Bich Nu
Bích nữ 👠... Tôi nhanh chóng hỏi cậu ta rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Trông cậu ta có vẻ không ổn và nói với tôi rằng Vương Vân đã biến mất rồi.
Khi chúng tôi đang mang cái xác đi, Trần Du cứ nghĩ rằng Vương Vân đang theo sau chúng tôi, vậy nên anh ấy đã không chú ý. Trần Du nói sĩ quan Tráng đợi một lát.
Chúng tôi lấy đèn pin soi lại lần nữa, nhìn quanh hét lên, nhưng vẫn không thấy gì. Trên đường về, tôi chợt nghĩ đến việc xác của dì Trương đã bỏ trốn. Nghĩ đến sự kỳ lạ của cơ thể Vương Vân một lần nữa, tôi nhanh chóng hỏi Trần Du, liệu Vương Vân có nhập vào cơ thể của cô ấy không?
Tôi nói như vậy khiến Trần Du nhanh chóng nhận ra điều gì đó vỗ đầu hắn 1 cái" Tôi đúng là đầu bã đậu", nói xong nhanh chóng chạy lại xe.
Đến nơi thấy sĩ quan Tráng đang dựa vào xe, hút thuốc và xem điện thoại. Thấy chúng tôi hoảng loạn, anh ta nhanh chóng hỏi chuyện gì đang xảy ra. Tôi nhanh chóng thở hổn hển, và hét lên với Cảnh sát Tráng "Cái xác ... Cái xác..."
Sĩ quan Tráng cũng là một cảnh sát già. Nhìn thấy hình ảnh này của chúng tôi, dường như hiểu ra điều gì đó,nhanh chóng mở cửa xe. May mắn thay, thi thể vẫn được giữ an toàn trong xe. Trần Du mở túi xác,sau đó, mặc cho cảnh sát Tráng đang ở đó, anh ta nâng tóc mái của mình lên và nhìn với đôi mắt màu xám đó.
Sau đó, anh ta mới cảm thấy nhẹ nhõm và nói với tôi rằng mặc dù linh hồn cô ta khá xấu xa, nhưng hắn không tìm thấy dấu vết của linh hồn Vương Vân trên cơ thể cô ấy.
Trần Du nói với cảnh sát Tráng, chúng ta hãy quay lại trước để tránh đêm dài lắm mộng. Trong xe, bầu không khí có vẻ hơi buồn tẻ. Bởi vì sự mất tích của linh hồn Vương Vân có nghĩa là không có thêm manh mối nào cho vấn đề này.
Chúng tôi đã định mang cái xác về và thuyết phục Vương Vân để cô ấy cho chúng tôi biết địa chỉ của người phụ nữ mà cô ấy nói. Tuy nhiên, bây giờ tôi chỉ có thể tìm một cách khác ...
Nghĩ 1 lúc, tôi cảm thấy thật chán nản. Sau khi trở về đồn cảnh sát, thì cũng đã hơn 1 giờ sáng. Xác chết được mang đến phòng thí nghiệm để ngăn việc xác chết có thể 'bỏ trốn' một lần nữa. Sĩ quan Tráng đặc biệt sử dụng hai còng tay để khóa cơ thể của Vương Vân lại trên bàn khám nghiệm tử thi.
Sau đó, đưa chúng tôi đi ăn chút gì đó rồi quay trở lại. Tôi muốn quay lại cửa hàng, nhưng chú Công yêu cầu chúng tôi đến nhà của Thi Lệ ngay. Nghe giọng nói của chú Cônv, dường như có gì đó không ổn.
Trần Du hỏi chú Công thì được biết: Sau khi trở về nhà Thi Lệ, tôi thấy rằng đèn bên trong đang rất sáng và có một vài chiếc ô tô đậu ở cửa.
Sau khi vào, thấy chú Công và ông Thi đang ngồi trước bàn cà phê, không khí có vẻ hơi khó xử. Chúng tôi đã đến chỗ chú Công: "Sư phụ, chúng tôi đã trở lại."
Đây là điều mà chú Công yêu cầu chúng tôi gọi ông bằng sư phụ. Chú Công khẽ gật đầu và không nói gì với chúng tôi. Sau khi hút vài điếu thuốc, ông Thi nói với chú Công: "Ông Công! Ông phải cố lo chuyện này giúp tôi." Chú Cônc thở dài và nói với ông Thi: "Ông Thi, ông đã thấy tình hình rồi đấy. Tôi chỉ có thể làm hết sức thôi ..."
Ông Thi khẽ gật đầu, rồi đứng dậy gật đầu với chúng tôi rồi đi ra ngoài. Sau khi ông Thi rời đi, tôi hỏi chú Công: "Chú Công, có chuyện gì vậy?" Chú Công nói với chúng tôi, ông đã đánh thức Thi Lệ theo cách của chúng tôi.
Không đợi chú Công nói xong, Trần Du nói với chú Công " Cô ấy có tỉnh dậy không?"
Chú Long nói rằng sau khi Thi Lệ tỉnh dậy. Có gì đó không đúng lắm, cô ấy trông giống như quỷ nhập, chỉ viết nguệch ngoạc trên một tờ giấy. Nhưng ai biết được, sau khi Thi Lệ tỉnh dậy, vệ sĩ do Thi tiên sinh sắp xếp đã gọi cho ông Thi nói ông ấy về càng sớm càng tốt. Thi tiên sinh vội vã trở về sau cuộc họp.
Nhìn thấy ánh mắt của Thi Lệ rõ ràng là như người mất trí. Thi tiên sinh đã hỏi chú Công chuyện gì đang xảy ra, chú Công không biết chuyện gì đang xảy ra.. Vì vậy, ông đã ngu ngốc nói rằng Thi Lệ đã bị một con ma nuốt chửng, vậy nên tình huống này mới xảy ra ,nó cũng dẫn đến việc ông Thi bắt đầu thấy lo lắng.
Tôi nhìn chú Công, cười cay đắng. Ông già béo này thực sự không biết gì cả. Nhưng điều quan trọng là những người khác thực sự tin ông ấy. Trần Du bình tĩnh nói "Tôi muốn xem tình hình của Thi Lệ".
Chú Công nói rằng cô ấy ngủ rồi, để sáng mai đi. Hiếm khi thấy ông ấy chu đáo nói với chúng tôi như vậy: "Hai chàng trai của ta cả ngày mệt mỏi rồi, vì vậy đi nghỉ sớm đi. Nhân tiện,giám đốc Lưu có chuyện gì vậy?" Chúng tôi giải thích ngắn gọn tình hình cho chú Công và chú Công nói một cách ôn tồn "Có vẻ như điều này phức tạp hơn dự kiến. Ai đó dường như đang lên kế hoạch cho mọi thứ đang xảy ra." Chúng tôi gật đầu,thực sự mệt mỏi.
Chúng tôi sau đó đi vào phòng khách ngủ, chưa được bao lâu. Chú Công đánh thức chúng tôi dậy. chú Công nói : "Hai nhóc, dậy đi nhanh lên." Chúng tôi dụi mắt nhìn chú Công.
Hỏi chú ấy chuyện gì đã xảy ra? Chú Công nói một thứ khiến cả hai chúng tôi tỉnh giấc ngay lập tức. Ông nói với chúng tôi rằng Giám đốc Lưu đã gọi. Xác chết nữ chúng tôi đào ngày hôm qua đã bỏ chạy đi một lần nữa ....
Chúng tôi nói với chú Công thật sự không thể tin được,có thể như thế sao. Hôm qua, chính Cảnh sát Tráng đã còng tay giữ xác chết trên bàn khám nghiệm tử thi, và chìa khóa chỉ có Tráng cảnh sát giữ. Chú Công nói với chúng tôi. Không chỉ xác chết nữ đó, mà ngay cả Cảnh sát Tráng cũng đã mất tích ....
Tình hình cụ thể, Giám đốc Lưu không nói chi tiết, nhưng chúng ta hãy đến xem xét càng sớm càng tốt.
"Ồ, tại sao tôi không nghi ngờ Cảnh sát Tráng nhỉ?" Trần Du nói, vỗ đầu 1 cái. Tôi tự hỏi Trần Du có ý gì? Trần Du nói với tôi rằng linh hồn của Vương Vân có khả năng đã nhập vào sĩ quan Tráng. "Linh hồn của Vương Vân rất yếu .... cũng đã bị Trần Tiểu Lan hấp thụ. Với lại làm thế nào cảnh sát Tráng có thể vác một cơ thể nặng nề như vậy được?" Tôi nói với Trần Du. Cái nhíu mày của Trần Du dường như không thể nghĩ thêm được gì vào lúc này. Các thi thể bị biến mất hết lần này đến lần khác, và người phụ nữ Vương Vân nói chắc chắn đã lên kế hoạch gì đó ....
Chú Cồn nói với chúng tôi, đến xem Thi Lệ thế nào? Chúng tôi gật đầu, vừa bước ra khỏi cửa ...
Quay lại đột ngột thấy Thi Lệ đang đứng ở cửa, hai mắt nhìn tôi chằm chằm, mái tóc xõa ra.... Trái tim tôi như ngừng đập.....................
Khi chúng tôi đang mang cái xác đi, Trần Du cứ nghĩ rằng Vương Vân đang theo sau chúng tôi, vậy nên anh ấy đã không chú ý. Trần Du nói sĩ quan Tráng đợi một lát.
Chúng tôi lấy đèn pin soi lại lần nữa, nhìn quanh hét lên, nhưng vẫn không thấy gì. Trên đường về, tôi chợt nghĩ đến việc xác của dì Trương đã bỏ trốn. Nghĩ đến sự kỳ lạ của cơ thể Vương Vân một lần nữa, tôi nhanh chóng hỏi Trần Du, liệu Vương Vân có nhập vào cơ thể của cô ấy không?
Tôi nói như vậy khiến Trần Du nhanh chóng nhận ra điều gì đó vỗ đầu hắn 1 cái" Tôi đúng là đầu bã đậu", nói xong nhanh chóng chạy lại xe.
Đến nơi thấy sĩ quan Tráng đang dựa vào xe, hút thuốc và xem điện thoại. Thấy chúng tôi hoảng loạn, anh ta nhanh chóng hỏi chuyện gì đang xảy ra. Tôi nhanh chóng thở hổn hển, và hét lên với Cảnh sát Tráng "Cái xác ... Cái xác..."
Sĩ quan Tráng cũng là một cảnh sát già. Nhìn thấy hình ảnh này của chúng tôi, dường như hiểu ra điều gì đó,nhanh chóng mở cửa xe. May mắn thay, thi thể vẫn được giữ an toàn trong xe. Trần Du mở túi xác,sau đó, mặc cho cảnh sát Tráng đang ở đó, anh ta nâng tóc mái của mình lên và nhìn với đôi mắt màu xám đó.
Sau đó, anh ta mới cảm thấy nhẹ nhõm và nói với tôi rằng mặc dù linh hồn cô ta khá xấu xa, nhưng hắn không tìm thấy dấu vết của linh hồn Vương Vân trên cơ thể cô ấy.
Trần Du nói với cảnh sát Tráng, chúng ta hãy quay lại trước để tránh đêm dài lắm mộng. Trong xe, bầu không khí có vẻ hơi buồn tẻ. Bởi vì sự mất tích của linh hồn Vương Vân có nghĩa là không có thêm manh mối nào cho vấn đề này.
Chúng tôi đã định mang cái xác về và thuyết phục Vương Vân để cô ấy cho chúng tôi biết địa chỉ của người phụ nữ mà cô ấy nói. Tuy nhiên, bây giờ tôi chỉ có thể tìm một cách khác ...
Nghĩ 1 lúc, tôi cảm thấy thật chán nản. Sau khi trở về đồn cảnh sát, thì cũng đã hơn 1 giờ sáng. Xác chết được mang đến phòng thí nghiệm để ngăn việc xác chết có thể 'bỏ trốn' một lần nữa. Sĩ quan Tráng đặc biệt sử dụng hai còng tay để khóa cơ thể của Vương Vân lại trên bàn khám nghiệm tử thi.
Sau đó, đưa chúng tôi đi ăn chút gì đó rồi quay trở lại. Tôi muốn quay lại cửa hàng, nhưng chú Công yêu cầu chúng tôi đến nhà của Thi Lệ ngay. Nghe giọng nói của chú Cônv, dường như có gì đó không ổn.
Trần Du hỏi chú Công thì được biết: Sau khi trở về nhà Thi Lệ, tôi thấy rằng đèn bên trong đang rất sáng và có một vài chiếc ô tô đậu ở cửa.
Sau khi vào, thấy chú Công và ông Thi đang ngồi trước bàn cà phê, không khí có vẻ hơi khó xử. Chúng tôi đã đến chỗ chú Công: "Sư phụ, chúng tôi đã trở lại."
Đây là điều mà chú Công yêu cầu chúng tôi gọi ông bằng sư phụ. Chú Công khẽ gật đầu và không nói gì với chúng tôi. Sau khi hút vài điếu thuốc, ông Thi nói với chú Công: "Ông Công! Ông phải cố lo chuyện này giúp tôi." Chú Cônc thở dài và nói với ông Thi: "Ông Thi, ông đã thấy tình hình rồi đấy. Tôi chỉ có thể làm hết sức thôi ..."
Ông Thi khẽ gật đầu, rồi đứng dậy gật đầu với chúng tôi rồi đi ra ngoài. Sau khi ông Thi rời đi, tôi hỏi chú Công: "Chú Công, có chuyện gì vậy?" Chú Công nói với chúng tôi, ông đã đánh thức Thi Lệ theo cách của chúng tôi.
Không đợi chú Công nói xong, Trần Du nói với chú Công " Cô ấy có tỉnh dậy không?"
Chú Long nói rằng sau khi Thi Lệ tỉnh dậy. Có gì đó không đúng lắm, cô ấy trông giống như quỷ nhập, chỉ viết nguệch ngoạc trên một tờ giấy. Nhưng ai biết được, sau khi Thi Lệ tỉnh dậy, vệ sĩ do Thi tiên sinh sắp xếp đã gọi cho ông Thi nói ông ấy về càng sớm càng tốt. Thi tiên sinh vội vã trở về sau cuộc họp.
Nhìn thấy ánh mắt của Thi Lệ rõ ràng là như người mất trí. Thi tiên sinh đã hỏi chú Công chuyện gì đang xảy ra, chú Công không biết chuyện gì đang xảy ra.. Vì vậy, ông đã ngu ngốc nói rằng Thi Lệ đã bị một con ma nuốt chửng, vậy nên tình huống này mới xảy ra ,nó cũng dẫn đến việc ông Thi bắt đầu thấy lo lắng.
Tôi nhìn chú Công, cười cay đắng. Ông già béo này thực sự không biết gì cả. Nhưng điều quan trọng là những người khác thực sự tin ông ấy. Trần Du bình tĩnh nói "Tôi muốn xem tình hình của Thi Lệ".
Chú Công nói rằng cô ấy ngủ rồi, để sáng mai đi. Hiếm khi thấy ông ấy chu đáo nói với chúng tôi như vậy: "Hai chàng trai của ta cả ngày mệt mỏi rồi, vì vậy đi nghỉ sớm đi. Nhân tiện,giám đốc Lưu có chuyện gì vậy?" Chúng tôi giải thích ngắn gọn tình hình cho chú Công và chú Công nói một cách ôn tồn "Có vẻ như điều này phức tạp hơn dự kiến. Ai đó dường như đang lên kế hoạch cho mọi thứ đang xảy ra." Chúng tôi gật đầu,thực sự mệt mỏi.
Chúng tôi sau đó đi vào phòng khách ngủ, chưa được bao lâu. Chú Công đánh thức chúng tôi dậy. chú Công nói : "Hai nhóc, dậy đi nhanh lên." Chúng tôi dụi mắt nhìn chú Công.
Hỏi chú ấy chuyện gì đã xảy ra? Chú Công nói một thứ khiến cả hai chúng tôi tỉnh giấc ngay lập tức. Ông nói với chúng tôi rằng Giám đốc Lưu đã gọi. Xác chết nữ chúng tôi đào ngày hôm qua đã bỏ chạy đi một lần nữa ....
Chúng tôi nói với chú Công thật sự không thể tin được,có thể như thế sao. Hôm qua, chính Cảnh sát Tráng đã còng tay giữ xác chết trên bàn khám nghiệm tử thi, và chìa khóa chỉ có Tráng cảnh sát giữ. Chú Công nói với chúng tôi. Không chỉ xác chết nữ đó, mà ngay cả Cảnh sát Tráng cũng đã mất tích ....
Tình hình cụ thể, Giám đốc Lưu không nói chi tiết, nhưng chúng ta hãy đến xem xét càng sớm càng tốt.
"Ồ, tại sao tôi không nghi ngờ Cảnh sát Tráng nhỉ?" Trần Du nói, vỗ đầu 1 cái. Tôi tự hỏi Trần Du có ý gì? Trần Du nói với tôi rằng linh hồn của Vương Vân có khả năng đã nhập vào sĩ quan Tráng. "Linh hồn của Vương Vân rất yếu .... cũng đã bị Trần Tiểu Lan hấp thụ. Với lại làm thế nào cảnh sát Tráng có thể vác một cơ thể nặng nề như vậy được?" Tôi nói với Trần Du. Cái nhíu mày của Trần Du dường như không thể nghĩ thêm được gì vào lúc này. Các thi thể bị biến mất hết lần này đến lần khác, và người phụ nữ Vương Vân nói chắc chắn đã lên kế hoạch gì đó ....
Chú Cồn nói với chúng tôi, đến xem Thi Lệ thế nào? Chúng tôi gật đầu, vừa bước ra khỏi cửa ...
Quay lại đột ngột thấy Thi Lệ đang đứng ở cửa, hai mắt nhìn tôi chằm chằm, mái tóc xõa ra.... Trái tim tôi như ngừng đập.....................
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz