Bach Yeu Pho
Hồ ly xám 6 Thôn rất nhỏ, chỉ có mấy hộ gia đình, mấy mảnh đất cằn cỗi, không hề có dấu hiệu thu hoạch. Cậu gõ cửa từng nhà, cuối cùng thu hoạch được ba củ khoai lang cùng một miếng thịt heo nhỏ, cậu trả tiền cho bọn họ, bọn họ không lấy, kỳ thật bọn họ vẫn là hơi sợ cậu, mở miệng kêu một tiếng một tiếng tiểu quân gia. Hết cách, cậu chỉ phải nhét đồng tiền qua khe cửa.
Lúc rời khỏi thôn, cậu vừa quay đầu lại, thấy hồ ly đang ngậm một túi rượu không lớn, cái tên này nhân lúc cậu không chú ý lẻn vào nhà ai ăn trộm rồi. Cậu lắc đầu, cầm túi rượu lắc lắc, ở bên trong ít nhất còn một nửa, cậu hỏi hồ ly: "Lại đi trộm hả?" Hồ ly ngồi xổm trước mặt cậu, nghiêng đầu nhìn cậu. Cậu thở dài: "Không hỏi mà lấy là cướp, dân chúng sinh sống khó khăn, không được lấy đồ của họ nữa." Hồ ly phe phẩy cái đuôi.
Cậu ngắt một cọng cỏ dại, buột mấy đồng tiền lại, đặt tới trước mặt hồ ly: "Đi trả tiền rượu đi." Hồ ly lập tức ngậm lấy đồng tiền chạy vào trong thôn. Con hồ ly này, thật là có linh tính, cậu cười. Hôm nay cậu không cần gấp phải chạy về quân doanh, cậu mang theo hồ ly dừng chân ở một sườn núi yên tĩnh.
Cậu nhóm một đống lửa, lấy cành cây xuyên qua miếng thịt heo, nướng một cách cẩn thận. Hồ ly nằm bên cạnh cậu, ôm một củ khoai lang gặm bèp bẹp, gặm vài cái lại ngẩng đầu nhìn xem miếng thịt kia, lại gặm vài cái lại nhìn xem. "Có phần của ngươi, lo cái gì." Cậu buồn cười. Miếng thịt không lớn, nhưng khi nướng bốc mùi rất thơm, cậu chia một miếng lớn cho hồ ly, nói: "Ăn đi, cảm ơn ngươi đối với ta tốt như vậy." Hồ ly ăn xong củ khoai lang không chút khách khí mà ngậm lấy miếng thịt nướng, lại bởi vì lưỡi bị bỏng mà gấp đến độ xoay vòng vòng. Cậu cười ha ha.
Cậu thoải mái nằm trên đống cỏ khô, nhìn bầu trời đầy sao hiếm khi thấy được, lẩm bẩm: "Cha ta không biết rằng ta chẳng muốn lập chiến công vẻ vang, cũng không cần quan to lộc hậu, ta chỉ muốn vác kiếm cầm rượu ngao du thiên hạ, gặp lưu manh thì đánh, có thịt thì ăn, không cần lo lắng ngày mai có đánh giặc hay không, cũng không cần sợ hãi những người quen ngày hôm nay sẽ chết vào ngày mai." Hồ ly cuộn mình nằm ở bên cạnh cậu, hé mở cặp mắt màu xám. "Nếu ngươi là người thì tốt quá, chúng ta kết làm huynh đệ, cùng nhau đi đến những nơi thú vị, cùng nhau uống rượu ăn thịt." Cậu tiếp tục nhìn bầu trời. Hồ ly nghe, chậm rãi nhắm hai mắt lại, khò khè ngủ say.
Lúc rời khỏi thôn, cậu vừa quay đầu lại, thấy hồ ly đang ngậm một túi rượu không lớn, cái tên này nhân lúc cậu không chú ý lẻn vào nhà ai ăn trộm rồi. Cậu lắc đầu, cầm túi rượu lắc lắc, ở bên trong ít nhất còn một nửa, cậu hỏi hồ ly: "Lại đi trộm hả?" Hồ ly ngồi xổm trước mặt cậu, nghiêng đầu nhìn cậu. Cậu thở dài: "Không hỏi mà lấy là cướp, dân chúng sinh sống khó khăn, không được lấy đồ của họ nữa." Hồ ly phe phẩy cái đuôi.
Cậu ngắt một cọng cỏ dại, buột mấy đồng tiền lại, đặt tới trước mặt hồ ly: "Đi trả tiền rượu đi." Hồ ly lập tức ngậm lấy đồng tiền chạy vào trong thôn. Con hồ ly này, thật là có linh tính, cậu cười. Hôm nay cậu không cần gấp phải chạy về quân doanh, cậu mang theo hồ ly dừng chân ở một sườn núi yên tĩnh.
Cậu nhóm một đống lửa, lấy cành cây xuyên qua miếng thịt heo, nướng một cách cẩn thận. Hồ ly nằm bên cạnh cậu, ôm một củ khoai lang gặm bèp bẹp, gặm vài cái lại ngẩng đầu nhìn xem miếng thịt kia, lại gặm vài cái lại nhìn xem. "Có phần của ngươi, lo cái gì." Cậu buồn cười. Miếng thịt không lớn, nhưng khi nướng bốc mùi rất thơm, cậu chia một miếng lớn cho hồ ly, nói: "Ăn đi, cảm ơn ngươi đối với ta tốt như vậy." Hồ ly ăn xong củ khoai lang không chút khách khí mà ngậm lấy miếng thịt nướng, lại bởi vì lưỡi bị bỏng mà gấp đến độ xoay vòng vòng. Cậu cười ha ha.
Cậu mở nắp rượu ra, mùi rượu nồng xông vào mũi. Cậu rất ít khi uống rượu, một là vì tuổi còn nhỏ, hai là thật sự chịu không nổi mùi vị cay nồng. Cha cậu chê cười cậu, nói nếu như không biết uống rượu, vĩnh viễn sẽ không trưởng thành. Người trong quân doanh đều thích uống rượu, có thể uống rượu thỏa thích quả thực là ước mơ của bọn họ, nhưng bởi vì cung cấp thiếu thốn, ngẫu nhiên có thể uống một chén nhỏ rượu rẻ tiền cũng xem như không tồi.
Cậu còn biết có một loại người, thích vác kiếm mang rượu phiêu bạt giang hồ, bọn họ vĩnh viễn không có đích đến, đi đến nơi nào chính là nơi đó, bọn họ say rượu nằm ở giữa rừng hoa vui sướng tràn trề, cũng sẽ gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, đối với bọn họ mà nói, quan trọng nhất không phải ngày mai, mà là cuộc sống tiêu dao của ngày hôm nay. Loại người này, kêu là hiệp khách. Cậu giơ túi rượu lên, uống một hớp, rất cay, cậu sặc đến chảy nước mắt, nhưng loại cảm giác này lại khá tốt, cậu uống thêm một hớp nữa, vẫn cay, nhưng dòng rượu ấm từ trong miệng thấm vào trong người, thế nhưng thật sự thoải mái. Hồ ly ăn thịt xong liếm miệng nhìn cậu. "Ngươi muốn uống rượu?" Cậu ngà ngà say cười cười giơ bàn tay ra, đổ rượu vào lòng bàn tay, duỗi đến trước mặt hồ ly. Hồ ly không chút do dự vùi đầu liếm rượu, bộ dáng rất là hưởng thụ, liên tiếp uống vài "Ly", cuối cùng loạng choạng ngã xuống bên cạnh cậu, còn ợ một hơi. Một người một hồ, nửa túi rượu nồng đã thấy đáy.
Cậu thoải mái nằm trên đống cỏ khô, nhìn bầu trời đầy sao hiếm khi thấy được, lẩm bẩm: "Cha ta không biết rằng ta chẳng muốn lập chiến công vẻ vang, cũng không cần quan to lộc hậu, ta chỉ muốn vác kiếm cầm rượu ngao du thiên hạ, gặp lưu manh thì đánh, có thịt thì ăn, không cần lo lắng ngày mai có đánh giặc hay không, cũng không cần sợ hãi những người quen ngày hôm nay sẽ chết vào ngày mai." Hồ ly cuộn mình nằm ở bên cạnh cậu, hé mở cặp mắt màu xám. "Nếu ngươi là người thì tốt quá, chúng ta kết làm huynh đệ, cùng nhau đi đến những nơi thú vị, cùng nhau uống rượu ăn thịt." Cậu tiếp tục nhìn bầu trời. Hồ ly nghe, chậm rãi nhắm hai mắt lại, khò khè ngủ say.
"Ê ê, đừng ngủ mà !" Cậu ngồi dậy, chọc chọc thân thể xù lông của nó, "Trời lạnh như vậy, ngủ say rồi sẽ không thể tỉnh lại được!" Hồ ly không để ý tới cậu, vẫn hô hô ngủ say. "Chắc đã say rồi." Cậu thở dài, đứng dậy cho thêm củi vào đống lửa sắp tắt để cho cháy mạnh hơn, sau đó đem hồ ly ôm vào trong ngực, Cho đến khi đống lửa cháy hết, cậu mới ôm nó, vác củi khô còn dư lại, bước lên ánh trăng nhàn nhạt đi trở về.
Khi sắp đến quân doanh, hồ ly tỉnh dậy, nhảy ra từ trong lòng ngực cậu, chạy vào trong rừng sâu. Cậu duỗi cái eo, cảm thấy mỹ mãn mà đi trở về doanh trại. Những ngày sau đó, hồ ly vẫn lui tới như thường, lúc cậu ở một mình thì nhảy ra tìm cậu, bọn họ càng ngày càng thân quen, nó cũng càng ngày càng bướng bỉnh lớn mật, thường xuyên cố ý rung lắc tuyết đọng trên cây rớt xuống đầy người cậu, có khi còn sẽ lấy hoa cắm trên đầu cậu Nó chỉ an tĩnh khi cậu cõng nó bò đến trên một thân cây cao lúc trời sắp sáng, một người một hồ ngồi ở trên cây, nhìn chăm chú mặt trời từ từ nhô cao. Dưới ánh mặt trời xa xa, không có chiến hỏa, không có thi thể, nhưng cái nơi đó quá xa......
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz