[BHTT][Edit][Đang Beta] Phong hoa tuyết.Nguyệt vũ - Ái Hữu Đa Viễn
Chương 7 - Nhìn quen mặt
Nhiều ngày nay, Diệp Sóc Nguyệt có chút kỳ quái.Nàng không hay nói chuyện, cũng không phản bác, chỉ ngoan ngoãn cưỡi ngựa đi theo, nghe lời đến khác thường —-Diệp Thanh Vũ liếc nhìn nàng một cái, vết thương trên vai nàng đã lành được tám phần , chẳng lẽ lần này trúng độc còn có thể sửa lại tính cách một người?"Đại tiểu thư, đi thêm nửa ngày lộ trình, chúng ta có thể đến huyện Thanh Phong. Phía trước có khách điếm Thanh Phong, mọi người tăng tốc đến đó rồi nghỉ ngơi đi.""Toàn bộ đều theo Hoàng tiêu đầu an bài."Mấy người xuống ngựa, giống những lần trước kiểm tra bốn phía khách điếm một lần, lưu lại mấy người trông coi xe ngựa, rồi bắt đầu vào khách điếm Thanh Phong."Xin hỏi các vị chỉ nghỉ ngơi hay ở lại trọ?""Nghỉ ngơi trong chốc lát rồi đi ngay." Hoàng Khuê vừa nói vừa đánh giá bốn phía, mấy tên tiểu nhị đều lạ mặt, lại nhìn xung quanh chỗ chưởng quầy, cũng không phải là người lần trước."Khách điếm này đã đổi chủ nhân?""Ai, trong nhà điếm chủ tiền nhiệm có chuyện quan trọng, ngài ấy mới chuyển quyền cho chủ nhân của ra. Mấy vị khách quan xem ra đã là khách quen , đến đến đến, thỉnh tiến vào."Hoàng Khuê cùng Diệp Thanh Vũ trao đổi ánh mắt, nói với tiểu nhị: "Không cần , chúng ta sẽ đổi khách điếm khác."Người áp tiêu tối kị nhất là vào khách điếm đã đổi chủ, mà khách điếm này từ tiểu nhị đến chưởng quầy toàn bộ đều lạ, thật sự khả nghi, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, miễn cho đến lúc xảy ra chuyện thì thật khó lường.Mấy người vừa xoay người đi, chợt nghe một tiếng rống to từ trên lầu, sau đó liền thấy một người lăn từ trên đó xuống, ngã ngay trước mặt bọn họ."Tiểu tử lớn mật, dám giương oai ở chỗ này của ta!"Trên thang lầu xuất hiện một nam từ mặc áo bào xám tro, miệng còn đang ngậm một chiếc đũa."Hừ, các ngươi khi dễ mũi của gia gia ta không dùng được, cho nên không ngửi ra bên trong đồ ăn có hạ mê dược sao?"Chưởng quầy biến sắc, ra lệnh một tiếng, bọn tiểu nhị trong điếm lập tức rút đao từ dưới gầm bàn ra, đóng hết cửa sổ, vây quanh đám người Hoàng Khuê luôn ."Thế nào, ăn cướp a?"Phía sau nam tử xuất hiện một nữ tử trẻ tuổi mi thanh mục tú(*), nàng lười biếng ngáp một cái. "Trách không được điếm này của ngươi sinh ý(việc làm ăn) kém như vậy, đồ ăn cũng khó ăn như vậy, thì ra là hắc điếm(**). Chủ nhân chân chính, sợ là đã bị mất mạng rồi nhỉ?"(*): lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ.(**): quán trọ, khách sạn, nơi tạm trú có thể do kẻ xấu lập ra nhằm cướp của, giết người khi có dịp."Hừ, nếu các ngươi đã biết, ta cũng không nói thêm cái gì vô nghĩa. Trên người có vàng bạc châu báu gì, cứ lấy hết ra đây, ta có thể tha các ngươi!""Tiêu đầu! Tiêu đầu!"Nhóm tiêu sư bị nhốt bên ngoài sốt ruột đập cửa. "Đã xảy ra chuyện gì ?"Hoàng Khuê hô to với bên ngoài: "Các ngươi canh xe ngựa, không cần để ý!""Ngươi là tiêu sư? Tới thật đúng lúc, cho bọn đó lấy hết đồ trên xe ngựa ra!""U, khẩu khí không nhỏ nha~ Nếu người ta thật sự không có bản lãnh gì, có thể làm tiêu đầu sao? Ta nói này tặc chưởng quầy, ngươi muốn ăn cướp cũng tìm mấy ngươi không đánh lại ngươi mà cướp, tội gì mà làm khó mình, bị đánh cho mặt mũi bầm dập, cỡ nào khó coi a!"Chưởng quầy ngẩng đầu hung tợn trừng nam nhân đang lải nhải trên lầu hai: "Ta sẽ cắt lưỡi ngươi trước!"Hoàng Khuê bảo vệ Diệp Sóc Nguyệt ở sau người, khẽ nói với Diệp Thanh Vũ: "Chúng ta không cần động thủ, hai vị trên lầu kia hẳn là ứng phó được.""Ha ha, bằng chút công phu mèo quào cũng dám động đến ta sao? Sư muội, chúng ta cho bọn hắn biết thế nào là lợi hại đi!""Tốt, ngươi bên này, bên kia là của ta, xem ai phóng chuẩn hơn.""Không thành vấn đề!"Hoàng Khuê nghe động tĩnh trên đầu, từ trên thang lầu ào xuống trận mưa đũa, tiến tru la liên tục vang lên, tiểu nhị tiến lên đều bị đánh ngã xuống, trên cánh tay trên đùi đều bị chiếc đũa đâm thủng chảy máu. Hoàng Khuê nở nụ cười, giơ tay rút mấy chiếc đũa phóng tới, chuẩn xác nằm chính giữa mi tâm ba người trước mặt."Ai u!"Tên chưởng quầy ngã gãy lan can rồi lăn từ trên lầu xuống, đập lên bàn gỗ vỡ tan tành, đau đến nỗi lăn lộn trên đất. Mấy tên còn lại nhìn thấy, đều vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ."Xem ra là vị tiêu đầu này thắng." Một nam một nữ kia thoải mái nhảy từ trên lầu xuống, nhìn nhau cười, lập tức ôm quyền nói: "Công phu của tiêu đầu thật tốt."Hoàng Khuê chắp tay: "Cảm tạ hai vị nghĩa hiệp xuất thủ, giúp chúng ta tranh được một lần phiền toái.""Nào có, nhấc tay chi lao(tiện tay giúp đỡ) mà thôi.""Tại hạ Hoàng Khuê, xin hỏi đại danh của hai vị?""Cũng không phải đại danh gì , tại hạ Cung Trường Nguyệt, đây là sư muội Lâm Tư Sở, hai người chúng ta, đều là môn hạ của Y Quỷ.""Y quỷ Giản Khuynh Mặc?" Hoàng Khuê kinh hỉ nói: "Đã kính ngưỡng đại danh Y Quỷ tiên sinh từ lâu, đồ đệ của nàng thì ra cũng xuất sắc như vậy!""Tiêu đầu nói quá rồi, nếu ngài còn nói nữa, sư huynh này của ta đêm nay nằm mơ cũng sẽ nở nụ cười."Ánh mắt Lâm Tư Sở tò mò dừng trên người Diệp Sóc Nguyệt và Diệp Thanh Vũ, sao mà cảm thấy hai cô nương này nhìn thực quen mắt đây, đã gặp qua ở đâu sao ?"Tốt lắm, bữa cơm này ăn không xong , chúng ta đổi chỗ khác. Hoàng tiêu đầu, ta cùng sư muội cáo từ trước.""Hảo, nếu về sau may mắn tái kiến, nhất định sẽ mời ngươi đến Hách Liên tiêu cục uống rượu!""Không dám không dám, sư muội, chúng ta đi thôi.""Ân, được." Lâm Tư Sở cầm kiếm đi theo Cung Trường Nguyệt ra cửa, trước khi đi lại nhìn hai nàng kia một lần, Hách Liên tiêu cục? Thật sự giống như đã gặp ở đâu rồi."Hai vị tiểu thư, chúng ta cũng tìm nơi nghỉ chân khác đi?"Diệp Sóc Nguyệt gật gật đầu. "Hoàng tiêu đầu, ánh mắt của nữ tử vừa rồi rất kỳ quái, vì sao nàng cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta vậy?""Nàng là sư muội của di nương." Năm đó Mạc Tử Ngôn cùng Mộ Dung Tuyết giết phản tặc làm loạn giang hồ Công Tôn Sở, báo thù nhà, trong giang hồ đã thành giai thoại. Chuyện của các nàng, đều là nghe từ Mộ Dung Vũ. Cảm tình của hai ngươi được dựng nên từ rất nhiều chuyện tình, từ thương tổn lẫn nhau, đến bất ly bất khí, lúc nghe được làm Diệp Thanh Vũ rung động không thôi. Thì ra nữ tử cũng có chân tình thâm sâu như biển! Ngự Kiếm sơn trang được gầy dựng lại, Mộ Dung Vũ thành thân, sau khi mẫu thân Mộ Dung Tuyết qua đời, cũng chưa có ai gặp lại hai người. Nhiều năm không gặp, cũng không biết thân thể mạnh khỏe hay không?"Di nương? Ngươi nói là Ngôn di?" Diệp Sóc Nguyệt nhớ ra, ở nơi có Mạc Tử Ngôn, đương nhiên có thể tìm được Mộ Dung Tuyết. Lúc còn nhỏ, nàng từng gặp mẫu thân của Mộ Dung Tuyết, đáng tiếc sau khi Mộ Dung Vũ thành thân không bao lâu thì lão nhân hòa ái kia đã qua đời."Di nương cũng là đồ đệ của Y Quỷ, năm đó náo động rất lớn, ngươi tuổi còn nhỏ tất nhiên sẽ không nhớ rõ ắm. Ta đã từng gặp nàng ở Liễu Xanh sơn trang.""Vậy nàng, có thể biết di nương các nàng đang ở đâu không?""Di nương cùng Tuyết di dạo chơi tứ phương, sao có cơ hội liên hệ với họ. Nếu có đi Thúy Vũ Sơn, cũng nhất định sẽ quay lại Ngự Kiếm sơn trang. Nếu ngươi muốn gặp, nói với Mộ Dung thúc thúc liên lạc cũng được. Hoàng tiêu đầu, chúng ta cũng đi thôi.Còn những tên này xử lý sao đây?" "Cứ thả ở chỗ này đi, việc giang hồ, quan sai không tiện nhúng tay."---"Uy, sư muội, sư muội, sư muội a ~~~ Ngươi đi chậm một chút đi, ta còn phải cõng cái hòm thuốc to này, có thể được như ngươi, bước đi như bay sao?"Lâm Tư Sở chịu không nỗi Cung Trường Nguyệt gào khóc, cau mày quay đầu trừng hắn : "Nghe rồi nghe rồi, ngươi đừng hô, để người ta nghe thấy , còn tưởng rằng ngươi bị điên đó. Nhanh lên nhanh lên a, bụng ta còn đói, mau tìm khách điếm nào đó ghé vào a.""Đói bụng mà ngươi còn có thể chạy nhanh như vậy." Cung Trường Nguyệt nói thầm một câu, chạy chậm vài bước vượt qua nàng. "Vì ăn vứt bỏ sư huynh, ngươi thật sự là không đủ nghĩa khí! Ai, mệt chết ta. Lần này xuống núi phải thu thập đủ mười ba loại dược liệu, tìm cũng đã lâu, được một hòm lớn như vậy, sư phụ còn muốn bao nhiêu nữa đây? Nàng đuổi xuống núi hai ta xuống núi, cùng một chỗ với yêu nữ kia sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"Lâm Tư Sở nhún nhún vai : "Làm sao ta biết."Sống đến lớn như vậy, nhân sinh huy hoàng đã trôi qua hơn phân nửa, còn để nữ nhân nhỏ hơn mình mười tuổi đùa giỡn, cũng coi như sư phụ mệnh khổ."Sớm biết sẽ bị nàng quấy rầy, lúc trước a, không nên để sư phụ đến Hồng Hoa Cung, nhìn xem, trị thương kẻ nhỏ, mang về thêm người lớn ."Cung Trường Nguyệt cười ha ha : "Đó là sư phụ lão nhân gia nàng có mị lực, có thể thu hút được cung chủ Hồng Hoa Cung. Chẳng qua, kỳ thật Lãnh Hinh Đông này ở cùng sư phụ, cũng có thể giải buồn, dù sao sư phụ lẻ loi một mình, không bằng có nàng bồi bên cạnh.""Ngươi nói mê sảng cái gì, để nàng ta bồi , bộ mặt già nua của sư phụ quăng chỗ nào hả?" Lâm Tư Sở liếc cái xem thường. "Ta thấy ngươi chính là chờ xem kịch, cẩn thận trở về ta tố cáo với sư phụ!""Ai, ta nói như thế nào cũng là sư huynh đáng kính của ngươi, ngươi có thể nào đối xử với ta như thế. Bất quá, lại nói tiếp, cũng thật sự là kỳ quái, Thúy Vũ Sơn của chúng ta không phải trúng cái gì chứ, sao màngười người đều thích nữ tử? Sư phụ như thế, ngươi như thế, Tử Ngôn cũng như thế.""Như thế nào, ngươi không hài lòng? Không hai lòng thì có thể đi tìm nam tử nào xinh đẹp một chút, thỏa mãn mộng long dương(*) của ngươi."(*) : long dương chi phích, ý nói đến tình cảm đồng tính (nam)"Ai, ta vẫn nên theo các ngươi thích nữ tử thôi, hắc hắc hắc, đến lúc đó không được tranh lão bà với sư huynh nha.""Thần kinh." Lâm Tư Sở đá hắn một cước : "Miệng ngươi toàn hồ ngôn loạn ngữ(nói xằng bậy).""Ta hồ ngôn loạn ngữ thế nào, sư huynh ngươi cũng không có nói hưu nói vượn. Nói thử xem, một mình nhiều năm như vậy, có phải còn nhớ thương Tử Ngôn sư muội hay không a?""Đều là chuyện quá khứ , còn nhắc đến làm chi. Lúc đó ta còn trẻ ngây thơ, không hiểu tình yêu, nay sư tỷ sớm cùng Mộ Dung cô nương song túc song phi(*), ta cũng chỉ có hâm mộ. Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly(**)."(*) : cùng bay cùng nghỉ, một đôi gắn bó không rời(**) : Trích trong 'Bạch đầu ngâm' của Trác Văn Quân.Nguyện có được lòng một người, Bạc đầu không rời xa"Nha đầu này cũng thật là, khó trách sư phụ nói nàng có tức phụ đã quên sư phụ. Nhiều năm mới thăm sư phụ một lần, còn lại luôn cùng Mộ Dung cô nương mắt đi mày lại , điều này làm cho sư phụ cô độc làm sao mà chịu nỗi, chắc là ghen tị lắm đây.""Sư phụ mới sẽ không già mà không kính như thế, ngươi cứ nói tiếp đi, trở về ta nói tất cả cho sư phụ. Lãnh Hinh Đông kia hai ngày ba bữa không có việc gì làm cứ chạy lên Thúy Vũ Sơn thanh tu, tu cái gì chứ? Lượn lờ như bươm bướm xung quanh sư phụ, nhiều năm như vậy mà vẫn không thể câu dẫn thành không? Muốn ta nói, vẫn là sư phụ có định lực tốt."Cung Trường Nguyệt không phục, lau mồ hôi trên trán. "Lãnh Hinh Đông vẫn còn đang thử, nàng nói thích sư phụ khi nào? Một câu cũng không có! Sư phụ cũng không phải Đại La thần tiên, lục căn thanh tịnh, ngươi có dám đánh cược với ta một phen, nhìn xem cuối cùng Lãnh Hinh Đông có thể thành công hay không?" [đương nhiên là không thành công, chỉ có thành thụ thôi~~ ><]Lâm Tư Sở nhướn mi: "Cược thì cược, sao ta lại sợ ngươi. Sư phụ thích ai, cũng sẽ không thích đồ yêu tinh kia!""Tốt, chúng ta đặt cược, năm mươi lượng." Cung Trường Nguyệt đắc ý dào dạt, đẩy đẩy hòm thuốc phía sau, đuổi theo bước chân Lâm Tư Sở, vẻ mặt tự tin nói: "Nếu sau này Lãnh Hinh Đông thật sự thành sư mẫu, ngươi phải nhớ rõ ước định năm mươi lượng ngày hôm nay!""Được rồi, nhớ rồi , khi nào thì có thể có kết quả, còn chưa biết đâu, có cần ta ghi giấy chứng từ cho ngươi không a? Thật là.""Đồng ý thì không cần . Ta tin tưởng sư muội nói là làm, nói được thì làm được."-------Editor có lời muốn nói : Thật không biết nếu Sư phụ và Lãnh cung chủ biết hai người này bày cái trò kia thì sẽ làm gì hai người nữa~~
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz