ZingTruyen.Xyz

[CapRhy] Cảm Giác Từ Một Lần Va Chạm

18. Chăm

_tuilaGaooo_

Chuyến đi ngoại khoá hôm nay không phải là một ngày đặc biệt đối với Duy. Cũng như mọi chuyến đi khác, mọi thứ diễn ra khá ồn ào và náo nhiệt. Các nhóm học sinh ngồi thành từng đám, nói cười rôm rả. Những câu chuyện về các môn học, về người mình thích, bài kiểm tra, thậm chí cả những lời đùa giỡn không dứt. Nhưng đối với Duy, hôm nay lại khác. Nó ngồi trên xe bus, đôi mắt nhìn xa xăm ra cửa sổ, cảm giác như mọi thứ bên ngoài cứ nhanh chóng lướt qua còn trong lòng nó thì như bị đóng băng.

Duy chẳng hề để ý đến những lời đùa cợt xung quanh mình. Nó chỉ mải nghĩ xem làm sao để có thể ngồi gần Quang Anh một chút. Đối với nó, đây là cơ hội không thể bỏ lỡ. Cái cảm giác thẹn thùng mỗi khi Quang Anh ở gần, mỗi lúc thầy nói chuyện với mình, khiến Duy chẳng thể nào tập trung nổi vào những điều xung quanh. Nó muốn một cơ hội để có thể tiếp cận thầy thêm chút nữa, để không còn cảm giác e ngại như những lần trước. Hôm nay, nó muốn làm điều gì đó để có thể giúp nó thu hút được sự chú ý của Quang Anh.

Duy lén lút liếc nhìn Quang Anh từ phía sau lưng Đăng Dương. Anh đang ngồi một mình ở ghế đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào điện thoại. Duy thở dài, chẳng biết làm thế nào để có thể ngồi cạnh thầy mà không làm lộ quá rõ sự quan tâm của mình. Đang mải nghĩ, thì Đăng Dương quay lại, ánh mắt sáng lên như thể tìm ra một điều gì đó thú vị.

"Mày lên ngồi với thầy Quang Anh đi," Đăng Dương cười nham nhở, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy sự bối rối của Duy. "Mày cũng bị say xe mà đúng không?"

Duy ngây người một chút. Nó biết Đăng Dương đang cố tình trêu đùa, nhưng thật sự, Duy chẳng còn cách nào khác ngoài việc làm theo. Nó gật đầu với cậu một cái như thể hiểu ý-đây là cơ hội để ngồi gần Quang Anh mà không bị nghi ngờ. Để được ngồi gần Quang Anh, để có thêm thời gian trò chuyện với thầy, nó sẽ phải tạo một lý do hợp lý để được di chuyển lên ghế trước. Nó hít một hơi thật sâu, đứng dậy, lấy tay vờ lau trán, giả vờ thở dốc như thể đang chống lại cảm giác buồn nôn vì say xe. Đôi mắt của Quang Anh nhanh chóng chú ý đến sự xuất hiện của Duy.

"Sao thế?" Quang Anh lên tiếng, ánh mắt dò xét. "Em say xe à?"

"Em không chịu nổi nữa, thầy cho em ngồi đây chung với được không?" Duy nói, giọng yếu ớt, vờ như choáng váng nhưng trong lòng thì lại đang dâng lên một niềm vui nhỏ bé.

Quang Anh không nói gì nhiều, ngay lập tức ngồi nhích sang nhường chỗ cho Duy. Nó nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh anh, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của người ngồi kế bên. Cảm giác kỳ lạ, pha trộn giữa lo lắng và hứng khởi, lan tỏa trong lòng Duy. Nó nuốt nước bọt một cái, mới chỉ ngồi gần nhau, nhưng Duy đã cảm thấy mọi thứ như đang diễn ra rất tự nhiên. Nó giả vờ tìm trong balo những thứ đã chuẩn bị sẵn: một chai nước chanh, vài viên kẹo gừng, và một gói thuốc chống say xe, rồi nhẹ nhàng bày tất cả ra trước mặt Quang Anh, cố gắng tạo ra dáng vẻ mệt mỏi.

Quang Anh nhìn Duy, lo lắng hỏi, "Em có buồn nôn không? Cần nghỉ ngơi chút không?"

"Em không sao đâu, thầy đừng lo." Duy lắc đầu, giọng bình tĩnh.

Tuy nhiên, khi Duy nhìn vào sắc mặt của Quang Anh, nó lập tức nhận thấy thầy không ổn. Mặt anh trông rất xanh xao, có vẻ như đã bị ảnh hưởng bởi chuyến xe dài. Cảm giác lo lắng trong lòng Duy trỗi dậy, nó nhanh chóng cầm lên một đống vật dụng vừa lấy ra từ trong balo ra, đưa lên trước mặt anh, "Thầy thử dùng chút nước chanh này đi, giúp đỡ khi say xe á," Duy nói, cố gắng không để lộ ra sự căng thẳng trong lòng.

Quang Anh nhìn vào đống vật dụng đó, đôi mắt thầy mở to, bất ngờ, "Cái này là của em mà, sao lại đưa tôi?" Anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút ngạc nhiên, "Em uống đi, tôi không sao đâu. Đưa tôi thì lát em lấy gì uống?"

Duy hơi ngượng, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, "Em không sao đâu," Nó lặng lẽ cười rồi nhanh chóng đẩy chai nước về phía Quang Anh. "Thầy uống đi, trông thầy xanh xao lắm rồi đấy."

Duy thấy Quang Anh vẫn ngập ngừng, dường như đang cân nhắc xem có nên nhận chai nước từ tay nó hay không. Duy nhăn mày, cảm giác như mình đang làm gì đó hơi thừa thãi, nhưng nó thật sự chỉ muốn thầy cảm thấy dễ chịu hơn thôi. Quang Anh cuối cùng cũng nhận lấy chai nước, mở nắp và uống một ngụm nhỏ.

"Cảm ơn em," Quang Anh nói, giọng khàn khàn, nhưng nụ cười của anh lại có phần ấm áp.

Duy cảm thấy lòng mình thả lỏng đôi chút, nhưng vẫn không khỏi chú ý tới sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt thầy. Nó quay lại balo của mình, lấy ra vài viên kẹo gừng rồi đưa cho anh, "Cái này cũng giúp giảm say xe đấy, thầy thử xem."

Nó cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng thật sự không thể phủ nhận việc trái tim đang đập nhanh hơn khi thấy Quang Anh cứ ngồi đó và nhìn mình chằm chằm. Duy không biết lý do tại sao, chỉ biết rằng không khí giữa họ lúc này có gì đó rất khác so với mọi khi.

Mặc dù đã cố gắng không nhìn vào ánh mắt của Quang Anh, nhưng không thể ngừng cảm thấy sự chú ý đó đang đổ dồn về mình. Nó vội vàng đưa tay xoa nhẹ gáy, cảm giác ngại ngùng ập đến khiến cổ họng nó như nghẹn lại. Quang Anh nhìn kẹo gừng trong tay, rồi nhìn lên Duy, đôi mắt có chút ngạc nhiên nhưng cũng không giấu được sự cảm động.

Anh nhìn nó một lúc lâu, rồi khẽ mỉm cười, "Em chu đáo thật đấy, chắc mẹ em dạy em chăm sóc người khác đúng không?"

Duy bối rối, không ngờ thầy lại nói thế. Nó cười nhẹ, có chút ngượng ngùng, "Dạ, hồi bé em cũng hay say xe nên mẹ cứ bắt em mang theo đủ thứ. Mà giờ thì em không say xe nữa rồi," Duy thêm vào, mới nhận ra mình đã lỡ mồm, nó đưa tay lên xoa gáy, không biết phải làm gì tiếp theo. Rồi nó liếc mắt nhìn Quang Anh, thấy thầy vẫn đang nhìn mình, ánh mắt như thể đang chờ một lời giải thích.

Quang Anh hơi nhướng mày, đôi mắt sáng lên một chút, rồi bật cười khẽ. "Thế mà nãy diễn cái nét làm tôi tưởng thật, em cũng gan nhỉ, Đức Duy." Anh trêu, giọng đầy tinh nghịch.

Duy đứng hình mất vài giây, mắt mở to, đầu óc loạn xạ như một mớ bòng bong, ngượng đến mức không biết phải nói gì. Nó hoang mang tột độ, vội vàng quay mặt đi, cúi đầu xuống để che giấu sự bối rối, cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. "Em..."

Ngay lúc này, Quang Anh bật cười. Tiếng cười của thầy ấm áp và dễ chịu, khiến Duy cảm thấy như trái tim nó đang đập loạn hết cả lên. Nó đứng hình, mắt vẫn mở to nhìn anh mà chẳng biết phải làm sao, chỉ biết lòng mình đang đập thình thịch vì một lý do không thể giải thích, chỉ có thể lắp bắp, "Em...em...thầy ăn kẹo đi nhé, uống thêm nước đi ạ..." Duy vội vã đưa ra thêm một lý do khác để xua đi cái cảm giác ngượng ngùng trong lòng.

Quang Anh vẫn cười, một nụ cười làm Duy như tê liệt, khiến nó chỉ muốn trốn vào đâu đó để tránh ánh mắt ấy, "Em cứ lo cho tôi vậy, tôi cũng không biết làm sao nữa." Anh trêu, nhưng rõ ràng là không hề giận.

Duy bắt đầu cảm thấy thật sự không chịu nổi nữa. Quang Anh cứ trêu mãi khiến nó không biết phải làm gì tiếp theo. Cứ mỗi lần Duy đưa nước hay kẹo cho anh, Quang Anh lại nhìn nó với ánh mắt có phần tinh quái, rồi lại nói những câu làm nó phải đỏ mặt tía tai. Duy chỉ biết lúng túng, chẳng nói gì nữa, chỉ lén nhìn anh từ khóe mắt. Đến khi Quang Anh cười khẽ một lần nữa, Duy bỗng dưng nổi hứng, nó không biết nó nghĩ gì nữa, cứ thế mà thẳng tay nhét một viên kẹo gừng tọt vào miệng Quang Anh.

"Ơ...thầy ăn đi, chắc..thầy cũng sắp hết say xe rồi đấy.." Duy lắp bắp, cơn ngại ngùng trỗi dậy. Nó nhìn Quang Anh với vẻ mặt sượng trân, đỏ bừng vì sự bất ngờ của chính mình, "Em xin lỗi, em...em lỡ tay rồi."

Quang Anh thoáng bất ngờ, không nghĩ Duy lại hành động nhanh như thế. Một khoảnh khắc ngượng ngùng lướt qua, nhưng rồi anh bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng đầy vẻ thoải mái, "Tên nhóc này...em đúng là gan thật đấy." Anh khẽ nhai viên kẹo trong miệng, đôi mắt đầy vẻ trêu chọc nhìn Duy, "Tôi còn chưa nói là tôi muốn ăn cơ mà."

Duy cúi gằm mặt xuống, giả vờ tìm thứ gì đó trong balo để không phải nhìn thẳng vào thầy nữa. "Thì...em thấy thầy cứ đùa hoài mà chẳng chịu ăn uống gì cả. Thầy không thích thì...em lấy lại."

"Lấy lại? Ý em là em định làm gì? Bắt tôi nhả ra à?" Quang Anh cố tình trêu, ánh mắt lấp lánh sự thích thú.

Mẹ nó, cái ánh mắt đó đúng là có thể giết người mà.

Duy gào thét trong lòng , cảm giác đầu óc như bị đơ trong vài giây, không biết phải trả lời thế nào. Nó chỉ biết cười gượng, tay cuống quýt đậy nắp chai nước và lúng túng chuyển chủ đề. "Thầy nên uống thêm nước chanh đi. Kẹo gừng với nước chanh là combo hoàn hảo giúp hết say xe đấy ạ!"

Nhìn vẻ mặt lúng túng như gà mắc tóc của Duy, Quang Anh không thể nhịn được cười. Tiếng cười sảng khoái của anh càng khiến tai Duy đỏ hơn, như thể bị bắt tại trận. Quang Anh khẽ lắc đầu, nhấp một ngụm nước, rồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt vẫn không rời khỏi cậu học trò, "Tưởng em như nào, mới trêu tí mà đã không đỡ nổi rồi."

Duy nghe vậy mà không dám ngẩng đầu lên. Nó chỉ biết cắm cúi vờ như đang sửa lại dây balo, tay run run đến mức làm khóa kéo phát ra những tiếng "lạch cạch" nho nhỏ. "Em nhường thầy thôi..." Duy cố gắng biện minh, nhưng giọng nó nhỏ dần, không hề có chút sức thuyết phục nào.

Quang Anh cười khẽ, "Nhường tôi á? Sao nay em lại tốt thế?"

Duy ngẩng phắt đầu lên, định phản đối nhưng thấy nụ cười nhàn nhạt của Quang Anh, nó lập tức lúng túng cúi xuống, nuốt khan rồi tiếp tục giả vờ sắp xếp lại đồ trong balo. "Em lúc nào chả tốt với thầy, có gì mà thầy phải bất ngờ thế?"

"Bình thường em hay bật lại tôi lắm mà." Quang Anh kéo dài giọng, rõ ràng là chẳng tin một chút nào. Anh dựa lưng vào ghế, khoanh tay nhìn Duy, đôi mắt lấp lánh ý cười. "Nhưng mà em lấy đồ trong balo xong chưa? Tôi nghe khóa kéo kêu cả buổi rồi đó."

Duy sượng trân, tay lập tức ngừng lại, chỉ biết cười trừ. "À...xong rồi, thầy đừng để ý." Nó vội vàng chuyển chủ đề, cố gắng thoát khỏi tình huống khó xử. "Thầy uống thêm nước nhé, để em mở nắp giúp cho."

Quang Anh nheo mắt, mỉm cười nhẹ như thể đang suy ngẫm gì đó. "Thôi, tôi uống đủ nước rồi. Nãy giờ em cứ bắt tôi uống nước, không thì cũng bắt tôi ngậm kẹo, chả thấy hỏi thăm gì cả." Giọng anh nửa đùa nửa thật, ánh mắt thì đầy vẻ trêu chọc.

Duy ngượng đến mức không biết giấu mặt vào đâu, nó cười gượng gạo, tay vẫn cầm chai nước như muốn làm gì đó để giảm bớt sự bối rối, "Em chỉ muốn thầy mau khỏe thôi mà...thế thầy đã đỡ mệt hơn chút nào chưa?" Duy vội hỏi, cố chuyển chủ đề.

Quang Anh nhướng mày, ra vẻ suy nghĩ. "Cũng đỡ hơn rồi. Nhưng mà..." Anh dừng lại, nhìn Duy bằng ánh mắt như muốn trêu thêm lần nữa, "Hình như tôi còn mệt vì phải chống đỡ mấy chiêu chăm sóc tận tâm quá mức của em ấy."

"Thầy-" Duy muốn phản bác, nhưng thấy nụ cười nhàn nhạt đầy vẻ đắc ý của Quang Anh, nó lại cứng họng. Chỉ biết cúi đầu, lẩm bẩm, "Thầy đúng là khó chiều..." giọng nhỏ đến mức tưởng chừng như đang nói với chính bản thân.

Quang Anh nghe vậy thì cười khẽ, rõ ràng là đã nghe thấy nhưng lại cố tình giả vờ không để ý. "Em nói gì cơ? Lặp lại xem nào."

'Cứ thế này thì mình điên mất thôi' Duy thầm nghĩ, tay vô thức đưa lên xoa gáy rồi lại bối rối bắt đầu mân mê dây balo như thể đó là việc quan trọng nhất trên đời.

"Chắc thầy say xe nên nghe nhầm rồi đấy.." Nó cố gắng giữ bình tĩnh, dù trong lòng cảm thấy như có hàng nghìn con ong đang bay lượn quanh.

Quang Anh nhìn thấy sự bối rối của Duy, nhưng thay vì tiếp tục trêu, anh chỉ lắc đầu nhẹ, mắt lấp lánh một vẻ hài lòng. "Thôi, không trêu nữa."

Không khí trong xe lắng xuống một chút. Đức Duy nhìn đồng hồ đeo tay, kim giờ vừa nhích sang con số 10. Chắc còn khoảng hai tiếng nữa mới đến nơi. Nó liếc sang Quang Anh, thấy thầy đang nghiêng người dựa vào cửa sổ, mắt nhắm hờ, nhưng dáng vẻ không hề thoải mái.

Duy băn khoăn một lát rồi mở miệng, giọng ngập ngừng, "Thầy ơi...còn gần hai tiếng nữa mới đến nơi, hay thầy chợp mắt một chút đi cho khỏe? Cứ dựa vào vai em này, thoải mái hơn nhiều."

Quang Anh mở mắt, rõ ràng bị bất ngờ bởi lời đề nghị đó, anh quay sang nhìn Duy, ánh mắt dò xét pha chút nghi hoặc như muốn xác nhận xem nó nói thật hay chỉ đang đùa, "Em nói thật đấy à? Hay lại định bày trò gì nữa đây?"

"Em nói thật mà!" Duy lập tức phản ứng, giọng khẳng định nhưng đôi tai thì lại đỏ bừng. "Thầy đang mệt, em chỉ muốn thầy ngủ ngon hơn thôi...mà vai em chắc chắn thoải mái hơn cái cửa sổ cứng ngắc kia."

Quang Anh nhìn Duy thêm một lúc, như muốn chắc chắn rằng nó không có ý trêu chọc gì. Nhưng thấy vẻ mặt chân thành của Duy, anh khẽ nhún vai. "Thế thì tôi không khách sáo nữa nhé?"

Duy chưa kịp phản ứng, Quang Anh đã khẽ dịch người, nghiêng đầu tựa vào vai nó. Cái cảm giác gần gũi bất ngờ khiến Duy cứng người, tim đập nhanh như trống trận. Hơi ấm từ Quang Anh truyền qua vai nó, khiến Duy cảm thấy việc hô hấp có chút khó khăn, như thể không khí xung quanh bỗng đặc quánh lại.

Nó lén liếc nhìn gương mặt anh. Thầy đã nhắm mắt, hơi thở đều đặn hơn, có vẻ đã bớt mệt mỏi sau chặng đường dài. Nhưng với Duy, cảm giác nhẹ nhõm lại chẳng thể nào lấn át được sự bối rối đang dâng trào trong lòng. Mẹ kiếp, thầy thật sự dựa vào mình rồi, đếch phải đùa đâu. Nó nghĩ, vừa muốn chỉnh lại tư thế cho thoải mái hơn, vừa sợ làm Quang Anh tỉnh giấc.

Tâm trí Duy lúc này như rơi vào một vòng xoáy cảm xúc lạ lẫm - ngại ngùng có, hạnh phúc có, lại xen lẫn chút hồi hộp khó tả. Trong một khoảnh khắc, nó thầm ước đoạn đường này sẽ kéo dài thêm chút nữa, chỉ để cái hơi ấm dịu dàng này có thể lưu lại trên vai lâu thêm một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz