Sữa tắm của em
1.
Mùa đông Seoul, gió lùa qua từng con hẻm nhỏ, mang theo hơi lạnh đủ khiến người ta rùng mình, nhưng với Choi Seungcheol thì không gì ấm hơn cái mùi kẹo ngọt tan nơi cổ áo em.
Thứ mùi đó thơm dịu, ngọt vừa phải, như miếng kẹo caramel mềm tan ra trên đầu lưỡi, không hề gắt, không nồng, mà lại bám dai dẳng, quẩn quanh trong không khí.Em chẳng xịt nước hoa đắt tiền nào, chỉ có chai dầu gội thảo dược và sữa tắm hương kẹo ngọt, vậy mà khi ra khỏi phòng tắm, gió khẽ đung đưa tóc em, mùi hương ấy như dính vào từng sợi không khí, khiến hắn muốn phát điên.Hắn từng thử rồi. Thử tắm cùng loại sữa tắm. Thử cả cách em chà lên da, thử cả cái miếng bông tắm hình trái tim mà em treo trong phòng tắm. Nhưng kết quả?
Hắn vẫn chỉ thơm mùi “Seungcheol” - mùi sạch sẽ, có chút hương xà phòng, pha chút vị lạnh của gió mùa đông, nam tính nhưng không ngọt.
Còn em thì vẫn như viên kẹo mềm nhỏ bé, chỉ cần lại gần là hắn đã muốn cắn một miếng.Một buổi tối, khi em và hắn ngồi trong căn hộ Yongsan của em, bên ngoài tuyết rơi lất phất, hắn tựa đầu vào vai em, giọng khàn khàn:“Em này… sao anh dùng cùng sữa tắm mà không thơm được như em nhỉ?”Em bật cười, tiếng cười nhỏ xíu vang lên như chuông gió, đôi mắt cong cong sau gọng kính:“Tại anh không phải em thôi. Da em nó hợp mùi đó hơn.”Hắn nhăn mày, gục đầu xuống sát cổ em, hít sâu một hơi, mùi kẹo ngọt lan khắp khoang ngực, ngọt đến mức tim hắn mềm ra:“Anh cũng muốn thơm như em.”“Anh muốn thơm để làm gì?"“Để ai ngửi thấy cũng biết anh có bạn gái rồi.”“Trời đất ơi… anh có cần đánh dấu kiểu đó không vậy?”“Có chứ. Anh không thích ai lại gần anh mà không biết anh thuộc về ai.”Nói xong, hắn kéo em lại gần, ôm chặt đến mức gần như dính vào nhau. Mùi kẹo ngọt lẫn trong mùi da thịt ấm áp, len vào áo hoodie xám hắn đang mặc. Hắn dụi dụi cằm vào vai em, hệt như con mèo to xác đang tìm hơi chủ nhân.
Em cười khúc khích, đẩy nhẹ hắn ra:“Anh làm gì vậy, Cheollie?”“Dính mùi của em.”“Anh đang ủi người lên em chứ gì…”“Ờ thì… cho nó thấm nhanh hơn.”Em đánh nhẹ hắn một cái, nhưng hắn chỉ cười.
Hắn ôm em lâu đến mức hơi ấm của em dính vào áo hắn, dính cả vào tóc, vào cổ. Đến sáng hôm sau, khi hắn mặc áo khoác đi làm, đồng nghiệp hỏi hắn dùng nước hoa gì mà “thơm như kẹo caramel trộn sữa”, hắn chỉ nhún vai:“Không phải nước hoa. Là bạn gái tôi.”Tối đó, hắn kể lại cho em nghe, còn hạ giọng khoe:
“Anh thấy chưa, ai cũng ngửi ra mùi em đấy.”“Anh đúng là hết thuốc chữa.”"Có thuốc nào chữa được bệnh yêu em đâu ~"Mấy hôm sau, trong căn hộ Gangnam của hắn, em để quên cái khăn tắm màu kem của mình. Hắn phát hiện ra, lập tức cất nó vào tủ như báu vật. Hắn không giặt, chỉ để đó, thỉnh thoảng mở ra ngửi một chút, mùi kẹo ngọt dịu nhẹ còn sót lại làm hắn nhớ em đến phát cuồng.
Thậm chí hôm hắn phải bay đi lịch trình cùng SEVENTEEN, hắn còn mang theo cái khăn đó, giấu kỹ trong vali. Các thành viên còn trêu:“Trời ạ, hyung mang khăn bạn gái đi thật à?”Hắn cười:
“Ừ, để ngửi cho đỡ nhớ.”Choi Seungcheol yêu muốn dính mùi của em.
Muốn ôm em trong lòng thật lâu chỉ để hương kẹo ngọt dính lên áo mình.
Giữa hàng ngàn người, hắn vẫn nhận ra em chỉ bằng một hơi thở.Một buổi sáng mùa đông khác, khi em bước ra khỏi thang máy văn phòng, gió lạnh thổi qua, mái tóc em khẽ bay. Mùi kẹo ngọt lại lan ra, khiến vài đồng nghiệp nữ ngẩng lên cười:“Y/N-ssi, hôm nay chị thơm quá nha ~ dùng nước hoa gì đó?”Em chỉ cười, lắc đầu:
“Không có đâu, chỉ là sữa tắm thôi.”Cùng lúc đó, tin nhắn từ Choi Seungcheol bật lên trong điện thoại em:“Hôm nay anh vẫn còn thơm mùi em đây.”“Mùi kẹo ngọt của em á?”“Ừ, ngọt như em.”Em bật cười, đôi má hồng lên giữa cái lạnh Seoul. Ở đầu bên kia thành phố, hắn cũng đang cười, tay vuốt nhẹ chiếc khăn nhỏ của em trong túi áo khoác.
Hai người, hai nơi, cùng chìm trong một mùi hương - mùi kẹo ngọt tan chậm, ấm áp.Mùa đông Seoul năm ấy, người ta nói tuyết rơi thơm hơn mọi năm.
Nhưng có lẽ, là vì trong gió, có lẫn mùi của em mùi mà Choi Seungcheol gọi là “mùi kẹo ngọt của bé nhà anh.”2.
Phòng tập của SEVENTEEN giữa buổi chiều đông Seoul luôn nóng như một cái lò, nhất là sau hai tiếng vũ đạo liên tục. Âm thanh giày chạm sàn, tiếng nhạc bass dội vào ngực, và tiếng thở dốc hòa lẫn vào nhau thành một bản nhạc mệt mỏi mà quen thuộc. Mồ hôi rơi trên sàn bóng loáng, phản chiếu ánh đèn trắng toát.Kim Mingyu vừa kết thúc động tác cuối cùng thì ngã phịch xuống, lưng dính bết mồ hôi, hơi thở gấp gáp như con thú vừa chạy đường dài. Cậu tu chai nước suối lạnh ừng ực, cổ họng khô rát, mồ hôi chảy dọc theo quai hàm. Gió từ máy lạnh phả qua làm da nổi gai, nhưng cái cảm giác mát mẻ ấy thật sự dễ chịu.Choi Seungcheol lúc ấy cũng chậm rãi ngồi xuống cạnh cậu, một tay kéo khăn lên lau mồ hôi ở cổ. Hắn mặc chiếc áo training màu xám tro bó sát người, vai và cánh tay căng đầy cơ bắp, hơi thở cũng còn nặng. Thế nhưng điều khiến Mingyu chú ý không phải là sức bền khủng khiếp của người anh cả, mà là cái mùi thoang thoảng len lỏi trong không khí: mùi kẹo ngọt dịu, y như mùi con gái vậy, hoàn toàn không giống mùi nước hoa nam mà mấy anh em trong nhóm hay dùng.Mingyu nhíu mày, nhích lại gần hơn để hít thử một hơi nữa, rồi nghiêng đầu nhìn Seungcheol:“Hyung… đổi nước hoa rồi à?”Seungcheol đang cắm cúi mở nắp chai nước, nghe vậy liền khựng lại. Một giây sau, khóe miệng hắn cong lên rất khẽ. Ánh mắt mệt mỏi vừa đắc ý lướt qua cậu em cao kều.“Không.”“Không gì? Không xịt hay không đổi?”“Không dùng nước hoa luôn.”Mingyu nhướng mày, tò mò đến độ bật cười:
“Thế sao mùi thơm thế này? Ngọt kiểu… caramel ấy, thơm cực kỳ.”Seungcheol vừa uống nước vừa nhướng mày, giọng hắn khàn khàn vì khát, nhưng có gì đó rất thoải mái trong cách đáp lại:“Mùi của người khác thôi.”“Người khác…?”Ánh mắt cậu trợn lên như phát hiện ra bí mật động trời. Trong đầu Mingyu lập tức nảy ra một loạt giả thuyết: có thể là mùi dầu gội của staff nữ? Hay của một người nào đó vừa lướt qua? Nhưng ánh nhìn của Seungcheol thì lại khác - yên tĩnh, tự tin, có chút ấm và hơi quá đắc ý để là chuyện “vô tình”.Hắn ngửa đầu ra sau, tựa lưng lên gương, lau lại gáy bằng khăn rồi khẽ cười: “Mùi của bạn gái anh.”Không khí như đông lại vài giây. Mingyu ngừng hẳn việc uống nước, chai suối dừng giữa không trung.“A… cái gì cơ? Bạn gái á?!”Hắn chỉ cười, không đáp. Mắt hơi lim dim, môi khẽ mím, vẻ mặt ấy giống hệt kiểu người đang thưởng thức một bí mật ngọt ngào mà không muốn chia sẻ.“Không phải mùi nước hoa của cô ấy đâu nhé.” Seungcheol nói, giọng đều đều, có phần tự hào mà cố giấu đi. “Cô ấy chẳng xịt nước hoa bao giờ. Chỉ là sữa tắm thôi.”“Sữa tắm mà thơm đến thế á?” - Mingyu tròn mắt.“Ừ. Cứ như kẹo ngọt ấy. Mà lạ thật, anh dùng cùng loại đó, y chang luôn, mà chẳng bao giờ thơm được như cô ấy. Còn cô ấy thì chỉ cần bước ngang qua thôi là cả phòng đã có mùi kẹo.”Hắn nói, ánh mắt vẫn còn như đang ở đâu đó xa xôi, chắc là ở trong căn hộ Yongsan kia, nơi có cô kỹ sư nhỏ đang cười với hắn giữa căn bếp sáng đèn.Mingyu bật cười: “Vậy là anh dính mùi của cô ấy hả?”“Ừ.”“Cố tình đúng không?”“Ừ. Là cố tình bị dính.”Giọng hắn thản nhiên như thể đang nói chuyện thời tiết, nhưng lại khiến Mingyu phải há miệng:"Aigoo ~ hyung à, anh đúng kiểu ‘bạn trai nghiện người yêu’ đó.”Seungcheol nhún vai, tay xoay xoay nắp chai nước: “Anh không phủ nhận. Mùi đó khiến anh thấy dễ chịu, như kiểu… anh có thể nhận ra cô ấy giữa cả ngàn người. Với lại…”Hắn dừng lại, ánh mắt hơi nghiêng về phía cậu em. “Anh muốn ai ngửi thấy mùi đó trên người anh cũng biết: anh có bạn gái rồi.”Mingyu phá ra cười, đến nỗi vài thành viên khác đang nghỉ phía xa cũng quay lại nhìn. Joshua ngẩng đầu, vừa lau mồ hôi vừa hỏi:“Gì thế? Hai người nói gì mà cười ầm lên vậy?”Mingyu lập tức hô to:“Hyung của chúng ta dùng sữa tắm bạn gái để dính mùi kẹo ngọt nha!”Cả phòng tập im bặt một nhịp, rồi đồng loạt bật cười. Dokyeom cười đến gập cả người:“Trời đất, Cheol-hyung mà cũng thế á? Đáng yêu thế!”Seungcheol kiêu ngạo hất cằm, tay khoanh lại - dáng vẻ rất: "Anh đây là người có tình yêu. Chúng mày không có thì hiểu làm sao được." giọng trầm: “Ừ, sao? Anh thích thế đấy.”“Thế bạn gái cậu biết không?” - Joshua hỏi, vừa cười vừa nheo mắt.“Biết. Cô ấy bảo anh bị hâm.” - Hắn đáp tỉnh bơ.“Và anh đồng ý?”Choi Seungcheol ngang nhiên gật đầu.Tiếng cười lại nổ ra rộn ràng hơn. Phòng tập vốn đã nóng, giờ còn ấm thêm bởi không khí vui vẻ và cái mẻ cơm chó ngọt ngào của leader.Một lúc sau, khi tiếng nhạc lại bật lên, Seungcheol đứng dậy, xoay cổ, chuẩn bị cho lượt tập tiếp theo. Mingyu vẫn chưa hết tò mò, bèn hỏi nhỏ:“Hyung này… cái mùi kẹo ngọt đó, anh tả em nghe đi. Nó kiểu gì vậy?”Hắn dừng lại, khẽ nheo mắt như đang cố hình dung:“Nó không gắt như vani, không nồng như caramel đâu. Giống kiểu… kẹo sữa tan trên đầu lưỡi, ngọt dịu, hơi có hương thảo mộc đằng sau, cứ ngửi là thấy ấm. Cô ấy tắm xong chỉ cần hong tóc, gió lướt qua là cả phòng thơm. Thật đấy.”Mingyu tay nhăn mặt ra vẻ ghét bỏ: "Ừ, ngọt lắm, ngọt chết em rồi."Choi Seungcheol bật cười ha hả.Âm nhạc lại vang lên, hắn kéo áo xuống, hít sâu rồi bắt đầu đếm nhịp. Cơ thể to lớn của hắn di chuyển mạnh mẽ, gân tay nổi rõ, từng cú xoay, từng cú bật đều chắc chắn, dứt khoát.Đến cuối buổi tập, khi tất cả đã mệt rã rời, Mingyu lại hít nhẹ, rồi bật cười nhỏ:“Hyung ơi, mùi kẹo ngọt vẫn chưa bay đâu.”Nghe thế, Choi Seungcheol đang mệt mỏi cũng phải bật cười vui vẻ. Hắn nhặt áo khoác, đeo túi, cười một cách ngốc nghếch đến mức khó hiểu.“Anh về đây. Phải tranh thủ về nhà, kẻo em ấy tắm xong là hết mùi rồi.”Mingyu nhìn theo dáng hắn rời khỏi phòng tập, đầy vẻ ghét bỏ: "Ai yêu vào cũng vậy à ?"3.
Lịch trình đi tour của SEVENTEEN lúc nào cũng dày như sổ tay của một giám đốc điều hành: sáng bay, chiều họp báo, tối concert, nửa đêm lại di chuyển sang thành phố kế tiếp. Với Choi Seungcheol, quen rồi, nhưng kể từ khi có em, cái gọi là “đi tour” bỗng mang nghĩa khác: đi xa em.
Mỗi lần kéo vali ra cửa, hắn đều quay đầu nhìn lại. Căn hộ Yongsan nhỏ nhắn, rèm cửa màu kem đung đưa, đôi dép bông nhỏ của em đặt cạnh tủ giày, và mùi kẹo trái cây thoang thoảng trong không khí, ngọt dịu như thể chính hơi thở của em vẫn còn quanh đây.Lúc bước vào thang máy, hắn vẫn còn nghĩ: “Lần này đi có mười ngày thôi mà, có gì đâu.” Nhưng đến tối đầu tiên, khi cửa phòng khách sạn khép lại, đèn ngủ vàng mờ hắt xuống, hắn mới thấy cái trống rỗng lan khắp người. Phòng sang thật, giường rộng thật, nhưng chẳng có mùi gì cả, chỉ toàn mùi vải mới, mùi điều hòa và mùi xà phòng công nghiệp. Lạnh và vô hồn.Thế là hắn lôi vali ra, mở ngăn trong cùng - nơi cất kỹ chiếc áo len trắng em hay mặc ở nhà. Cái áo nhỏ, mềm, mỏng, mùi đã phai đi ít nhiều, nhưng khi hắn chạm mũi vào cổ áo, một làn hương ngọt nhẹ vẫn còn sót lại. Thứ mùi pha giữa sữa tắm kẹo trái cây và hương da em, vừa ngọt vừa ấm, vừa đủ khiến hắn thở dài.Hắn đặt áo lên gối, nằm nghiêng, mắt nhắm lại, mùi hương ấy nhẹ đến mức tưởng như em đang nằm cạnh.
Nhưng… chỉ là tưởng tượng.
Bởi khi gió điều hòa thổi qua, cái mùi đó tan biến nhanh như kẹo ngọt tan trong miệng, để lại vị nhạt nhòa.Sáng hôm sau, trong lúc staff gõ cửa giục xuống ăn sáng, Seungcheol đã có quyết định: mang cả lọ sữa tắm của em theo.
Không phải loại của khách sạn, không phải mấy chai sữa tắm mùi “manly” hắn vẫn dùng. Mà đúng cái chai nhỏ nhắn em để trên kệ tắm - hương kẹo trái cây, nắp màu hồng phấn ngọt ngào: “Fruit Candy & Cream”.Nhớ lại cảnh hắn lấy nó, vừa buồn cười vừa ngọt ngào.
Đêm trước khi đi, hắn sang nhà em giúp em dọn đồ, tiện tay bỏ chai sữa tắm nhỏ trong phòng tắm vào túi. Khi em phát hiện, em trừng mắt:
“Choi Seungcheol! Anh lấy sữa tắm của em làm gì đấy?!”“Mang theo đi tour.”“Anh bị điên à?”“Không. Anh chỉ… nhớ mùi của em thôi.”Em bực mình vuốt ngược tóc, thở dài, giọng vừa giận vừa thương: “Anh chỉ cần gọi video thôi mà.”“Không giống.” hắn cười, cúi xuống, hôn nhẹ lên trán em “Video không có mùi.”Thế là hắn mang đi thật. Mỗi khi đến khách sạn mới, hắn sẽ mở vali, lấy chai sữa tắm ra, đặt ngay ngắn bên cạnh bồn rửa. Có hôm staff dọn phòng nhìn thấy, còn tưởng nhầm đồ bạn gái:“Seungcheol-ssi, cái này là của ai thế ạ?”“Của tôi.”“À… vâng…?”Buổi tối, sau concert, khi mồ hôi ướt đẫm lưng áo, hắn bước vào phòng tắm. Hơi nước bốc lên mờ mịt, mùi kẹo trái cây từ sữa tắm dần lan khắp không gian. Mùi đó trộn lẫn với mùi da của hắn, ấm và dịu, nhưng vẫn không phải là em.
Hắn tắm thật lâu, như thể càng chà nhiều thì mùi sẽ càng dính, càng giống. Nhưng ra khỏi buồng tắm, đứng trước gương, hít thử... không được.
Cái mùi kẹo đó trên người hắn nghe cứ sai sai.
Ngọt đấy, nhưng thiếu chút gì đó mềm mại, thiếu hơi thở, thiếu “em”.Thế là hắn cười khổ. “Không ai tái tạo được em hết, kể cả bằng sữa tắm y hệt.”Ngày thứ ba của tour, hắn gọi video.
Màn hình hiện lên khuôn mặt nhỏ của em, tóc buộc cao, đeo kính, mặc áo len mỏng.“Anh tắm chưa?”
“Tắm rồi.”
“Tắm bằng sữa tắm của em à?”
“Ừ.”
“Nghe giọng là biết không thơm được như em rồi.”Hắn bật cười, buồn chán tựa cằm lên tay:
“Anh biết. Anh cố lắm mà không giống được. Mùi của em có cái gì đó… khó tả lắm. Kiểu ngọt mà ấm, không phải kiểu nhân tạo.”
“Ờ, vì em là hàng tự nhiên.” em nói, cười ranh mãnh.Hắn chỉ im lặng nhìn em một lúc. Mắt dịu lại, giọng nhỏ đi: “Ừ. Hàng tự nhiên, độc quyền của anh.”Những đêm không có concert, hắn vẫn tắm bằng chai sữa tắm đó, vẫn để áo của em trên gối, vẫn hít một hơi trước khi ngủ như một thói quen. Có lần Woozi gõ cửa phòng hắn để bàn công việc, vừa bước vào liền nói:“Hyung… sao phòng anh thơm ngọt thế? Ai tặng nến à?”
“Không.” hắn trả lời, vẫn không quay lại.
“Thế mùi gì đây?”
“Mùi của người anh yêu.”Woozi chỉ biết thở dài, bỏ đi. Nhưng tối đó, cả nhóm trêu hắn suốt:
“Leader-nim, tụi em có nên đổi sữa tắm sang kẹo trái cây cho đồng bộ nhóm không?”“Hay mai anh dẫn cả đoàn đi mua, lấy đúng hãng bạn gái anh?”"Caratdeul mà biết chắc khóc luôn mất."Seungcheol cười, không đáp. Hắn biết bọn nhỏ trêu, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy ấm áp một cách lạ lùng. Hóa ra nhớ nhung cũng có mùi - mùi kẹo trái cây, ngọt mà không bao giờ ngán.Đến ngày cuối tour, hắn mở vali xếp đồ về. Chai sữa tắm đã vơi nửa, áo em vẫn nằm ngay ngắn, thơm phảng phất. Hắn cất nó cẩn thận, như một lời hẹn: “Mai về rồi, không cần ngửi trong nhớ nữa.”Khi máy bay đáp xuống Incheon, gió lạnh thổi ùa vào khoang chờ. Hắn kéo khẩu trang lên, điện thoại rung:[Yêu ngoan 🍑]: “Về chưa, anh bố?”[Anh bố iu 🍒]: “Rồi. Có nhớ mùi kẹo trái cây không?”[Yêu ngoan 🍑]: “Không, nhớ người dính mùi kẹo trái cây hơn.”Lúc đó hắn cười, nụ cười nhẹ mà rõ ràng đến mức ai đi qua cũng nhận ra hắn đang yêu.Đêm ấy, khi hắn đến nhà em, chỉ vừa bước vào cửa, mùi kẹo trái cây đã tràn ngập không gian. Em chạy ra đón, tóc còn ướt, hơi nước bốc lên nhẹ như sương. Hắn cúi xuống, hít sâu một hơi - và cuối cùng, mùi kẹo trái cây thật sự mới quay lại. Không phải từ chai sữa tắm, mà từ người con gái đang ở trong vòng tay hắn."Thơm quá ~"“Anh tắm sữa tắm giống em rồi mà.”"Nhưng đâu có em ở đó.”Nói rồi, hắn ôm chặt hơn, bàn tay vỗ nhẹ lưng em, nhỏ giọng thì thầm:“Sau này đi tour, anh mang em theo nhé, anh không chịu nổi vì nhớ em mất.”Căn hộ nhỏ, ánh đèn vàng rọi xuống, mùi kẹo trái cây hòa cùng mùi da thịt ấm.
Bên ngoài, tuyết rơi nhẹ.
Lòng hắn tan ra, ngọt như viên kẹo mà hắn chẳng bao giờ muốn nuốt hết.
Mùa đông Seoul, gió lùa qua từng con hẻm nhỏ, mang theo hơi lạnh đủ khiến người ta rùng mình, nhưng với Choi Seungcheol thì không gì ấm hơn cái mùi kẹo ngọt tan nơi cổ áo em.
Thứ mùi đó thơm dịu, ngọt vừa phải, như miếng kẹo caramel mềm tan ra trên đầu lưỡi, không hề gắt, không nồng, mà lại bám dai dẳng, quẩn quanh trong không khí.Em chẳng xịt nước hoa đắt tiền nào, chỉ có chai dầu gội thảo dược và sữa tắm hương kẹo ngọt, vậy mà khi ra khỏi phòng tắm, gió khẽ đung đưa tóc em, mùi hương ấy như dính vào từng sợi không khí, khiến hắn muốn phát điên.Hắn từng thử rồi. Thử tắm cùng loại sữa tắm. Thử cả cách em chà lên da, thử cả cái miếng bông tắm hình trái tim mà em treo trong phòng tắm. Nhưng kết quả?
Hắn vẫn chỉ thơm mùi “Seungcheol” - mùi sạch sẽ, có chút hương xà phòng, pha chút vị lạnh của gió mùa đông, nam tính nhưng không ngọt.
Còn em thì vẫn như viên kẹo mềm nhỏ bé, chỉ cần lại gần là hắn đã muốn cắn một miếng.Một buổi tối, khi em và hắn ngồi trong căn hộ Yongsan của em, bên ngoài tuyết rơi lất phất, hắn tựa đầu vào vai em, giọng khàn khàn:“Em này… sao anh dùng cùng sữa tắm mà không thơm được như em nhỉ?”Em bật cười, tiếng cười nhỏ xíu vang lên như chuông gió, đôi mắt cong cong sau gọng kính:“Tại anh không phải em thôi. Da em nó hợp mùi đó hơn.”Hắn nhăn mày, gục đầu xuống sát cổ em, hít sâu một hơi, mùi kẹo ngọt lan khắp khoang ngực, ngọt đến mức tim hắn mềm ra:“Anh cũng muốn thơm như em.”“Anh muốn thơm để làm gì?"“Để ai ngửi thấy cũng biết anh có bạn gái rồi.”“Trời đất ơi… anh có cần đánh dấu kiểu đó không vậy?”“Có chứ. Anh không thích ai lại gần anh mà không biết anh thuộc về ai.”Nói xong, hắn kéo em lại gần, ôm chặt đến mức gần như dính vào nhau. Mùi kẹo ngọt lẫn trong mùi da thịt ấm áp, len vào áo hoodie xám hắn đang mặc. Hắn dụi dụi cằm vào vai em, hệt như con mèo to xác đang tìm hơi chủ nhân.
Em cười khúc khích, đẩy nhẹ hắn ra:“Anh làm gì vậy, Cheollie?”“Dính mùi của em.”“Anh đang ủi người lên em chứ gì…”“Ờ thì… cho nó thấm nhanh hơn.”Em đánh nhẹ hắn một cái, nhưng hắn chỉ cười.
Hắn ôm em lâu đến mức hơi ấm của em dính vào áo hắn, dính cả vào tóc, vào cổ. Đến sáng hôm sau, khi hắn mặc áo khoác đi làm, đồng nghiệp hỏi hắn dùng nước hoa gì mà “thơm như kẹo caramel trộn sữa”, hắn chỉ nhún vai:“Không phải nước hoa. Là bạn gái tôi.”Tối đó, hắn kể lại cho em nghe, còn hạ giọng khoe:
“Anh thấy chưa, ai cũng ngửi ra mùi em đấy.”“Anh đúng là hết thuốc chữa.”"Có thuốc nào chữa được bệnh yêu em đâu ~"Mấy hôm sau, trong căn hộ Gangnam của hắn, em để quên cái khăn tắm màu kem của mình. Hắn phát hiện ra, lập tức cất nó vào tủ như báu vật. Hắn không giặt, chỉ để đó, thỉnh thoảng mở ra ngửi một chút, mùi kẹo ngọt dịu nhẹ còn sót lại làm hắn nhớ em đến phát cuồng.
Thậm chí hôm hắn phải bay đi lịch trình cùng SEVENTEEN, hắn còn mang theo cái khăn đó, giấu kỹ trong vali. Các thành viên còn trêu:“Trời ạ, hyung mang khăn bạn gái đi thật à?”Hắn cười:
“Ừ, để ngửi cho đỡ nhớ.”Choi Seungcheol yêu muốn dính mùi của em.
Muốn ôm em trong lòng thật lâu chỉ để hương kẹo ngọt dính lên áo mình.
Giữa hàng ngàn người, hắn vẫn nhận ra em chỉ bằng một hơi thở.Một buổi sáng mùa đông khác, khi em bước ra khỏi thang máy văn phòng, gió lạnh thổi qua, mái tóc em khẽ bay. Mùi kẹo ngọt lại lan ra, khiến vài đồng nghiệp nữ ngẩng lên cười:“Y/N-ssi, hôm nay chị thơm quá nha ~ dùng nước hoa gì đó?”Em chỉ cười, lắc đầu:
“Không có đâu, chỉ là sữa tắm thôi.”Cùng lúc đó, tin nhắn từ Choi Seungcheol bật lên trong điện thoại em:“Hôm nay anh vẫn còn thơm mùi em đây.”“Mùi kẹo ngọt của em á?”“Ừ, ngọt như em.”Em bật cười, đôi má hồng lên giữa cái lạnh Seoul. Ở đầu bên kia thành phố, hắn cũng đang cười, tay vuốt nhẹ chiếc khăn nhỏ của em trong túi áo khoác.
Hai người, hai nơi, cùng chìm trong một mùi hương - mùi kẹo ngọt tan chậm, ấm áp.Mùa đông Seoul năm ấy, người ta nói tuyết rơi thơm hơn mọi năm.
Nhưng có lẽ, là vì trong gió, có lẫn mùi của em mùi mà Choi Seungcheol gọi là “mùi kẹo ngọt của bé nhà anh.”2.
Phòng tập của SEVENTEEN giữa buổi chiều đông Seoul luôn nóng như một cái lò, nhất là sau hai tiếng vũ đạo liên tục. Âm thanh giày chạm sàn, tiếng nhạc bass dội vào ngực, và tiếng thở dốc hòa lẫn vào nhau thành một bản nhạc mệt mỏi mà quen thuộc. Mồ hôi rơi trên sàn bóng loáng, phản chiếu ánh đèn trắng toát.Kim Mingyu vừa kết thúc động tác cuối cùng thì ngã phịch xuống, lưng dính bết mồ hôi, hơi thở gấp gáp như con thú vừa chạy đường dài. Cậu tu chai nước suối lạnh ừng ực, cổ họng khô rát, mồ hôi chảy dọc theo quai hàm. Gió từ máy lạnh phả qua làm da nổi gai, nhưng cái cảm giác mát mẻ ấy thật sự dễ chịu.Choi Seungcheol lúc ấy cũng chậm rãi ngồi xuống cạnh cậu, một tay kéo khăn lên lau mồ hôi ở cổ. Hắn mặc chiếc áo training màu xám tro bó sát người, vai và cánh tay căng đầy cơ bắp, hơi thở cũng còn nặng. Thế nhưng điều khiến Mingyu chú ý không phải là sức bền khủng khiếp của người anh cả, mà là cái mùi thoang thoảng len lỏi trong không khí: mùi kẹo ngọt dịu, y như mùi con gái vậy, hoàn toàn không giống mùi nước hoa nam mà mấy anh em trong nhóm hay dùng.Mingyu nhíu mày, nhích lại gần hơn để hít thử một hơi nữa, rồi nghiêng đầu nhìn Seungcheol:“Hyung… đổi nước hoa rồi à?”Seungcheol đang cắm cúi mở nắp chai nước, nghe vậy liền khựng lại. Một giây sau, khóe miệng hắn cong lên rất khẽ. Ánh mắt mệt mỏi vừa đắc ý lướt qua cậu em cao kều.“Không.”“Không gì? Không xịt hay không đổi?”“Không dùng nước hoa luôn.”Mingyu nhướng mày, tò mò đến độ bật cười:
“Thế sao mùi thơm thế này? Ngọt kiểu… caramel ấy, thơm cực kỳ.”Seungcheol vừa uống nước vừa nhướng mày, giọng hắn khàn khàn vì khát, nhưng có gì đó rất thoải mái trong cách đáp lại:“Mùi của người khác thôi.”“Người khác…?”Ánh mắt cậu trợn lên như phát hiện ra bí mật động trời. Trong đầu Mingyu lập tức nảy ra một loạt giả thuyết: có thể là mùi dầu gội của staff nữ? Hay của một người nào đó vừa lướt qua? Nhưng ánh nhìn của Seungcheol thì lại khác - yên tĩnh, tự tin, có chút ấm và hơi quá đắc ý để là chuyện “vô tình”.Hắn ngửa đầu ra sau, tựa lưng lên gương, lau lại gáy bằng khăn rồi khẽ cười: “Mùi của bạn gái anh.”Không khí như đông lại vài giây. Mingyu ngừng hẳn việc uống nước, chai suối dừng giữa không trung.“A… cái gì cơ? Bạn gái á?!”Hắn chỉ cười, không đáp. Mắt hơi lim dim, môi khẽ mím, vẻ mặt ấy giống hệt kiểu người đang thưởng thức một bí mật ngọt ngào mà không muốn chia sẻ.“Không phải mùi nước hoa của cô ấy đâu nhé.” Seungcheol nói, giọng đều đều, có phần tự hào mà cố giấu đi. “Cô ấy chẳng xịt nước hoa bao giờ. Chỉ là sữa tắm thôi.”“Sữa tắm mà thơm đến thế á?” - Mingyu tròn mắt.“Ừ. Cứ như kẹo ngọt ấy. Mà lạ thật, anh dùng cùng loại đó, y chang luôn, mà chẳng bao giờ thơm được như cô ấy. Còn cô ấy thì chỉ cần bước ngang qua thôi là cả phòng đã có mùi kẹo.”Hắn nói, ánh mắt vẫn còn như đang ở đâu đó xa xôi, chắc là ở trong căn hộ Yongsan kia, nơi có cô kỹ sư nhỏ đang cười với hắn giữa căn bếp sáng đèn.Mingyu bật cười: “Vậy là anh dính mùi của cô ấy hả?”“Ừ.”“Cố tình đúng không?”“Ừ. Là cố tình bị dính.”Giọng hắn thản nhiên như thể đang nói chuyện thời tiết, nhưng lại khiến Mingyu phải há miệng:"Aigoo ~ hyung à, anh đúng kiểu ‘bạn trai nghiện người yêu’ đó.”Seungcheol nhún vai, tay xoay xoay nắp chai nước: “Anh không phủ nhận. Mùi đó khiến anh thấy dễ chịu, như kiểu… anh có thể nhận ra cô ấy giữa cả ngàn người. Với lại…”Hắn dừng lại, ánh mắt hơi nghiêng về phía cậu em. “Anh muốn ai ngửi thấy mùi đó trên người anh cũng biết: anh có bạn gái rồi.”Mingyu phá ra cười, đến nỗi vài thành viên khác đang nghỉ phía xa cũng quay lại nhìn. Joshua ngẩng đầu, vừa lau mồ hôi vừa hỏi:“Gì thế? Hai người nói gì mà cười ầm lên vậy?”Mingyu lập tức hô to:“Hyung của chúng ta dùng sữa tắm bạn gái để dính mùi kẹo ngọt nha!”Cả phòng tập im bặt một nhịp, rồi đồng loạt bật cười. Dokyeom cười đến gập cả người:“Trời đất, Cheol-hyung mà cũng thế á? Đáng yêu thế!”Seungcheol kiêu ngạo hất cằm, tay khoanh lại - dáng vẻ rất: "Anh đây là người có tình yêu. Chúng mày không có thì hiểu làm sao được." giọng trầm: “Ừ, sao? Anh thích thế đấy.”“Thế bạn gái cậu biết không?” - Joshua hỏi, vừa cười vừa nheo mắt.“Biết. Cô ấy bảo anh bị hâm.” - Hắn đáp tỉnh bơ.“Và anh đồng ý?”Choi Seungcheol ngang nhiên gật đầu.Tiếng cười lại nổ ra rộn ràng hơn. Phòng tập vốn đã nóng, giờ còn ấm thêm bởi không khí vui vẻ và cái mẻ cơm chó ngọt ngào của leader.Một lúc sau, khi tiếng nhạc lại bật lên, Seungcheol đứng dậy, xoay cổ, chuẩn bị cho lượt tập tiếp theo. Mingyu vẫn chưa hết tò mò, bèn hỏi nhỏ:“Hyung này… cái mùi kẹo ngọt đó, anh tả em nghe đi. Nó kiểu gì vậy?”Hắn dừng lại, khẽ nheo mắt như đang cố hình dung:“Nó không gắt như vani, không nồng như caramel đâu. Giống kiểu… kẹo sữa tan trên đầu lưỡi, ngọt dịu, hơi có hương thảo mộc đằng sau, cứ ngửi là thấy ấm. Cô ấy tắm xong chỉ cần hong tóc, gió lướt qua là cả phòng thơm. Thật đấy.”Mingyu tay nhăn mặt ra vẻ ghét bỏ: "Ừ, ngọt lắm, ngọt chết em rồi."Choi Seungcheol bật cười ha hả.Âm nhạc lại vang lên, hắn kéo áo xuống, hít sâu rồi bắt đầu đếm nhịp. Cơ thể to lớn của hắn di chuyển mạnh mẽ, gân tay nổi rõ, từng cú xoay, từng cú bật đều chắc chắn, dứt khoát.Đến cuối buổi tập, khi tất cả đã mệt rã rời, Mingyu lại hít nhẹ, rồi bật cười nhỏ:“Hyung ơi, mùi kẹo ngọt vẫn chưa bay đâu.”Nghe thế, Choi Seungcheol đang mệt mỏi cũng phải bật cười vui vẻ. Hắn nhặt áo khoác, đeo túi, cười một cách ngốc nghếch đến mức khó hiểu.“Anh về đây. Phải tranh thủ về nhà, kẻo em ấy tắm xong là hết mùi rồi.”Mingyu nhìn theo dáng hắn rời khỏi phòng tập, đầy vẻ ghét bỏ: "Ai yêu vào cũng vậy à ?"3.
Lịch trình đi tour của SEVENTEEN lúc nào cũng dày như sổ tay của một giám đốc điều hành: sáng bay, chiều họp báo, tối concert, nửa đêm lại di chuyển sang thành phố kế tiếp. Với Choi Seungcheol, quen rồi, nhưng kể từ khi có em, cái gọi là “đi tour” bỗng mang nghĩa khác: đi xa em.
Mỗi lần kéo vali ra cửa, hắn đều quay đầu nhìn lại. Căn hộ Yongsan nhỏ nhắn, rèm cửa màu kem đung đưa, đôi dép bông nhỏ của em đặt cạnh tủ giày, và mùi kẹo trái cây thoang thoảng trong không khí, ngọt dịu như thể chính hơi thở của em vẫn còn quanh đây.Lúc bước vào thang máy, hắn vẫn còn nghĩ: “Lần này đi có mười ngày thôi mà, có gì đâu.” Nhưng đến tối đầu tiên, khi cửa phòng khách sạn khép lại, đèn ngủ vàng mờ hắt xuống, hắn mới thấy cái trống rỗng lan khắp người. Phòng sang thật, giường rộng thật, nhưng chẳng có mùi gì cả, chỉ toàn mùi vải mới, mùi điều hòa và mùi xà phòng công nghiệp. Lạnh và vô hồn.Thế là hắn lôi vali ra, mở ngăn trong cùng - nơi cất kỹ chiếc áo len trắng em hay mặc ở nhà. Cái áo nhỏ, mềm, mỏng, mùi đã phai đi ít nhiều, nhưng khi hắn chạm mũi vào cổ áo, một làn hương ngọt nhẹ vẫn còn sót lại. Thứ mùi pha giữa sữa tắm kẹo trái cây và hương da em, vừa ngọt vừa ấm, vừa đủ khiến hắn thở dài.Hắn đặt áo lên gối, nằm nghiêng, mắt nhắm lại, mùi hương ấy nhẹ đến mức tưởng như em đang nằm cạnh.
Nhưng… chỉ là tưởng tượng.
Bởi khi gió điều hòa thổi qua, cái mùi đó tan biến nhanh như kẹo ngọt tan trong miệng, để lại vị nhạt nhòa.Sáng hôm sau, trong lúc staff gõ cửa giục xuống ăn sáng, Seungcheol đã có quyết định: mang cả lọ sữa tắm của em theo.
Không phải loại của khách sạn, không phải mấy chai sữa tắm mùi “manly” hắn vẫn dùng. Mà đúng cái chai nhỏ nhắn em để trên kệ tắm - hương kẹo trái cây, nắp màu hồng phấn ngọt ngào: “Fruit Candy & Cream”.Nhớ lại cảnh hắn lấy nó, vừa buồn cười vừa ngọt ngào.
Đêm trước khi đi, hắn sang nhà em giúp em dọn đồ, tiện tay bỏ chai sữa tắm nhỏ trong phòng tắm vào túi. Khi em phát hiện, em trừng mắt:
“Choi Seungcheol! Anh lấy sữa tắm của em làm gì đấy?!”“Mang theo đi tour.”“Anh bị điên à?”“Không. Anh chỉ… nhớ mùi của em thôi.”Em bực mình vuốt ngược tóc, thở dài, giọng vừa giận vừa thương: “Anh chỉ cần gọi video thôi mà.”“Không giống.” hắn cười, cúi xuống, hôn nhẹ lên trán em “Video không có mùi.”Thế là hắn mang đi thật. Mỗi khi đến khách sạn mới, hắn sẽ mở vali, lấy chai sữa tắm ra, đặt ngay ngắn bên cạnh bồn rửa. Có hôm staff dọn phòng nhìn thấy, còn tưởng nhầm đồ bạn gái:“Seungcheol-ssi, cái này là của ai thế ạ?”“Của tôi.”“À… vâng…?”Buổi tối, sau concert, khi mồ hôi ướt đẫm lưng áo, hắn bước vào phòng tắm. Hơi nước bốc lên mờ mịt, mùi kẹo trái cây từ sữa tắm dần lan khắp không gian. Mùi đó trộn lẫn với mùi da của hắn, ấm và dịu, nhưng vẫn không phải là em.
Hắn tắm thật lâu, như thể càng chà nhiều thì mùi sẽ càng dính, càng giống. Nhưng ra khỏi buồng tắm, đứng trước gương, hít thử... không được.
Cái mùi kẹo đó trên người hắn nghe cứ sai sai.
Ngọt đấy, nhưng thiếu chút gì đó mềm mại, thiếu hơi thở, thiếu “em”.Thế là hắn cười khổ. “Không ai tái tạo được em hết, kể cả bằng sữa tắm y hệt.”Ngày thứ ba của tour, hắn gọi video.
Màn hình hiện lên khuôn mặt nhỏ của em, tóc buộc cao, đeo kính, mặc áo len mỏng.“Anh tắm chưa?”
“Tắm rồi.”
“Tắm bằng sữa tắm của em à?”
“Ừ.”
“Nghe giọng là biết không thơm được như em rồi.”Hắn bật cười, buồn chán tựa cằm lên tay:
“Anh biết. Anh cố lắm mà không giống được. Mùi của em có cái gì đó… khó tả lắm. Kiểu ngọt mà ấm, không phải kiểu nhân tạo.”
“Ờ, vì em là hàng tự nhiên.” em nói, cười ranh mãnh.Hắn chỉ im lặng nhìn em một lúc. Mắt dịu lại, giọng nhỏ đi: “Ừ. Hàng tự nhiên, độc quyền của anh.”Những đêm không có concert, hắn vẫn tắm bằng chai sữa tắm đó, vẫn để áo của em trên gối, vẫn hít một hơi trước khi ngủ như một thói quen. Có lần Woozi gõ cửa phòng hắn để bàn công việc, vừa bước vào liền nói:“Hyung… sao phòng anh thơm ngọt thế? Ai tặng nến à?”
“Không.” hắn trả lời, vẫn không quay lại.
“Thế mùi gì đây?”
“Mùi của người anh yêu.”Woozi chỉ biết thở dài, bỏ đi. Nhưng tối đó, cả nhóm trêu hắn suốt:
“Leader-nim, tụi em có nên đổi sữa tắm sang kẹo trái cây cho đồng bộ nhóm không?”“Hay mai anh dẫn cả đoàn đi mua, lấy đúng hãng bạn gái anh?”"Caratdeul mà biết chắc khóc luôn mất."Seungcheol cười, không đáp. Hắn biết bọn nhỏ trêu, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy ấm áp một cách lạ lùng. Hóa ra nhớ nhung cũng có mùi - mùi kẹo trái cây, ngọt mà không bao giờ ngán.Đến ngày cuối tour, hắn mở vali xếp đồ về. Chai sữa tắm đã vơi nửa, áo em vẫn nằm ngay ngắn, thơm phảng phất. Hắn cất nó cẩn thận, như một lời hẹn: “Mai về rồi, không cần ngửi trong nhớ nữa.”Khi máy bay đáp xuống Incheon, gió lạnh thổi ùa vào khoang chờ. Hắn kéo khẩu trang lên, điện thoại rung:[Yêu ngoan 🍑]: “Về chưa, anh bố?”[Anh bố iu 🍒]: “Rồi. Có nhớ mùi kẹo trái cây không?”[Yêu ngoan 🍑]: “Không, nhớ người dính mùi kẹo trái cây hơn.”Lúc đó hắn cười, nụ cười nhẹ mà rõ ràng đến mức ai đi qua cũng nhận ra hắn đang yêu.Đêm ấy, khi hắn đến nhà em, chỉ vừa bước vào cửa, mùi kẹo trái cây đã tràn ngập không gian. Em chạy ra đón, tóc còn ướt, hơi nước bốc lên nhẹ như sương. Hắn cúi xuống, hít sâu một hơi - và cuối cùng, mùi kẹo trái cây thật sự mới quay lại. Không phải từ chai sữa tắm, mà từ người con gái đang ở trong vòng tay hắn."Thơm quá ~"“Anh tắm sữa tắm giống em rồi mà.”"Nhưng đâu có em ở đó.”Nói rồi, hắn ôm chặt hơn, bàn tay vỗ nhẹ lưng em, nhỏ giọng thì thầm:“Sau này đi tour, anh mang em theo nhé, anh không chịu nổi vì nhớ em mất.”Căn hộ nhỏ, ánh đèn vàng rọi xuống, mùi kẹo trái cây hòa cùng mùi da thịt ấm.
Bên ngoài, tuyết rơi nhẹ.
Lòng hắn tan ra, ngọt như viên kẹo mà hắn chẳng bao giờ muốn nuốt hết.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz