vùi đầu vào bên cổ hắn, liếm loạn mạch máu thấp thoáng ẩn hiện và yết hầu nhô ra, sau đó lại đến đôi môi hơi khô khốc của hắn.Tần Cối đưa tay vào trong trường bào của Hà Lập, nắn bóp vòng eo mảnh mai nhưng luôn dựng thẳng đứng. Cùng lúc đó, đầu lưỡi trong khoang miệng liếm đến phía hàm trên, người dưới thân run rẩy lên một hồi. Chờ thêm một lúc nữa thôi nhất định sẽ còn run mãnh liệt hơn."Đại nhân..." Âm thanh của Hà Lập đã thay đổi ngữ điệu. Ngày thường hắn luôn giữ dáng vẻ nắm quyền lực trong tay, ở trước mặt người khác luôn mở đôi mắt sắc lạnh tựa như hồ ly một cách lười biếng. Khi giúp Tần Cối tiêu diệt phe đối lập thì hắn lại không từ một thủ đoạn nào, cầm theo quạt giấy Tần Cối tặng, khuôn mặt treo một nụ cười. Vậy mà giờ đây hắn yếu đuối khuất phục dưới người Tần Cối, tỉnh táo và lý trí đều hóa thành hư không, mặc cho Tể tướng chiếm hữu và xâm phạm.Người nằm trong lòng dần dần nóng lên. Hà Lập đã nói dối, hắn không chỉ nhìn người khác dùng thuốc, bản thân cũng thử rồi. Thế nhưng khi ấy hắn không trói buộc hạ thân bằng sợi xích, ngoại trừ hắn thì trong phòng cũng không còn ai khác. Vốn là bộ trường bào dễ chịu thoải mái, giờ đây lại thành lớp vải ngứa ngáy như muốn róc da người ta. Đầu tiên là hai điểm trước ngực trở nên mẫn cảm khác thường, kế đó hậu huyệt cũng đang chủ động tiết ra dịch thể.Bộ đồ ngủ của Tể tướng vẫn chưa được cởi bỏ. Sau khi hôn xong đôi môi đã ửng hồng của Hà Lập, gã cầm lấy một đầu ngọc thế, nhét cả cây vào hậu đình đang không ngừng phân bổ mật dịch.Ấn một cái dài ra, ấn cái nữa lại thu về."Ưm..."Sau khi nuốt trọn cả cây ngọc thế vừa lạnh buốt vừa thô to, bộ phận vốn đã mẫn cảm trên cơ thể lại càng nhạy cảm mong manh hơn. Trong nháy mắt, đôi chân đang vắt ngang trên hông Tần Cối lập tức co quắp lại. Hà Lập ngẩng đầu thở gấp từng tiếng nặng nề.Trước nay Tần Cối chưa từng thương hoa tiếc ngọc. Gã chưa đợi Hà Lập hoàn hồn đã ấn mở một cơ quan khác trên chuôi ngọc thế. Ban nãy khi nhét thứ này vào trong miệng Hà Lập, Tần Cối vẫn chưa kịp nhìn rõ, không ngờ rằng phần nhô ra này lại dài đến vậy. Ngọc thế đâm thẳng vào khiến bụng dưới của Hà Lập tạo thành một độ cong tuyệt đẹp. Ấn một lần nữa lại quay về, ấn thêm lần nữa lại thúc vào vị trí sâu nhất trong cơ thể.Đau đớn nhận về còn nhiều hơn so với khoái cảm. Tay Hà Lập không tự chủ được mò mẫm xuống vùng bụng dưới đang cong lên, lại bị Tần Cối dùng tay gỡ ra. Chắc hẳn dược liệu đã phát huy công dụng rồi. Hai vành mắt Hà Lập ửng hồng, vẻ mặt mơ màng như mất hồn, vậy mà đôi tay vẫn tự giác đặt ở phía trên đỉnh đầu. Hạ thể của hắn đã dựng thẳng hoàn toàn, nhưng lại bị sợi xích vàng trói buộc gắt gao. Nó cũng giống như tình trạng trước mắt của Hà Lập vậy, mặc cho người ta chiếm đoạt, mỏng manh yếu đuối đến mức không thể tả thành lời.Đôi tay Tần Cối vuốt ve bắp đùi trắng nõn của hắn. Đôi chân đó rất ít khi được thấy ánh mặt trời, trắng đến mức giống như những kẻ ngoại lai. Chỉ mới sờ qua bắp đùi, Tần Cối đã nhìn thấy miệng huyệt kẹp lấy ngọc thế hết lần này đến lần khác.Hà Lập bắt đầu mơ hồ mê man. Tần Cối còn chưa bóp bắp đùi và cánh mông của hắn, Hà Lập đã nũng nịu ngại ngùng, rên rỉ nói Tể tướng nhẹ một chút. Dáng vẻ này không thể giả vờ giả vịt được."Ta vẫn chưa chạm vào ngươi mà, đồ lẳng lơ."Tần Cối phát hiện ra chuyện này còn thú vị hơn gã tưởng, không ngờ Hà Lập lại dùng trò lừa bịp này với gã, tên này được lắm. Tần Cối nâng đôi chân Hà Lập lên cao, mắt cá chân đặt trên vai gã. Hà Lập chỉ có thể treo hai cánh mông giữa không trung, nơi ngọc thế đang giao triền cùng hậu đình không ngừng tuôn ra dâm dịch. Tần Cối hung hăng đánh vào cặp mông Hà Lập, dấu tay đỏ chói lập tức hằn lên da thịt. Cùng lúc đó, âm thanh rên rỉ pha lẫn tiếng khóc nức nở vang lên, Tần Cối nghe được cũng thấy ngứa ngáy trong lòng.Gã dứt khoát đánh liên tục năm sáu cái liền vào cặp mông, bắp đùi và cả vùng eo Hà Lập. Tần Cối xé bỏ bộ y phục trước ngực Hà Lập, hai hạt thù du đỏ thẳng đứng giống hệt như bộ ngực đàn bà trong thời kỳ cho con bú. Tần Cối chẳng thèm nghĩ ngợi gì thêm, lập tức phủ phục xuống ngấu nghiến lấy chúng."A... Đại nhân... Tể tướng đại nhân... Ư ưm... Đại nhân..."Dẫu rằng đã từng bị Tể tướng xâm phạm qua vô số lần, nhưng hôm nay hắn vừa uống thuốc nên khó mà chịu đựng được khoái cảm và cơn đau dữ dội này.Người đã đem đến cho Hà Lập toàn bộ quyền lực, giàu sang và vinh hoa phú quý, cũng có thể dễ dàng lấy lại hết tất thảy những thứ này. Kể cả tính mạng của Hà Lập cũng không ngoại lệ. Hà Lập hiểu rõ điều này, Tần Cối cũng biết Hà Lập hiểu rõ điều này. Tể tướng thích người thông minh.Một bên gặm nhấm bộ ngực không ngừng phập phồng của Hà Lập, một tay lại nắm lấy ngọc thế ấn rồi mở cơ quan đâm rút. Dương vật phía trước bị quấn chặt bởi sợi xích vàng căn bản không có cách nào phát tiết. Kích thích trên người Hà Lập sớm đã vượt qua phạm vi hắn có thể tiếp nhận được, dòng lệ đẹp tựa ngọc trai lăn qua khuôn mặt rơi xuống gối, trên người liên tục truyền đến từng đợt tê dại."Đại nhân... Không ổn rồi... Cầu xin người..."Không phải ngươi đến để quyến rũ bản tướng à, tại sao bây giờ lại không ổn rồi? Làm sao có thể thế được. Nếu còn đồ chơi nào chưa thử qua trên người ngươi thì hôm nay vẫn chưa ổn đâu."Ngươi chịu được, yên tâm."Tần Cối nắm lấy eo Hà Lập, lật ngược người hắn lại. Hà Lập hoàn toàn không quỳ vững được nữa, chỉ có thể dựa vào đôi tay Tể tướng đang ôm lấy eo để giữ vững cơ thể. Trên tấm lưng trắng nõn nuột nà có một vết đao nhàn nhạt đã lành từ lâu. Ba năm trước có kẻ đến ám sát, Hà Lập từng đỡ thay Tể tướng một đao.Tần Cối khẽ hôn lên hõm vai tỏ vẻ muốn trấn an Hà Lập, nhưng đôi tay lại nắn bóp bên bắp đùi hắn, cảm nhận cơ thể mảnh mai ấy đang không ngừng run rẩy trong lòng mình. Phía dưới của Tần Cối bắt đầu cứng lại. Mỗi lần dùng xong đồ chơi, gã đều không nhịn được dục vọng cuồn cuộn tự mình ra trận. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Gã rút cây ngọc thế từ trong thân thể Hà Lập ra, hoa văn chạm khắc trên thân vật này đảo qua vách tràng, kích thích khiến cho Hà Lập lại bắt đầu rên khẽ. Tần Cối tách mở lỗ nhỏ vẫn chưa kịp khép lại, dịch thể chảy ra ngoài còn hiện lên tia máu. Gã không hề kiêng dè đâm thẳng hạ thân đã sưng tấy vào trong."A --"Ngọc thế ban nãy vô cùng lạnh lẽo, mà dương vật của Tể tướng lại nóng hổi. Một tay Tần Cối giữ chắc lấy vòng eo của hắn, tay còn lại đưa về phía trước nắm lấy bàn tay đang lôi kéo ga giường của Hà Lập, ngón tay cài vào giữa những kẽ tay hắn.Cả hai người đều không hề nghĩ đến, giữa những kẽ tay lại trở nên vô cùng nhạy cảm dưới công dụng của thuốc. Hậu đình của Hà Lập nhanh chóng co lại, suýt nữa thì khiến cho Tể tướng bắn thẳng vào bên trong."Đại nhân... Đại nhân... Đừng mà..."Ngươi nói đừng chạm vào, ta càng muốn chạm vào. Tần Cối cố tình ma sát với cạnh bên của những ngón tay Hà Lập hết lần này đến lần khác, bên trong hắn co rút càng kịch liệt hơn. Lời nói phát ra từ miệng đã vỡ vụn hoàn toàn, chẳng qua cũng chỉ đang cầu xin tha thứ vô nghĩa mà thôi.Bởi vì không thể bắn ra, Hà Lập khó chịu đến mức chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần. Mặc dù trước đây đã từng trải qua nhiều lần tương tự, ngậm quả chuông bịt miệng rồi thao hắn đến mức cao trào liên miên mà không cho phát tiết. Nhưng hôm nay Hà Lập đã uống thuốc, thống khổ nhận về tăng thêm gấp bội.Hà Lập muốn cầu xin Tể tướng tháo ra, chỉ có điều tất cả những lời nói của hắn đều trở thành tiếng rên rỉ nỉ non và thứ âm thanh phóng đãng.Tể tướng quyết đoán sát phạt, thúc thẳng vào mật huyệt của hắn, mỗi lần va chạm đều vang lên tiếng nước dâm mỹ. Tần Cối vừa nhìn thấy vòng eo thon của Hà Lập đã không nhịn được đưa tay đến nắn bóp rồi lại vuốt ve, nước mắt và nước bọt rơi xuống thấm ướt đẫm một mảng ga giường lớn.Thạch anh treo trên dương vật va chạm vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo, phần đỉnh đầu cọ xát vào ga giường chảy xuống vệt nước nhàn nhạt. Trước mắt Hà Lập khi sáng khi tối, không biết đang ở địa ngục hay thiên đường.Hắn lại bị Tần Cối lật người ngửa ra, hai chân đặt bên hông Tể tướng run rẩy không ngừng, đôi mắt đã khóc đến mức đỏ ửng rồi, tiếng rên rỉ biến thành âm thanh nức nở khe khẽ, lời cầu xin tha thứ cũng chẳng nói ra được.Nhìn vào đôi mắt ý loạn tình mê của Hà Lập, Tần Cối lại cảm thấy trái tim mình ngứa ngáy giống như bị mèo nhỏ cào cấu vậy. Gã không tự chủ được tháo bỏ sợi xích quấn trên hạ thể, ôm lấy tấm lưng Hà Lập tiếp tục thảo phạt.Cuối cùng Tần Cối vẫn không kiên trì được nữa. Gã đè bả vai Hà Lập xuống rồi cắm dương vật vào nơi sâu nhất, bắn thứ tinh dịch đậm đặc vào bên trong hậu huyệt ấm nóng đói khát kia. Tay gã vừa chạm vào hạ thân của đối phương, nơi đó đã phun ra dịch thể nhớp nháp vương đầy tay gã.Tần Cối ôm lấy Hà Lập, người trong lòng đang thất thần vì đợt cao trào vừa qua đi. Dược liệu vẫn chưa tan biến hoàn toàn, thần hồn của hắn cũng chưa quay về được.Qua một hồi lâu, Hà Lập mới chậm rãi hồi tỉnh. Khe hở giữa hai đùi vẫn còn tuôn ra tinh dịch, phía dưới vừa ẩm ướt vừa nhầy nhụa."Trong phủ Tể tướng này, chỉ có ngươi to gan nhất." Tần Cối luồn tay vào vuốt ve mái tóc bù xù của Hà Lập. Hà Lập ngoan ngoãn cuộn tròn bên người Tể tướng, hưởng thụ vuốt ve an ủi sau khi làm tình.Dù sao cả hai bọn họ đều không yêu đối phương. Hà Lập lấy lòng Tần Cối, cũng giống như Tần Cối lấy lòng Cao Tông vậy. Nghĩ đến tâm tư, theo đó mà làm. Tám chữ đơn giản này, hiểu rõ thì thuận buồm xuôi gió. Không hiểu rõ, dù có lập chiến công hiển hách đến đâu, cuối cùng cũng trở thành kẻ phản nghịch không có đường lui."Hạ quan chỉ là... Mong đại nhân được chơi vui vẻ. Ngày mai, hạ quan sẽ đem lễ vật của các vị đại nhân đến --""Những kẻ này đem đến lắm thứ vô dụng như thế, vừa mong muốn bản tướng dìu dắt, vừa mắng chửi ta trong lòng. Thật nực cười." Tần Cối cắt ngang lời của Hà Lập, bưng lên một chén nước ấm từ trên đầu giường, uống một hơi cạn sạch."Trên triều đình này... Tự xưng là trung thần, cũng giống như lập đền thờ trinh tiết trước cửa nhà kỹ nữ." Sắc mặt vẫn ửng hồng như cũ để lộ ra một nụ cười yếu ớt nhưng lại vô cùng xinh đẹp. Hà Lập nhẹ giọng nói ra những lời này, khiến cho Tần Cối bật cười, suýt chút nữa thì ho khan. "Đại nhân cần gì phải ganh đua với bọn họ, chỉ chuốc mệt mỏi vào thân người mà thôi."(Đền thờ trinh tiết: Trinh tiết dùng để chỉ những người phụ nữ có quan niệm đạo đức trong sáng và thanh cao. Theo nghĩa đen, "đền thờ trinh tiết" thường xuất hiện ở thời cổ đại, dùng để tôn vinh những người phụ nữ chết vì chồng hoặc không tái hôn trong nhiều năm, hoặc tuẫn táng theo chồng. Đền thờ được xây nên để lưu truyền lại những câu chuyện đặc biệt của họ.)Hà Lập chống nửa thân trên ngồi dậy, tựa vào bên người Tần Cối. Trường bào hoàn toàn phanh ra, trên da thịt trần rụi hiện lên từng vết răng cắn và vệt ấn hồng do bị nắn bóp. Nếu hai người đang ở độ tuổi hai mươi sung mãn, e rằng vẫn có thể làm thêm mấy hiệp nữa.Tự xưng là người trung lương hoặc liêm khiết, nói ra lời bịa đặt một cách đường đường chính chính, chẳng qua cũng chỉ muốn thế cục trên triều đình xáo trộn thêm lần nữa. Thay đổi địa vị của bản thân, giành được lòng tin của Thánh thượng, điều mưu cầu cũng chỉ là một chữ "Lợi". Nói trắng ra, chủ hòa hay chủ chiến đều không thành vấn đề. Thế nhưng, bởi vì Hoàng thượng có lòng cầu hòa, hy vọng yên phận một vùng. Bản thân thuận theo ý muốn của Hoàng thượng, vì vậy mới có thể ngồi vào vị trí dưới một người trên vạn người.Vả lại, làm gì có quan văn nào mong muốn chiến tranh liên miên, ngay cả bách tính cũng không bằng lòng. Võ tướng kháng Kim, không phải cũng đang mưu cầu công danh, để lại tiếng thơm muôn đời sao. Có người vì danh, có người vì lợi, mấy ngàn năm qua không phải cứ thế trôi qua sao.Thế nhưng cũng có vài kẻ ngu xuẩn không đoán ra được thánh ý. Bị giáng chức bị chém đầu, cũng là lẽ đương nhiên."Ta ganh đua với bọn chúng? Nực cười. -- Đúng rồi, bản tướng cũng tặng ngươi một món đồ." Tần Cối lấy ra một con dao từ dưới gối, phía trên có hai viên mã não màu đỏ và màu lam, lưỡi dao tỏa ra tia sắc bén lạnh lẽo dưới ánh nến. "Hôm nay là sinh nhật của đại nhân, đại nhân lại tặng hạ quan lễ vật, nhận mà thấy hổ thẹn."Tuy rằng miệng nói ra lời như vậy, tay Hà Lập đã cầm ngay lấy phần chuôi của con dao kia rồi, say sưa ngắm nhìn hai viên mã não trên cán dao."Tặng ngươi thì ngươi cứ nhận đi." Tần Cối lại đoạt lấy con dao từ trong tay Hà Lập, đặt mũi dao ngay trước ngực hắn. Vẻ mặt Hà Lập không hiện lên tia sợ hãi nào, hắn chỉ tò mò ngắm nghía con dao này, lại nhìn về phía Tần Cối rồi chớp mắt đầy vô tội."Màu đỏ hoặc màu lam, ấn vào một viên thì lưỡi dao sẽ rụt lại, ấn vào cái còn lại thì không. Ngươi muốn ấn vào màu nào?"Hà Lập không chần chừ chút nào, nói bản thân muốn ấn vào màu lam. Màu sắc này hắn chỉ chọn tùy ý mà thôi, chẳng có suy tính gì hết."Được."Tần Cối ấn vào viên mã não màu lam, tay cầm cán dao, đâm thẳng vào ngực Hà Lập -- Lưỡi dao quả nhiên đã thu vào."Vì vậy ta mới nói, trong phủ của bản tướng chỉ có Hà tổng quản to gan nhất." Tần Cối vừa cười vừa trả lại con dao cho Hà Lập, nắm lấy tay hắn, "Ngươi không sợ chọn sai sao?""Không sợ.""Tại sao?""Khiến cả giường dính đầy máu, không tiện xử lý."Tần Cối nghe được câu trả lời thì lại cười. Hà Lập luôn biết cách pha trò chọc gã vui vẻ. Trên giường cũng vậy, khi xử lý công vụ cho gã cũng vậy."Cùng lúc ấn xuống mới có thể khóa chặt lưỡi dao. Ngươi thích làm ảo thuật nên tặng ngươi đấy.""Đa tạ đại nhân."Chung quy lại, những người tiếp cận bản tướng đều có mưu đồ, nhưng không quan trọng. Thiên hạ náo nhiệt, đều vì lợi ích mà đến. Ngươi cũng như vậy, nhưng bản tướng thích ngươi.━━━━━━━━━━━━━━━TOÀN VĂN HOÀNĐoản văn về cp Cối Lập đến đây là hết nha mọi người. Hẹn gặp lại các bạn vào một ngày không xa, nếu mình tìm được thêm đoản văn ngon nghẻ về hai vị đại nhân. :v
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz