[Đam mỹ] BỊ TƯỚNG QUÂN VÔ SỈ YÊU TỪ CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN
CHƯƠNG 26: MÙI HƯƠNG (*)
Trời còn chưa tối, Tô Thầm không biết Tiết Phùng Châu vào đây bằng cách nào. Hắn nghênh ngang đi bằng cửa trước sao? Nội viện không có ai canh gác à? Hay là hắn trèo tường? Đang là ban ngày ban mặt, chắc Tiết Phùng Châu không đến nỗi làm chuyện này mà không sợ bị người ta nhạo báng chứ."Tiểu công tử."Tiết Phùng Châu dịu dàng cắn lên môi Tô Thầm: "Sao thất thần vậy?"Hành động này khiến Tô Thầm lập tức hoàn hồn, y nhìn Tiết Phùng Châu, lông mi khẽ run."Ta chưa đủ làm tiểu công tử vui vẻ ư?" - Tiết Phùng Châu chống tay ở hai bên đầu Tô Thầm, ánh mắt sâu kín: "Tiểu công tử không hài lòng với nụ hôn của ta sao?"Không biết từ lúc nào cơ thể của Tiết Phùng Châu đã đè trên người y, tư thế này quá mức ái muội, Tô Thầm nghiêng mặt tránh né, giọng nói có chút khàn khàn: "Ngươi biết thì tốt, mau tránh ra đi.""Nếu vậy ta sẽ cố gắng làm tiểu công tử thoải mái hơn." - Tiết Phùng Châu vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt y: "Tiểu công tử còn yêu cầu gì nữa không?""......" - Tô Thầm có chút căng thẳng: "Không muốn gì nữa, chuyện.....chuyện này...""Ta rất thích bức họa của tiểu công tử." - Tiết Phùng Châu cúi xuống, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua phần cổ trắng như tuyết của Tô Thầm, rồi di chuyển xuống xương quai xanh, giọng hắn trầm thấp: "Sao tiểu công tử lại hợp ý ta đến như vậy?"Tô Thầm không được tự nhiên mà lảng tránh Tiết Phùng Châu: "Ngươi thích là được....Ngươi đứng lên trước đã.""Ta không đứng dậy được. Sao tiểu công tử không hỏi ta có cảm nhận gì về bức tranh?" - Đôi môi nóng bỏng của Tiết Phùng Châu dán lên tai Tô Thầm.Tô Thầm nắm lấy áo của hắn, chui vào trong lồng ngực của Tiết Phùng Châu: "Vậy ngươi...có cảm nhận gì?""Cảm nhận được tình cảm của tiểu công tử nha." - Tiết Phùng Châu khẽ cười: "Cát vàng biên cảnh, quất ngựa truy phong...nhưng mà trên ngựa của ta lại thiếu mất tiểu công tử."Tô Thầm nhắm chặt mắt, cố gắng kìm nén hơi thở gấp gáp: "Không...không phải, Tiết Phùng Châu.""Ta đây."Tiết Phùng Châu vừa đáp vừa hôn nhẹ lên môi y, hắn nắm lấy bàn tay đang đẩy vai mình rồi đưa lên môi, ngửi mùi hương từ bàn tay ấy: "Thơm quá, tiểu công tử vừa tắm à?"Lại nữa rồi......yết hầu Tô Thầm giật giật, mấp máy môi: "Vừa tắm, ngươi đừng, đừng dựa gần ta như vậy."Tiết Phùng Châu phì cười, hơi thở của hắn như phả vào màng nhĩ khiến y cảm thấy nhột, đầu ngón tay cũng có chút run run."Tiểu công tử chịu không nổi à?""Câm miệng!" - Tô Thầm có chút bực: "Ngươi tránh ra.""Ta không nói nữa." - Nhìn thấu dáng vẻ bên ngoài xù lông bên trong yếu mềm của thiếu niên, Tiết Phùng Châu cố nhịn cười: "Nếu tiểu công tử cần hỗ trợ thì cứ nói, Tiết mỗ ta sẽ không chối từ.""Ta không cần." - Tô Thầm cắn môi: "Nhưng cái đó của Tiết tướng quân có vẻ 'nhiệt tình' nhỉ." "Ừm."Tô Thầm thấy hắn đáp như vậy thì nghẹn lời: "Ngươi đúng là......vô liêm sỉ.""Tiểu công tử nói gì cũng đúng." - Tiết Phùng Châu cọ chiếc mũi cao thẳng trên khuôn mặt của Tô Thầm: "Ai bảo ta thích tiểu công tử như vậy, thích đến nỗi chỉ cần ở cạnh tiểu công tử thì cơ thể liền nóng lên."Tai Tô Thầm đỏ bừng, giọng nói nghẹn thành giọng mũi: "Bệnh thần kinh, đừng khiến ta nghe giống như thuốc phiện!""Tiểu công tử chạm vào ta đi." - Tiết Phùng Châu nắm lấy tay Tô Thầm, có chút cưỡng ép y sờ ngực hắn: "Ngươi cảm nhận được không, nơi này đang đập rất nhanh, vì ta được gần gũi với tiểu công tử đấy."Tô Thầm hoảng loạn rút tay lại, mắt không dám nhìn Tiết Phùng Châu: "Không.....không phải, không có.""Tiểu công tử sợ cái gì?" - Tiết Phùng Châu cười: "Ta đâu có ăn thịt ngươi." Tô Thầm bĩu môi, trừng mắt nhìn Tiết Phùng Châu. Tiết Phùng Châu bị ánh mắt oán trách kia làm cho kích động. Mặc dù biết Tô Thầm không có ý đó, nhưng Tiết Phùng Châu tự có cách lý giải của riêng mình."Tiểu công tử đối xử tốt với ta như vậy, ta muốn báo đáp ngươi." - Ngón tay Tiết Phùng Châu nghịch đuôi tóc của y, rồi lại đưa lên mũi ngửi, yết hầu giật giật: "Ta không biết phải báo đáp thế nào, chi bằng lấy thân báo đáp......"Hành động của Tiết Phùng Châu khiến Tô Thầm không nói thành lời, trong lòng thầm mắng hắn biến thái, sau đó nói: "Ta chỉ tặng ngươi một món quà mà thôi, không đến mức phải lấy thân báo đáp.""Ta muốn báo đáp thật mà. Nhưng ta không có gì cả, chỉ có cơ thể này là không tồi." - Tiết Phùng Châu vừa nói vừa cầm lấy tay y sờ vào cơ thể mình, rồi nhìn chằm chằm gương mặt của Tô Thầm không chớp mắt: "Nếu tiểu công tử thích thì tốt quá."Tô Thầm có thể cảm nhận được cơ ngực săn chắc và cuồn cuộn xuyên qua lớp quần áo, ngón tay y run rẩy: "Không......Ai cần ngươi lấy thân báo đáp, ngươi như vậy......ngang ngược, vô lý. Ngươi, ngươi bắt nạt ta.""Ta bắt nạt ngươi khi nào?" - Tiết Phùng Châu lại cười: "Ta chỉ muốn giúp tiểu công tử cảm thấy thoải mái.""......" - Tô Thầm cắn môi: "Rõ ràng là ngươi......""Tiểu công tử vui vẻ thì ta cũng vui vẻ."Tiết Phùng Châu cởi áo khoe ra cơ ngực cuồn cuộn của mình, Tô Thầm bị dáng vẻ của hắn đập thẳng vào mắt mà không hề phòng bị, y hoảng loạn nhìn đi chỗ khác: "Ngươi, ngươi kéo quần áo lại.""Che làm gì? Tiểu công tử tranh thủ ngắm thêm đi, thời gian tới sẽ không thể gặp ta nữa đâu." - Tiết Phùng Châu thở dài.Nghe vậy, Tô Thầm bối rối nhìn về phía Tiết Phùng Châu: "Cái gì?""Ngày mai ta phải rời kinh, ta sẽ không thể gặp tiểu công tử trong một thời gian." - Tiết Phùng Châu hôn nhẹ lên ngón tay Tô Thầm, sau đó nắm chặt lại: "Cho nên tiểu công tử......cho ta hôn thêm lần nữa nhé.""Rời kinh?" - Tô Thầm chỉ chú ý đến hai chữ này: "Ngươi định đi đâu?""Thổ phỉ lộng hành ở Giang Bắc, bệ hạ phái ta đi diệt trừ thổ phỉ." - Ngón tay Tiết Phùng Châu xoa lên đôi môi của Tô Thầm: "Ước chừng khi mùa hạ đến ta mới quay về, ta sẽ rất nhớ tiểu công tử.""Diệt phỉ......"Tô Thầm lẩm bẩm, còn chưa nói hết thì ngón tay của Tiết Phùng Châu đã nhân cơ hội tiến vào miệng y, đầu lưỡi có thể cảm nhận vết chai sần trên ngón tay hắn. Tô Thầm muốn nuốt nước bọt còn khó, bàn chi đến việc nói chuyện.Y vô thức liếm ngón tay hắn, sau đó liền nghe thấy tiếng thở dồn dập của Tiết Phùng Châu, y hoảng loạn cố đẩy ngón tay Tiết Phùng Châu ra.Hắn dùng hai ngón tay thô ráp kẹp lấy đầu lưỡi mềm dẻo trơn trượt của y, đôi mắt sâu thẳm như tối đen lại, giọng nói khàn khàn chen vào tiếng nức nở của Tô Thầm: "Triều Triều."Tô Thầm duỗi chân đá hắn, nước mắt dần trào ra."Ta sẽ nhớ Triều Triều lắm, phải làm sao đây?"Ngón tay ướt át trượt ra khỏi môi và di chuyển xuống dưới, từ xương quai xanh rồi đến ngực, sau đó dừng lại ở eo. Quần áo mềm mại trượt xuống, để lộ làn da nhợt nhạt hơi ửng hồng, phải nói là cực kỳ xinh đẹp.Tiết Phùng Châu giữ lấy tay Tô Thầm, đầu lưỡi luồn lách giữa những ngón tay, liếm sạch sẽ không sót kẽ hở nào."Ưm, Tiết, Tiết Phùng Châu......" - Tô Thầm ngửa đầu thở hổn hển, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, dường như ngay cả tâm trí cũng bay bổng đi đâu mất, y chỉ cảm thấy cơ thể thật khó chịu.Nhưng không phải khó chịu theo kiểu đau đớn.Nước mắt không tự chủ mà lăn xuống, Tô Thầm nắm chặt lấy quần áo của Tiết Phùng Châu, muốn khép hai chân lại."Lần trước đi mua thoại bản cho tiểu công tử, ta tìm được không ít sách hay ho." - Giọng nói của Tiết Phùng Châu phiêu phiêu, không biết Tô Thầm có nghe thấy hay không. Đôi mắt y đang nhìn Tiết Phùng Châu, nhưng lại mờ mịt giống như không nhìn thấy."Ta đã nghiên cứu vài thứ trong đó, có thể giúp tiểu công tử cảm thấy thoải mái. Tiểu công tử cứ giao cho ta hầu hạ ngươi là được."Gì cơ...thứ gì...."Tiết......"Y còn chưa kịp thốt ra tên hắn thì một ngón tay đã ấn vào.Khung cảnh trước mắt trở nên mơ hồ, khóe mắt y đỏ hoe, hàm răng run rẩy, khi gọi tên Tiết Phùng Châu giọng nói đã trở nên nức nở và mềm mại."Tiểu công tử, để ta hầu hạ ngươi."Hầu hạ......cái gì?Tóc đen xõa ra rũ rượi, ánh nắng bên ngoài đã dần chuyển sang ánh chiều tà, bờ vai lộ bên ngoài quần áo bị cắn đến mức lưu lại những dấu răng dày đặc. Đôi mắt như lang như sói của Tiết Phùng Châu hoàn toàn ngập trong dục vọng.Đầu lưỡi liếm từ xương quai xanh đi xuống, hắn có thể nghe thấy tiếng nức nở mà tiểu công tử cố gắng kìm nén, giống như là đang khóc."Cốc cốc cốc ——"Ba tiếng gõ không nhanh không chậm vang lên, nháy mắt kéo Tô Thầm bừng tỉnh khỏi tình loạn ý mê.Tùy Ý ở bên ngoài nói: "Công tử, Thẩm đại nhân tới."Tô Thầm mở miệng, nhưng chỉ có thể thở hổn hển mà không nói được lời nào, đôi mắt ướt nhòe bất lực nhìn Tiết Phùng Châu.Nghe thấy ba chữ Thẩm đại nhân, ánh mắt Tiết Phùng Châu trầm xuống, hắn khẽ thì thầm vào tai Tô Thầm: "Tiểu công tử sợ bị họ Thẩm kia phát hiện à?"Tô Thầm gật đầu rồi lại lắc đầu. Y không sợ bị Thẩm Hoàn Chi phát hiện, y chỉ không muốn mình và Tiết Phùng Châu bị người ngoài phát hiện trong tình trạng này, đến lúc đó có muốn giải thích cũng không được.Tiết Phùng Châu đột nhiên giữ chặt hai chân Tô Thầm, cả người chui vào giữa, sau đó dùng chăn đắp lên.Tô Thầm che miệng, chặn lại tiếng thở dốc, tay còn lại không chịu nổi mà nắm chặt tóc của Tiết Phùng Châu, cả người căng thẳng nhưng vẫn phải chú ý xem người bên ngoài đi chưa.Tùy Ý không nghe thấy tiếng đáp lại thì quay người, nói với Thẩm Hoàn Chi: "Mấy ngày nay công tử thường xuyên mệt mỏi, có lẽ bây giờ đã ngủ rồi. Chi bằng hôm khác Thẩm đại nhân lại đến?""Là ta hấp tấp." - Ánh mắt Thẩm Hoàn Chi vẫn dừng trên cánh cửa đóng chặt: "Vậy ngày mai ta lại đến.""Vâng."Thẩm Hoàn Chi xoay người, sắc mặt có chút ảm đạm. Hắn nghe thấy trong phòng có âm thanh, Tô Thầm hẳn là chưa ngủ và có thể nghe thấy giọng Tùy Ý, nhưng tại sao y lại không muốn gặp hắn?Tô Thầm gần như rã rời khi bị ngậm vào, sự kích thích như vậy thực sự quá sức chịu đựng với y. Đây là lần thứ hai rồi, lần này y hoàn toàn tỉnh táo, có thể cảm nhận rõ ràng từng hành động của Tiết Phùng Châu.Tiết Phùng Châu lại giúp y.....lại giúp y làm chuyện đó.Khi Tiết Phùng Châu chui ra khỏi chăn, Tô Thầm vẫn còn ngơ ngác điều chỉnh tiếng thở dốc.Tiết Phùng Châu nâng cằm y, muốn hôn lên môi. Tô Thầm dùng cánh tay không còn sức lực ngăn Tiết Phùng Châu lại, giọng nói yếu ớt trầm đục: "Không được...ngươi nuốt cái đó, không được hôn ta."Đáy mắt Tiết Phùng Châu hiện lên ý cười: "Tiểu công tử ngọt như vậy, thứ của mình mà còn ngại ư?"Tô Thầm bất mãn liếc Tiết Phùng Châu, đôi mắt hoa đào của y đỏ hoe nơi khóe mắt trông vô cùng quyến rũ, hàng mi ướt đẫm cùng con ngươi màu hổ phách vẫn còn lấp lánh những giọt nước mắt vỡ vụn. Cái liếc mắt này đối với Tiết Phùng Châu chẳng khác gì đang quyến rũ hắn.Tiết Phùng Châu nắm lấy tay Tô Thầm, kéo xuống dưới: "Tiểu công tử, chạm vào ta." Khoảnh khắc chạm vào nó, tay Tô Thầm bỗng run lên, ngay lập tức muốn rụt lại.Tiết Phùng Châu hôn lên tai y, thì thầm: "Tiểu công tử cũng giúp ta được không?""Không......" - Khóe mắt Tô Thầm ngấn nước mắt: "Tiết Phùng Châu.""Tiểu công tử đừng sợ." - Giọng nói Tiết Phùng Châu khàn khàn: "Nếu không biết, ta sẽ dạy cho ngươi, nhé?"Không biết có phải bị Tiết Phùng Châu hôn đến mê muội, hay là do đầu óc y đã hoàn toàn trống rỗng, Tô Thầm ngước lên nhìn đôi mắt đen láy đang tràn ngập sự mong chờ. Y nhớ Tiết Phùng Châu nói mình sắp phải rời kinh, yết hầu khẽ giật giật, đôi tay run rẩy được Tiết Phùng Châu dẫn dắt nắm lấy phía dưới. Lòng bàn tay y nóng bỏng khiến hắn muốn tan chảy ra, giọng nói Tiết Phùng Châu văng vẳng bên tai y, liên tục gọi tiểu công tử.Lỗ tai Tô Thầm nóng bừng, y không dám nhìn Tiết Phùng Châu, hai cánh mũi thở phồng, tay sục lên sục xuống đến mỏi nhừ. Y hối thúc: "Ngươi......nhanh lên.""Tiểu công tử hôn ta." - Tiết Phùng Châu cọ cọ vào cổ Tô Thầm: "Hôn ta một cái đi."Tô Thầm tức giận cắn môi. Tên lưu manh này, đã bò lên giường y, giở trò với y chưa đủ sao, bây giờ còn muốn y chủ động hôn hắn, đừng hòng nghĩ đến."Tiểu công tử, ta không ra được." - Tiết Phùng Châu hôn lên khóe mắt Tô Thầm, gương mặt ấm ức: "Tiểu công tử hôn ta đi mà, lỡ không ra được thì phải làm sao? Sẽ hư mất.""Hư thì càng tốt." - Tô Thầm nghiến răng: "Cắt bỏ là được."Tiết Phùng Châu ủy khuất: "Tiểu công tử tàn nhẫn quá đi."Tô Thầm ngước lên nhìn khuôn mặt đen sạm của hắn, môi giật giật: "Cúi đầu xuống."Tiết Phùng Châu ngoan ngoãn cúi đầu.Tô Thầm chỉ định hôn qua loa trên khóe môi nam nhân, nhưng đối phương lại khẽ nghiêng đầu, chiếm trọn lấy bờ môi của Tô Thầm. Tô Thầm bỗng mở to mắt, mở miệng muốn nói gì đó, không ngờ đầu lưỡi của Tiết Phùng Châu lại nhân cơ hội xông vào, nhiệt tình khuấy đảo khiến cho đầu óc y trống rỗng.Tiết Phùng Châu buông tay Tô Thầm ra, ấn mạnh vào gáy Tô Thầm, ôm chặt lấy thiếu niên đã chủ động hôn mình.Tô Thầm rên rỉ hai tiếng rồi từ bỏ chống cự, y muốn buông tay nhưng khó khăn lắm mới rút lại được. Một lúc lâu sau, Tiết Phùng Châu mới buông tha y, giọng hắn thì thầm bên tai: "Triều Triều."Thứ màu trắng kia không chút kiêng dè bắn tung tóe lên lòng bàn tay và quần áo của y. Tô Thầm cứng đờ cả người, không biết nên đặt tay ở đâu. Tô Thầm ngẩn người suy nghĩ, sao y có thể dễ dàng phá vỡ giới hạn của mình như vậy? Thậm chí còn cảm thấy sướng, y toi đời thật rồi.Vốn đã suy nghĩ nếu gặp Tiết Phùng Châu thì sẽ vạch rõ ranh giới với hắn, không thể thân mật đụng chạm ái muội như vậy nữa, cũng không thể để Tiết Phùng Châu tiếp tục có tình cảm......Nhưng bây giờ thì sao, mọi thứ đều rối tung hết rồi.Sao y lại dễ dãi như vậy?Cái này phải gọi là gì? Huynh đệ tốt giúp đỡ lẫn nhau sao? Y từng nghe nói trong ký túc xá nam vẫn có thẳng nam giúp nhau tự xử, nhưng chuyện đó chắc chắn là giả. Có ai thẳng mà lại làm chuyện đó với người cùng giới chứ.Tiết Phùng Châu hết lần này đến lần khác hôn y, thậm chí còn dùng miệng giúp y xuất ra, nhưng y không hề cảm thấy ghê tởm......chẳng lẽ y thực sự cong ư?Không chỉ đơn giản là cong hay thẳng, Tô Thầm nghiêm túc suy nghĩ, nếu đổi lại là người khác mà không phải Tiết Phùng Châu, liệu y có "giúp đỡ" đối phương như vậy? Tô Thầm biết rõ câu trả lời chắc chắn là không.Y chỉ dễ dãi với một mình Tiết Phùng Châu.Tiết Phùng Châu giống như một con sói đói khát lâu ngày cuối cùng được ăn một chút thịt, tuy rằng chưa đủ nhưng hắn vẫn cảm thấy khá thỏa mãn. Tiết Phùng Châu ôm lấy Tô Thầm, chờ dịu đi cơn khoái cảm còn sót lại, đồng thời hôn lên mặt y như muốn liếm toàn bộ khuôn mặt."Tiểu công tử thật là lợi hại."Tô Thầm: "......", y cảm thấy không thể thẹn hơn, loại chuyện này......hắn còn dám khen y lợi hại, thật muốn đào lỗ chui xuống quá đi."Tiểu công tử." - Tiết Phùng Châu lại thủ thỉ bên tai Tô Thầm: "Ngươi cũng có chút động tâm với ta, đúng không?"Tô Thầm muốn đáp lại không có. Dù trong lòng luôn nghĩ cách từ chối, nhưng khi Tiết Phùng Châu nói ra thẳng thừng như vậy, không hiểu sao y lại cảm thấy ngượng, đặc biệt là trong tình huống này."Ta rất thích mùi hương trên người tiểu công tử." - Tiết Phùng Châu hít vào thật sâu: "Rất thích, vô cùng thích."Tô Thầm nhắm mắt lại, yếu ớt đẩy Tiết Phùng Châu ra: "Trong tủ có chăn đệm sạch."Tiết Phùng Châu buông tay Tô Thầm: "Ta sẽ thay đệm, tiểu công tử nghỉ ngơi đi."Tô Thầm thay một bộ đồ ngủ khác, dùng khăn lụa lau sạch ngón tay. Tuy nhiên, y vẫn cảm thấy mùi của Tiết Phùng Châu còn rất nồng, phải kêu hạ nhân chuẩn bị nước để tắm rửa.......Tô Thầm bỗng cảm thấy chột dạ, vừa nãy trước khi ngủ y đã tắm một lần, nếu lại tắm nữa liệu người khác có nghĩ y làm chuyện đen tối?Nhưng nếu không tắm thì cảm thấy khó chịu lắm. Tất cả đều tại Tiết Phùng Châu.Tiết Phùng Châu rời kinh có khi là chuyện tốt. Nếu hắn rời kinh, y sẽ có thời gian bĩnh tĩnh suy ngẫm lại, sau đó......có lẽ y sẽ trở lại bình thường. Suy nghĩ chạy trốn này mặc dù hơi quá đáng, nhưng hiện tại Tô Thầm không nghĩ nhiều như vậy.Trước khi xác định được nội tâm của mình, y không thể cứ tiếp tục vượt quá ranh giới như vầy được........Hầy, thật là ****** [Tác giả không ghi]Nghĩ đến đây, Tô Thầm nhìn sang nam nhân đang chăm chú dọn giường: "Ngày mai khi nào ngươi đi?""Buổi sáng, nhưng tiểu công tử không cần tiễn ta, cứ nghỉ ngơi cho khỏe là được." - Tiết Phùng Châu nói.Tô Thầm: "Ta đâu có định tiễn ngươi."Tiết Phùng Châu cười nói: "Phải, ta biết tiểu công tử sẽ không tiễn ta, là do ta tự mong chờ."Tô Thầm hừ nhẹ một tiếng."Tiểu công tử." - Tiết Phùng Châu lại hỏi: "Tối nay ta có thể ngủ lại đây không?""Cái gì?" - Tô Thầm đột nhiên cất cao giọng. Hạ nhân bên ngoài vội hỏi: "Công tử, có chuyện gì vậy ạ?""......Không có gì." - Tô Thầm vội vàng đáp, rồi nhìn Tiết Phùng Châu: "Không được.""Từ ngày mai ta không thể gặp được ngươi nữa." - Tiết Phùng Châu ảo não thở dài: "Nếu nhớ ngươi, ta biết phải làm sao đây?"Tô Thầm: "Đừng tưởng ngươi giả vờ đáng thương.....là ta sẽ đồng ý.""Ta chỉ muốn ở cạnh tiểu công tử nhiều hơn một chút trước khi đi thôi mà." - Tiết Phùng Châu nói: "Ta hứa sẽ không làm gì cả, sẽ không giống như vừa rồi......Cũng không để người khác phát hiện ra ta."Tô Thầm: "......", sao hắn càng nói càng nghe kỳ quái? Cứ như hai người họ thật sự yêu đương vụng trộm với nhau vậy."Ta sẽ ngoan mà." - Tiết Phùng Châu xị mặt xuống, giống như một con chó lớn ủ rũ: "Sáng mai ta phải đi rất sớm, tuyệt không sẽ đánh thức tiểu công tử."Tô Thầm: "......""Tiểu công tử, ta chỉ có một mong muốn nhỏ nhoi như vậy, ngươi có thể đồng ý không?"Tô Thầm không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn tay mình rồi cắn môi, "Ngươi......nghĩ cách lấy nước cho ta, ta muốn tắm rửa."Tiết Phùng Châu đã chỉnh xong chăn, nghe thấy y nói vậy thì hai mắt sáng rực.Đôi mắt hắn lóe lên ánh sáng xanh như mắt sói khiến trái tim Tô Thầm run lên, y vô thức co rúm lại trên ghế: "Ngươi nhìn ta làm gì?""Không có gì." - Tiết Phùng Châu nhìn đi chỗ khác như không có gì xảy ra: "Ta sẽ đi lấy nước, giúp tiểu công tử tắm rửa!""Ta không cần ngươi giúp!""Tiểu công tử vừa nãy đã hôn ta, thậm chí còn sờ ta." - Tiết Phùng Châu chống hai bên tay vịn ghế, cúi người về phía Tô Thầm, vẻ mặt đáng thương: "Còn chưa tới một nén nhang, tiểu công tử đã muốn bội tình bạc nghĩa rồi sao?"Tô Thầm: "Ngươi ——""Ta là đại khuê nam vẫn còn trong trắng đấy nhé." - Tiết Phùng Châu tỏ vẻ như bị ức hiếp: "Ngoại trừ tiểu công tử, chưa từng có ai chạm vào ta. Tiểu công tử hủy hoại sự trong sạch của ta liền muốn qua cầu rút ván sao?"Tô Thầm tức giận mà buột miệng thốt ra: "Chẳng lẽ ta từng bị người khác chạm qua chắc?""Ta đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm với tiểu công tử. Trên người tiểu công tử đã lưu lại mùi hương của ta rồi, ta nhất định không trốn tránh trách nhiệm." - Tiết Phong Châu nhanh chóng nói tiếp: "Cho nên tiểu công tử cũng phải chịu trách nhiệm với ta. Thể xác và tâm hồn của ta đều thuộc về ngươi, chỉ có mỗi mình ngươi mới có thể chạm vào ta."Tô Thầm: "......"Tô Thầm phồng mũi: "Ngươi, ngươi đúng là không biết xấu hổ.""Đa tạ tiểu công tử khen ngợi.""Ta không có khen ngươi.""Đa tạ tiểu công tử mắng ta."Tô Thầm: "......"Tiết Phùng Châu thật sự rất trơ trẽn, mặt dày như bức tường thành không thể nào công phá nỗi. Tô Thầm cảm thấy mình không thể nói chuyện tiếp với hắn.Tô Thầm trong lòng bỏ cuộc: "Nước tắm.""Tiểu công tử chờ ta một lát.""Đừng để người khác nhìn thấy ngươi." - Tô Thầm nhắc nhở hắn: "Nếu bị phát hiện, sau này ngươi không thể trèo tường vào phòng ta nữa đâu."Nói xong câu này, Tô Thầm ngẫm không thấy đúng lắm, y nhíu mày: "Ý của ta là.......""Ta hiểu rồi." - Tiết Phùng Châu mỉm cười: "Tiểu công tử chờ một lát, ta sẽ mau chóng quay lại."Tô Thầm: "......"Không phải, Tiết Phùng Châu rốt cuộc hiểu cái gì? Chính y còn không biết mình vừa mới nói gì nữa mà.Sau khi Tiết Phùng Châu lấy nước quay lại, Tô Thầm đã ngủ thiếp đi trên giường. Đối với thiếu niên chưa từng làm chuyện này, quả thực sẽ bị hao rất nhiều sức lực. Khuôn mặt vừa rồi hẵng còn tươi tắn như xuân, giờ đây đã trở lại vẻ nhợt nhạt thường ngày, hàng mi vẫn còn ươn ướt nước mắt.Tiết Phùng Châu nhẹ nhàng đặt chậu nước lên bàn bên cạnh, thấm ướt khăn lông rồi cẩn thận lau tay cho Tô Thầm, hắn làm rất nhẹ nhàng nên Tô Thầm không có tỉnh giấc.Tiết Phùng Châu nhìn những ngón tay trắng nõn gầy gò, cố gắng kiềm chế ham muốn ngậm chúng vào miệng. Hôm nay đã quá đủ rồi, không thể làm tiếp được. Cuối cùng, hắn chỉ khẽ chạm môi Tô Thầm.Tuy Tô Thầm không đồng ý cho hắn ngủ ở đây, nhưng y cũng không cự tuyệt.Tiết Phùng Châu lên giường một cách tự nhiên, sau đó ôm y vào lòng.Như thể cảm nhận được hơi thở và vòng tay quen thuộc, thiếu niên lặng lẽ chui vào lồng ngực hắn, không hề có chút giãy giụa.Tuy rất muốn hôn Tô Thầm lần nữa, nhưng vừa nãy hắn đã hứa với y, Tiết Phùng Châu rốt cuộc kìm nén những suy nghĩ đó lại.Tiểu công tử mệt mỏi rồi, vẫn nên để y nghỉ ngơi mới tốt.Tiết Phùng Châu ngắm nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn, yên tĩnh khi ngủ của Tô Thầm, tình yêu trong mắt ngập tràn như thể sắp trào ra.Khi còn ở chùa Bạch Mã, vị hòa thượng Không An kia đã nói với hắn một chuyện. Tô Thầm từ lúc sinh ra hồn phách đã rời rạc không ổn định, hơn nữa còn mắc bệnh tim. Người khác tin rằng y đến chùa Bạch Mã để dưỡng bệnh, nhưng thực chất là để củng cố hồn phách.Hồn phách rời rạc......Tiết Phùng Châu chợt nhớ đến lời đồn ở kiếp trước, rằng Tô gia từng có một đứa con chết yểu. Từ lần đầu tiên gặp Tô Thầm, Tiết Phùng Châu cũng thắc mắc tại sao đứa trẻ chết yểu ở kiếp trước vẫn còn sống, thì ra là có sự nhúng tay của chùa Bạch Mã.Thật may mắn......Tiết Phùng Châu hôn lên trán y, may mắn vì có chùa Bạch Mã can thiệp, may mắn vì y vẫn còn sống."Sư phụ đã nói cho ta biết." - Khi đó Không An nói: "Tiết tướng quân và An Nhiêu định sẵn có duyên, nên bọn ta mới không ngăn cản tướng quân tiếp cận An Nhiêu. Nhưng với tư cách là sư huynh, ta vẫn có nhiều điều trăn trở. Bất luận kết cục của hai người ra sao, ta đều hy vọng An Nhiêu có thể sống vui vẻ, ít nhất là vui vẻ hơn khi còn ở chùa Bạch Mã."Bất luận kết cục ra sao? Tiết Phùng Châu nghĩ, kết cục giữa hắn và Tô Thầm sẽ chỉ có một, đó là hai người họ sẽ ở bên nhau trọn đời trọn kiếp.Có lẽ lý do hắn được sống kiếp này lần nữa là để gặp tiểu công tử, những chuyện khác chỉ là con đường mà hắn cần đi qua.Đây là tiểu công tử của hắn, Triều Triều của hắn. Hắn sẽ không trao y cho bất cứ ai.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz