ZingTruyen.Xyz

Bức Thư Tình Đến Từ Tương Lai P2

Chương 207: Long Nhãn Nhân Tâm (71)

Tienlucc

Cien không thể kìm nén được trái tim đang đập loạn xạ của mình.

Cuộc gặp gỡ với ngài Ian, điều mà cô hằng mong chờ, lại khiến cô run rẩy và căng thẳng hơn những gì cô tưởng. Nỗi băn khoăn và lo lắng dâng lên trong lòng cô như ráng chiều trước lúc bình minh.

Liệu sự tha thứ có phải là điều không thể?

Dù cảm nhận được sự chân thành của Ian trong 'Sự cố tấn công Hoàng gia trên Đại lộ Trung tâm', nhưng một chút nghi ngờ vẫn còn vương vấn trong lòng cô. Dù bí mật hy vọng sẽ được tha thứ, cô vẫn bị nỗi lo lắng ấy ám ảnh.

Và thế là, khi đối diện với Ian, cô cứ liên tục mắc lỗi.

Cien hoảng hốt, không biết mình đang làm gì. Cô chỉ muốn bày tỏ lời xin lỗi một cách mãnh liệt nhất có thể tới Ian.

Hành động hôn chân Ian có thể trông có vẻ quá lố, nhưng vào khoảnh khắc đó, cô cảm thấy nó là việc nên làm.

Tất nhiên, Cien cố gắng xem nhẹ hành động đó, coi nó như chuyện không đáng bận tâm.

Nếu được hỏi liệu nó có đáng xấu hổ và nhục nhã không, chắc chắn là có. Thế nhưng, Ian là người nắm giữ Long Huyết Tự, và trên tất cả, Cien đã làm những điều tồi tệ hơn nhiều với anh.

Cô có thể chịu đựng được sự sỉ nhục và xấu hổ ở mức độ đó.

Đó là một phần của quá trình chuộc lại những lỗi lầm cô đã gây ra cho Ian.

Nhưng Ian dường như không nghĩ vậy.

Không khí dễ chịu ban nãy bỗng chốc trở nên lạnh lẽo. Trong khoảng lặng ngượng ngùng ấy, Cien, giờ đã đứng thẳng, phải cẩn thận dò xét thái độ của Ian, những ngón tay cô co giật đầy lo lắng.

'Ôi, mình thật là ngốc nghếch...'

Lẽ ra cô nên tiếp cận anh một cách từ tốn hơn, nhưng con tim đã lấn át sự thận trọng. Mục tiêu ban đầu là để lại ấn tượng tốt trong mắt Ian dường như đã sụp đổ.

Sắc mặt của Cien trở nên tái nhợt nhanh như khi nó vừa tươi tắn trở lại.

Những lời của Ian, thốt ra sau một khoảng im lặng nặng trĩu, giáng xuống như một đòn đau.

"...Bộ em sinh ra đã ngu ngốc vậy à?"

Lời chỉ trích rõ ràng khiến gương mặt Cien càng thêm nhợt nhạt.

Cien run rẩy, theo bản năng lại bắt đầu cúi đầu xuống đất một lần nữa.

"E-em xin lỗ...!"

"Khoan, đừng làm vậy."

Ian hắng giọng, ngụ ý rằng có lẽ đã có sự hiểu lầm.

"Em có 'đôi mắt' mà phải không? Thế mà dường như em lại không thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác."

Cien im lặng một lúc, rồi nở một nụ cười cay đắng.

Thì ra anh đã biết.

Dù sao, là người nắm giữ Long Huyết Tự, anh là phụ tá gần gũi nhất của Hoàng đế, nên việc anh sở hữu những kiến thức vượt ngoài tầm với của người khác cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Cien lơ đãng vuốt ve khóe mắt mình.

Cô nhận thức rõ sự giày vò mà đôi mắt màu xám nhạt này đã mang đến cho cô, nhưng mặc dù vậy, cô vẫn phải dựa vào khả năng này.

Đặc biệt là những sự kiện trong hai tuần vừa qua, bắt đầu từ cuộc đụng độ với Ian, đã đưa Cien đến những nhận thức sâu sắc.

"...Ban đầu, em cứ ngỡ mình đã hiểu thấu mọi thứ."

Cảm nhận được sự nghiêm túc trong giọng nói đột ngột trầm xuống của cô, Ian quay đầu lại, nuốt khan một cách rõ rệt.

Có vẻ như một bí mật quan trọng sắp được hé lộ.

"Khi em nhìn qua đôi 'mắt' này, đôi lúc em lại thấy những thứ mà mình không muốn. Đó là những ham muốn sâu thẳm nhất của con người. Vì không có cảm xúc nào khác lại có những gam màu rực rỡ như thế."

Việc Cien theo bản năng so sánh cảm xúc với 'màu sắc' không phải là một sự trùng hợp.

Trong thực tế, cảm xúc hiển hiện dưới dạng màu sắc trong 'Mắt Rồng' của Cien. Dù cô không thể đọc được suy nghĩ như khi còn nhỏ, nhưng cảm xúc vẫn hiện hữu trong tầm mắt cô.

Không thể tránh khỏi, theo thời gian, cô dần bị thu hút bởi những cảm xúc có màu sắc mãnh liệt nhất, và bản năng nhất trong số đó chính là 'ham muốn'.

"Rất đơn giản. Một khi nó bắt đầu hiện hữu, người ta phải thích nghi cho phù hợp với những cảm xúc đó. Việc từ thù hận chuyển thành thân thiện hay từ ác ý chuyển thành lòng nhân từ không phải là điều hiếm gặp. Em đã tồn tại nhờ sự thích nghi ấy."

Cien khẽ cong môi thành một nụ cười mỉa mai.

Ngẩng đầu lên với vẻ kiên quyết, cô giả vờ thờ ơ.

"Nhưng, đó chỉ là một lớp vỏ bọc. Em nhận ra điều đó khi gặp ngài Ian. Thực ra, em không hề nhạy bén. Từ trước đến giờ, em đã tự lừa dối bản thân rằng mình đã chứng kiến tất cả chỉ bằng cách quan sát. Nhưng giờ đây, tin vào đôi mắt của mình đã trở nên khó khăn..."

Khi Cien nói, cô do dự trước khi lấy một thứ gì đó từ trong túi ra.

Đó là một chiếc túi nhỏ.

Cô đưa nó về phía Ian, cúi đầu thật sâu như thể đang bày tỏ lòng biết ơn.

Ian nhận lấy nó với vẻ khó hiểu.

Nó nhẹ bẫng. Thoạt nhìn, chiếc túi mỏng manh có vẻ không có gì đặc biệt.

Thế nhưng, xét đến việc đó là một món quà từ Công chúa Điện hạ, nó chắc chắn không thể là một vật tầm thường.

Ian kín đáo nới lỏng miệng túi, nhìn vào bên trong, rồi nói như thể anh đã nhận ra điều gì đó ngay lập tức.

"...Là một chiếc túi không gian có thể mở rộng."

"Vâng, lần trước em thấy ngài Ian mang theo rất nhiều thứ trong các trận chiến... Và còn một thứ nữa ở bên trong!"

Sau lời tiết lộ đó, Ian tinh tế lật chiếc túi lại. Trong chớp mắt, một viên đá mắt mèo lớn lăn ra.

Một viên đá mắt mèo màu xám nhạt.

Đó là kỷ vật cuối cùng còn sót lại của mẹ Cien.

Cien nở một nụ cười phảng phất vẻ u sầu.

"Như ngài đã biết, đó là vật gia truyền từ mẹ em. Em đã không nỡ rời xa nó cho đến tận bây giờ. Em đã không hiểu tại sao cho đến gần đây. Đó là vì em vẫn bị mắc kẹt trong ký ức về ngày hôm đó."

Ian im lặng, mắt anh dán chặt vào viên đá mắt mèo màu xám nhạt.

Đó là một món đồ có chất lượng cao.

Màu sắc của nó độc đáo, và kích thước lại lớn, do đó ngay cả xét về giá trị vật chất đơn thuần, nó vẫn mang ý nghĩa đáng kể. Hơn nữa, xét đến việc nó từng thuộc về Hoàng hậu, sẽ không có gì lạ nếu bên trong nó có chứa những bí mật được che giấu.

Nó quá lớn lao cho một vật để bày tỏ lòng biết ơn.

Tuy nhiên, những sự kiện gần đây đã mang lại cho viên đá mắt mèo một ý nghĩa vượt trên cả giá trị vật chất đối với Cien.

"Những ký ức về ngày hôm đó đã dày vò em. Em không thể tin tưởng bất cứ ai. Em đã hiểu lầm và gây ra đau khổ... Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, có lẽ em sẽ phải hối hận suốt đời. Vì vậy, ngài Ian, xin hãy nhận lấy nó."

Ian im lặng rất lâu.

Sau một lúc do dự, anh gật đầu.

Chỉ đến lúc đó, Cien mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng, một sự kết thúc dường như đã gần kề.

Cô có thể cuối cùng giải thoát bản thân khỏi những bóng ma ám ảnh của quá khứ.

Dù mọi chuyện đã xảy ra, nhưng mối liên kết mẫu tử giữa mẹ và con gái vượt qua cả những giới hạn trần thế. Nó biến món đồ trở thành một kỷ vật, khiến Cien không thể từ bỏ, níu giữ chút tàn dư cuối cùng của sự gắn bó.

Mẹ cô đã từng là đồng minh duy nhất của cô.

Nhưng giờ đây, với Ian bên cạnh, một tia hy vọng để thoát khỏi nỗi đau khổ của ngày định mệnh đó đã xuất hiện. Hơi tiếc nuối một chút, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

Đã đến lúc nói lời tạm biệt với ký ức về mẹ mình.

Khi Cien dũng cảm đối mặt với quyết định này, một nụ cười thoáng hiện trên môi cô.

Sau một lúc, Ian cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng.

"...Nhưng, suy nghĩ và cảm xúc của con người có thực sự hòa hợp không?"

"Ngài nói gì cơ?"

Đầu Cien nghiêng đi vì bối rối trước câu hỏi đột ngột.

Vẻ mặt cô không lời hỏi liệu lời nói của anh có đúng không.

Thế nhưng, lời nói của Ian mang một vẻ chắc chắn, như thể chúng là kết tinh của một sự suy ngẫm sâu sắc.

"Điều này thật kỳ lạ. Con người thường xuyên không nhận thức được trái tim của chính họ. Vậy thì, làm sao một người có thể gói gọn toàn bộ trải nghiệm của con người vào trong một suy nghĩ và một cảm xúc duy nhất?"

"...P-phải vậy không?"

Dù bất ngờ trước lời khẳng định không ngờ tới, Cien lại thấy mình đang suy ngẫm về lời nói của Ian với sự tò mò mới mẻ.

Suốt cả cuộc đời, cô chưa từng tin tưởng ai và đã nhìn nhận cảm xúc của con người qua một lăng kính đơn giản, liên kết những màu sắc rực rỡ nhất với những ham muốn.

Thế nhưng, có lẽ sự phong phú của cảm xúc con người đã chống lại những sự phân loại đơn giản đó.

"Chỉ vì màu sắc mờ nhạt không có nghĩa là cảm xúc không chân thành. Điều tương tự cũng áp dụng cho suy nghĩ. Đôi khi, những suy nghĩ mâu thuẫn có thể cùng tồn tại trong cùng một người. Đó chính là bản chất của con người—phức tạp và đầy mâu thuẫn."

Nói đoạn, Ian tung viên đá mắt mèo lên không trung, rồi khéo léo bắt lấy.

Khi những cảnh tượng từ thời thơ ấu của Cien hiện lên qua viên đá quý, những ký ức về những người đã làm hại cô lại trỗi dậy.

Nhưng, họ đã từng là những người tốt mà cô yêu quý.

Từ khi sinh ra, Cien đã sở hữu khả năng nhìn thấu tâm lý con người. Trong khoảng thời gian đó, cô đã nuôi dưỡng tình cảm ngay cả với những khía cạnh nhỏ nhặt nhất trong hành vi của con người, không chút phán xét?

Đột nhiên, một câu hỏi thoáng qua trong tâm trí Cien.

'Nhưng làm thế nào mình lại nghĩ họ đều là những người xấu?'

"...Một giám đốc trại trẻ mồ côi mà anh từng gặp cũng như vậy."

Với những lời này, Ian bước tới một bước. Cien vô thức giật mình, cơ thể cứng đờ khi cô ngước nhìn Ian.

Đồng tử của cô giãn ra theo chiều dọc.

Dù nhận thức được đó là điềm báo cho điều gì, Ian không hề tỏ ra sợ hãi.

"Anh cũng như vậy."

Như một tín hiệu, một dòng cảm giác tuôn trào ồ ạt vào các giác quan của Cien.

Đó là một làn sóng cảm xúc.

Chưa bao giờ có cảm xúc của ai đó lại đột phá hàng phòng ngự của Cien một cách mạnh mẽ như vậy. Có lẽ là vì đối phương không hề có bất kỳ sự dè dặt nào về việc để lộ những suy nghĩ sâu thẳm nhất của mình.

Ngay cả khi không biết đến khả năng của Cien, con người vẫn bản năng che giấu những cảm xúc thật của họ. Và nếu ai đó biết được năng lực của Cien, các hàng rào lại càng được củng cố.

Cho đến nay, chưa có ai thành công trong việc phá vỡ những hàng rào đó.

Thế nhưng, Ian lại có ý thức kìm nén sự kháng cự bẩm sinh đó. Thế giới mở ra trước mắt cô trong một kính vạn hoa màu sắc tự nhiên, mỗi gam màu đều tinh tế và phong phú.

Đó là một sự khám phá bằng thị giác.

Bầu không khí từng đơn điệu bỗng bùng nổ với vô số sắc thái.

Như màu nước lan tỏa trong nước, bảng màu ngày càng mở rộng của những gam màu trong trẻo và đa dạng đến nỗi Cien phải lặng người.

Đây có phải là bản chất của 'cảm xúc'?

Trong số những gam màu đó, không chỉ có những cảm xúc tươi sáng và đẹp đẽ mà còn có cả những gam màu tối hơn, u uất hơn vương lại trong nhận thức của cô.

Thế nhưng, Cien không hề cảm thấy ghê tởm khi chúng hiện hữu.

Nó thật đẹp.

Sự chân thành thuần khiết lan tỏa ra.

"...Có lẽ mẹ của Điện hạ cũng cảm thấy như vậy đấy."

Mắt Cien trống rỗng khi cô nhìn chằm chằm vào Ian.

'Anh ấy không sợ sao?'

Tiết lộ cảm xúc thật của một người là một điều đáng sợ đối với tất cả mọi người. Mọi người mà Cien đã từng gặp cho đến nay—kể cả mẹ cô và bản thân cô—đều cảm thấy như vậy.

Đó là lý do tại sao cô chưa bao giờ chứng kiến điều này trước đây.

Việc sự chân thành không che đậy lại có thể tạo ra những màu sắc đẹp đẽ đến vậy.

Ngay cả những gam màu kỳ quái và đen tối cũng là một phần không thể thiếu của bản giao hưởng đó.

Ngày xưa, loài rồng đặc biệt yêu thích con người.

Và Cien cuối cùng đã hiểu được làm thế nào họ có thể yêu quý con người.

Câu hỏi của Ian vang vọng trong tâm trí cô.

"Em thấy cảm xúc của anh thế nào?"

Cảm xúc dâng trào, khiến đôi mắt cô cay xè vì nước mắt. Cô không thể làm gì khác, vì cô là một người mít ướt. Cien lẩm bẩm một lời biện minh, không chắc là đang nói với ai.

Cô chỉ có thể thốt ra một từ duy nhất.

Điều này, cũng là sự chân thành thuần khiết của Cien.

"...E-em không biết."

Quang phổ của màu sắc quá rộng lớn đến nỗi không thể hiểu nổi.

Trước câu trả lời của cô, Ian nở một nụ cười mỉa mai, như thể đã lường trước được điều đó.

Sau đó, với một động tác nhanh nhẹn, anh trả lại viên đá mắt mèo cho Cien.

"Đây là món quà từ anh."

Cứ như vậy, viên đá mắt mèo màu xám nhạt quay trở lại trong tay Cien.

Thế nhưng, cô lại cảm thấy nặng trĩu. Tay cô run rẩy khi cầm lại viên ngọc.

Với nước mắt chực trào, Cien run rẩy hỏi.

"E-em phải làm gì đây?"

Ánh mắt Ian dịu lại khi anh kiên nhẫn chờ đợi những lời nói đẫm nước mắt của cô.

"E-em phải... hức, e-em phải làm gì với mẹ mình đây?"

Áp đảo bởi cảm xúc, cô tìm kiếm sự chỉ dẫn.

Tình yêu lâu nay dành cho mẹ, bị chôn vùi dưới nhiều lớp oán giận, bỗng dâng trào, làm rối bời suy nghĩ của Cien.

Một giọt nước mắt đơn độc lăn dài trên má cô nàng.

Quan sát điều này, Ian đưa ra một câu trả lời thẳng thắn.

"Hãy đi tìm bà ấy trước đã."

"N-nhưng mà..."

"Anh sẽ đi cùng em."

Cien nín thở.

Chính sự đảm bảo của Ian, cùng với việc anh nắm lấy cả hai tay của Cien, đang nắm chặt viên đá mắt mèo, đã thắp lại một tia hy vọng trong lòng cô.

Cien oán giận vì không thể tự nhìn thấy bản thân mình qua đôi mắt của chính mình, không thể hiểu được những cảm xúc đang dâng trào này.

"...Sau này, chắc chắn."

Cô quyết tâm đặt niềm tin vào lời hứa ngắn gọn nhưng kiên định này.

Cuối cùng, nước mắt và tiếng cười hòa lẫn vào nhau trong cô.

Lần đầu tiên, cô trải nghiệm sự song hành sâu sắc giữa nỗi buồn và niềm vui.

"...Vâng."

Vào ngày hôm đó, thiếu nữ mang trong mình Long Nhãn đã đến để nắm bắt được sự phức tạp của Nhân Tâm.

✦✧✦✧

Sau khi Công chúa Điện hạ rời đi, sự im lặng bao trùm căn phòng.

Không nói một lời, tôi với tay lấy chai rượu whisky đặt trên bàn, rót nó vào ly với vẻ thành thạo trước khi uống cạn trong một hơi.

Đó không phải là một cảm giác khó chịu.

Cuối cùng, hình ảnh nụ cười đẫm nước mắt của cô vẫn vương vấn trong tâm trí tôi, khiến tôi bật cười.

Không có vấn đề nào, kể cả Long Huyết Tự, được giải quyết hoàn toàn.

Tuy nhiên, tôi tìm thấy sự an ủi trong con đường mình đã đi cho đến nay.

Ít nhất, tôi đã mang lại một khoảnh khắc vui vẻ thoáng qua cho một cô gái bị mắc kẹt bởi tuổi thơ của mình.

Khi tôi thản nhiên nhấp chút rượu với tâm trạng có phần vui vẻ, tôi dần dần trở nên say. Tôi tình cờ lấy bức thư từ tương lai ra, và mắt tôi phản chiếu những câu chữ được viết ở mặt sau của nó.

'Kẻ mang đôi mắt rồng làm sao thấu hiểu được lòng người.'

Tôi không thể hiểu được mình đang nghĩ gì.

Tuy nhiên, được thúc đẩy bởi men rượu, tôi thêm một câu nữa vào mặt sau của câu đã có sẵn.

'Tuy nhiên, cô gái ấy thì khác.'

Đó không hơn gì những câu ngắn, những ký tự đơn giản không chút tô điểm. Đó là giới hạn của một kiếm sĩ say rượu không có kỹ năng viết lách.

Hài lòng với dòng chữ mình thêm vào, tôi nán lại câu đó trước khi chìm vào giấc ngủ.

Các quan chức Hoàng gia dự kiến sẽ sớm đến.

Thế nhưng, giữa tất cả, trái tim tôi vẫn bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên. Với mỗi ngụm rượu, các giác quan của tôi trở nên cùn mòn và cảm xúc của tôi dịu đi.

Tin rằng mọi thứ sẽ bằng cách nào đó tự giải quyết, tôi nhắm mắt lại trong sự cam chịu.

Khi tôi tỉnh dậy một cách lơ mơ, trời vẫn còn là bình minh. Có lẽ chưa đủ say, tim tôi đập mạnh mẽ trong lồng ngực.

Rót thêm rượu vào ly, mắt tôi rơi vào bức thư còn sót lại trên bàn từ trước khi tôi ngủ.

Ở lề của những câu chữ viết vội vàng, một từ duy nhất được viết nguệch ngoạc:

'Chắc vậy.'

Tấm giấy nhăn nheo đã tiết lộ tính cách của người đàn ông đó. Tôi không thể nhịn được cười.

Uống cạn ly rượu whisky trong một hơi, tôi lại say và chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

Đêm đó tôi có một giấc mơ.

Đó là một giấc mơ sống động một cách kỳ lạ về một người đàn ông nào đó.

Đã quen thuộc rồi, đi kèm với những hơi thở hổn hển, mắt tôi lập tức tìm kiếm cái bàn cạnh giường.

Lịch đã sang một ngày mới trước khi tôi nhận ra, đi kèm với một phong bì mới với một lá thư bên trong.

Giờ thì, không còn thời gian để nghỉ ngơi nữa rồi.

"...Hàa."

Một cơn đau đầu nhức nhối ập đến khi tôi với lấy phong bì.

Tôi không còn sức để chửi thề nữa rồi.

Nó là khởi đầu của một sự kiện mới sẽ làm rung chuyển cả thế giới.

 

~ • ~ END ARC 3 - Long Nhãn Nhân Tâm ~ • ~


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz