ZingTruyen.Xyz

Cau Chuyen Gia Dinh Nha Ho Seo

"Chị chui từ đâu ra đây......?" Đối với Kim Jung Moon tự nhiên tiến vào, Seo Yi Jin tỏ vẻ không hài lòng. Đứa em nhỏ trong lồng ngực bị tiếng nói của chị gái làm giật mình tỉnh giấc, Seo Yi Jin theo thói quen vỗ về để nàng có thể ngủ thêm, thuận tiện đá văng Kim Jung Moon để mông hôn với mặt đất một cách không thương tiếc.

"Yi Jin a...... Bảo vệ chị đi......" Kim Jung Moon đánh mất cả liêm sỉ chui hẳn người vào trong chăn, ánh mắt tỏ ra lo lắng như một chú mèo đáng yêu đang sợ hãi, nũng nịu cầu cứu, "Xin em...... Cục cưng đang rất sợ đó......"

"......" Cục cưng cái đầu chị ấy...... Rõ ràng trong ba người ở đây, chị là lớn nhất mà......

"Ưm ân...... Chị Yi Jin, buổi sáng tốt lành......" Sáng sớm, Seo Yi Won mới dậy đã ngáp thật dài, mơ mơ màng màng hỏi thăm chị. Thấy chị gái đầu tóc bù xù, người mặc một chiếc áo phông đơn giản, kết hợp hoàn hảo với quần đùi bò khiến chị trở nên năng động hơn ngày thường, nếu Se Jin mà ở trong căn phòng này nhất định sẽ nghĩ đến Seo Yi Kyung hồi còn trẻ.

Từ nhỏ, chị em Yi Jin đều bị Seo Yi Kyung giáo thuyết, đến trường hay đi tới công tới đều phải dậy sớm từ lúc sáu giờ, những ngày nghỉ hay không có công việc gì muộn nhất là tám giờ. Mỗi ngày đều tuân thủ nghiêm ngặt.

"Ừm, sớm." Seo Yi Jin đang ngồi ở nơi đánh bóng bàn cạnh cửa sổ, vắt chéo một chân ung dung đọc báo. Bên tay nàng là ba cốc sữa ấm vừa mới pha, nàng bèn lấy một ly đưa trước mặt Seo Yi Won, lười biếng nói, "Sữa tôi vừa mới pha xong, sửa soạn lại tóc đàng hoàng đi rồi cùng nhau uống."

"Ân ~" Seo Yi Won định nhảy xuống giường, bỗng bị vật lạ to đùng trong chăn làm chú ý tới, một hồi mới nhận ra đó là Kim Jung Moon, "Ai? Jung Moon? Sao chị ấy lại ở đây? Không phải chị ấy nằm ở chiếc giường bên kia hay sao?"

"...... Chị ấy mắc chứng sợ hãi giam cầm...... Tâm lý không có được ổn định như chúng ta......"

Seo Yi Won vừa mới tỉnh ngủ nên giờ đầu óc không thông, cảm thấy mọi chuyện vừa hỗn độn lại vừa khó hiểu, chứng sợ hãi giam cầm là cái gì a...... Bất quá nàng cũng lười tìm hiểu, chỉ ậm ự một tiếng vâng rồi lập tức đi vào phòng tắm.

Seo Yi Jin nhanh chóng uống xong ly sữa, khép lại tờ báo, ngồi xuống chỗ trống trên giường. Mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Kim Jung Moon mê ngủ, gặp ác mộng nói nỉ non, dừng một lúc rồi lấy chân dẫm dẫm lên người chị, "Ây ây, chị đừng có mà ngủ nữa, nhanh đi chuẩn bị đi."

"Ân......" Kim Jung Moon vô thức kêu lên một tiếng, chỉnh tư thế, ôm lấy chân Seo Yi Jin, tiếp tục ngủ ngon lành.

"......" Trừ Seo Yi Won cùng với hai mẹ thì cho tới tận bây giờ, Seo Yi Jin sẽ không kiêng nể tới bất kì ai, nàng không nhân nhượng đá bay một cước......

"Rầm......"

"What? Jung Moon?? Chị định đánh răng sao không đàng hoàng đi tới mà lại bay qua...... Lại còn nằm úp sấp vào bồn tắm nữa......"

"...... Hai chị em các em...... Không...... Một nhà các em đều...... A quên đi quên đi chị phải về nhà...... A a a muốn Ahn Soo đáng yêu của chị tới đây quá......"

________________________________________________

Khi ý thức Se Jin thanh tỉnh một chút liền nhận ra rằng hiện tại cô cùng Seo Yi Kyung đang được đắp lên người một tấm thảm nhung bằng lông vũ thiên nga. Cô hơi nghiêng người dậy, thưởng thức tác phẩm nghệ thuật mang tên 'Seo Yi Kyung' ở trước mặt: thân thể trắng trẻo cao gầy dày đặc dấu tích yêu thương sau cuộc mây mưa nóng bỏng ngày hôm qua, lúc này Seo Yi Kyung không phải là nữ vương cao cao tại thượng mang sát khí khiến người người đều phải sợ hãi nữa, mà là vợ của cô, chỉ thuộc về riêng cô. Lee Se Jin trong giây lát liền hôn nhẹ lên trán cao rộng của Seo Yi Kyung, bộ dáng chị khi mất ý thức phi thường đáng yêu, rõ ràng vẫn là gương mặt than thường ngày nhưng cả người lại toát lên vẻ kiều diễm yêu mị.

"Ong ong......" Âm thanh điện thoại kêu lên, Lee Se Jin tranh thủ chụp lấy điện thoại ở trên bàn xuống dưới, tầm mắt vẫn chưa rời hẳn Seo Yi Kyung.

Ngón tay lưu loát lướt nhanh thông báo trên điện thoại, là thủ lĩnh của đội tiểu quỷ, đại bảo bối tới phát tin: Đầu tiên, con chúc mừng mẹ đã phản công thành công, bất quá con cũng đoán ra được kế tiếp mẹ sẽ là người bị ăn sạch. Sau đó dù sao hôm nay cũng là ngày giỗ của ông nội...... Không được dậy quá muộn nha. P/s: chú ý nhớ để mẫu thân mặc áo cao cổ hoặc dùng phấn che khuyết điểm nhiều một tí ~ Cứ như vậy đi ~ Con sẽ cùng Yi Won và Jung Moon đi ăn bữa sáng trước ~

"......" Nhóc tiểu quỷ này thật là...... Còn nhỏ mà đã quỷ quyệt như thế này! Yah yah yah...... Hai mẹ làm sao mà biết được a...... Lee Se Jin nắm chặt di động, dứt khoát đặt tay lên đùi của Seo Yi Kyung đang ngủ say.

Lee Se Jin lợi dụng con người nào đó vẫn đang ngủ say không biết trời trăng mây đất gì, chọt chọt mấy cái vào đỉnh mũi của Seo Yi Kyung, "Thật đúng là giống chị y như đúc...... Nhất châm kiến huyết cơ trí giả dối......"

"Giả dối trong câu nói đó không phải là em sao." Seo Yi Kyung mở to mắt, trong đáy mắt không có một chút gì gọi là buồn ngủ. Trong cặp mắt phượng thanh lệ kia chính là thân ảnh của Lee Se Jin, thoáng hiện lên vẻ tinh nghịch, gian xảo.

Thì ra là giả bộ ngủ a...... Lee Se Jin cười cười, hôn nhẹ lên đôi môi hơi có chút sưng đỏ, "Buổi sáng tốt lành ~ Vợ yêu ~"

"......" Tâm tình tốt đến vậy a...... Seo Yi Kyung từ nãy tới giờ vẫn là khuôn mặt lãnh huyết, đối với việc từ trước đến nay vợ luôn thích kiểu xưng hô thân mật, nhưng chị không tài nào có thể thích ứng nổi, dù sao...... Đã trải qua khoảng thời gian mối tình đầu thất bại với Park Gun Woo...... Nói thực ra cũng không thể xem đó là mối tình đầu, chính là bởi vì lúc trước luôn sống trong cuộc sống trập trùng nguy hiểm, nên so sánh đơn thuần, so với quan tâm người khác thì chị đối với anh ta có phần nhỉnh hơn một chút.

Tuy rằng kết cục cuối cùng thực bất đắc dĩ, nhưng chị thực cảm ơn quyết định sáng suốt của chính mình. Seo Yi Kyung vuốt ve mái tóc nâu ngắn của Lee Se Jin, từng cú chạm đều mang theo tình yêu sâu đậm: mỗi lần nghĩ đến trước kia mình suýt nữa bỏ qua con người có khả năng lấp đầy được trái tim chị này, ngay cả Seo Yi Kyung thất tình lục dục cũng phảng phất như không có cũng cảm thấy sợ hãi.

Tâm khẽ lung lay, Seo Yi Kyung lại không nhịn được hôn lên......

"...... Đứng lên đi...... Bọn nhỏ đều đã đi ăn sáng...... Chúng ta cũng nên...... Nhanh trở về cúng ba ba một chút......"

"Ân......"

Quy trình cúng tế cũng không có gì gọi là phức tạp, một nhà bốn người cùng nhau dâng hương, một bộ nước chảy mây trôi không sai biệt lắm cho đến khi kết thúc, Lee Se Jin ngắm nhìn Seo Yi Kuyng mặt không một chút biểu cảm, nói nhỏ với bọn trẻ cùng nhau ra ngoài trước, để cho mẫu thân một mình yên tĩnh một lúc.

Trước khi đi cùng bọn nhỏ ra ngoài, ống tay áo liền bị một lực nhỏ kéo lại, "Em ở đây với tôi đi."

Seo Yi Kyung vẫn như thế, mặt vô cảm, nhưng trên mặt ẩn ẩn lộ ra chút bi thương. Lee Se Jin gật nhẹ, nhìn theo bọn nhỏ đi ra ngoài trước, nhu thuận trở về chỗ cũ, ngồi cạnh chị.

"Chị Yi Jin...... Mẫu thân trông thật là thương tâm."

Bỗng nghe em gái nói vậy, Seo Yi Jin đang nghịch điện thoại chợt dừng lại, xoa nhẹ đầu nàng, "Nếu người quan trọng đối với bản thân không còn trên đời, đương nhiên sẽ cảm thấy rất buồn." Seo Yi Jin dừng một chút, ngũ quan nghiêm túc giống hệt Seo Yi Kyung bỗng có chút buông lỏng, lông mày dãn ra trở nên nhu hòa, lông mi thấp thuận, "Nếu có một ngày...... Tôi cũng......"

"A yah yah!" Seo Yi Won vội vàng dùng hai ngón tay chặn miệng Seo Yi Jin, "Đừng nói lung tung! Sẽ không có một ngày nào đó như thế cả! Một ngày nào đó, hai chị em chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng vương quốc của riêng ta, sẽ không có ai dám ngăn cản chúng ta hết!"

Seo Yi Jin giật mình ngây người một lúc, lập tức cười thoải mái, hướng lại về phía chỗ Yi Won đang đứng, nắm lấy tay em gái đi về phía nơi mà ông nội từng sống, "Đi thôi, mẹ đã phân công nhiệm vụ cho chũng ta rồi ~ Chúng ta phải hoàn thành nó chứ."

Kim Jung Moon: "Bỗng nhiên cảm thấy trừ bỏ mặt trời thì người sáng nhất chính là ta."

"Đi ra ngoài...... Ta không muốn nhìn thấy mặt con......"

"Nếu con vẫn còn giữ ý định muốn quay trở về Hàn Quốc, chúng ta liền đoạn tuyệt quan hệ......"

"Ta dạy dỗ con trở thành người thừa kế, chứ không phải là quái vật......"

.................................

Dù ba ba đã qua đời nhưng những kí ức về người lại trở nên thật rõ ràng. Đã từng, Seo Bong Soo chính là nhược điểm đầu tiên của Seo Yi Kyung, là người duy nhất chị dành tình cảm cho, tuy rằng...... tình cảm ấy cũng không sâu đậm được bao nhiêu.

Lúc đó Seo Yi Kyung không quá thương tâm, nhưng khi ba ba qua đời khiến chị hóa điên, 'gặp người giết người gặp phật giết phật'. Lúc này là bởi vì có người thân bên cạnh trấn tỉnh, khiến cho chị khi đứng trước linh cữu ba ba cảm nhận được một nỗi bi thương từ sâu trong tâm khảm.

Ngay lúc đôi tay đang đặt trên bia mộ kia nắm chặt lại liền bị một bàn tay khác bao lấy. Seo Yi Kyung thuận thế hướng lên trên nhìn, thấy chính là Lee Se Jin đang ôn nhu nhìn mình, trong đôi mắt to xinh đẹp kia là hình bóng của chỉ, duy nhất mình chị.

"Giám đốc nim......"

"Đừng động đậy......" Seo Yi Kyung tựa vào ngực Lee Se Jin, khuôn mặt tinh xảo càng rúc vào sâu, giống như một con thú nhỏ bị thương đang tìm kiếm sự an ủi từ mẹ nó , "Để cho tôi dựa vào em một chút...... Se Jin a......"

"Dạ, Giám đốc nim."

"Ôm tôi."

"Được......"

Một Seo Yi Kyung yếu ớt tựa như bông tuyết, chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể tan biến. Lee Se Jin ôm chặt Seo Yi Kyung, xoa xoa đầu chị, cho chị sự an ủi mà chị vẫn luôn khát cầu.

"Bọn nhỏ đi đâu rồi?"

"Một lát nữa chúng nó sẽ đến đây thôi ~"

Sau khi lễ bái xong, Seo Yi Kyung cùng Lee Se Jin đi vào một quán trà bên bờ sông, thế nhưng một lúc lâu sau cũng không có phát hiện được sự hiện diện của ba đứa nhỏ.

Chị nhớ rõ, nơi này là nơi đầu tiên Park Gun Woo đưa chị đi...... Lúc đó tại bờ sông này, bản thân chị cũng chỉ là một con nghé mới sinh không sợ hổ, mà anh ta cũng chỉ là một nam sinh đơn thuần. Anh dùng ghi ta vì chị tấu lên một khúc nhạc, mà chị cũng rất vui vẻ đón nhận.

Seo Yi Kyung ngừng hồi tưởng, tò mò nhìn con thỏ tâm tình tốt đến mức khóe môi cũng không thèm hạ xuống, đoán thử xem trong hồ lô của con thỏ này bán cái gì.

"Mẹ------ " Tiểu bảo bối một thân khí thế ôm đàn ghi ta vọt tới chỗ hai người, phía sau nàng truyền đến âm thanh 'Cẩn thận một chút' của đại bảo bối, cùng với đó là thân ảnh tiêu sái của Kim Jung Moon.

"Đàn ghi ta tới đây ~~~!" Seo Yi Won đưa đàn ghi ta cho mẫu thân, ngăn chặn ý muốn cầu khen ngợi của bản thân, nhu thuận đứng cạnh mẹ.

Lee Se Jin còn không hiểu tính con gái của cô sao? Cô sờ sờ đầu Seo Yi Won, lại cầm lấy đàn ghi ta, gẩy một tiếng.

"...... Se Jin ......" Khi thanh âm thanh thúy lọt vào lỗ tai, đồng tử Seo Yi Kyung mở lớn, có thể bắt được vài phần mê man trong đó, "Em làm gì......"

Lee Se JIn xoa mặt chị, cười cười trấn an, "Yi Kyung, không phải chị thực thích nghe âm nhạc hay sao?" Vẫn luôn để dành một phòng trong nhà để nghe nhạc. "Âm nhạc có thể giúp cho con người cảm thấy, ừm sung sướng...... tâm trạng của chị hôm nay thực xấu...... Thế nên em có để cho ha bảo bối đi mua lấy một cây đàn để em đánh cho chị nghe ~ Trước kia ngoại có dạy em chơi đàn, nên hiện tại hẳn vẫn có thể chơi một chút đi."

Đôi mắt Seo Yi Kyung nhìn Lee Se Jin đã ướt, Lee Se Jin không nhịn được đưa tay vuốt nhẹ đôi mi thanh tú, ngồi trên bãi đá bên bờ sông, chuẩn bị tư thế.

Giai điệu duyên dáng 'River Flows In You' theo đôi tay Lee Se Jin mà phát ra, quanh thân Se Jin tản mát một loại khí tức nhu hòa, ánh mặt trời vừa đúng chiếu lên phần nghiêng của gương mặt cô, đem một thân khí chất sạch sẽ tỏa sáng.

Sự thực là Se Jin chơi đàn cũng rất giỏi...... Lần đầu tiên Seo Yi Kyung biết chuyện này.

Hai người kết hôn đã lâu, đại bảo bối của hai người cũng mười sáu tuổi rồi...... Mỗi ngày khi mà Se Jin chuẩn bị sữa cho hai bảo bối đều sẽ để riêng cho chị một ly sữa đậu nành, bởi vì bản thân chị bị dị ứng với thành phần lac-to-za. Mỗi ngày khi mà Lee Se Jin nấu ăn, bất luận là đồ Trung Quốc hay đồ Tây, đều có một hai món được thả quế, bởi vì bản thân chị rất thích mùi hương cổ xưa này. Mỗi ngày khi hai người thân mật, bất luận là ai trên ai dưới, Se Jin cũng sẽ vuốt cái xương sườn thứ ba trên bụng chị, bởi vì đó là điểm mẫn cảm có thể khiến cho chị đạt được khoái cảm lớn nhất......

Rất nhiều, rất nhiều việc thói quen nhỏ nhặt tưởng chừng như không đáng kể của bản thân đều được Lee se Jin ghi nhớ kỹ, vậy còn chính mình thì sao? Hôm qua là lần đầu tiên được ngắm cô khiêu vũ, hôm nay mới biết được thì ra cô cũng giỏi chơi ghi ta. Cô là vợ của chị, nhưng chị lại không hoàn toàn không biết gì về quá khứ của vợ mình. Hai người về chung một nhà, người ta thấy rằng Se Jin thực ỷ lại Seo Yi Kyung, nhưng liệu có ai biết được trong mối quan hệ này Yi Kyung mới là người được chăm sóc nhiều nhất?

Tiếng ca vừa dứt, người qua đường cùng với ba đứa nhỏ ra sức vỗ tay.

"Thế nào...... Giám đốc nim?!"

Có thể làm cho Lee Se Jin kinh ngạc như vậy chỉ có một chuyện ---- Seo Yi Kyung khóc!!! Không, đó cũng không hẳn là khóc. Seo Yi KYung đứng ở đó, bình tĩnh nhìn chằm chằm Lee Se Jin, nơi khóe mắt thần tiên ấy lại hạ lạc một giọt nước trong suốt.

"Chị làm sao thế......" Lee Se Jin vội vàng chạy đến bên người chị, nâng lên khuôn mặt hoa lê đái vũ, sau đó suy nghĩ của Se Jin hoa lệ... trật đường ray.

Bộ dáng Giám đốc nim khi khóc đúng thật là...... Seo Yi Kyung khi khóc không phải là loại sẽ khóc đến tê tâm liệt phế, mà là sẽ lẳng lặng rơi lệ. Quang mang xinh đẹp được khúc xạ nơi mắt phượng, như là hoa xuân, lại thẩm thấu trong suốt. Hai giọt nước lạnh lẽo dừng trên mu bàn tay Lee Se Jin, nặng nề mà chìm vào trong tâm cô.

"Yi Kyung......" Một Seo Yi Kyung yếu ớt đến như vậy..... Cô thật muốn ôm vào lòng mà che chở......

Mà hiện tại Lee Se Jin cũng làm như vậy. Cô đem Seo Yi Kyung ôm vào trong ngực, vuốt ve sống lưng chị, trong thanh âm tràn ngập yêu thương cùng ôn nhu. "Không sao cả, chị muốn khóc liền khóc đi. Khóc được rồi tâm trạng sẽ thoải mái hơn rất nhiều......"

"Ừm......" Người con gái này...... Đối với chị luôn có vô hạn bao dung cùng sủng ái, bản thân lấy cái gì để có thể...... Chị thực cảm thấy mãn nguyện khi ở bên người con gái này......

"Cảm thấy được...... Thực hạnh phúc...... Có con...... Và có cả em ở bên cạnh......" Seo Yi Kyung thanh âm vẫn lãnh đạm như vậy, người ngoài nghe thấy sẽ không thể biết được rằng chị đang khóc, phải ngồi thật gần mới có thể nghe được vài phần nức nở, "Nhưng mà...... Sau tất cả mọi chuyện, tôi cảm thấy được...... Tôi đối với em chưa đủ tốt...... Em lại thực hiểu rõ tôi...... Tôi được hưởng thụ sự chăm sóc lẫn tình yêu của em...... Tôi cũng độc chiếm em cho riêng mình...... Tôi......"

Hai cánh hoa mềm mại ấm áp bỗng bị một vật ngăn chặn âm thanh, cảm nhận được vị son của Lee Se Jin, là vị hoa anh đào mà chị vẫn luôn yêu thích.

"Yi Kyung a...... Nếu không được gặp chị...... Em sẽ vẫn theo quy luật tuần hoàn của xã hội mà kết hôn với một nam nhân...... Và về sau cuộc sống của em vốn sẽ chỉ quay quanh với phòng bếp, phòng khách, chồng con,...... Nói vậy, em sẽ không thể có được những thành công hiện tại, không thể nhìn thấy những cảnh sắc mĩ lệ, lại càng không thể trở thành Giám đốc Lee của Gallery S, trở thành mẹ của Seo Yi Jin và Seo Yi Won...... Trở thành vợ của Seo Yi Kyung."

Lee Se Jin lấy ngón cái khẽ lau nước mắt rơi trên khuôn mặt chị, "Lee Se Jin có thể trở thành Lee Se Jin như bây giờ, tất cả đều là công lao của Yi Kyung hết a ~ Còn tình yêu của em dành cho chị...... Đã sớm hình thành qua những ngày tháng chúng ta cùng nhau trải qua......"

"Ân......" Seo Yi Kyung gạt nước mắt, cười tự giễu bản thân, "Thật có lỗi...... Tôi với cái bộ dạng này...... Trông thực là khó coi......"

"Không có nha, vô cùng đáng yêu luôn ~" Qua vụ này, Seo Yi Kyung thực quá tự tin về bản thân rồi...... Bởi vì thấy được thêm một mặt mới của vợ mình, Lee Se Jin tâm trạng vô cùng tốt, "Ở trước mặt em yếu ớt...... Không làm sao cả."

"Mẫu thân......" Seo Yi Won quả thực là tràn đầy nguyên khí, ôm mẫu thân Seo Yi Kyung thật chặt, "Con ôm người tiếp cho người năng lượng nè ~ Chị Yi Jin cũng lại đây đi a ~"

Seo Yi Jin cười nhăn nhó, gượng gạo ôm lấy mẫu thân. Seo Yi Won giống như vị tướng hùng mãnh ra quân, tiếp tục ra lệnh, "Mẹ cũng mau tới ôm một cái đi......"

"Được được......" Lee Se Jin nghe lời, tới ôm lấy ba mẹ con, Kim Jung Moon đứng một bên nhìn thấy cả nhà xum vầy như vậy thấy cũng thật vui mừng, "Jung Moonie cũng lại đây đi......"

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì Kim Jung Moon chợt nghe thấy tên mình, nở nụ cười sáng lạng, giống như một con ngựa hoang bị đứt cương mà chạy tới.

Cách đó không xa, tại phòng chủ tịch của một khách sạn năm sao ở Nhật Bản, Park Gun Woo mải suy tư, liên lạc với đứa con trai đang ở đất nước Hàn Quốc xa xôi, "Moon Soo, vài ngày nữa ba sẽ trở về, công ty trong thời gian này con hãy quản lý cho tốt. Còn nữa...... Ba không cần biết con có mục đích gì...... Đừng có mà đụng chạm tới con gái của Seo Yi Kyung...... Cả con bé và mẹ nó rất giống nhau...... Đều rất nguy hiểm......"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz