ZingTruyen.Xyz

Bao Boi Cua Tieu Chien

Vương Nhất Bác vâng theo mệnh lệnh của mẹ Tiêu, tắm rửa xong liền đi vào phòng bếp nấu chè hạt sen, đồng thời muốn cứu vãn hình ảnh của mình trong lòng mẹ Tiêu, nấu một bát súp nấm tuyết .

"Mẹ !" Vương Nhất Bác bê cống phẩn đứng ở bên ngoài phòng yoga nhẹ nhàng lên tiếng.

"Vào đi"  Mẹ Tiêu đang rèn luyện độ dẻo dai phần eo, thấy Vương Nhất Bác cẩn thận bê một cái bát đi vào thoáng chốc phấn chấn.

Vương Nhất Bác dè dặt đi đến trước mặt mẹ Tiêu: "Đây là súp nấm tuyết, mẹ uống rất hợp".

"Uống muộn như thế này người sẽ mập" mẹ Tiêu than phiền trả lại, nhưng vẫn nhận lấy bát thức ăn, múc một muỗng đưa vào trong miệng, tay nghề của tiểu tử chết tiệt kia giỏi thật, vậy thì vụ chè hạt sen kia không so đo với ngươi nữa.

"Vóc dáng của mẹ đẹp như vậy, thỉnh thoảng uống một chút cũng không vấn đề gì đâu. Còn phải mang chè cho anh Chiến, mẹ cứ ăn từ từ nha" Vương Nhất Bác biết việc lớn đã thành, có câu tục ngữ: nói nhiều thì sẽ nói hớ, vậy thì chạy là thượng sách.

"Thôi đi đi" Quả nhiên tâm trạng mẹ Tiêu thật sự tốt hơn bình thường.

Mang đồ ăn cho mẹ Tiêu phải gõ cửa, mang đồ ăn cho Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác sẽ không khách sáo như thế rồi, đẩy mạnh cửa ra một cái.

"Ê, ăn xong rồi mang vào bếp nhé, tôi đi ngủ trước" Vừa mới chuẩn bị rời đi đã bị Tiêu Chiến kéo lại, không cẩn thận ngồi trên đùi anh: "Này, vẫn còn chưa đóng cửa".

Tư thế mập mờ như vậy chưa bao giờ xảy ra, cho dù Vương Nhất Bác được huấn luyện da mặt dày cũng không lường được, mặt còn chưa có đỏ, tim đã đập rộn lên rồi, giống con nai con đi lạc.

" Tôi cảm thấy cậu muốn bùng nổ Tiểu Vũ Trụ" Giọng nói quỷ dị của Tiêu Chiến vang lên bên tai Vương Nhất Bác, ánh mắt vô cùng cám dỗ.

"Cũng, cũng hai mươi tám rồi, anh chín chắn một chút có được không?" Vương Nhất Bác căng thẳng nói không được mạch lạc, muốn hôn thì hôn lẹ lên đi.

"Nếu như tôi quá chín chắn thì chẳng phải bây giờ cậu cũng sẽ không được hưởng thụ như thế này?" Một tay Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác, một cái tay khác đặt lên đùi cậu.

"Anh muốn làm gì?" Vương Nhất Bác co rút một cái, tâm tư từ trong miệng nhảy ra ngoài: "Đây là phòng đọc sách đấy".

"Không cần lần nào cũng phải ở trên giường" Tiêu Chiến nắm một cái tay Vương Nhất Bác đặt lên trên cổ mình, sau đó hướng dẫn hai chân cậu vòng lại đặt ngang hông mình, làm như thế mới có thể nâng cậu dậy đi ra đóng cửa.

khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, làn da rất mịn màng, khiến cho người ta không nhịn được thèm nhỏ dãi, Tiêu Chiến dựa lưng vào bàn đọc sách không chút khách khí cắn tới.

Ban ngày hai chiếc lưỡi lồng vào nhau chiến tranh, không ngờ buổi tối kết thúc chiến tranh như thế này.

Hai mắt Vương Nhất Bác sụp xuống như người say rượu, cả người xụi lơ dán trên người Tiêu Chiến, mặc cho anh ta giày vò.

Dĩ nhiên làn da của Vương Nhất Bác chưa thể thỏa mãn Tiêu Chiến trước mặt, xoay người một cái đẩy sách ở trên bàn qua một bên, để cho Vương Nhất Bác ngồi lên trên đấy, nhẹ nhàng ôm cậu, tay nhẹ nhàng kéo từng hạt cúc áo trên người cậu, đồ ngủ mềm mại nghe lời trượt xuống, nửa người phía trên của Vương Nhất Bác hiện ra hoàn chỉnh trước mặt Tiêu Chiến, lần này, ánh sáng trong phòng đọc sách mạnh mẽ chiếu đến.

Gặm dọc từ sau lưng đến trước ngực, đôi tay không an phận vọt lên cởi quần lót của Vương Nhất Bác ra, nhịp nhàng gẩy nơi mềm mại kia.

"Anh...a..." Vương Nhất Bác không khống chế được kêu thành tiếng, anh luôn có cách làm cho cậu vui thích, quên hết tất cả phiền não.

hàm răng đói bụng chỗ nào cũng gặm xuống một cái, sau khi căn mút một hồi, thân hình Vương Nhất Bác ở trong ngực đã bắt đầu vặn vẹo, khó nhịn ngứa ngáy, đạt đến đỉnh không thèm để ý đến mặt mũi hét lên:" Tôi muốn..."

Tiêu Chiến cũng không vội vàng đi vào, chỉ vươn cánh tay phải ở trên cơ thể Vương Nhất Bác ra, múc một muỗng chè nhấm nháp, cho đến khi Vương Nhất Bác chịu không nổi thống khổ, oán hận nhìn anh một cái mới giữ phía sau cái gáy cậu, mạnh mẽ đem chè từ trong miệng rót vào trong miệng Vương Nhất Bác, nhân lúc cậu không chú ý, mở bung hai chân cậu ra mà trực tiếp đi vào.

--- thôi tôi lại kéo rèm đen---

Bàn đọc sách bình thường vững như bàn thạch cũng phải đung đưa, kẽo kẹt kẽo kẹt, có thể thấy được hai người kích tình bắn ra bốn phía đến loại trình độ nào.

Cuối cùng đã tới, Vương Nhất Bác tê liệt ngửa ra phía sau, may mà được Tiêu Chiến túm trở về lồng ngực. Cũng không để ý phòng đọc sách loạn như thế nào, Tiêu Chiến trần truồng ôm Vương Nhất Bác khỏa thân về phòng ngủ, may mắn ngoài hành lang không có người nào khác.

Sau khi tắm rửa, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác nằm ở trên giường, có thể vì quá mệt mỏi, Vương Nhất Bác cũng không có bất cứ phản ứng nào mặc cho anh tùy ý ôm.

"Đối thủ ngày mai là bạn gái trước của tôi" Cảm giác thấy người trong lồng ngực hơi cử động người, Tiêu Chiến ôm chặt thêm chút nữa: "Lần đầu tiên ở quán rượu tôi nói bị thua kiện chính là thua trong tay cô ấy".

Vương Nhất Bác nhớ lại buổi chiều kia, bọn họ vừa uống rượu vừa kể đau khổ mình từng trải qua, thì ra anh buồn bởi vì thua trong tay bạn gái cũ: "Vì thế buổi trưa hôm nay anh nhận được tin nhắn kia?".

"Ừ, cô ấy nói mong đợi biểu hiện của tôi ngày mai" Tiêu Chiến vuốt ve mái tóc mềm mại của Vương Nhất Bác. đây là nơi anh yêu thích nhất không muốn buông tay: "Nếu như không phải là cô ấy, có thể tôi vẫn sẽ thua".

Lần đầu tiên nghe thấy Tiêu Chiến thành thật nói chuyện với mình, trong lòng Vương Nhất Bác lộp bộp một chút, cho nên đây là lâu ngày sinh tình hử? "Ngày mai tôi đi cùng anh, tôi muốn nhìn bạn gái cũ của anh một chút".

"Mau ngủ đi" Tiêu Chiến nhẹ nhàng hôn chụt lên cái trán Vương Nhất Bác, một đêm này, ôm nhau ngủ, không lo lắng không mơ mộng.

Sáng sớm, nhà họ Tiêu liền chuẩn bị sắp xếp đâu vào đấy, không phải là Tiêu Chiến không thể thắng kiện, mà vì đây là trận đấu lại một lần nữa với đối thủ đã từng thua lần đầu tiên.

Phiên tòa mở trước nửa tiếng, Tiêu Chiến dẫn Vương Nhất Bác đến cửa phòng thay đồ thì gặp Tử Hạ.

Ba năm Tử Hạ ở bên cạnh người có tiền khí chất đương nhiên không tầm thường, gương mặt trang điểm hoàn mỹ, từ trong ánh mắt của cô ta có thể thấy được tự tin.

"Luật sư Tiêu, lần nay anh phải coi chừng đấy?" Tử Hạ cười rất kiêu ngạo, khiến cho Vương Nhất Bác vô cùng khó chịu, sau đó ánh mắt quyến rũ của Tử Hạ chuyển dời: " Cậu trai, là trợ lý của anh?"

"Là bạn trai của tôi" Tiêu Chiến hình như đã có dự tính trước trong lòng, không biểu hiện tức giận vì thua Tử Hạ, khóe miệng giương lên cao, ôm bả vai Vương Nhất Bác.

"Tôi không nghe nhầm chứ? Khẩu vị của đại luật sư Tiêu thay đổi nhiều như vậy? Hồi trước cũng không dễ dàng chấp nhận những người như thế này nha, vậy mà còn chấp nhận được tiểu nam nhân" Tử Hạ ra vẻ bình tĩnh, thật ra khi Tiêu Chiến chủ động ôm cậu trai kia cô đã bắt đầu có chút không làm chủ được rồi, cho đến bây giờ vẫn tự cho mình là người phụ nữ của anh.

"Đều là những chuyện đã qua, Vương Nhất Bác là bạn trai của tôi, tôi là người muốn ở chung cùng một chỗ" Tiêu Chiến không ngờ chính mình có thể buột miệng nói ra những lời như vậy. Là giận dỗi hay là thật lòng?

Vương Nhất Bác cảm nhận được Tiêu Chiến từng có tình cảm sâu sắc với Tử Hạ hòa nhã này, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra bám lên trên cổ Tiêu Chiến, hôn một cái lên gương mặt anh, cười một tiếng: "Bắt đầu rồi, vào đi thôi".

Tử Hạ không nói gì nữa, giẫm mạnh giày cao gót đi vào phòng thay đồ, đóng cửa lại rồi đau xót ngồi xổm xuống.

Các bên liên quan đều lần lượt đi vào trong tòa, tuy nói Vương Nhất Bác là trợ lý của Tiêu Chiến, nhưng suy cho cùng chuyên ngành cũng không phải là pháp luật, cũng không có giấy phép chứng nhận luật sư, chỉ có thể đi theo ba mẹ Tiêu ngồi trên ghế dự thính.

Nhân viên thư kí bắt đầu kiểm tra các thiết bị có đầy đủ hay không, đặt biển hiệu phía trước chỗ ngồi.

Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, nhân viên thư ký tuyên bố:" Xin mời đương sự, ủy thác cho người đại diện rồi ngồi vào vị trí".

Tiêu Chiến nói với người ủy thác hai câu sau đó liền thu xếp lại tài liệu cùng trợ lý nhập cuộc, ở bên kia Hạo Thị mặt không có biểu tình gì nhìn đồng hồ đeo tay, hình như chỉ còn thiếu mỗi Tử Hạ thôi.

Nhắc tào tháo tào tháo đến ngay, Tử Hạ cùng trợ lý tiến vào, không giống dáng vẻ kiêu căng khinh người vừa nãy, chẳng qua mặt mũi bây giờ rất bình tĩnh, hơi có chút đờ đẫn.

Mẹ Tiêu đột nhiên cười khẽ một tiếng, ba Tiêu và Vương Nhất Bác không hẹn mà cùng quay đầu lại, vẻ mặt nhìn bà ngờ vực.

"Thắng thua đều đã hiện rõ trên mặt" mẹ Tiêu lấp lửng trả lời hai người, nhưng thật ra là bà đã nhìn thấu lớp trang điểm trên mặt Tử Hạ, chắc chắn là vội vội vàng vàng trang điểm, ánh mắt hơi sưng, nhất định vừa mới khóc.

"Xin mọi người im lặng, bây giờ tòa án tuyên bố bắt đầu" Toàn bộ nhất thời yên lặng như tờ, nhân viên thư kí thờ ờ bởi vì đã nghe không biết đến bao nhiêu lần tòa án bắt đầu.

Toàn thể một hai ba bốn năm sáu vị hội thẩm đứng dậy nghe tuyên bố, yêu cầu của các vị thẩm phán và hội thẩm đoàn, bắt đầu mở phiên tòa tuyên bố cho người đại diện trình bày tình huống.

Đối với cảnh này Vương Nhất Bác chưa từng thấy không tránh khỏi căng thẳng, đôi mắt tròn trợn to, còn ba Tiêu bên cạnh hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt dửng dưng.

Tiến hành kế tiếp theo quy trình, bị cáo, nguyên cáo ủy thác cho người đại diện trần thuật nội tình của mình, cũng không có ai dị nghị chánh án một giây nói hai chữ tuyên bố người nào làm công việc gì, đương sự có nghĩa vụ quyền lợi gì, tinh thần vốn đang phấn chấn khiến cho mọi người muốn ngủ thiếp đi.

****

"Tiểu Chiến, buổi tối gia đình mình cùng nhau ăn một bữa cơm, mời cả ông bà bên thông gia" Ba Tiêu nắm tay lái vẫn không quên dặn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác mời ba mẹ Vương.

Mẹ Tiêu đương nhiên vô cùng vui vẻ, con trai đánh bại bạn gái cũ, bóng ma trong lòng đúng là đã tiêu tan hơn một nửa, buổi tối nên đi ăn mừng ở nhà hàng, cũng không quản bố mẹ Vương Nhất Bác có đến hay không.

"Con biết rồi, buổi tối con sẽ đi đón ba mẹ Vương" Tiêu Chiến đang nắm chặt tay Vương Nhất Bác, cảm giác được tay cậu đang chảy ra không ít mồ hôi.

Vương Nhất Bác khẽ gật đầu với anh, đây là lần đầu tiên hai nhà cùng nhau ăn tối kể từ lần trở về từ Bắc Kinh, cũng rất lâu rồi cậu chưa đi gặp ba mẹ.

Ba Tiêu lén lút nhìn qua gương chiếu hậu, thấy tình cảm phu phu của con trai hòa hợp cũng rất phấn chấn, bố và ông nội ở quê trong lòng cũng an tâm: "Xe để lại cho hai con, ba mẹ đi ra ngoài một lát, khó có dịp tâm trạng ba thoải mái về thăm trường cũ như thế này".

Mẹ Tiêu không thể tin nổi nghiêng mặt nhìn chồng mình, ngoại trừ buổi tối, bọn họ rất ít khi ở chung một chỗ, kể cả ngày chủ nhật bình thường ba Tiêu cũng bề bộn công việc.

Ba mẹ Tiêu một chốc cũng không đợi được vội vàng xuống xe, Vương Nhất Bác nhìn bọn họ tay trong tay đi vào đại học không khỏi xúc động vô vàn.

"Trước kia mẹ là đội trưởng đội phát thanh viên đại học, lúc gả cho ba vẫn truyền phát tin tức ở đài truyền hình, sau này ông nội không cho mẹ làm nữa" Tiêu Chiến không vội lái xe, mà trò chuyện với Vương Nhất Bác.

"Chức vụ của mẹ không phải cũng rất được sao, vì sao ông nội cản trở công việc của mẹ hả?" Vương Nhất Bác không nghĩ ra được vì sao ông nội không cho mẹ làm.

"Bởi vì ba rất nghe lời ông nội, mẹ không muốn ba phải khó xử nên chủ động nghỉ việc, ông ngoại bà ngoại cũng không để ý đến những việc này" Tiêu Chiến hiếm khi biểu lộ bộ dạng uể oải, nụ cười cũng không tồi tệ giống như trước kia.

"Đừng cử động!" Vương Nhất Bác nâng cằm Tiêu Chiến lên: "Cúc áo của bộ này không tệ nha!".

Vừa mới thảo luận về tình yêu của ba mẹ Tiêu, đột nhiên chuyển đề tài sang cúc áo dưới cổ Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đã hình thành thói quen với đầu óc ngựa thần lướt gió tung mây của Vương Nhất Bác, không nán lại chủ đề trước nữa: "Bộ quần áo nào của tôi chẳng treo trong tủ, cậu chưa từng nhìn thấy bộ này à?".

"Tôi thần kinh đâu mà ngày nào cũng thừa hơi rỗi việc đi lật quần áo của anh?" Vương Nhất Bác càng ngày càng nhích đến gần cổ Tiêu Chiến:" Tôi vẫn nhớ rõ cúc áo trên bộ quần áo anh mặc hôm kết hôn, áo hỏng thì nhớ cắt xuống cho tôi nhé!".

Tiêu Chiến nhớ lại một chút xem hôm đấy mình mặc bộ quần áo nào: "Thì ra lần đó cậu đột nhiên tiến đến gần tôi là vì chiếc cúc áo à? Cậu thật sự có rất nhiều sở thích kì lạ".

"Hình như ba anh cũng rất thích doraemon, chúng tôi đúng là có rất nhiều sở thích kỳ lạ" Vương Nhất Bác lại một lần nữa chuyển chủ đề đặt trên người ba Tiêu.

Về chuyện ba rất thích doraemon, Tiêu Chiến đương nhiên không nói được câu gì. Nhấn mạnh ga lái về văn phòng luật, vụ kiện kết thúc, sau này còn phải kịp thời hoàn thiện.

Xế chiều ngày thứ sáu, từ trước đến nay trong công ty chỉ có lác đác vài người, bình thường không có vụ kiện lớn thì sẽ tập yoga, đi quán bar uống trà, không nghi ngờ gì một tuần này ông chủ lớn đã trở thành đại diện của sự an nhàn.

Ba Tiêu đã qua năm mươi tuổi nên rất ít khi tham gia những hoạt động giải trí kích thích kia, lúc này nắm tay vợ mình đi dạo đại học, ôn lại kỷ niệm, đám nhân tài ở trong văn phòng luật kia ghen tị bọn họ tuyệt đối không thể đạt đến trình độ này. Đám thanh niên nhân tài dĩ nhiên bao gồm cả con trai ông, giải quyết xong vụ án cùng với con dâu ăn cơm trưa qua loa, còn phải trở về phòng làm việc soạn báo cáo.

Tiêu Chiến hết sức chăm chú làm tổng kết, Vương Nhất Bác nhàn rỗi không thể làm gì khác hơn là dựa vào ghế ngủ trưa, nhưng không chú ý nằm ngủ một mạch đến bốn rưỡi, bị mộng làm cho tỉnh ngủ.

Mỗi lần liên quan đến ba mẹ đúng là không phải giấc mộng gì đẹp, lần này lại mơ thấy mẹ bị cha phát hiện ở bên ngoài lầm đường lạc lối, làm ầm ĩ cả nhà đòi sống đòi chết. Đối với giấc mơ của mình Vương Nhất Bác nghĩ đủ kiểu mà không có cách nào lí giải được giấc mơ đó, mẹ chỉ tập trung tinh thần vào trúng giải vé số độc đắc, thời gian đâu mà làm truyện trộm gà trộm chó.

"Bộ âu phục này một ngàn hai" Tiêu Chiến đột nhiên xoay người nhìn Vương Nhất Bác, ánh mặt lạnh như băng bắc cực.

Vương Nhất Bác sửng sốt mấy giây mới phản ứng được mình mới vừa lấy áo vest của Tiêu Chiến làm chăn, sau khi thức dậy vô tình vứt "chăn" xuống dưới đât: "Làm gì đến một ngàn hai, giặt một cái là sạch" Vương Nhất Bác cố làm vẻ trấn định nhặt âu phục của Tiêu Chiến lên, vỗ vỗ bụi bặm phía trên: "Anh phải tin mình làm việc ở một môi trường sạch sẽ chứ".

"Cậu chăm chỉ thế, dũng cảm đi đâu rồi?" Tiêu Chiến tắt máy tính, từ từ đứng dậy đi tới trước mặt Vương Nhất Bác, dùng chóp mũi ấn vào cái trán cậu: "Trước kia còn biết kiếm tiền nuôi gia đình, bây giờ cả ngày chỉ biết ăn với ngủ".

"Tôi mới ngủ một buổi chiều là cùng? Vốn là tội nghiệp anh mới đi theo anh, nếu không tôi đi thẳng đến hiệu thuốc rồi" Vương Nhất Bác không khách khí chút nào đụng Tiêu Chiến, nhưng mà Tiêu Chiến đã sớm dự đoán cậu dễ bị kích động, trốn tránh cũng nhanh.

Thật ra kể từ buổi sáng Vương Nhất Bác bắt đầu chủ động hôn gò má anh, Tiêu Chiến không khỏi có chút kích động nhỏ, cử chỉ hành động hơi sai lệch quỹ đạo người chín chắn: "Cậu có muốn nghe tình sử của tôi không?".

Ở phía sau đầu Vương Nhất Bác xuất hiện ba vạch đen, lời nói ấu trĩ xuất ra từ trong miệng anh  đúng là không dễ dàng. Nhưng mà, cậu đã từng suy đoán lung tung về tình sử của Tiêu Chiến vì muốn kiểm chứng phán đoán của mình có đúng hay không quả thật cũng muốn nghe một chút, dù sao kể từ sau tình một đêm phải thừa nhận năng lực suy đoán của cậu cũng đã tăng nhanh về thể chất.

"Trẫm rửa tai lắng nghe đây".

"Phụt" Tiêu Chiến không nhịn được xoa xoa đầu Vương Nhất Bác, so với ngày trước ở chung một chỗ với cậu vui hơn nhiều: "Tử Hạ học chung lớp đại học với tôi, cô ấy cũng rất cần cù, thông minh, trong lớp có rất nhiều nam sinh thích cô ấy, nữ sinh xinh đẹp người gặp người thích, nhưng mà, chồng của cậu, cũng đã nhìn thấu, thấy được một mặt khuyết điểm của cô ấy, chính là điều kiện gia đình không được tốt nên sinh ra tự ti, cô ấy cũng có chút động lòng để ý đến tôi rồi. Có thể nói trong lớp không tìm được ai đặc biệt hơn cô ấy, nếu như cô lớn hơn một tuổi sau đó học cùng lớp với chúng tôi, đoán chừng tôi cũng không để ý đến cô ấy".

"Ai da, thụ sủng nhược kinh nha, nhưng anh không cần phải dùng cách này để che đậy yếu ớt của bản thân, sau đó cô ấy lại đá văng anh chứ gì?" Vương Nhất Bác chống cằm, ném một cái nháy mắt sang phía Tiêu Chiến, quả nhiên so với suy đoán của cậu không khác biệt lắm, vậy cũng đừng trách cậu thẳng thắn.

"Chồng của cậu từ nhỏ học hành nghiêm túc, không gần nữ sắc, chẳng qua vào năm nhất đại học bị bạn cùng phòng lừa xem bộ phim giáo dục giới tính, mới phát sinh hứng thú với nữ sinh, mà đúng lúc ấy Tử Hạ lại xuất hiện, cứ cho mối tình đầu của tôi là cô ấy, cậu phải biết đàn ông đối với tình yêu có phần mù quáng, vì thế mới trải qua mấy năm kinh nghiệm." Tiêu Chiến phát hiện khi mình nói điều này tim cũng không hề đập nhanh, cuối cùng cũng giải thoát hoàn toàn.

Vương Nhất Bác bấm ngón tay tính toán, trải qua tình yêu cay đắng: "Vì thế anh ở chung một chỗ với Tử Hạ sáu năm? Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh liền chia tay?"

"Sáu năm rưỡi được chưa, tôi giới thiệu cô ấy đến chỗ ba thực tập, sau một tháng làm việc bản tính dần dần thay đổi, kéo dài thêm mấy tháng thì hoàn toàn chấm dứt, quan điểm chúng tôi càng ngày càng mâu thuẫn hơn" Dĩ nhiên Tiêu Chiến nhìn thấu tâm tư trong lòng Vương Nhất Bác, nhưng đã không còn cần thiết phải giấu diếm, đã qua chính là đã qua, có lẽ hôm nay nhớ lại sẽ có chút đau lòng, nhưng từ nay về sau tuyệt đối không.

"Nhưng mà tôi cảm thấy cô ấy chưa dứt tình cảm với anh mà thôi, lúc nhìn tôi sặc mùi thuốc súng" Vương Nhất Bác hơi hục hặc, Tiêu Chiến đứng còn cậu thì ngồi rất áp bức, định đứng lên.

Gần đây Tiêu Chiến rất thích ôm Vương Nhất Bác, nắm được thời cơ lại kéo cậu vào trong ngực rồi: "Hành động ngày hôm nay là ghen à?" Vừa dứt lời thì có chút hối hận, Vương Nhất Bác gả cho anh không phải bởi vì ba mẹ nợ quá nhiều tiền sao, kể cả là ghen cũng không phải thật lòng.

Không biết trúng phải cái bùa gì, nhớ lại nguyên nhân hành động đặc biệt của mình, Vương Nhất Bác ở trong lồng ngực Tiêu Chiến ngay lập tức bị điện giật, lại nghe thấy anh hỏi mình có phải ghen hay không, không hỏi thì còn may, vừa hỏi thì hình như là có một ít: "Cô ta nhìn về phía người đã có chồng chảy nước miếng, đương nhiên là muốn cô ta đau khổ nuốt trở về rồi! Nhưng mà, tôi cũng có chút ghen đấy... Anh đã giao phó gương mặt này cho tôi cả đời, người khác lại nhìn chằm chằm như hổ rình mồi"

Giao phó gương mặt cả đời? Mỗi lần Vương Nhất Bác hình dung đều làm cho anh buồn cười: "Ánh mắt cụ cố cũng không kém lắm".

Sao đột nhiên lại nổi lên đề tài cụ cố hả? Mồ hôi Vương Nhất Bác lại nhỏ giọt, nhưng mà rất nhanh đã hiểu ra vấn đề, nhếch miệng cười một tiếng: "Cụ cố chọn tôi là đúng người rồi".

Bất kể dự định kết hôn lúc đầu của bọn họ là cái khỉ gió gì, ít nhất bây giờ nhìn lại rất vui vẻ, vậy là đủ rồi, ai nói hạnh phúc nhất định phải yêu trước cưới sau?

Năm giờ rưỡi, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cùng đi đến hiệu thuốc, thể nhưng ba mẹ Vương không còn cắm rễ ở quầy bán vé số nữa mà là đứng ở phía sau quầy thu ngân trong hiệu thuốc.

"Mặt trời mọc phía tây à nha?" Vương Nhất Bác cầm một hộp miếng dán miệng vết thương đặt ở trước mặt ba mẹ.

Tiêu Chiến vừa mới chuẩn bị mở miệng gọi ba mẹ, đã thấy Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, quan tâm nói: "Em bị thương chỗ nào?".

"Vừa lúc nãy xuống xe bị xây sát, không sao" Vương Nhất Bác duỗi ngón trỏ ra cho Tiêu Chiến thấy không có gì đáng ngại, nhưng một màn này trong mắt ba mẹ Vương chính là phu phu ân ái.

"Sao hôm nay Tiêu thiếu gia lại rảnh rỗi đưa tiểu Bác đến đây?" Mẹ Vương lấy ra một miếng dán miệng vết thương, sau đó móc từ trong túi ra mấy đồng tiền bỏ vào ngăn kéo, Vương Nhất Bác ngay lập tức ngớ ra, cũng đã lâu ba mẹ chưa mua đồ cho cậu, tuy chỉ là một miếng dán .

"Gọi con Tiêu Chiến là được rồi" Tiêu Chiến nhận lấy miếng dán cẩn thận băng kỹ ngón tay Vương Nhất Bác: "Hôm nay ba con mời khách, muốn con đến đón ba mẹ đi cùng".

"Con rể ba mẹ thắng vụ kiện lớn, phải ăn mừng" Vương Nhất Bác phụ họa, đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến cùng cậu đến gặp ba mẹ, cứ coi như về nhà mẹ đẻ là được rồi.

"Ai da ba nhớ ra rồi! Mấy ngày trước báo chí đăng tin nói công ty gì kia sản xuất thuốc giả, người bị hại rất nhiều, sau đó những người đáng thương kia đến văn phòng luật sư Tiêu Minh khởi tố" ba Vương vỗ đùi cái đét, dọa hai đứa nhỏ giật mình.

"Đáng thương cái gì hả, ba nói thật khó nghe nha" Gương mặt Vương Nhất Bác ghét bỏ nhìn ba.

"Ba con chỉ là người thô kệch, hai ngày nay hai ba mẹ đều bận rộn tính tiền, cũng không đọc báo xem TV" mẹ Vương kéo tay Vương Nhất Bác: "Bảo bối, lúc này mẹ mới sáng mắt, cảm giác mua vé số không thể bằng lúc ngồi tính tiền. Nửa đời mẹ với ba con cũng muốn chứng mình vận số mình không đen như vậy, kết quả lại làm khổ con, bây giờ suy nghĩ lại, thật sự không đáng giá, hàng ngày ngồi thoải mái ở quầy thu ngân yên tâm thu tiền, không cần phải lo lắng đề phòng gì hết".

"Vốn dĩ là như thế đấy" Vương Nhất Bác một hồi cay sống mũi, đạo lý dễ hiểu như vậy ép cha mẹ bao lâu bây giờ mới hiểu được, thật ra thì cũng không sai, bây giờ chỉ bỏ ra một ít công sức lao động thu về một bó tiền lớn, không có hiệu thuốc của nhà họ Tiêu để cho bọn họ hưởng thụ như thế này đoán chừng trọn đời chìm trong thế giới vé số không biết hối cải.

"Đi thôi, cả ngày ba mẹ vất vả chắc chắn cũng đói bụng rồi" Thật ra là Tiêu Chiến thấy đói bụng.

Vì phù hợp với khẩu vị của hai người, thúc đẩy quan hệ giữa hai nhà, ba Tiêu vứt bỏ khách sạn lớn mà lựa chọn nhà hàng hải sản

"Chỗ này hình như không giống chỗ ba mẹ thích đến" Vào đến cửa Vương Nhất Bác liền nhỏ giọng hỏi Tiêu Chiến, ba mẹ Tiêu đều là danh gia vọng tộc không phải thích ngồi bàn lớn ăn sơn hào hải vị sao.

"Đây là quán lẩu ngon, mẹ cũng rất thích ăn" Tiêu Chiến vô thức dắt tay Vương Nhất Bác, ba mẹ Vương ở phía sau cười không khép miệng.

"Mẹ thật sự thích ăn" Những lời này nói rất nhỏ, đơn giản là tự lầm bẩm, dù sao ở nhà hàng nhỏ ầm ĩ này Tiêu Chiến đương nhiên không nghe thấy.

Thỉnh thoảng Vương Nhất Bác và Vấn Hàn cùng nhau  ăn lẩu, nhưng đều là loại rất rẻ tiền..., ngắm thiết kế nhà hàng hải sản này nhất định cậu và ba mẹ không thể trả nổi.

Đến cửa phòng, phục vụ rất lễ phép khom người mời bọn họ vào.

"Ba mẹ".

"Ba mẹ"

Ba mẹ Tiêu đang ngồi ở trên ghế sofa vui vẻ nói chuyện phiếm, nghe thấy giọng của con trai và con dâu liền đứng dậy đi đến: "Ông bà thông gia" Tiếp theo là quá trình gặp mặt chào hỏi truyền thông của hai bên thông gia, trò chuyện với nhau vài câu rồi nhập cuộc,

Tuy rằng đã ở thành phố một thời gian, nhưng vẫn là tính cách của người thôn quê, mẹ Vương thấy bào ngư ngọ nguậy sợ hết hồn, chiếc đũa cũng rơi xuống đất.

"Bà thông gia, bà không có việc gì chứ?"mẹ Tiêu gọi phục vụ đến đổi đũa, bà nhìn thấy bào ngư thì cao hứng bừng bừng, đều là phụ nữ tuổi tứ tuần, chênh lệch quá lớn.

"Hai người khách khí quá, chúng tôi kính Tiêu Chiến một ly, chúc mừng con thắng kiện!" ba Vương chọc chọc mẹ Vương, sau đó đứng dậy nâng ly.

"Cảm ơn ba mẹ" Dĩ nhiên Tiêu Chiến hớp một ngụm rượu đỏ.

Vương Nhất Bác còn đang hốt hoảng, ở Bắc Kinh có cụ cố điều hòa không khí, mọi người ăn cơm với nhau thì không có việc gì, nhưng bây giờ ngồi ăn rất lúng túng.

Quả nhiên tất cả món ăn bày lên, nồi nước vừa mở, mọi người liền vội vàng nấu, cũng không có thời gian nói chuyện không đâu.

"A!" Vương Nhất Bác đột nhiên kêu khẽ một tiếng, mẹ Tiêu dừng đũa nhìn cậu.

"Bảo bối, có đau không? Đều là do tay ba vụng về" ba Vương lo lắng cầm khăn  lau mu bàn tay Vương Nhất Bác, ông vừa bỏ một ít thịt bỏ trên bàn vào nồi, toàn bộ nước canh bắn lên tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác còn chưa lên tiếng, Tiêu Chiến đẩy ba Vương ra, ôm Vương Nhất Bác vào phòng vệ sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz