ZingTruyen.Xyz

[BHTT]- Xuyên Giới Dị Hồn

Chương 49

Labubu_-_

Tô Dạ Huyên dừng lại trước khu vực sâu nhất của nội môn — Tàng Thư Các.
Nơi này bao phủ bởi tầng linh quang nhàn nhạt, yên tĩnh đến mức tưởng như không có hơi người.
Thế nhưng nàng biết, bên trong yên tĩnh ấy ẩn chứa trận pháp và cấm chú tầng tầng lớp lớp, chỉ cần sơ sẩy, toàn bộ thủ vệ của tông môn sẽ lập tức xuất hiện.

Tô Dạ Huyên khẽ siết chặt tay áo, ánh mắt thoáng do dự.
Nơi này là cấm địa mà ngay cả đệ tử chân truyền cũng không được bén mảng tới, chỉ có trưởng lão hoặc tông chủ mới có quyền ra vào.
Nàng hiểu rõ đạo lý ấy, lén vào đây chính là phạm giới.

Hình ảnh sư tôn ngồi trên giường, sắc mặt trắng bệch, từ trán mọc lên cặp sừng đen quỷ dị… cứ không ngừng hiện lên trong đầu. Ma khí nùng liệt trên cơ thể nàng.

Nàng khẽ cắn môi, đôi mắt ánh lên tia kiên định.
Dù biết là sai, nhưng chỉ cần cứu được sư tôn, mọi hình phạt nàng đều chấp nhận.

Một luồng linh lực mảnh như tơ từ lòng bàn tay nàng tỏa ra.
Linh khí xoay vòng, hóa thành một tia sáng mờ mờ như khói, rồi thân thể nàng dần tan vào hư không, chỉ để lại làn gió khẽ lay động cỏ lá.

Nàng hóa thành một luồng sáng linh lực, lặng lẽ trượt qua lớp sương trắng mỏng bao quanh Tàng Thư Các.
Trên bầu trời, linh trận bảo hộ khẽ run nhẹ, như cảm nhận được điều gì đó, nhưng rồi yên lặng trở lại, chỉ có ánh trăng rơi xuống tán cây, chiếu thành từng vệt bạc nhạt.

Nàng men theo những bậc đá phủ rêu xanh, từng bước nhẹ như lông hạc.
Phía xa, hai đệ tử thủ hộ vẫn đang nói chuyện, hoàn toàn không hề phát hiện có một tia sáng mờ đang lướt qua phía sau họ, hòa vào trong bóng tối.

Một khắc sau, luồng sáng ấy khẽ dao động rồi tụ hình lại thành bóng người.
Tô Dạ Huyên xuất hiện trước cửa Tàng Thư Các, áo bào khẽ tung theo gió, hơi thở bị nàng nén xuống đến mức gần như biến mất.

Nàng nhìn cánh cửa đá khắc đầy cổ tự, hít một hơi thật sâu, rồi ngón tay kết ấn, từng ký hiệu linh lực bay ra như những hạt sáng nhỏ, nhập vào khe cửa.
“Xèo…” âm thanh khẽ vang lên, ánh sáng trên cửa đá nhấp nháy rồi tắt.

Tô Dạ Huyên lặng lẽ đẩy cánh cửa, một luồng khí cổ xưa ùa ra, mang theo mùi giấy mục và linh lực đọng lại hàng ngàn năm.
Không gian bên trong tối tăm, chỉ có vài hạt linh quang lơ lửng như đom đóm trong đêm.

Nàng bước vào, cánh cửa nặng nề khép lại sau lưng, ánh sáng bên ngoài biến mất hoàn toàn.

Chỉ còn nàng, bóng tối, và vô số tàn thư bị phong ấn của tam giới.

Tô Dạ Huyên đứng lặng giữa biển sách, ánh đom đóm linh quang nhè nhẹ bập bùng, mỗi kệ đều như chứa cả một đời khảo cứu. Nàng do dự không biết nên mở quyển nào, từng tựa sách đều nặng mùi thời gian, từng chữ khắc trong gáy đều gợi lên sự cấm kỵ.

Bỗng một cuốn bìa da mờ cũ bứt mắt nàng, hàng chữ trên gáy lúc lộ ra như có sức hút riêng: 《Bản Kinh Dược Tạp Y — Linh Thảo Tinh Yếu》. Tim nàng lặng đi một nhịp.

Nàng nhẹ nhàng mở ra. Giữa những nét mực cũ là những mô tả chi tiết. Mỗi mục đều kèm ký chú nhỏ về liều lượng và cách chế, có cả chú giải về cách phối hợp để hóa giải hắc khí. Tô Dạ Huyên nuốt khô cổ họng, tìm đúng quyển rồi.

Không chần chờ, nàng vận nhẹ thủ ấn, nhẫn trữ vật lóe lên một vệt sáng mảnh. Cuốn kinh rơi vào lòng nhẫn như đầu vào mộ, lớp không gian nhỏ thu vào tiếng lặng. Tay nàng vẫn run, nhưng mặt nàng cố giữ bình tĩnh, khuôn mặt chỉ thoáng một tia quyết ý.

Cánh cửa Tàng Thư Các khép lại phía sau nàng. Ngoài kia, linh trận vẫn vang nhẹ như chưa hề chao động; trong lòng Tô Dạ Huyên, một phần nặng nề được kéo nhẹ, có được cuốn thư, ít nhất là một manh mối. Nàng bước về phòng, mắt vẫn còn in hình những dòng chữ về dược thảo, lòng thầm tính toán bước kế tiếp.

.....
Tô Dạ Huyên gần như biệt tích trong tông mấy ngày liền. Cửa phòng nàng luôn đóng chặt, ánh sáng linh hỏa trong phòng lúc tỏ lúc mờ, hệt như hơi thở của người say chìm vào nghiên cứu. Bên trong, tiếng lật sách, tiếng bút sột soạt viết chú thích, và tiếng thở khẽ của nàng hòa vào nhau, dệt nên một không gian lặng lẽ mà nặng trĩu áp lực.

Du Tiểu Miên từng đến gõ cửa mấy lần, hiếm hoi rủ nàng đi luyện kiếm.

Nhưng rồi chỉ có sự im lặng đáp lại. Sau vài lần không ai trả lời, nàng ta chỉ biết thở dài bỏ đi, để lại bóng lưng Tô Dạ Huyên im lìm sau cánh cửa gỗ.

Mấy ngày sau, trong gian phòng chỉ còn ánh sáng của một viên dạ châu rọi xuống, Tô Dạ Huyên ngồi giữa vòng tròn đầy sách cổ, mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ. Trước mặt nàng là cuốn cổ tịch bị bụi phủ dày, góc trang đã ố vàng theo năm tháng. Bỗng ánh mắt nàng sáng lên, dừng lại ở một đoạn chữ nhỏ khắc sâu trong lề sách:

“Băng Liên Tiên Dược, vạn vật chi linh trong băng hàn tuyệt địa, tụ linh khí thiên địa, khắc chế ma khí, trấn bách độc, hòa huyết mạch, dưỡng thần hồn. Trị bách bệnh, y ma nhiễm, độc nhất vô nhị.”

Tô Dạ Huyên đọc đi đọc lại từng chữ, tim đập mạnh. Cổ tịch cũng ghi rõ, tiên dược này chỉ sinh trưởng nơi băng hàn cực địa, nơi “băng tuyết vạn trượng, dương quang vĩnh bất chiếu, chỉ có sinh linh bất tử mới có thể tồn tại”.

Trấn áp được ma khí... có lẽ... có lẽ chính là thứ sư tôn cần.

Đôi mắt nàng ánh lên kiên định, tựa như trong bóng tối lạnh giá, cuối cùng cũng nhìn thấy một tia sáng le lói.
Tô Dạ Huyên khép cuốn cổ tịch lại, hít sâu, giọng nói nhỏ nhưng chắc nịch vang trong không gian tĩnh mịch:

"Dù là cực bắc băng nguyên, ta cũng phải tìm bằng được nó."

Đêm ấy, trăng treo cao giữa tầng mây mỏng, ánh sáng lạnh nhạt như nước rơi xuống tông môn đang chìm trong tĩnh lặng.

Tô Dạ Huyên thu dọn vài thứ cần thiết, chỉ mang theo vài viên đan dược hộ thân và cuốn cổ tịch ghi chép về “Băng Liên Tiên Dược”. Nàng không nói với bất kỳ ai, thậm chí đến Du Tiểu Miên vẫn còn nghĩ nàng đang bế quan.

Trong suốt cả ngày, nàng đã dò tìm khắp các điển tịch trong thư phòng, cuối cùng cũng xác định được ba nơi có khả năng tồn tại âm lãnh cực hàn chi địa.

Một ở Hàn Ngọc Cốc phía bắc, quanh năm tuyết phủ không tan.

Một ở Vô Trần Tuyết Uyên, nơi gió lạnh thấu xương và linh khí rối loạn.

Và một nơi cuối cùng, xa xăm nhất, Bắc Minh Cực Hải, vùng đất chỉ nghe qua lời truyền tụng, chưa từng có người trở về.

Khi nàng khép lại tấm bản đồ cổ, đôi mắt ánh lên sự quyết tuyệt. Không cần do dự, nàng biết rõ dù là một tia hy vọng mong manh, cũng phải nắm lấy.

Khoác áo choàng, nàng bước ra khỏi gian phòng. Gió đêm lùa qua, cuốn theo vạt áo mỏng phất phơ trong không trung. Không khí lạnh buốt quét qua gương mặt nàng, nhưng ánh mắt Tô Dạ Huyên vẫn kiên định như băng tinh.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mênh mông, thì thầm như lời hứa với chính mình:
"Sư tôn, chờ ta."

Ngay sau đó, thân ảnh nàng hóa thành một luồng sáng trắng, xé rách màn đêm mà đi, bay thẳng về hướng bắc, để lại phía sau chỉ còn dư âm linh lực khẽ lay động trong không trung.

....
Gió rét nơi Hàn Ngọc Cốc như có linh trí, len lỏi qua từng khe đá, mang theo hàn khí lạnh buốt thấu xương. Mặt đất phủ đầy tuyết, từng tầng băng dày xếp chồng lên nhau, phản chiếu ánh trăng thành những mảnh bạc lấp lánh.

Tô Dạ Huyên đứng giữa vùng băng tuyết ấy, hơi thở hóa thành từng làn khói trắng. Áo choàng tuyết sắc trên người nàng cũng đã dính một lớp băng mỏng, vài sợi tóc dài bị gió thổi vương lên gò má lạnh ngắt.

Nàng đã không còn nhớ rõ mình đặt chân đến đây bao lâu. Từ khi bước vào Hàn Ngọc Cốc, trời đất như hòa thành một thể, chỉ có trắng xóa, lạnh lẽo, và yên tĩnh đến đáng sợ. Mỗi bước đi, lớp tuyết dưới chân lại kêu rắc lên một tiếng khô khốc, vang vọng giữa không gian trống rỗng.

Dù tu vi đã đạt cảnh giới kim đan, nhưng qua nhiều ngày dò tìm, linh lực trong cơ thể nàng dần tiêu hao. Còn nàng thì vẫn cố chấp bước tiếp, không ăn, không nghỉ, chỉ dựa vào ý chí gắng gượng.

Tô Dạ Huyên dừng lại trên một mỏm băng cao, nhìn ra xa chỉ thấy một màu bạc mịt mù. Nàng khẽ nhíu mày, hơi thở nặng nề.

“Không có… ở đây cũng không có…” nàng lẩm bẩm, giọng khàn đi vì gió lạnh cắt da.

Trong tâm trí chợt thoáng hiện lên gương mặt của Tạ Nguyệt Dao, sư tôn nàng, luôn lạnh nhạt mà ôn hòa, lúc nghiêm khắc lại khiến người ta run sợ, lúc dịu dàng hiếm hoi lại khiến lòng người an ổn. Nhưng hiện giờ, gương mặt ấy lại trắng bệch, máu đỏ ứa ra từ khóe môi.

Bàn tay nắm chặt lại, máu từ đầu ngón nhỏ xuống tuyết, hóa thành màu đỏ tươi rực rỡ.

“Không sao… chỉ là nơi đầu tiên thôi.”
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt kiên định giữa gió tuyết. “Ta nhất định sẽ tìm được nó.”

Nói rồi, Tô Dạ Huyên lại bước tiếp, bóng dáng nàng mờ dần trong làn băng vụn tung bay, nhỏ bé giữa biển tuyết mênh mông.

....
Nàng lại lên dường, Vô Trần Tuyết Uyên — cái tên nghe qua đã khiến người ta cảm thấy lạnh buốt, nhưng thực tế còn tàn khốc hơn ngàn lần tưởng tượng.

Bầu trời nơi này vĩnh viễn xám bạc, gió thổi không ngừng, từng hạt tuyết nhỏ như lưỡi dao mảnh cắt qua làn da. Linh khí nơi đây cực kỳ mỏng, đến mức tu sĩ Trúc Cơ cũng khó lòng duy trì linh lực ổn định, huống chi là người đang tiêu hao sức lực như Tô Dạ Huyên.

Nàng lê từng bước nặng nề trên nền tuyết dày. Mỗi lần giẫm xuống là một tiếng rắc trầm khẽ, vang vọng giữa vùng đất mênh mông vô tận. Hơi thở nàng hóa thành làn khói trắng, nhanh chóng tan vào không khí loãng lạnh như băng.

Ban ngày nàng đi tìm, cẩn thận xem xét từng khe đá, từng vách băng, linh thức mở rộng rồi lại co rụt, chỉ để đổi lại là sự trống rỗng.
Ban đêm, nàng ẩn mình trong một hang động nhỏ. Nơi đó gió ít thổi qua, ánh trăng yếu ớt chiếu vào, phủ lên thân hình nàng một lớp ánh bạc.

Trong lòng bàn tay, nàng cầm viên linh thạch cuối cùng, cố gắng vận hành linh khí, nhưng cảm giác như ép khô dòng suối đã cạn. Mồ hôi lấm tấm trên trán, cơ thể run rẩy vì mệt mỏi và giá lạnh.

Bỗng có tiếng meo nhỏ vang lên.

Một tiểu miêu lông trắng như tuyết khẽ nhảy vào lòng nàng, co tròn lại. Đôi mắt nó trong veo như hai viên hắc ngọc, nhìn nàng chằm chằm, dường như mang chút lo lắng.

Tô Dạ Huyên bất ngờ, khẽ thở dài, giọng nàng khàn nhưng dịu đi:
“Ta đã bảo ngươi ở lại sơn môn mà… sao lại chạy theo tới tận đây?”

Con mèo chỉ khẽ cọ đầu vào tay nàng, phát ra tiếng kêu khe khẽ, như dỗ dành.

Nàng khẽ cong môi, nụ cười nhạt hiếm hoi hiện lên nơi gương mặt lạnh lùng. “Cũng tốt… ít nhất còn có ngươi bầu bạn.”

Gió ngoài động vẫn rít gào từng cơn, tuyết rơi không dứt. Trong hang, ánh sáng từ viên linh thạch yếu ớt phản chiếu lên đôi mắt nàng, ánh sáng mờ nhạt nhưng kiên định.

Dẫu mỗi ngày đều mệt mỏi đến kiệt sức, nàng vẫn không dừng bước.
Vì sư tôn, nàng nhất định phải tìm được thứ tiên dược đó.

Dù phải bước qua cả biển tuyết, nàng cũng sẽ không quay đầu.

Cảm giác thời gian nơi Vô Trần Tuyết Uyên như bị kéo giãn vô tận. Mỗi ngày trôi qua đều dài dằng dặc, không có bình minh, cũng chẳng có hoàng hôn, chỉ là một mảnh trắng mờ mịt nối tiếp vô tận.

So với Hàn Ngọc Cốt, nơi này còn khắc nghiệt hơn gấp trăm lần. Lạnh buốt đến mức máu trong cơ thể như muốn đông lại, mỗi lần vận khí đều khiến kinh mạch như sắp vỡ tung. Nàng chẳng biết mình đã ở đây bao lâu, có thể là vài ngày, cũng có thể đã hơn một năm.

Khi nàng lại bước ra khỏi một khe núi đầy sương tuyết, ánh mắt Tô Dạ Huyên trống rỗng trong thoáng chốc.
Vẫn là băng, là tuyết, là gió.
Không có thứ gì khác.
Không một chút manh mối về Băng Liên mà nàng khổ cực tìm kiếm.

Gió thổi vù qua, lạnh như dao cắt. Tóc nàng rối tung, đôi môi nứt nẻ khẽ mấp máy, chẳng biết là đang cười hay đang tự giễu.

“Công cốc rồi…” nàng thì thào, giọng khản đặc, tựa như lời nói bay đi trong gió lạnh chẳng còn trọng lượng.

Bên cạnh, tiểu miêu khẽ “meo” một tiếng, đôi chân nhỏ cắm sâu vào tuyết, cố gắng rượt theo bước chân chủ nhân. Nó ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt trong veo ánh lên chút lo lắng cùng kiên định, như đang nói: Đừng bỏ cuộc.

Tô Dạ Huyên dừng lại. Trong gió rét, nàng cúi xuống, nhẹ nhàng bế con mèo lên, chóp mũi nàng chạm vào lớp lông lạnh buốt.

Nàng khẽ bật cười, nụ cười yếu ớt nhưng mang theo một chút ấm áp hiếm hoi.
“Thật là… ta không ngờ bản thân mình lại có ngày thế này.”

Ánh mắt nàng khẽ dõi theo làn tuyết trắng xóa, giọng nói nhỏ đến mức chỉ mình nàng nghe thấy:
“Một kẻ không có chí hướng, không có tham vọng… lại có thể vì một người mà chịu lạnh, chịu khổ đến vậy.”

Nàng khẽ nhắm mắt, để gió thổi qua gương mặt, tóc và áo bào tung bay.
Giữa đất trời trắng xóa, bóng dáng nhỏ bé của nàng hòa vào bão tuyết, nhưng trong ánh mắt ấy, một ngọn lửa âm ỉ vẫn chưa bao giờ tắt.

Dẫu con đường phía trước còn xa, nàng vẫn bước đi, từng bước chậm rãi mà kiên định.
Bởi vì, chỉ cần nghĩ đến nàng ấy… tất cả thống khổ dường như đều trở nên đáng giá.

.....
Tô Dạ Huyên ngồi xếp bằng giữa hang động, hơi thở nhẹ mà hỗn loạn, từng luồng linh khí mỏng manh tụ lại quanh thân nàng, yếu ớt như sợi khói. Nơi ngực trái vẫn âm ỉ đau, một luồng tà khí đen nhạt như mạch nước ngầm len lỏi qua kinh mạch, vừa chạm đến là khiến nàng tê buốt tận xương.

Mỗi khi vận công, ma khí ấy lại như sống dậy, trườn đi khắp người, réo gọi, cắn xé. Nàng cắn răng chịu đựng, lòng bàn tay siết chặt, mồ hôi lạnh chảy dọc theo cổ.

Gương mặt nàng trắng bệch, hơi thở dồn dập, nhưng cuối cùng, luồng khí hỗn loạn cũng tạm yên.

Một lát sau, nàng chậm rãi mở mắt, khẽ thở ra một hơi dài. Trên trán mồ hôi đọng thành giọt, rơi xuống mặt đất hóa thành hơi sương.

“Ổn định được rồi…” nàng lẩm bẩm, giọng trầm thấp, mệt mỏi nhưng kiên định.

Nàng thu hồi linh lực, khoác lại áo choàng, bế tiểu miêu lên lòng bàn tay. Con vật nhỏ khẽ dụi đầu vào cổ tay nàng, cảm nhận hơi ấm hiếm hoi còn sót lại.

Gió lạnh rít qua miệng hang, mang theo hơi tuyết thấu xương. Tô Dạ Huyên co người lại trong góc đá, tấm áo choàng dày phủ hờ quanh vai, hơi thở mỏng manh như khói sương tan vào không trung.

Ngọn lửa nhỏ trước mặt lập lòe, ánh cam phản chiếu lên khuôn mặt nàng, mệt mỏi mà dịu dàng. Trong lòng, tiểu miêu ngoan ngoãn cuộn tròn, lông mềm ấm áp, hơi thở nhè nhẹ phả vào ngực nàng.

“Lạnh không?” nàng khẽ hỏi, giọng nhỏ như thì thầm. Tiểu miêu chỉ khẽ “meo” một tiếng, rồi dụi đầu vào cổ tay nàng, như đang an ủi lại chủ nhân.

Khóe môi Tô Dạ Huyên cong lên một chút.
Ánh lửa hắt lên đôi mi khẽ rung, hàng mi dài che đi mỏi mệt, gương mặt nàng dần thư giãn.

Bên ngoài, tiếng gió hòa lẫn tiếng muôn thú vọng lại trong đêm xa xăm, cô tịch mà cũng lạ thường yên bình.

Chỉ cần chợp mắt một lát thôi… mai sẽ đi tiếp.
Nàng thầm nghĩ, mí mắt nặng trĩu khép lại.

Ngọn lửa nhỏ vẫn cháy, chiếu lên hình ảnh một thiếu nữ ôm con mèo nhỏ ngủ say giữa màn đêm.
Giữa đêm lạnh tận xương, nơi tận cùng cô độc, lại có chút ấm áp mong manh, nhưng đủ để giữ nàng qua một đêm dài.

....
Nắng sớm len qua tán lá, từng vệt sáng vàng rải xuống mặt đất phủ đầy lá khô. Hơi sương mỏng còn vương trên cành, tan dần dưới ánh dương quang dịu nhẹ.

Tô Dạ Huyên bước đi chậm rãi giữa rừng, tà áo vương bụi đường, mỗi bước đi đều vững vàng mà trầm tĩnh. Tiếng gió xào xạc qua vai, mùi cỏ non và nhựa cây hòa vào hơi thở, khiến lòng người thanh tịnh lạ thường.

So với dáng vẻ mệt mỏi trong đêm lạnh, lúc này nàng dường như đã khác hẳn.
Hơi thở quanh người nhẹ mà ổn định, linh khí trong cơ thể lưu chuyển điều hòa. Ánh sáng nhàn nhạt quanh thân nàng dường như cũng trở nên ôn hòa hơn, qua đoạn thời gian có vẻ đã khiến nàng chững chạc hơn.

Tiểu miêu đi bên cạnh, thỉnh thoảng lại chạy tới trước, quay đầu nhìn nàng “meo” một tiếng như giục bước.
Nàng cúi đầu cười khẽ, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Được rồi, đừng vội.”

.....
Nắng sớm xuyên qua tán cây, rơi lốm đốm lên vai nàng, ấm áp mà yên bình.
Tô Dạ Huyên ngồi xếp bằng dưới gốc cây đại thụ, mắt khẽ nhắm, hơi thở đều đặn, linh khí quanh người lưu chuyển ổn định. Mấy sợi tóc bị gió thổi rối khẽ lượn trong không khí, làm khuôn mặt nàng thêm vài phần dịu dàng mà tĩnh tại.

Trên cành cao, một đôi chim nhỏ ríu rít chuyền cành, tò mò nghiêng đầu nhìn xuống nữ tử đang tĩnh tọa. Một con chim thậm chí liều lĩnh bay xuống, đậu hẳn lên mái tóc nàng, hót khe khẽ vài tiếng.
Nàng mở mắt, khóe môi khẽ cong lên, ánh nhìn mềm mại đến lạ.

Xung quanh, vài con thú nhỏ cũng từ trong bụi cây ló ra, một con thỏ trắng, con sóc nâu, thậm chí cả một chú hồ ly con đang nằm lười biếng dưới bóng cây.
Không khí trong khu rừng dường như lặng yên hơn thường ngày, chỉ còn tiếng gió và tiếng chim thánh thót.

Nàng đưa tay vuốt nhẹ con chim trên đầu, giọng nói khẽ như gió thoảng:
“Được rồi, ngoan nào. Ta chỉ nghỉ một lát thôi.”

Một luồng linh khí nhàn nhạt lan ra từ người nàng, vừa thanh khiết vừa ôn hòa, khiến cây cỏ quanh đó rung động nhẹ như đang hít lấy hơi thở của nàng.

Tô Dạ Huyên hít sâu một hơi, cảm nhận cơ thể mình dần khôi phục lại sức lực, trong lòng thầm nghĩ:

“Bắc Minh Cực Hải… nơi đó nguy hiểm khó lường, ta phải chuẩn bị thật kỹ mới được.”

Sau đó, nàng nhắm mắt lại lần nữa, bắt đầu điều tức, gom tụ linh lực, chuẩn bị cho hành trình nguy hiểm phía trước.

Nhưng chẳng yên bình được bao lâu.
Tiếng gào rít xé tan sự bình yên của khu rừng. Bầy chim vừa nãy còn ríu rít trên cành lập tức tản bay, mấy con thú nhỏ quanh Tô Dạ Huyên cũng hoảng hốt chui vào bụi cỏ.

Nàng mở mắt, hàng mi khẽ run, linh thức tản ra như làn sóng nước, chỉ thoáng chốc, nàng đã thấy rõ cảnh tượng cách đó không xa: một tiểu nữ hài chừng mười ba, mười bốn tuổi đang cắm đầu chạy, phía sau là một con hổ thú toàn thân phủ lớp vảy đen bóng, hai mắt đỏ ngầu, hơi thở nóng rực phun ra khói trắng.

Tiểu hài vừa chạy vừa ngoái đầu lại, đôi mắt đẫm nước vì sợ hãi. “Cứu… cứu mạng!” giọng nhỏ nhưng run rẩy đến mức khiến tim người nghe cũng thắt lại.

Một tiếng “trượt” vang lên, bàn chân nhỏ vấp phải rễ cây, thân hình mảnh khảnh ngã mạnh xuống đất. Cô bé hoảng loạn bò lùi, nhìn hàm răng sắc bén đang lao thẳng về phía mình.

Nhưng cơn đau tưởng chừng ập tới ấy lại không xảy ra.
Thay vào đó là một luồng sáng trắng lóe lên, bén đến nỗi xé gió thành tiếng rít.

“Phập!”
Con hổ thú khựng lại, rít lên giận dữ, lùi ra vài bước.

Tiểu nữ hài run rẩy mở mắt, thứ đầu tiên nàng thấy là một bóng lưng.
Người đó khoác áo choàng đen dài, tà áo tung bay trong gió, mái tóc đen buộc hờ sau lưng, vài sợi rối theo gió lay động, vừa kiêu ngạo vừa bình thản.

Không gian xung quanh dường như yên lặng trở lại, chỉ còn tiếng gió luồn qua tán cây.
Tô Dạ Huyên đứng chắn trước tiểu hài, tay vẫn đặt hờ trên chuôi kiếm, ánh mắt lạnh lẽo dõi theo con hổ thú đang gầm gừ đối diện.

Nàng khẽ nghiêng đầu, giọng nói nhẹ mà vang vọng:
“Đã đi đến đây rồi còn dám làm loạn, chán sống sao?”

Con thú gầm khẽ một tiếng, đôi mắt vàng rực lóe lên tia kiêng dè, cuối cùng gầm gừ mấy tiếng rồi quay đầu bỏ chạy, để lại mảng tuyết động lay động theo bước chân nó.

Tô Dạ Huyên thu lại linh kiếm, ánh sáng nơi lưỡi kiếm tắt dần. Nàng xoay người, tấm áo choàng đen khẽ tung lên theo gió. Trước mắt là một tiểu nữ hài nhỏ bé đang ngồi phịch trên đất, gương mặt lem luốc vì sợ hãi.

“Không sao chứ?” giọng nàng bình thản, nhưng trong âm sắc lại có chút dịu nhẹ.

Tiểu nữ hài ngẩng đầu, đôi mắt to tròn còn vương lệ, vội lắc đầu lia lịa:
“Không… không sao ạ! Cảm ơn tỷ tỷ cứu mạng!”

Nàng cúi đầu thật sâu, giọng vẫn run vì kinh hãi.

Tô Dạ Huyên khẽ thở dài, bước lại gần, nửa quỳ xuống bên cạnh. Vạt áo dài quét qua nền đất, mùi hương nhàn nhạt lan ra. Nàng nâng cổ tay nhỏ bé của tiểu hài lên, nơi lòng bàn tay trầy xước, máu rớm ra thành từng vệt mảnh.

Nàng không nói gì, chỉ lấy từ trong tay áo ra một bình ngọc nhỏ, mở nắp, hương dược nhẹ lan tỏa. Nàng dùng đầu ngón tay khẽ chấm thuốc, bôi lên vết thương, động tác nhẹ đến mức như sợ làm đau đối phương.

“Đau một chút thôi, nhịn chút.” giọng nói trầm nhẹ, mang theo hơi ấm hiếm thấy.

Tiểu hài mím môi, chỉ khẽ hít vào mấy hơi, không dám kêu rên.

Băng bó xong, Tô Dạ Huyên rút từ tay áo ra một mảnh khăn lụa mỏng, nhẹ lau vết bụi đất còn vương trên má cô bé, động tác tinh tế và tỉ mỉ đến lạ.

“Ngươi đi lạc à?” nàng hỏi, ánh mắt dịu xuống.

Tiểu hài gật đầu, đôi mắt sáng long lanh:
“Tỷ tỷ thật lợi hại, con mãnh thú đó chỉ vừa thấy tỷ đã chạy mất tiêu rồi…”

Khóe môi Tô Dạ Huyên khẽ cong, nụ cười nhàn nhạt thoáng qua, tay khẽ vuốt mái tóc rối bù của cô bé:
“Lần sau đừng đi lung tung nữa, nơi này chẳng an toàn đâu.”

Tiểu hài ngoan ngoãn để Tô Dạ Huyên băng bó xong, ánh mắt tròn xoe vẫn không ngừng nhìn nàng, tựa như đang cố ghi nhớ dung mạo vị “tỷ tỷ” thần bí ấy.

Một lát sau, cô bé chớp chớp mắt, rụt rè hỏi:
“Tỷ tỷ là người phương nào? Trước kia muội chưa từng thấy tỷ qua đây bao giờ…”

Tô Dạ Huyên ngẩng đầu, ánh mắt hơi cong lên, giọng nhẹ như gió sớm:
“Ta chỉ là một lữ hành đi ngang qua thôi, chẳng có gì đáng nói.”

Cô bé nghe thế thì càng thêm tò mò, nhưng thấy khí chất của đối phương cao xa khó với, chỉ dám gật đầu.

Tô Dạ Huyên nhìn quanh khu rừng, sương sớm còn lững lờ giăng, tiếng thú rừng vọng xa xa, liền nhíu mày:
“Nhà ngươi ở đâu? Ở một mình giữa nơi này rất nguy hiểm.”

Cô bé chỉ tay về hướng bắc, nơi tán rừng rậm rạp che khuất ánh sáng:
“Nhà muội gần đây thôi ạ. Hôm nay chỉ muốn ra hái ít quả dại… không ngờ lại chọc trúng con thú dữ kia.”

Giọng nói ngây thơ, vừa nói vừa cúi đầu bấu chặt vạt áo, như vẫn còn sợ hãi khi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.

Tô Dạ Huyên khẽ thở dài, tay đặt lên đỉnh đầu cô bé xoa nhẹ, giọng ôn nhu đến lạ:
“Lần sau đừng đi một mình nữa. Nếu đó là yêu thú thật sự, ngươi sớm đã không còn cơ hội quay về rồi.”

Cô bé ngẩng lên, nhìn nàng chăm chú, đôi mắt sáng long lanh:
“Vậy... tỷ tỷ có thể đưa muội về không?”

Tô Dạ Huyên thoáng ngập ngừng, song cuối cùng vẫn gật đầu khẽ, áo choàng khẽ bay lên theo gió, mang theo hơi thở yên bình giữa rừng xanh.

Tô Dạ Huyên men theo hướng mà tiểu hài chỉ, bước chân nhẹ nhàng lướt trên lớp lá khô phủ dày. Nắng sớm xuyên qua tầng mây mỏng, chiếu thành từng vệt sáng yếu ớt giữa rừng rậm.

Ánh mắt Tô Dạ Huyên hơi nheo, trong lòng dấy lên cảm giác bất ổn, theo như bản đồ nàng từng nghiên cứu, trên tuyến đường này tuyệt đối không tồn tại thôn xóm nào. Huống chi nơi này đã gần sát biên giới Bắc Minh Cực Hải, hơi lạnh từ đỉnh tuyết xa xa đã lan đến tận đây.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phương bắc, nơi chân trời trắng xóa, những búi tuyết cao chót vót mờ ảo trong màn sương lạnh, tựa như dãy long cốt khổng lồ ngủ yên giữa trời đất.

Tô Dạ Huyên khẽ cau mày.
Lẽ nào... ta đã lấy nhầm bản đồ cũ?

Một luồng gió lạnh thổi qua, áo choàng nàng khẽ lay động. Cảm giác hoang tịch tràn ngập khắp nơi, rõ ràng chẳng có dấu hiệu của sinh khí, chứ đừng nói đến người cư trú.

Cô bé vẫn ríu rít đi trước, từng bước nhỏ in dấu trên đất, quay đầu lại mỉm cười:
“Tỷ tỷ, đi thêm một chút nữa là tới rồi!”

Tô Dạ Huyên nhìn dáng nhỏ bé ấy, hàng mày càng nhíu chặt hơn, ánh mắt trầm xuống, như đang đo lường điều gì đó không thể lý giải.

Khi đến nơi mà tiểu hài chỉ, Tô Dạ Huyên thoáng ngẩn người.
Giữa khoảng rừng thưa, khói lam mờ bay lên từ những mái nhà gỗ thấp, tiếng cười nói xen lẫn tiếng chặt củi, tiếng trẻ con đùa giỡn vang vọng khắp nơi. Một ngôi thôn nhỏ ẩn mình giữa núi tuyết lạnh lẽo, lại mang sức sống lạ thường.

Nữ hài reo lên vui mừng, chạy vụt về phía hai người đang đứng trước cửa một căn nhà gỗ, dáng họ mộc mạc mà hiền hậu, hiển nhiên là phụ mẫu của nàng.
“Cha, nương! Con về rồi! Là tỷ tỷ này cứu con đó!”

Hai người lập tức bước tới, vẻ lo lắng trên mặt hóa thành mừng rỡ.
Tô Dạ Huyên nhìn cảnh ấy, trong lòng nhẹ nhõm, đôi vai khẽ buông lơi.

Nàng đứng lại vài bước, đưa mắt đánh giá xung quanh, người trong thôn đều vận áo da thú dày, tay cầm dụng cụ săn bắt, trên gương mặt là vẻ an yên chất phác. Khung cảnh sinh động ấy khiến nàng nhất thời quên đi sự cảnh giác ban đầu.

Giọng nữ hài lại vang lên, trong veo:
“Chính tỷ tỷ này đưa con về!”

Tô Dạ Huyên hoàn hồn, khẽ gật đầu. Nàng bước lên, áo choàng đen khẽ động trong gió, chắp tay hành lễ với hai người trước mặt:
“Tô Dạ Huyên, chỉ là tiện tay tương trợ, không đáng nhắc đến.”

Hai phu thê vội đáp lễ, vẻ mặt cảm kích chân thành.
Giữa khung cảnh ấm áp của thôn dã, Tô Dạ Huyên bỗng thấy lòng mình mềm lại, sau nhiều ngày dài lạnh lẽo, cuối cùng nàng cũng được thấy lại dáng hình của sự sống.

Người trong thôn nhỏ quả thật hiếu khách lạ thường. Từ khi Tô Dạ Huyên bước vào, ai nấy đều tươi cười, miệng không ngừng mời nàng ở lại làm khách.
Ban đầu nàng vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến chặng đường dài còn lại, thân thể lại vừa mới điều tức chưa ổn, đành gật đầu đồng ý. Dù sao, có chút nơi trú chân cũng chẳng thiệt thòi gì.

Thế là, Tô Dạ Huyên tạm lưu lại nơi này.
Nàng được sắp xếp ở trong một gian nhà gỗ nhỏ cạnh bìa rừng, nơi có thể nghe tiếng suối róc rách mỗi khi đêm xuống, và tiếng gió thổi qua rặng cây khẽ lay tấm màn treo nơi cửa sổ.

Tính ra, nàng đã ở đây vài ngày.
Trong khoảng thời gian ấy, người trong thôn ai cũng nhiệt tình: kẻ mang thịt thú đến biếu, người mang bánh mật, người còn đem áo da mới may đến cho nàng.
Không khí ấm áp khiến lòng Tô Dạ Huyên dần thư giãn, bớt đi nét cảnh giác thường trực khi ở ngoài giới.

Tiểu nữ hài ngày nọ nàng cứu được, hóa ra tên là A Liệt. Cái tên đơn sơ mà hợp đến lạ với dáng vẻ lanh lợi, đôi mắt tròn xoe sáng rỡ như hạt châu.

A Liệt mỗi khi làm xong việc trong nhà, đều chạy lon ton đến chỗ Tô Dạ Huyên, luyên thuyên không ngừng.
Nào là chuyện trong thôn, chuyện săn thú, chuyện bà thím đầu làng cãi nhau vì con gà bị mất… giọng nói non nớt của nàng ríu rít như chim non trong buổi sớm.

Tô Dạ Huyên mỉm cười, vừa nghe vừa nhàn nhã lau pháp khí trong tay, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác quen thuộc, cái dáng hoạt bát ấy, hệt như Du Tiểu Miên ngày trước… cái miệng ríu rít không ngừng, ồn muốn chết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz