[CapRhy] Cảm Giác Từ Một Lần Va Chạm
02. Lại gặp rồi
Hôm sau, Duy đạp xe đến trường như mọi ngày. Cảm giác sáng nay cũng không khác gì mọi hôm, chẳng có gì đặc biệt ngoài việc Đăng Dương lại tiếp tục câu chuyện tình cảm của một ai đó trong lớp mà nó chẳng thèm quan tâm. Nó vẫn thản nhiên, cười nhẹ và chỉ nghe một cách lơ đãng. Trái ngược với Đăng Dương, Duy lại là kiểu người ít nói, thích giữ những suy nghĩ của mình cho riêng mình.Nhưng rồi, khi đến cổng trường, cái nhìn của nó bất giác dừng lại. Dọc theo bãi đỗ xe, có một chiếc xe máy quen thuộc - đó là chiếc xe của cái thằng 'boy phố' hôm qua, chủ nhân của chiếc xe thì đang đứng khoanh tay bên cạnh."Địt mẹ, lại là anh ta," Duy nghĩ thầm, cảm giác khó chịu bất giác xuất hiện. "Chẳng lẽ là học sinh trường này à?" Mà cái tên này đúng là cái kiểu không giống ai, chắc chắn không phải là người hay xuất hiện ở đây. Nó không thể nhầm được, cái kiểu đứng đấy với vẻ mặt chẳng hề bận tâm như thể anh ta thuộc về một thế giới khác, cách anh ta đang đứng khoanh tay lại, nhìn như thể đang đánh giá cái gì đó. Cái đó đúng là không giống ai thật.Duy không vội vã đi vào lớp, ánh mắt nó dừng lại trên anh ta một chút, không phải vì tò mò hay cảm thấy bối rối, mà chỉ đơn giản là để nhìn rõ hơn về người lạ này. Nó không thấy gì đặc biệt ngoài một sự hiện diện kỳ lạ. Một cảm giác gì đó giống như một cơn gió thoảng qua, vừa nhẹ vừa nhanh, không đủ để khiến nó phải bận tâm nhiều. Nhưng dù sao, việc nhìn thấy anh ta một lần nữa vẫn làm Duy thấy có chút tò mò.'À ha, đúng là có duyên mà,' Duy thầm nghĩ, trong lòng tự nhiên nở một nụ cười mỉa mai. Nó tiếp tục đứng đó, mắt nhìn tên đó với một ánh nhìn có phần thách thức, như thể đang tự hỏi liệu anh ta có nhận ra mình hay không, dù cho đó chỉ là một sự tình cờ. Nhưng rồi Duy không nghĩ thêm gì, cảm giác thoáng qua đó tan biến nhanh chóng như chính nó xuất hiện."Ê, sao mày lại đứng đây thế?" Lúc này, Đăng Dương đã đi tới bên cạnh, thấy Duy vẫn đứng yên không nhúc nhích, liền nhăn nhở hỏi, "Hôm nay còn biết đợi tao cơ à? Hay là hot boy đây lại được em nào tỉnh tò rồi?"Duy quay sang nhìn Đăng Dương, khoé miệng hơi nhếch lên. "Không phải đâu," Nó đáp, giọng nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt vẫn còn hướng về phía kia. "Chỉ là gặp lại người quen thôi."Đăng Dương bật cười, vỗ vai Duy một cái, "Vãi cả người quen? Quen cái quái gì? Mày nghĩ tao tin à?" Cậu ta liếc nhìn theo hướng mà Duy đang nhìn một cái, rồi lại quay sang Duy, vẻ mặt đầy nghi hoặc. "Thế cái thằng đó là ai mà mày nhìn chăm chăm vậy?"Duy không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt Đăng Dương một lúc lâu, rồi nhếch môi, giọng đầy thách thức, "Mày đoán xem?"Đăng Dương khựng lại một chút, vẻ mặt càng thêm tò mò. Cậu ta nhướng mày, mắt vẫn dán vào Duy, như đang cố gắng tìm ra sự thật ẩn giấu phía sau câu trả lời mập mờ đó. Nhưng rất nhanh, cậu ta lại lấy lại vẻ đùa cợt thường ngày, cười khẽ rồi lắc đầu, "Mày làm như đang giấu một bí mật lớn lắm vậy, Duy. Có khi nào mày đang mơ tưởng về anh ta không?"Duy chỉ nhún vai, cười nhẹ, không để lộ chút gì. "Mày đoán sai rồi, Dương. Cái tên đó thì có cái quái gì để được tao mơ tưởng chứ."Đăng Dương chợt dừng lại như thể phát hiện ra điều gì đó, vẻ mặt chuyển sang nghi hoặc. "Ô mà từ từ, đấy có phải thằng boy phố hôm qua đâm vào xe mày không?"Duy quay lại nhìn Đăng Dương, không tỏ vẻ gì đặc biệt, chỉ khẽ cười khẳng định. "Chắc vậy."Đăng Dương cười khẩy, đôi mắt sáng lên. "Ồ, chắc là chắc thế nào? Có phải mày đang ấn tượng với thằng đó rồi không?"Duy chỉ nhìn Đăng Dương một lúc, vẻ mặt vẫn bình thản, không vội đáp lại. Nó không phải kiểu người dễ bị đánh giá qua vẻ bề ngoài hay những lời trêu đùa. Nhưng nhìn vào Đăng Dương, nó không thể không mỉm cười trong lòng. Một phần là vì sự tự tin của bạn mình, một phần là vì cái cách Đăng Dương luôn có thể xoay mọi chuyện thành trò vui."Thôi đi, Dương." Duy đẩy vai thằng bạn một cái, lắc đầu như thể không muốn dính líu vào chuyện này thêm nữa. "Không có gì đâu."Đăng Dương bám sát. "Mày cứ nói vậy nhưng...mày không hề thắc mắc về cái thằng đó à? Mày nhìn nó lâu lắm đấy." Cậu ta vừa nói vừa vươn người tới, giả vờ như muốn soi kỹ nó từ đầu đến chân."Thật đấy," Duy đáp, giọng nó không hề thay đổi nhưng nghe có pha thêm một chút cười cợt, "Mày suy diễn nhiều quá rồi."Cả hai đứng đó một lúc, Duy thầm nghĩ về những gì vừa diễn ra. Đúng là cái tên đó có làm nó chú ý, nhưng không phải vì lý do gì quá đặc biệt. Chỉ là một sự tình cờ, một cuộc gặp gỡ thoáng qua mà thôi. Cảm giác đó nhanh chóng tan đi, nhưng một phần trong nó lại cảm thấy thích thú với những câu chuyện mà Đăng Dương không ngừng tạo ra, với những màn trêu đùa mà nó biết sẽ không bao giờ chán.Đăng Dương vẫn không bỏ cuộc, "Cứ từ từ, rồi mày sẽ biết là thằng đó chẳng có gì đặc biệt đâu. Mày mà cứ nhìn nó vậy, sớm muộn gì sẽ tự làm mình rối loạn mất thôi."Duy liếc nhìn cậu bạn, cảm thấy một nụ cười khẽ nở trên môi. Nó biết thằng bạn mình quá rõ, luôn thích đùa giỡn và tạo ra những tình huống thú vị. Duy không phải kiểu người dễ bị rối loạn bởi mấy trò đùa này, nhưng chính sự không quá nghiêm túc của tên này khiến nó cảm thấy dễ chịu."Hâm, mày lo xa quá rồi." Duy đáp, mắt vẫn không rời khỏi tên 'boy phố' đang dựng xe. "Nhưng mà mày nói đúng, tao thấy thằng đó chẳng có gì đặc biệt đâu."Đăng Dương chỉ cười nhếch mép rồi vỗ vai Duy, giọng đầy tự tin như một 'chuyên gia tình trường.' "Cứ xem đi, rồi mày sẽ phải đổi ý thôi. Chắc chắn sẽ có lúc mày nhận ra mình nhìn nó chẳng phải vì tò mò đâu."Duy không nói gì, chỉ quay người, bước đi về phía lớp học. Trong đầu nó, những hình ảnh về tên kia thoáng qua, nhưng chỉ trong giây lát rồi biến mất. Duy không phải là người dễ bị cuốn vào những tình huống ngẫu nhiên như vậy."Chắc là thế," Duy thầm nghĩ, tự nhủ với bản thân, giọng như một lời khẳng định nhẹ nhàng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz