Andree x Bray | Chuyển Ver | Tổng Tài, Anh Yêu Tôi Đi
Chương 55
Thanh Bảo mở mắt tỉnh dậy cẩn thận sốc chăn rồi bước xuống giường. Bùi Thế Anh không còn bên cạnh, có lẽ hắn đã đến công ty rồi dù sao đi một thời gian dài như vậy công ty không thể bỏ phế. "Thiếu phu nhân, thức ăn sáng đã được chuẩn bị rồi." Thanh Bảo gật đầu đi đến bàn, cậu không ăn nhiều chỉ được nửa chén thì dừng lại.
Thanh Bảo trở lại phòng thu xếp một lúc rồi đến công ty.
"Đức Duy." Thanh Bảo nhìn thấy Đức Duy đang nhăn mặt đứng ở đại sảnh thì nhanh chân đi đến. Đức Duy thấy cậu hơi cong khóe môi. "Sao vậy?" Thanh Bảo đi đến phía trước hai bước khoác tay lên vai anh. "Hợp đồng..." Thanh Bảo nghe hai chữ vừa phát ra khỏi miệng Đức Duy lập tức chột dạ, cậu quên mất việc này.
"Ấy chết, sáng mai sẽ mang đến." Hai người song song nhau đi đến phòng làm việc, nửa đường thì Đức Duy tách ra đi đến phòng của mình.
"Thế Anh." Vừa vào phòng Thanh Bảo đã nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho hắn, cậu phải cùng hắn giải quyết xong hợp đồng này mới được.
"Sao...vậy?" Bên kia vang lên âm thanh của hắn, giọng nói có chút chần chừ mang theo thứ gì đó khác lạ.
"Anh, hợp đồng kia buổi tối ký nhé." Thanh Bảo nghe sự khác lạ trong giọng nói của hắn hơi trầm mặc, nhưng cậu vẫn không mấy để ý, cậu nghĩ hắn là đang quá mức tập trung. "Ừ, anh cúp máy trước, đang họp." Bùi Thế Anh trả lời qua loa, đợi Thanh Bảo tắt máy liền thở dài một tiếng rồi lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Cậu định giấu Thanh Bảo." Tất Vũ đóng hộp cứu thương lại rồi giúp hắn mặc lại áo sơ mi. "Ừ, không muốn em ấy lo lắng." Bùi Thế Anh ngã người lên sofa nhắm chặt mắt.
"Thiếu Chủ, bắt được rồi." Hơn ba mươi phút sau, một người đàn ông âu phục chỉnh tề cúi người đứng trước mặt hắn, Bùi Thế Anh im lặng không nói gì thật lâu sau mới mở mắt, người kia dù chờ đợi nhưng trên mặt chẳng lộ ra ý tứ gấp gáp gì, vừa lẳng lặng vừa bình thản.
"Giết đi." Hắn nói ra hai chữ rồi đứng dậy rời đi, thời gian gần đây đã có một số người không an phận, động tay động chân vào công việc của hắn. "Cậu không định đến công ty à?" Tất Vũ từ trong phòng bước ra, trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi, vệt máu trên mặt cũng được rửa sạch sẽ.
"Giải quyết một số việc trước." Hắn đứng dậy động tác hơi mạnh khiến vết thương trên bả vai đau đớn một trận, hắn nhăn mặt liếc nhìn. "Cậu hiện làm cái gì cũng nhẹ nhàng một chút, không cần thận bị phế thì đừng trách tôi." Hắn nhìn cánh một một lần rồi chán nản gật đầu.
"Tất Vũ, diệt cỏ tận gốc." Hắn cầm áo khoác rời đi, Tất Vũ nghe câu nói của hắn xong khóe môi nhếch lên tà mị.
Hắn trở về nhà thay lại một bộ y phục khác để tránh cậu nghi ngờ, áo sơ mi dính máu bị hắn tùy tiện ném sang một bên chờ đợi xử lý. "Chết tiệt." Cánh tay thuận bị thương khiến hắn mặc quần áo cũng khó khăn loay hoay một hồi áo sơ mi nhăn nhúm vẫn không mặc vào được.
Cạch một tiếng cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra khiến hắn giật mình, vết thương trên tay lại thêm một trận đau đớn. "Thế Anh, anh bị làm sao vậy?" Thanh Bảo vừa vặn nhìn thấy băng gạc thấm máu trên vai hắn, mi mắt nhăn lại khó khăn hỏi một câu.
"Không có gì, vai chỉ bị thương nhẹ." Hắn cười cười xoay người giấu đi vết thương, Thanh Bảo nhìn thấy biểu hiện của hắn không tránh khỏi đau lòng một trận. "Anh...nếu lúc nãy em không nhìn thấy, anh sẽ giấu em luôn sao?"Thanh Bảo làm rơi tập tài liệu xuống đất khóe mắt đã ẩn nhẫn nước mắt.
"Không phải, anh chỉ sợ em lo lắng." Hắn thấy cậu sắp khóc lập tức gấp gáp chạy lại, dùng tay không bị thương ôm lấy cậu. "Anh xin lỗi, sau này sẽ không giấu em việc gì nữa."Thanh Bảo không thèm nghe hắn nói, chỉ tức giận đánh lên ngực hắn.
"Xin lỗi thì được sao? Anh rõ ràng không tin tưởng em không muốn cùng em chia sẻ mọi thứ?" Cậu khóc rống giọng nói hơi khó nghe, tim hắn đau thắt dịu dàng ôm cậu kéo vào lòng miệng không ngừng xin lỗi.
"Bảo bối đừng khóc, anh biết lỗi rồi, em khóc sẽ tổn hại bảo bối rồi tổn hại bản thân." ......
Thanh Bảo trở lại phòng thu xếp một lúc rồi đến công ty.
"Đức Duy." Thanh Bảo nhìn thấy Đức Duy đang nhăn mặt đứng ở đại sảnh thì nhanh chân đi đến. Đức Duy thấy cậu hơi cong khóe môi. "Sao vậy?" Thanh Bảo đi đến phía trước hai bước khoác tay lên vai anh. "Hợp đồng..." Thanh Bảo nghe hai chữ vừa phát ra khỏi miệng Đức Duy lập tức chột dạ, cậu quên mất việc này.
"Ấy chết, sáng mai sẽ mang đến." Hai người song song nhau đi đến phòng làm việc, nửa đường thì Đức Duy tách ra đi đến phòng của mình.
"Thế Anh." Vừa vào phòng Thanh Bảo đã nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho hắn, cậu phải cùng hắn giải quyết xong hợp đồng này mới được.
"Sao...vậy?" Bên kia vang lên âm thanh của hắn, giọng nói có chút chần chừ mang theo thứ gì đó khác lạ.
"Anh, hợp đồng kia buổi tối ký nhé." Thanh Bảo nghe sự khác lạ trong giọng nói của hắn hơi trầm mặc, nhưng cậu vẫn không mấy để ý, cậu nghĩ hắn là đang quá mức tập trung. "Ừ, anh cúp máy trước, đang họp." Bùi Thế Anh trả lời qua loa, đợi Thanh Bảo tắt máy liền thở dài một tiếng rồi lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Cậu định giấu Thanh Bảo." Tất Vũ đóng hộp cứu thương lại rồi giúp hắn mặc lại áo sơ mi. "Ừ, không muốn em ấy lo lắng." Bùi Thế Anh ngã người lên sofa nhắm chặt mắt.
"Thiếu Chủ, bắt được rồi." Hơn ba mươi phút sau, một người đàn ông âu phục chỉnh tề cúi người đứng trước mặt hắn, Bùi Thế Anh im lặng không nói gì thật lâu sau mới mở mắt, người kia dù chờ đợi nhưng trên mặt chẳng lộ ra ý tứ gấp gáp gì, vừa lẳng lặng vừa bình thản.
"Giết đi." Hắn nói ra hai chữ rồi đứng dậy rời đi, thời gian gần đây đã có một số người không an phận, động tay động chân vào công việc của hắn. "Cậu không định đến công ty à?" Tất Vũ từ trong phòng bước ra, trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi, vệt máu trên mặt cũng được rửa sạch sẽ.
"Giải quyết một số việc trước." Hắn đứng dậy động tác hơi mạnh khiến vết thương trên bả vai đau đớn một trận, hắn nhăn mặt liếc nhìn. "Cậu hiện làm cái gì cũng nhẹ nhàng một chút, không cần thận bị phế thì đừng trách tôi." Hắn nhìn cánh một một lần rồi chán nản gật đầu.
"Tất Vũ, diệt cỏ tận gốc." Hắn cầm áo khoác rời đi, Tất Vũ nghe câu nói của hắn xong khóe môi nhếch lên tà mị.
Hắn trở về nhà thay lại một bộ y phục khác để tránh cậu nghi ngờ, áo sơ mi dính máu bị hắn tùy tiện ném sang một bên chờ đợi xử lý. "Chết tiệt." Cánh tay thuận bị thương khiến hắn mặc quần áo cũng khó khăn loay hoay một hồi áo sơ mi nhăn nhúm vẫn không mặc vào được.
Cạch một tiếng cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra khiến hắn giật mình, vết thương trên tay lại thêm một trận đau đớn. "Thế Anh, anh bị làm sao vậy?" Thanh Bảo vừa vặn nhìn thấy băng gạc thấm máu trên vai hắn, mi mắt nhăn lại khó khăn hỏi một câu.
"Không có gì, vai chỉ bị thương nhẹ." Hắn cười cười xoay người giấu đi vết thương, Thanh Bảo nhìn thấy biểu hiện của hắn không tránh khỏi đau lòng một trận. "Anh...nếu lúc nãy em không nhìn thấy, anh sẽ giấu em luôn sao?"Thanh Bảo làm rơi tập tài liệu xuống đất khóe mắt đã ẩn nhẫn nước mắt.
"Không phải, anh chỉ sợ em lo lắng." Hắn thấy cậu sắp khóc lập tức gấp gáp chạy lại, dùng tay không bị thương ôm lấy cậu. "Anh xin lỗi, sau này sẽ không giấu em việc gì nữa."Thanh Bảo không thèm nghe hắn nói, chỉ tức giận đánh lên ngực hắn.
"Xin lỗi thì được sao? Anh rõ ràng không tin tưởng em không muốn cùng em chia sẻ mọi thứ?" Cậu khóc rống giọng nói hơi khó nghe, tim hắn đau thắt dịu dàng ôm cậu kéo vào lòng miệng không ngừng xin lỗi.
"Bảo bối đừng khóc, anh biết lỗi rồi, em khóc sẽ tổn hại bảo bối rồi tổn hại bản thân." ......
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz