Andree x Bray | Chuyển Ver | Tổng Tài, Anh Yêu Tôi Đi
Chương 1
Một mình ngồi trong căn phòng rộng lớn lạnh lẽo có đôi chút u ám, trong lòng Thanh Bảo không khỏi dâng lên một chuỗi cảm giác lo lắng bất thường. Bản thân biết rõ chính mình là người hẹn hắn đến nơi này nhưng chẳng có hiểu tại sao trong lòng cứ mãi lo sợ, một nổi sợ vô hình, nó đè nén trái tim cậu.
Bản thân ngồi đây đã hơn ba mươi phút nhưng bóng dáng người kia đâu cũng không thấy. Tuy vậy nhưng cậu vẫn một mực chờ đợi bởi vì cậu biết, một lời hắn nói ra sẽ chắc như đinh đóng cột, nói đến nhất định sẽ đến.
Căn phòng vốn yên tĩnh lại bị tiếng đẩy cửa cùng những tiếng bước chân trầm ổn có phần áp bức làm cho có chút ồn ào phá vở sự tĩnh lặng và nó lại khiến không khí càng trở nên hồi hộp. Thanh Bảo hơi nâng mắt khẽ liếc nhìn người đàn ông đang chậm rãi đi về hướng cậu trong lòng như bị thứ gì đó đè nén. Áp lực rất nặng, cậu thật sự ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên cậu có thể nhìn thấy hắn ở khoảng cách khá gần như vậy. Khuôn mặt của hắn mang một vẻ đẹp khiến người ta khó diễn tả, đẹp đến có chút yêu nghiệt. Dáng người hắn rất cao cũng rất đẹp, so với hắn ước chừng cậu chỉ đứng cao hơn vai.
Hắn chính là Bùi Thế Anh. Người trong thương giới đều biết hắn với cách ứng xử có phần tàn độc.
Hắn làm việc giống như câu nói 'Thương trường là chiến trường' bất kỳ ai động đến hắn, cản đường hắn đều không có kết cục tốt đẹp. Và nó càng không phải lời đồn, bởi vì đã không ít người nếm được sự tàn độc của hắn. Tuổi trẻ tài cao, ý tứ thâm trường, hắn thật sự là một người khó đoán và khó nắm bắt. "Được Trần thiếu gia đây hẹn gặp thật sự là vinh hạnh của tôi." Hắn mở miệng, lời nói lạnh nhạt khách sáo, trên môi còn nở một nụ cười thương mại. Cậu hơi sửng sờ và chẳng nghe ra được bất kỳ ý tứ gì trong lời nói của hắn cả, có lẽ đó chỉ là một câu chào hỏi bình thường.
"Bùi tổng, khách sáo rồi, hẹn được ngài đối với tôi mới là vinh hạnh" Cậu khách sáo mở miệng hướng hắn nói một câu, tuy lời nói thập phần bình tĩnh nhưng trong lòng cậu không như vậy. Hắn lần nữa nâng khóe môi, không đáp lại chỉ lẳng lặng quan sát cậu. Thanh Bảo cứng người hơi hơi run sợ, cậu cảm giác giống như hắn nghe thấy được tất cả tâm tư trong đầu mình vậy.
"Có phải Trần thiếu gia đây muốn tôi giúp công ty của cậu?" Hơn nữa giây sau hắn thu lại tầm mắt di chuyển nó đặt lên khuôn mặt tinh xảo của cậu. Câu nghe xong liền xửng xốt, từ đầu đến cuối cậu căn bản vẫn chưa nói ra lí do muốn hẹn hắn, vậy mà....
"Nếu như, nếu như, Bùi Tổng đã biết thì tôi......" Cậu thập phần run rẩy, mỗi khi đôi đồng tử kia lướt sang cậu liền không nói nên lời. Một cảm giác áp bức quá lớn, cậu không chống chọi nổi. "Tôi thật sự rất mong Vương Tổng sẽ giúp chúng tôi." Cậu cố gắng đè nén cảm giác của bản thân, cậu hướng hắn kiên định yêu cầu.
"Tôi có lợi?" Ba chữ đập vào màng nhĩ khiến cậu ngẩng ra. Cậu quên mất hắn ta chưa từng giúp một ai mà không có lợi cho mình. Mà không phải chỉ mình hắn mà bất cứ ai trong thương giới cũng vậy. Thứ khiến họ không có lợi họ không cần thiết phải giúp đỡ. Nhưng cậu phải làm sao? Muốn hắn hợp tác với công ty rồi sau đó thu lợi nhuận, e rằng không thể. Công ty còn chưa ổn định được, tài chính trống không mà kêu hắn hợp tác là chuyện vô lý, phi thường vô lý.
"Nếu Bùi Tổng đồng ý, chỉ cần ngài muốn không ngoài tầm tay tôi đều có thể làm." Cậu gần như dồn hết can đảm của bản thân để nói ra câu này. Trần Thị là tâm quyết của cha, cậu có chết cũng không thể để mất. Mà có lẽ hắn chẳng có yêu cầu gì to lớn cả đâu, vì hắn biết cậu hiện tại chính là tay trắng. Hắn hơi trầm ngâm một lúc không đáp, có lẽ hắn đang suy nghĩ. Cậu siết chặt tay, cố làm bản thân trở thật bình tĩnh, chờ câu trả lời từ hắn. Cậu rất mong câu trả lời đó là 'Được', bởi vì chỉ có hắn mới giúp được cậu.
"Một đêm của cậu, tôi rất hứng thú." Câu nói vừa nói ra khiến cậu một lần nữa chết sửng. Câu trả lời đó hoàn toàn vượt ngoài suy nghĩ của cậu thậm chí còn vượt rất xa. Làm sao có thể như vậy? Nếu yêu cầu này đưa ra với một nữ nhân cậu có lẽ đã không mất bình tĩnh như bây giờ.
"Tôi...đã nói, chỉ cần Bùi tổng muốn tôi đều sẽ làm."Cậu không nghĩ câu nói đó phát ra từ miệng chính mình.
"Được, tôi sẽ liên lạc với cậu." Hắn nói rồi đứng dậy tiêu soái bước đi. Cậu ngơ ra một lúc, nhanh như vậy có thể giúp được công ty rồi. Nhưng cái giá phải trả quá lớn...
"A... Bùi tổng ngài sẽ liên lạc...." Cậu vừa quay người lại thì bóng lưng của hắn đã biến mất. Cánh cửa cũng đã khép chặt.
'Ha' ngu ngốc, một người cao cao tại thượng như hắn biết số liên lạc của cậu có gì khó. Cậu làm sao lại lo lắng việc này, lo lắng cho tương lai mình thì tốt hơn. Không biết khi nào hắn sẽ gọi cho cậu. ......
Bản thân ngồi đây đã hơn ba mươi phút nhưng bóng dáng người kia đâu cũng không thấy. Tuy vậy nhưng cậu vẫn một mực chờ đợi bởi vì cậu biết, một lời hắn nói ra sẽ chắc như đinh đóng cột, nói đến nhất định sẽ đến.
Căn phòng vốn yên tĩnh lại bị tiếng đẩy cửa cùng những tiếng bước chân trầm ổn có phần áp bức làm cho có chút ồn ào phá vở sự tĩnh lặng và nó lại khiến không khí càng trở nên hồi hộp. Thanh Bảo hơi nâng mắt khẽ liếc nhìn người đàn ông đang chậm rãi đi về hướng cậu trong lòng như bị thứ gì đó đè nén. Áp lực rất nặng, cậu thật sự ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên cậu có thể nhìn thấy hắn ở khoảng cách khá gần như vậy. Khuôn mặt của hắn mang một vẻ đẹp khiến người ta khó diễn tả, đẹp đến có chút yêu nghiệt. Dáng người hắn rất cao cũng rất đẹp, so với hắn ước chừng cậu chỉ đứng cao hơn vai.
Hắn chính là Bùi Thế Anh. Người trong thương giới đều biết hắn với cách ứng xử có phần tàn độc.
Hắn làm việc giống như câu nói 'Thương trường là chiến trường' bất kỳ ai động đến hắn, cản đường hắn đều không có kết cục tốt đẹp. Và nó càng không phải lời đồn, bởi vì đã không ít người nếm được sự tàn độc của hắn. Tuổi trẻ tài cao, ý tứ thâm trường, hắn thật sự là một người khó đoán và khó nắm bắt. "Được Trần thiếu gia đây hẹn gặp thật sự là vinh hạnh của tôi." Hắn mở miệng, lời nói lạnh nhạt khách sáo, trên môi còn nở một nụ cười thương mại. Cậu hơi sửng sờ và chẳng nghe ra được bất kỳ ý tứ gì trong lời nói của hắn cả, có lẽ đó chỉ là một câu chào hỏi bình thường.
"Bùi tổng, khách sáo rồi, hẹn được ngài đối với tôi mới là vinh hạnh" Cậu khách sáo mở miệng hướng hắn nói một câu, tuy lời nói thập phần bình tĩnh nhưng trong lòng cậu không như vậy. Hắn lần nữa nâng khóe môi, không đáp lại chỉ lẳng lặng quan sát cậu. Thanh Bảo cứng người hơi hơi run sợ, cậu cảm giác giống như hắn nghe thấy được tất cả tâm tư trong đầu mình vậy.
"Có phải Trần thiếu gia đây muốn tôi giúp công ty của cậu?" Hơn nữa giây sau hắn thu lại tầm mắt di chuyển nó đặt lên khuôn mặt tinh xảo của cậu. Câu nghe xong liền xửng xốt, từ đầu đến cuối cậu căn bản vẫn chưa nói ra lí do muốn hẹn hắn, vậy mà....
"Nếu như, nếu như, Bùi Tổng đã biết thì tôi......" Cậu thập phần run rẩy, mỗi khi đôi đồng tử kia lướt sang cậu liền không nói nên lời. Một cảm giác áp bức quá lớn, cậu không chống chọi nổi. "Tôi thật sự rất mong Vương Tổng sẽ giúp chúng tôi." Cậu cố gắng đè nén cảm giác của bản thân, cậu hướng hắn kiên định yêu cầu.
"Tôi có lợi?" Ba chữ đập vào màng nhĩ khiến cậu ngẩng ra. Cậu quên mất hắn ta chưa từng giúp một ai mà không có lợi cho mình. Mà không phải chỉ mình hắn mà bất cứ ai trong thương giới cũng vậy. Thứ khiến họ không có lợi họ không cần thiết phải giúp đỡ. Nhưng cậu phải làm sao? Muốn hắn hợp tác với công ty rồi sau đó thu lợi nhuận, e rằng không thể. Công ty còn chưa ổn định được, tài chính trống không mà kêu hắn hợp tác là chuyện vô lý, phi thường vô lý.
"Nếu Bùi Tổng đồng ý, chỉ cần ngài muốn không ngoài tầm tay tôi đều có thể làm." Cậu gần như dồn hết can đảm của bản thân để nói ra câu này. Trần Thị là tâm quyết của cha, cậu có chết cũng không thể để mất. Mà có lẽ hắn chẳng có yêu cầu gì to lớn cả đâu, vì hắn biết cậu hiện tại chính là tay trắng. Hắn hơi trầm ngâm một lúc không đáp, có lẽ hắn đang suy nghĩ. Cậu siết chặt tay, cố làm bản thân trở thật bình tĩnh, chờ câu trả lời từ hắn. Cậu rất mong câu trả lời đó là 'Được', bởi vì chỉ có hắn mới giúp được cậu.
"Một đêm của cậu, tôi rất hứng thú." Câu nói vừa nói ra khiến cậu một lần nữa chết sửng. Câu trả lời đó hoàn toàn vượt ngoài suy nghĩ của cậu thậm chí còn vượt rất xa. Làm sao có thể như vậy? Nếu yêu cầu này đưa ra với một nữ nhân cậu có lẽ đã không mất bình tĩnh như bây giờ.
"Tôi...đã nói, chỉ cần Bùi tổng muốn tôi đều sẽ làm."Cậu không nghĩ câu nói đó phát ra từ miệng chính mình.
"Được, tôi sẽ liên lạc với cậu." Hắn nói rồi đứng dậy tiêu soái bước đi. Cậu ngơ ra một lúc, nhanh như vậy có thể giúp được công ty rồi. Nhưng cái giá phải trả quá lớn...
"A... Bùi tổng ngài sẽ liên lạc...." Cậu vừa quay người lại thì bóng lưng của hắn đã biến mất. Cánh cửa cũng đã khép chặt.
'Ha' ngu ngốc, một người cao cao tại thượng như hắn biết số liên lạc của cậu có gì khó. Cậu làm sao lại lo lắng việc này, lo lắng cho tương lai mình thì tốt hơn. Không biết khi nào hắn sẽ gọi cho cậu. ......
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz