Choosey Lover
- Eun Hee! - Ơi!!- Tôi lúi húi xếp mấy cái bánh vô hộp. - Tôi muốn hỏi cậu về chuyện hôm qua. Đáng lẽ, mặc quần áo xong tôi định hỏi cậu nhưng mà lúc tôi ra cậu đã lăn ra ngủ mất tiêu rồi.... Tôi cũng không muốn đánh thức cậu nên... thôi!!! - Ừ!! Vậy muốn hỏi gì hỏi đi!!! - Hôm qua, chuyện gì xảy ra với cậu vậy?? Áo cậu dính đầy máu đã vậy lại còn… rách nữa… khuy áo mất hết trơn hết trọi… - Cái đó... Đi cùng tôi qua Tic Toc đi. Rồi tôi sẽ nói cho cậu nghe!!! Tôi ghé qua Tic Toc xin nghỉ làm mấy hôm. May mà hôm nay là thứ 7 được nghỉ ở trường nên tôi mới có thời gian qua thăm Yoochun. Mới có 9 giờ sáng. Các cậu ấy đã tập trung đông đủ ở phòng bệnh của Yoochun. Cái tên này sướng nhá... Được mọi người quan tâm. - Hi.... Chào mọi người!!!!- Tôi mở cánh cửa phòng bệnh rồi nói lớn. Nụ cười của tôi biến mất khi thấy những khuôn mặt đăm chiêu đang chăm chăm nhìn Yoochun. - Có... chuyện gì vậy???- Tôi hơi lo lắng. - Cậu đi mà hỏi cái thằng này!!!- Yunho gầm gừ chỉ vào Yoochun. Yoochun, cậu ấy đã tỉnh rồi. Trông thần sắc tuy có hơi nhợt nhạt nhưng…còn hơn là cứ nằm im lìm trên giường bênh. - Yoochun, sao thế???- Tôi lại gần ngồi xuống ghế. - Cậu là ai??? - Hả???- Tôi mở to con mắt nhìn Yoochun.- Cậu... vừa nói cái gì đó? Tôi... tôi không nghe không rõ… Tôi quay sang nhìn mấy ông bạn mong tìm được câu trả lời xác đáng cho cái câu tôi vừa nghe. - Cái thằng đó, nó như vậy từ sáng đến giờ, cứ hỏi nó cái gì là nó lại văng cho 1 câu: "cậu là ai", không thì lại câm như hến ấy!!- Yunho tiếp tục, cậu ấy khoanh tay dựa vào tường, nhìn Yoochun không rời. - Trông cái mặt nó không khác gì cái bọn thiểu năng, cứ nghệt ra như đụt ý!!- Junsu ậm ừ. Đáng lẽ cái câu nói này của Junsu sẽ làm mọi người lăn ra cười bò sau đó là liên tiếp những cuộc tấn công vào Yoochun, nhưng lúc này không ai có tâm trí để cười nữa. Kể cả đối với tôi, 1 đứa hay nhăn nhở. Tôi nhìn Yoochun, mắt long lanh và hơi mờ mờ. - Yoo... Yoochun... Tôi... tôi xin... lỗi.....- Tôi nắm chặt tay cậu ấy, cúi gằm mặt. - Cậu làm sao vậy??? Có ai làm cậu buồn à???- Yoochun nói với tôi trong bộ dạng của 1 đứa trẻ.- Không…- Tôi lắc đầu rồi cười nhẹ.- Tôi… Tôi không cất nổi tiếng nữa. Có cái gì đó như dòng suy nghĩ đang len lỏi vào tâm trí tôi. Những ý nghĩ đan vào nhau như chăng dây nhện khiến tôi rối trí. - Cậu định làm gì Eun Hee???- Changmin nói.- Đừng nói là sẽ chăm sóc ảnh cả đời nha!!! - Ăn nói linh tinh, sao có thể như vậy được...- Junsu thất thần gõ vào đầu Changmin. - Tôi... cũng định như vậy!!!Tôi nói như chắc chắn. - CÁI GÌ??? - Các cậu ấy hét lên. - Không được, nhất định không được!!!- Jeajoong gắt gỏng. Lần đầu tiên tôi thấy Jaejoong như thế. - Đúng đó, sao cậu phải làm như vậy chứ???- Yunho cau có. - Đưa ảnh về với cha mẹ ảnh là được mà!!- Changmin gật đầu. - Tôi đâu phải là loại người vô trách nhiệm như thế!! Cậu ấy ra nông nỗi này là do ai chứ??- Tôi nói gần như là hét lên. Nước mắt chảy dài xuống cổ. Yoochun vẫn ngây ngô nhìn bọn tôi, cái khuôn mặt ngờ nghệch của của ấy đang dày vò tôi, nó như lên án tôi vậy. Cậu ấy như 1 đưa trẻ, chẳng hề quan tâm đến những gì bọn tôi nói, bàn tay to lớn ấy chỉ nắm chặt lấy tay tôi mà không buông. Các cậu ấy không nói gì thêm nữa và lặng lẽ ra khỏi phòng. Tôi có thể nghe thấy tiếng động do Yunho tạo ra. Tôi biết đã làm các cậu ấy buồn nhưng thực sự tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi… thực sự không còn lựa chọn nào khác… Bây giờ bao trùm bầu không khí là sự im lặng. Trong phòng chỉ còn lại tôi và Yoochun. - Cậu đói chưa??- Tôi hỏi.- Tôi có đem bánh tới cho cậu đây!!!Yoochun mỉm cười, cầm lấy miếng bánh, ăn 1 cách ngon lành. - Cậu làm bánh ngon quá!! Tôi muốn ngày nào cũng được ăn!!! - Ừ!! Tôi sẽ làm cho cậu! Tôi sẽ làm... tất cả những gì cậu muốn... - Cậu... cậu... giống... cái đó người ta gọi là gì ấy nhỉ??? Cái người mà hay chăm sóc cho người con trai ấy... người ta gọi nó là... - Cậu ấy ngắc ngứ, cái trán nhăn lại như đang suy nghĩ điều gì đó. - Mẹ...??? - Không phải... người con gái... luôn bên cạnh người con trai cơ... Người đó.... - Là vợ! Cậu định nói tôi giống 1 người vợ? - Đúng rồi, cậu giỏi như 1 người vợ ấy!!!- Yoochun gãi đầu.- Cậu giỏi thật đấy, cái gì cũng biết!!! - Vậy... vậy sao… Tôi lại cúi mặt, nấc lên từng tiếng. Tôi đang khóc, chỉ vì tôi, chỉ vì tôi nên Yoochun mới ra nông nỗi này... Sao tôi thấy mình vô dụng quá… Tại sao tôi luôn khiến những người xung quanh mình đau khổ như vậy chứ? - Cậu... cậu lại khóc rồi!!! Tôi... nói gì làm cậu buồn sao??? Hay là tôi nói cậu giống 1 người vợ nên... cậu mới khóc??? - Không... tôi ...tôi ... chỉ...- Tôi không ngừng được, nước mắt cứ rơi thôi. Tôi không thể ngăn cảm xúc của mình. Yoochun khẽ kéo tôi vào lòng, cậu ấy hơi có chút ngập ngừng. Nhưng rồi bàn tay ấy bỗng vỗ vỗ nhẹ vào lưng tôi. - Tôi nghe người ta nói, khi buồn khóc sẽ cảm thấy thoải mái hơn nên... cậu... buồn thì cứ khóc đi!!! Tôi sẽ buồn cùng cậu... sẽ ở bên cậu khi cậu buồn… Cậu ấy càng nói tôi càng khóc, nước mắt rơi, cứ rơi thôi..... ----------------- - Eun Hee, nó có tay mà!!! - Cậu nói nhiều vậy Yunho...- Tôi trừng mắt lườm Yunho. Tôi đang đút cơm cho Yoochun, chả hiểu sao tôi lại có hành động như vậy nữa. Chắc tôi đang dần trở thành 1 người "vợ" giống như Yoochun nói. - Mà sao chỉ có mỗi cậu với Junsu đến thôi, thế còn Changmin và Jeajoong đâu??? - Changmin nói là không muốn đến, còn thằng Jeajoong thì bọn tôi không biết!!- Junsu làu bàu. Phải rồi, hôm qua tôi không về nhà vì Yoochun cứ nằng nặc bắt tôi ở lại nên chẳng thể biết được Jeajoong làm sao nữa. Tâm trí tôi cứ rối cả lên, chả thể suy nghĩ được gì cả. - Các cậu ở lại trông Yoochun, tôi về nhà 1 lúc!!! - Cậu ở nhà luôn đi, đừng đến nữa. Cái thằng đần này cứ giao cho bọn tôi...- Yunho nói mặt gian xảo. - Sao có thể vậy được! Giao cho cậu để cậu hành hạ cậu ấy à??? Junsu, nhiệm vụ cao cả đó là chăm sóc Yoochun cẩn thận, đừng có để cái tên Yunho này làm gì cậu ấy đấy nghe chưa???- Tôi ra lệnh. - Tôi không chắc... Có khi... chính tôi... mới là người hành hạ cái thằng này đấy!!- Junsu gầm gừ. - Cậu... - Biết rồi mà, cừ về đi, bọn tôi không có làm gì “của quý” của cậu đâu!!!- Yunho ẩn tôi ra cửa. - Có thật không đấy??? - THẬT...- Các cậu ấy giận giữ. - Tôi được rồi!!!- Tôi cúi xuống gần Yoochun.- Tôi đi 1 lát rồi về!! - Ừ!!!- Cậu ấy nhe răng cười. Tôi đi ra cửa và về nhà. Không biết giờ này Jeajoong đang làm gì nữa. Không rõ cậu ấy… có ổn không? Tôi sững người khi nhìn cánh cửa ra vào không đóng. Đặt chân vào nhà thì tôi như choáng váng. Tất cả như một mớ hỗn độn, nhà cửa lộn xộn, rối tung. Đã có chuyện gì xảy ra? Tôi chỉ không có nhà có 1 ngày thôi mà!!! - Jeajoong… Cậu ấy ngồi lì trên ghế sofa, trước mặt là 1 chai nước đỏ au, đã gần cạn. - Cậu... cậu làm sao vậy Jaejoong? Đã có chuyện gì xảy ra? Có trộm vào nhà hả??? Những câu hỏi liên tiếp tôi đặt ra cho Jeajoong khi tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ấy. Cậu ấy ngước mắt lên nhìn, khuôn mặt đỏ ửng nhưng đôi mắt vẫn mở to nhìn tôi. - Rượu... cậu đã uống rượu sao??? Đã có chuyện gì xảy ra với cậu thế?- Tôi hốt hoảng lay người cậu ấy. - Là cậu… - Hả??- Tôi bần thần. - Chính cậu, chính cậu đã làm tôi trở nên như vậy!!!- Jaejoong nắm lấy vai tôi. - Cậu... cậu đang nói gì vậy? Tôi... tôi... làm gì chứ??? Lại là cái ôm đó, nghẹt thở quá!! Trong vòng tay rộng lớn của cậu ấy, tôi có thể nghe được tiếng đập của con tim... con tim của Jeajoong... Nó đập mạnh, rất mạnh, tới mức… con tim tôi cũng rung lên không ngừng… - Tại sao cậu lại làm vậy? Sao lại ở đó 1 mình với cái thằng đó chứ?? Cậu không nghĩ đến cảm giác của tôi khi cậu làm vậy sao?? Cậu ấy nói, đôi bàn tay siết mỗi lúc 1 chặt hơn. - Tôi.....- Tôi chẳng hiểu cậu ấy nói gì nữa và cũng không thể nói gì. Jeajoong buông tôi ra,nhìn thẳng vào mắt tôi. Ánh mắt đen láy ấy lại moont lần nữa xoáy sâu vào tâm can tôi. - Jeajoong… tôi... Tôi chợt im lặng khi Jaejoong bất ngờ cúi xuống và gục đầu vào vai tôi. Người tôi cứng đờ ra, bất động. Những tiếng thở đều đặn của Jeajoong làm người tôi nóng ran lên, tim đập nhanh khủng khiếp. Miệng cậu ấy vẫn không ngừng nói.- Tại sao hả Eun Hee… tại sao lại thế…Tôi đỡ Jeajoong nằm xuống và nhìn cậu ấy.- Tôi không rõ nữa Jeajoong à!! Tôi... tôi chẳng thể hiểu nổi mình nữa..... Tôi nói nhỏ rồi đứng dậy dọn dẹp cái đống hỗn độn do cậu ấy gây ra. Căn nhà bị cậu ấy làm bừa bộn vì tức giận. Tôi nấu cơm, phần Jeajoong và lại vào viện chăm sóc Yoochun…__________________- Tao xin lỗi!!!! Tao... đã sai nhiều quá rồi!! Mày mau trở lại bình thường đi Yoochun. Không có mày cãi nhau cùng, tao… thấy cuộc đời nhàm chán, dù hàng ngày, tao luôn kiếm cớ gây sự... nhưng... tao không hề... ghét mày...!! Vì mày là thằng bạn thân của tao mà… phải không?? - Nghe trộm, rình mò là 1 hành động không tốt Eun Hee!!!- Changmin đưa mặt cậu ấy sát mặt tôi nói khẽ. - Suỵt...!!- Tôi chỉ tay vô phòng. Junsu và Changmin bụp mồm theo dõi. - Tao không muốn nhìn thấy Eun Hee khóc vì mày!! Không phải là cô ấy đã có quá nhiều nỗi sợ sao?? Giờ mày lại trở thành...- Yunho dừng lại rồi nói tiếp.- Tóm lại mày mau tỉnh dậy đi thằng ngốc. Còn có bao nhiêu chuyện đang chờ mày đó. Tao đang chờ mày dạy tao chơi sudoku đây. Cái trò đó mày chơi giỏi lắm mà??? Giờ mà mày đần như thế này thì còn biết làm trò gì nữa… Yunho đứng dậy đi ra phía cửa. Cậu ấy rất ngạc nhiên khi chúng tôi đang rình rập như những tên trộm. Trong phút bối rối cậu ấy chạy đi mất. - Yunho...- Tôi gọi với theo. - Kệ nó, Eun Hee. Nó là vậy đấy, Eun Hee có đuổi theo cũng vô ích thôi!!!- Junsu giữ tay tôi lại rồi nói. - Chúng ta vào thôi!!!- Changmin kéo tôi vào. Tôi thở dài khi ngồi xuống ghế. - Mai... tôi định nghỉ học. - Vậy thì bọn tôi cũng nghỉ...- Junsu , Changmin đồng thanh. - Các cậu nghỉ làm gì??? - Chăm sóc Yoochun!!- Junsu nhe răng cười. - Các cậu thật là...- Tôi cũng cười theo nhưng nụ cười không mấy vui vẻ.- Mấy cậu ăn cơm chưa? Tôi có đem cơm tới đây!!! - Cái đó... gọi là cơm à???- Changmin nhăn mặt - Vội nên chỉ làm được kimbab thôi. Không có nhiều thời gian mà!! Mấy cậu ăn đi còn Yoochun thì lát nữa, bao giờ cậu ấy dậy thì..... - Mùi gì thơm thế??? Đến giờ ăn rồi à??? Yoochun ngồi bật dậy như lò xo làm tôi giật mình và suýt làm rơi cái cốc. - Cậu... cậu dậy rồi à??? Mũi cậu thính thật đấy!!! - Hìhì, Eun Hee làm cái gì đó??? Wow, kimbab à???- Tự hỏi tự trả lời là sao??? Mắt cậu ấy sáng lên nhìn hộp cơm trên tay tôi. - Ừ, cậu ăn luôn đi!! - Chị Jung Eun giỏi thật đấy, huấn luyện Eun Hee trở thành 1 đầu bếp chỉ trong có vài ngày!! Nấu cái gì cũng ngon hết á!!! - Hìhì......- Tôi cười. Ấy mà khoan... tôi ngưng ăn, nghĩ lại cái câu mà Yoochun vừa nói. Tôi nhìn 2 tên đang mở to mắt đằng kia, hình như… họ cũng nhận ra rồi đấy. - Yoochun à!!! Cậu bảo tôi giống 1 người vợ phải không??? - Ừ!! - Vậy trước khi đi đến cái đích là "vợ". Tôi có thể... làm bạn gái cậu không???- Mắt tôi chớp chớp. Phụt....tttt... Cơm bắn tung toé, thủ phạm là hắn >"<… may mà tôi né kịp. - Cậu nói gì cơ Eun Hee??- Yoochun mở to mắt nhìn tôi. - Tôi muốn làm bạn gái cậu... Bộ cậu không muốn sao mà để cái mặt đó??? - À không, muốn... muốn chứ. Chỉ hơi bất ngờ tí thôi. Chà... những ngày tháng mệt nhọc vì theo đuổi cậu đã qua... - Mà sao Yoochun lại biết chị Jung Eun thế??? - Sao lại không biết... Bà chủ Tic Toc nổi tiếng thế mà. Mà sao Eun Hee lại... hỏi kì thế....???? Cậu ấy lí nhí dần khi nhìn 3 bọn tôi. - ANH... SAO ANH CÓ THỂ.....- Changmin gắt lên. - MÀY ĐƯỢC ĐÓ THẰNG KIA!!!!- Junsu trừng mắt. Yoochun quay sang tôi mong sẽ nhận được ánh mắt nhân từ hơn nhưng đâu có dễ như thê. Ánh mắt của tôi còn kinh hơn 2 cái tên kia nữa kìa. Ánh mắt rực lửa. - Cậu chết rồi Yoochun!!!- Tôi giận giữ nhảy vào đánh cậu ấy.- Giúp tôi với Junsu, Changmin... 2 tên đó được lệnh của tôi nên xông vô luôn, quá đúng ý nhau còn gì. Mấy ngày qua chẳng tên nào dám động vào Yoochun vì tôi không cho phép. Giờ bao uất ức, bực tức Yoochun lãnh đủ. Mà thực sự thì giờ tôi mới nhận ra là nếu Yoochun là một đứa trẻ thì chả có đứa nào nêu được cái nguyên lý tôi giống một người vợ hết. Chỉ có cái tên này là thế thôi. Cho dù đóng kịch đi nữa, hắn vẫn không thể bỏ cái thói tán gái. Cái tật thấm sâu vào máu thịt quá hay sao vậy? - Yoochun láo toét, dám giả vờ hả?? Này thì "cậu là ai" này thì "giống 1 người vợ". Tôi cho cậu mất trí nhớ luôn... - Tôi... tôi xin lỗi...Tôi biết lỗi rồi mà!!! Đừng.. đừng đánh tôi mà tội nghiệp... - Các cậu làm cái trò gì vậy??? Yunho bước vào cùng Jeajoong. Cái hành động của tôi dừng ngay tức khắc kèm theo là cái hành động quay đi lạnh lùng. - Cái thằng Yoochun này nó có làm sao đâu. Mất trí gì chứ???- Junsu cố với lấy Yoochun, đánh cho cậu ta 1 cái. - Nếu Eun Hee không phát hiện ra chắc anh định giấu mọi người mãi hả???- Changmin cáu. - Gì mà mãi, mới giấu được có 2 ngày chứ mấy!!- Yoochun cãi, cái mặt nhăn lên vì đau. - Cái gì??? Nó không bị làm sao à???- Yunho quát.- Tốn tiền tao mua đồ ăn cho mày, mau trả tiền đây cái thằng lừa đảo kia!!! Yunho lao vào và cái màn đánh hôi lại tiếp tục. - Sao mấy cậu trẻ con quá vậy???- Tôi cười và thấy Jeajoong đang nhìn tôi không chớp mắt...- E hèm... Cậu... đến đây với Yunho à? Tôi nói nhưng không dám nhìn vào cậu ấy. Hỏi thế để tránh cậu thôi, chứ cái chuyện đó nó rõ như ban ngày á...(bây giờ là ban ngày mà). - Không, tôi gặp cậu ta ở cổng bệnh viện. - Vậy ...à!!!- Tôi vội vã quay đi. - Lúc nãy cậu về nhà...- Jaejoong nói nhỏ. - Hả??- Tôi giật thót.- Ừ... tôi có qua nhà 1 lát... nhưng... thấy cậu ngủ... nên... nên... không đánh thức... Chỉ làm Kimbab rồi đi luôn...Jaejoong không nói gì thêm. Có lẽ vì say nên cậu ấy không nhớ gì cả. - 2 người kia, chúng tôi vô hình hả???- Changmin gắt. Các cậu ấy thôi không đánh nhau từ bao giờ thì tôi không biết nhưng lúc này 4 cặp mắt đang nhìn bọn tôi dò xét. - 2 người nói cái gì vậy... Gì mà qua nhà... gì mà ngủ...??- Yoochun cau mày. - Thì tôi qua nhà làm kimbab cho các cậu còn gì!!!- Tôi nói. - Cậu giấu bọn tôi cái gì đó???- Yunho dò xét tôi. - Giấu... giấu gì đâu... - Sao lại nhìn tao???- Jaejoong trợn mắt khi mấy con mắt kia đang chuyển hướng từ tôi sang cậu ấy. - Jeajoong, mày và cô gái xinh đẹp kia đang giấu bọn tao cái gì thế hả?? Cái câu này là của Yunho, vâng Jung Yunho đó. Hắn mà khen tôi đẹp á?? Khiếp, sao cái từ mĩ miều ấy phát ra từ mồm cậu ta tôi lại có cảm giác như là xúc phạm thế nhỉ? - Nói nghe coi???- Changmin làu bàu. - Làm gì có chuyện gì chứ!! Các cậu bị gì vậy???- Tôi gắt. - Kệ cái bọn hâm ấy, chắc thằng Yoochun truyền cho chúng nó 1 ít máu của bọn hâm rồi...- Jaejoong tức tối buông vài câu bâng quơ.- Eun Hee, cậu nói đi. Cậu bảo giải thích cho tôi hiểu cái chuyện hôm trước cơ mà, sao giờ lại im thế hả??? - Lại chuyện gì đó???- Changmin hỏi. - À... chuyện tôi và Yoochun ý mà!! Cái chuyện đó khó nói lắm. - Đương nhiên là khó nói rồi. Áo rách toạc, bung khuy,máu me tùm lum thì chúng mày nghĩ đến chuyện gi xảy ra chứ??- Yoochun lẩm bẩm. - CÁI GÌ??? - Các cậu nói nhỏ thôi. Đây là bệnh viện mà!! Gì mà cứ rống lên thế hả?? - Vậy có chuyện gì cậu nói đi!! Tôi chỉ biết cái kết quả nhưng không biết diễn biến!!- Yunho giục. - Là thế này...... Tôi kể từ đầu chí cuối. Cái đoạn đầu ghê không chịu được, cứ nhắc lại là tôi lại rùng mình còn mấy tên hâm kia thì cứ thi nhau gầm lên như bò bị xọc tiết ấy, đi đi lại lại chửi bới om xòm. - Cái bọn đấy... tôi mà bắt được thì liêu hồn. Không phải lần trước đưa thằng Yoochun vào viện thì tôi đã cho mấy thằng đó nhừ tử rồi!!!- Yunho đầm thùm thụp vào tường. - Yunho nhẹ tay thôi, trần nhà đang rung đấy!!!- Tôi nói. - Eun Hee... chúng... chúng nó có làm gì cậu nữa không???Có thật là anh Yoochun đến kịp không???- Changmin nói, mặt hình sự. Cái tên có chỉ số IQ cao ngất trời này đang nghĩ linh tinh bậy bạ gì vậy trời. - Cậu lại nghĩ linh tinh hả???- Tôi nhăn mặt. - Mà sao mày yếu thế Yoochun??? Đánh không nổi cái bọn đó là sao???- Junsu quay sang Yoochun chỉ trích. - 5,6 thằng, thằng nào cũng lực lưỡng , to cao như con trâu mộng, tay cầm gậy, mặt hầm hầm. Tao tay không đánh lại chúng nó mà sống được là may rồi đấy!- Yoochun biện minh. - Thế sao Eun Hee lại không sao???- Jeajoong nói. - Ờ đúng, sao cậu đánh được mấy cái thằng đó mà cứu Yoochun thế???- Junsu hồ hởi, cứ nghe mấy cái chuyện đánh nhau này là trông cậu ta phấn khởi hẳn. - Tôi... ờ thì… cũng có tí chút... võ nghệ phòng thân...... - Tí chút á??? - Xoàng thôi... Học cho có ý mà!!!- Tôi chối đây đẩy. - Trông cậu vậy mà...- Junsu lắc đầu. - Tôi là con gái mà!!! Phải đề phòng chứ!!! Ai như các cậu.... - Bọn tôi làm sao???- Cả 5 người cùng nói. - Bọn con gái mà lại gần chắc lại xí xa xí xớn chứ chẳng chơi... - Tôi không bao giờ như thế!!- Jeajoong chắc chắn. - Tôi không thích lũ người thô bỉ đó!!- Changmin gật đầu. - Tôi cũng thế!!- Yunho nói. - Tôi càng không thích thế!!- Junsu nhe răng cười. Cả 5 đứa bọn tôi quay sang nhìn Yoochun. - Sao lại nhìn tôi???- Cậu ấy hét toáng. - Cậu là 1 người lẳng lơ Yoochun ạ!!!- Tôi chẹp miệng. - Quá chuẩn...- Junsu đế vào. - Không biết bao nhiêu em chết vì anh rồi nhỉ.- Changmin ranh mãnh. - Vừa ngu, vừa xấu, vừa đần, vừa dốt. Thế mà vẫn có gái theo, đúng là những đứa đó mắt có vấn đề!!!- Yunho lầm rầm. - Haha đúng đấy!!!- Junsu và Changmin ôm nhau cười. - Cái thằng kia, sao mày thích đá đểu tao thế hả???- Yoochun tức tối. - Tao chả biết nữa!!!- Yunho nhún vai. - Ya!!! TAO GIẾT MÀY!!!- Yoochun cố vươn người tóm lấy Yunho. - Có giỏi vào mà đánh, tao đứng im cho mày đánh luôn đấy!!! - Yunho cậu có thôi đi không???- Tôi cầm lấy cái gối ném vào người cậu ấy, tay còn lại đang ra sức ngăn cản Yoochun. - Sao mày đóng kịch giỏi thế Yunho??? - Junsu cười nham hiểm. - Mày học cái thứ ngôn ngữ ấy của thằng Kangin từ bao giờ thế?- Yunho hỏi với khuôn mặt khó chịu. - Thôi đi, anh không cần phải ngây ngô, giả bộ thế đâu!!- Changmin hùa vào. - Gì mà "mày mau dậy đi, thiếu mày cuộc sống của tao trở nên nhàm chán" nào là" tao không ghét mày đâu" nào là " có bao nhiêu người lo lắng cho mày".- Junsu nhái nhái lại giọng của Yunho, cái giọng như bọn con gái yếu đuối đáng khóc dở.- Gớm ông! Làm gì có ai lo cho thằng Yoochun ngoài mày hả Yunho!! - Anh đừng chối, vì có đầy đủ nhân chứng ở đây đấy!! - CHANGMIN, JUNSU 2 ĐỨA BAY CHẾT ĐI..... Mặt Yunho biến sắc xông vào đánh 2 tên lắm lời. Hahahaha vui ghê..... Yoochun thì nghệt mặt ra như không tin vào tai mình. Bất ngờ là đương nhiên thôi, sao cậu ấy có thể nghĩ rằng Yunho đã nói như vậy với mình chứ. Tình cảm của những người đàn ông, làm sao con gái chúng ta hiểu được phải không?? -------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz