Ban Mai
Lúa không lên thành phố nữa, trừ tôi không vui bà và dì Quỳnh cũng buồn ra mặt. Vốn thân thiết với Lúa như người chị ruột, thằng nhóc Quyền còn phản ứng dữ dội hơn, oà khóc tại đương trường, đúng là con nít. Chỉ có mấy đứa em của Lúa là vui như Tết, vợ chồng cô Tư dù cố kìm nén cũng cười không khép miệng được. Vốn có thói quen chăm lo cho Lúa như đứa em gái nhỏ, tôi chẳng còn biết làm gì hơn là nhét vào tay nó một chiếc điện thoại di động và một cọc tiền khá khá làm vốn riêng. Tôi biết dì Quỳnh và bà cũng làm y chang vậy, ai cũng quý cô bé vừa hiền lành vừa thật thà này mà. Bảo mãi nó mới chịu nhận cho, nghĩ ngợi vẫn không thấy yên lòng, lấy cớ khen thưởng về thành tích học tập tốt đưa tiền cho dì Quỳnh lên thị trấn mua cho ba chị em Lúa ba cái xe đạp thật tốt để đi học. Chiếc xe mà anh em Ngô, Khoai dùng để đèo nhau cũng cũ quá rồi, mà con đường đến trường tỉnh của Lúa thì dài những 6km.
Trước khi về thành phố vợ chồng cô Tư cùng mấy đứa nhỏ nhét lên xe cơ man nào là quà cáp, toàn những thứ nhà nuôi trồng được, gà vịt, trứng, trái cây.... Để cho mọi người cùng vui, chẳng ai từ chối.
Chuyến Về quê lần này tôi lỗ nặng chẳng những hao tiền hao của mà còn hao cả người nữa. Tôi ngắm Sắn - đứa con gái của cô Tư lòng xẹt qua 1 tính toán:
- Cô à, bà ở nhà cũng buồn, cô cho bé Sắn lên ở với bà cho vui.
Vừa nghe tôi nói xong mắt cô liền đỏ lên ngay lập tức, ôm chặt lấy con như sợ tôi cướp nó đi vậy. Chồng cô thì há miệng ra mãi không thốt lên lời. Lại nhìn mấy chị em đứng thành một trận tuyến bảo vệ cho em gái út, tôi chỉ có thể thở dài từ bỏ.
Chợt thím ba đẩy Khanh đến trước mặt tôi, cười khanh khách nói:
- Hay để em nhà thím giúp chăm sóc bà nhé.
Tôi nhìn đứa nhóc trạc tuổi mình đang bất an đứng đó, đây là lần đầu tiên để ý kỹ đứa em họ này. Khanh khá xinh xắn, giống về họ nội nhiều hơn, mái tóc dài cột gọn thành một dải thả sau lưng. Giống như những người trong gia đình của mình, vóc dáng cô bé khá mảnh khảnh. Thoạt trông chẳng lớn như số tuổi mà nó mang. Tôi nhìn thím ba giọng nửa đùa nửa thật:
- Chú thím nỡ xa con gái rượu sao?
Nụ cười của thím ta héo đi một chút, ánh mắt trông con gái có chút buồn bã. Tuy nhiên chẳng hề thay đổi quyết định.
- Nhớ chứ, nhưng có nó bà cũng đỡ buồn.
Lúc này tôi quay qua Khanh dò hỏi:
- Có thể lên thành phố sống với bà và chị không?
Khanh hoang mang nhìn mẹ, thấy vẻ động viên của thím ba bèn cắn môi suy nghĩ một lát, rốt cục quyết tâm gật đầu.
Chuyến đi đó tôi đem theo Khanh lên thành phố.
Tính Khanh có chút khép kín, không hoà đồng như Lúa, cũng có thể do hoàn cảnh lạ lẫm, tuy nhiên dù sao thì có nó, ngôi nhà lớn cũng đỡ rộng.
_______________________
Trước khi về thành phố vợ chồng cô Tư cùng mấy đứa nhỏ nhét lên xe cơ man nào là quà cáp, toàn những thứ nhà nuôi trồng được, gà vịt, trứng, trái cây.... Để cho mọi người cùng vui, chẳng ai từ chối.
Chuyến Về quê lần này tôi lỗ nặng chẳng những hao tiền hao của mà còn hao cả người nữa. Tôi ngắm Sắn - đứa con gái của cô Tư lòng xẹt qua 1 tính toán:
- Cô à, bà ở nhà cũng buồn, cô cho bé Sắn lên ở với bà cho vui.
Vừa nghe tôi nói xong mắt cô liền đỏ lên ngay lập tức, ôm chặt lấy con như sợ tôi cướp nó đi vậy. Chồng cô thì há miệng ra mãi không thốt lên lời. Lại nhìn mấy chị em đứng thành một trận tuyến bảo vệ cho em gái út, tôi chỉ có thể thở dài từ bỏ.
Chợt thím ba đẩy Khanh đến trước mặt tôi, cười khanh khách nói:
- Hay để em nhà thím giúp chăm sóc bà nhé.
Tôi nhìn đứa nhóc trạc tuổi mình đang bất an đứng đó, đây là lần đầu tiên để ý kỹ đứa em họ này. Khanh khá xinh xắn, giống về họ nội nhiều hơn, mái tóc dài cột gọn thành một dải thả sau lưng. Giống như những người trong gia đình của mình, vóc dáng cô bé khá mảnh khảnh. Thoạt trông chẳng lớn như số tuổi mà nó mang. Tôi nhìn thím ba giọng nửa đùa nửa thật:
- Chú thím nỡ xa con gái rượu sao?
Nụ cười của thím ta héo đi một chút, ánh mắt trông con gái có chút buồn bã. Tuy nhiên chẳng hề thay đổi quyết định.
- Nhớ chứ, nhưng có nó bà cũng đỡ buồn.
Lúc này tôi quay qua Khanh dò hỏi:
- Có thể lên thành phố sống với bà và chị không?
Khanh hoang mang nhìn mẹ, thấy vẻ động viên của thím ba bèn cắn môi suy nghĩ một lát, rốt cục quyết tâm gật đầu.
Chuyến đi đó tôi đem theo Khanh lên thành phố.
Tính Khanh có chút khép kín, không hoà đồng như Lúa, cũng có thể do hoàn cảnh lạ lẫm, tuy nhiên dù sao thì có nó, ngôi nhà lớn cũng đỡ rộng.
_______________________
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz