Chương 10
Tiến vào Phế tích Phong Long, Aether dễ dàng nhận ra sự hiện diện của chúng.Cái lũ chết tiệt đã kích động Phong Ma Long.Mặc dù trong lòng không ngừng tổng sỉ vả chúng nó, nhưng Aether vẫn điềm tĩnh, đi theo đoàn người lên tận tầng cao nhất của Phế Tích Phong Long.Nhìn vào khoảng không trước mặt, Aether tỏ vẻ nghe cuộc hội thoại lắm, nhưng tử khí chết tiệt màu đen bay lơ lửng kia khiến cậu bất an.Bọn chúng sẽ không quá tay với Dvalin chứ?Aether không ngờ việc bản thân thay đổi cốt truyện vào phút cuối lại khiến bọn chúng ra tay. Cậu trùng sinh về Teyvat ngàn lần rồi, thay đổi cốt truyện ít nhất không dưới chục lần, thậm chí thay đổi tới mức tam quan Mihoyo cũng cmn không dám nhận đấy là Genshin Impact, thì cũng chưa hề xuất hiện tình trạng này. Chúng ló mặt ra một cách trắng trợn trước mặt cậu để làm gì?Aether liền nghĩ ngay đến Lumine, nhưng vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì cả.Tạm biệt hai người kia, dắt Paimon và cùng Jean đi tìm cơ quan dẫn sáng, sự thay đổi cốt truyện nho nhỏ này cũng có cái hay của nó. Thay vì lúc trước mình cậu đi tìm 3 cơ quan dẫn sáng, thì bây giờ đã chia nhau ra, là Jean phụ trách trông nom cậu.Aether mặt đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của bốn con người kia mà lời chui ngược vào trong.Aether dựa theo ký ức, chọn cái nghi thức khó nhằn nhất, đề phòng bọn chúng đặt bẫy ở đó.Aether cùng Jean đến nơi, hai nghi thức kia đã hoàn thành.- Bọn họ cũng nhanh thật._Jean.- Tại Nhà Lữ Hành chọn cái nghi thức xa nhất đó!_Paimon.- Thôi nào, họ có thể hoàn thành nhanh như thế thì chúng ta cũng sẽ xong nhanh thôi. Xem kìa, các linh kiện đều ở đây cả.Jean vui vẻ vỗ vỗ đầu Paimon, rồi bảo cậu cứ đứng ở đó, cô đi lấy các linh kiện lắp vào.Theo như cậu nhớ, sau đó phải khiêu chiến với một bầy quái nữa, cơ quan này mới chịu giải phong ấn.Jean đứng trước Aether, dùng Gió Cuộn Kiếm thổi bay lũ quái ra xa, phút chốc giải quyết thành công. Nhà Lữ Hành vừa rút kiếm ra chưa chém nhát nào bất lực nhìn vị Đội trưởng xăm xăm trước mặt nhiệt tình giành việc của mình.Phong ấn cuối cùng được phá vỡ, Jean liền nắm tay cậu lẫn ôm Paimon rời đi, hướng lên Phế Tích Phong Long.Aether đối mặt với vị Đội trưởng có tính săn sóc người đáng tuổi em mình, phút chốc có chút tư vị ngọt ngào lan trong cuống họng.Mặc dù, cô cũng từng đứng trong hàng ngũ năm đó.Aether nhớ đến liền trầm mặc một hồi, cổ họng cũng đắng trở lại.Phía sau mùi hôi của tử khí bốc lên, một làn khói đen toả ra từ cơ quan dẫn sáng, bay đến rồi nhập vào phong ấn.Aether nhìn thấy tất cả, quả nhiên, bọn chúng dự định ra tay với một mình mình. Do Đội trưởng Jean đi theo, cho nên chắc bọn chúng tính dùng lúc hỗn loạn, khi bệ đá sụp đổ kéo mình vào Hư Không hoặc ra tay với mình ngay lúc đó.Aether vừa đi vừa tính toán, phút chốc đã tụ họp tại toà tháp cao nhất.___________________________________________________________________________________________Vượt qua phong ấn, Aether cùng đồng bọn cưỡi con gió đuổi theo Dvalin.Cậu nhìn chiếc gai màu tím, minh chứng cho độc của Vực Sâu đang ăn mòn vào cơ thể Dvalin. Nhưng giờ chúng có vẻ sậm hơn, và phát ra làn khói đen quen thuộc. Quả nhiên bọn chúng đã ra tay nặng hơn.Làn gió mờ ảo màu xanh của Phong Tinh Linh lúc trước, lơ lửng trong không trung rồi nhập vào Dvalin.Tiếp sức cho anh bạn đó, cái 'mụn nhọt' này đau hơn cậu tưởng.Dùng sức mạnh của Phong và dưới sự chỉ dẫn của Venti, Aether vẫn như bao lần khác thành công 'nhổ' được cái 'mụn nhọt' chết tiệt đầu tiên. Làn khói đen sì sì bay ra rõ rệt làm Venti vô cùng ngạc nhiên, hắn hốt hoảng nói:- Thứ khói đen gì kia?- Không biết, chưa từng thấy!_Diluc.- Trông nó nguy hiểm quá!_Jean.Jean vừa dứt lời, làn khói mạnh mẽ tấn công bọn họ, cả bốn người vừa chật vật tránh những đòn tấn công vừa đuổi theo Dvalin. Làn khói đen ấy vừa hết, cả bọn đã đáp xuống bệ đá của Phế Tích, bên dưới là lốc xoáy hút trọn những kẻ xấu số lên Tây Thiên.- Nguy hiểm quá! Thứ khói lúc nãy, không hề mang chút quen thuộc của Vực Sâu. Rốt cuộc là thứ gì, sao lại bay ra từ người Dvalin?Chưa kịp đứng dậy, đón tiếp là câu hỏi dồn dập của Venti, nhưng Aether không để tâm đến. Dựa vào liên kết với Phong Tinh Linh của cậu, Aether đoán được vị trí của Dvalin......và cả bọn chúng.Giải quyết chúng nó chưa bao giờ là vấn đề của cậu, nhưng cái vấn đề chính là ba người kế bên.Làm sao lủi đi khi Đội trưởng Jean mang vision Phong?Trả lời: biết chết liền á =-=Tiếng gầm uy vũ vang vọng phía trên đầu, Aether mang theo quyết tâm, nắm chặt thanh kiếm trong tay, tư thế sẵn sàng nhào vô solo, tuần nào thứ hai chả đến thăm ngươi, sợ cái gì chớ :>>Vung thanh kiếm trong tay, chiến thắng gần kề, máu bầm tan đi cùng lời nguyền rủa của Vực Sâu.Niềm vui chưa dứt, làn khói đen kì lạ lúc nãy bùng phát mạnh mẽ, như muốn đem cả những sinh vật hiện diện kéo vào Hư Không.Aether bình tĩnh ném Paimon cho Jean, lạnh lùng nhìn làn khói đen trước mặt.Ta luôn luôn sẵn sàng đối mặt với các ngươi.Ngay cả cái chết đối với ta cũng chỉ là dấu chấm cỏn con, so với những kẻ chịu sự chi phối của luân hồi như các ngươi...Há nên ở yên mà hôn chân Chủ Nhân các ngươi thôi._____________________________________________________________________________________________________- Ê ê, tụi nó sắp kéo anh ấy vào Hư Không rồi kìa!! Nhờ cái kế hoạch của cô mà bọn chúng hành động nông nỗi lộ liễu vcl!! Con khọm già kia đâu rồi, nghẹn 'xúc xích' đâm ra không biết tay sai của ả ta sắp đem kế hoạch của ả ta ra trước địch rồi kìa o_O- Ông con mẹ nó im mồm!!Thiếu nữ tức giận mắng gã đàn ông bên cạnh, xung quanh là không gian Tinh Hà rực rỡ, trước mặt bọn họ là bảng máy tính to tướng, trên đó là hình ảnh trận chiến của Aether và Dvalin.- Cô ta không bị ngu, nếu ngu thì cũng có chống lưng. Nhưng riêng vấn đề này cô ta đéo cho phép mình ngu đâu.- Haizz...Gã ngồi phịch xuống ghế, rít điếu thuốc phà phà, rồi lại nhìn lên màn hình.- Bọn chúng rút lui rồi.Thiếu nữ lạnh tanh nhìn màn hình, sau đó thấy Aether rơi từ trụ đá xuống, nhíu mày, rồi lập tức chuyển màn hình.- Ê, đang hay mà.- Hay con cẹc, lười mấy bữa nay rồi, xách mông lên đi làm việc.- ...Gắt vừa thôi =-=________________________________________________________________________________________________Aether nhìn làn khói đen sì bao phủ, những người kia đã áp sát lưng lại với nhau.- Lão gia, tôi cảm thấy không ổn!_Jean.- Mặc dù nó chảy ra từ vết bầm của Dvalin, nhưng không hề mang dấu tích Vực Sâu, đã vậy trông còn nguy hiểm hơn, tựa như không thuộc về thế giới này!_Venti.- Oa oa oa, tôi chưa muốn chết a v(T▽T)_Paimon cật lực túm tóc Aether mà khóc.
Aether nhìn xung quanh, bỗng chốc nồng độ tử khí loãng dần, vô cùng ngạc nhiên.Ủa ủa ủa, bày binh bố trận đã đời rồi rút chạy là sao ఠ_ఠ??? Ê ê ê quay lại đây ngay cái lũ dị hợm kia (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻Cậu trố con mắt nhìn tử khí loãng dần mà như bị ban cho một nút 'mute', ba người xung quanh thấy khói lạ tan dần cũng thở phào nhẹ nhõm, riêng Paimon vỗ tay hưởng ứng đám khói mau biến lẹ lên.- Nhà Lữ Hành, cậu không sao chứ?Diluc thấy cậu đứng như trời trồng, tưởng cậu bị đám khói ảnh hưởng, vỗ vai cậu thật mạnh.- Ơ dạ, không..sao...Aether nhìn mái tóc đỏ bay phấp phới của Diluc, làm cậu chợt nhớ đến mái tóc đỏ rực y chang.Cái 'cuốn sổ tiên tri' của lão nói gì vào hôm nay nhỉ?'Ngày em oánh nhau với Dvalin ấy, đừng có quan trọng hoá quá.''Kẻ địch tuy mạnh nhưng nhất định sẽ có ngày chập mạch, và anh cá 10 cái bánh Mora nhân thịt là sẽ rơi vào ngày Dvalin luôn. Í quên, lúc đó anh mày người thiên cổ rồi, không cá cược không cờ bạc, ha ha ha. À mà thực ra anh mày đoán luôn là mày sẽ quên mấy dòng này, cho nên anh vẫn thắng chắc, bánh Mora thì không cần mang, nhớ ra sau Đại Giáo Đường cúng anh mày chục sấp Mora hàng cứng, rất cám mơn.''À, mặc dù biết em sẽ nhớ, nhưng mà đừng ngạc nhiên tới mức quên dưới chân nhá'ẦMMMMMMMMMMM....Trụ đá dưới chân bỗng sụp đổ, nồng độ tử khí xung quanh trở về 0, Aether chưa kịp thoát khỏi dòng suy nghĩ, chân không còn điểm tựa, bất lực nhìn bầu trời xa dần, nước mắt nội tâm rơi như suối.Đậu má, hảo Huynh Trưởng, chết rồi còn moi tiền thằng em Q.QEm đào đâu ra chục sấp Mora cúng anh hả? Nghèo sắp không thấy mặt trời rồi có được không ;-; Mà nếu có thì em cúng kiểu mẹ gì?? Quật mộ anh lên đấm vài phát cho bõ tức rồi rải Mora như rải muối vào quan tài của anh được không??Đậu má cái não nhà anh!! Sao anh không hành thêm nghề thầy bói đi, kiếm thêm cả chục rương Mora đó ;;v;;Aether tay chắp ngực, người ta cầu Phong Thần cậu lạy Chúa Giê-su (bất đồng tín ngưỡng vcl :v), gọi hồn Dvalin nhanh nhanh cõng họ, nhanh nhanh ném họ lại thành Mondstadt đi cho tôi sủi sớm, tôi chưa muốn phải đi điều tra cái khí hôi hám tởm lợm của lũ giết người không ghê tay đó đâu. Nếu muốn tôi sẽ chạy càng xa tụi nó càng tốt ;;v;;Bóng hình màu xanh mạnh mẽ và vững chắc phút chốc lướt qua người cậu, rồi một lực va chạm giữa lưng và lưng, không hề đau đớn, mà lại vô cùng mềm mại, vút cái đã từ không gian bão táp u tối trở về với bầu trời xanh thẳm.Gió mát lướt qua mặt Aether thổi nguội tâm hồn đang nóng bừng bừng của cậu, nhắm mắt lại cảm thụ bình yên hiếm hoi.- Đã lâu lắm rồi chúng ta không cùng bay như thế này, Dvalin.Giọng nói dịu nhẹ mang theo nhớ nhung và luyến quyết vang lên từ hắn. Venti dịu dàng vuổt lưng Dvalin, ánh mắt vừa mang chút buồn bã nhưng vẫn vui vẻ hướng lên bầu trời.Aether mở mắt, ngồi dậy nghe nốt mấy dòng cuối.Cậu cũng không ngờ là câu chuyện về lão thần gió với con pet của lão lại kết thúc nhanh thế.- Mình còn chưa làm nhiệm vụ 'Ba đời tôi làm hải tặc' của Kayea nữa. Cái tên khốn đó, y chang cha hắn vậy!!_Aether lầm bầm trong miệng.- Lúc nãy, tại sao...Tiếng giọng trầm của con rồng vang lên.- Không giống như trước đây, cần ta 'bảo vệ'?- Không, vì không muốn ngươi nghe theo Vực Sâu. Nhưng vậy cũng không có nghĩa là ngươi bắt buộc phải nghe theo ta, Dvalin.Venti ngồi dậy, nhìn đống bệ đá bị lốc xoáy combo sấm sét húp trọn, trên tay, như Aether nhớ, là quả cầu năng lượng màu xanh mang sức mạnh của Phong Thần.- Tự do theo mệnh lệnh của Thần, cũng bị coi là mất tự do nhỉ.Quả cầu chạm vào Dvalin và tan ra, toàn thân Dvalin phát sáng. Aether có thể cảm nhận rõ cả sức mạnh lẫn tâm trí của con rồng đã được khôi phục.- Đây là...sức mạnh của Phong Thần sao?Aether chạm vào từng dòng vận chuyển năng lượng khắp thân thể Dvalin, sau đó, một tiểu tinh linh mang màu xanh của gió, từ trung tâm mọi người nẩy từ người Dvalin vào mặt Venti.- A, tiểu tinh linh nào đây?Venti thích thú tóm lấy tiểu tinh linh mang sức mạnh giống hệt mình ra sức nhào nặn, mềm mại a mềm mại, nhưng tiểu tinh linh kịch liệt giãy giụa, dứt người ra khỏi Venti nhảy vào lòng Aether.- Nè!!!Tiểu Paimon ăng-ten cấp báo sắp có đứa giành chỗ của nó trong lòng Nhà Lữ Hành, vị trí đắc địa nhất chỉ được dính tên Paimon, lập tức nhào vào oánh lội với tiểu tinh linh gió.- Ha ha, thật đáng yêu!!Venti cười nhẹ, rồi lưu luyến nhìn trời cao."A, tiểu tinh linh đó...""Tiểu tinh linh đó, là của cậu sao, Nhà Lữ Hành?"Dvalin lên tiếng lần nữa, dường như muốn giao tiếp với cậu, nhưng mà hình như là thần giao cách cảm. Aether mang tiểu tinh linh áp lên má, tươi cười nói:"Ừm, nó là của tôi. Có vấn đề gì sao, Dvalin?""Không, chỉ là muốn cảm ơn. Nhờ nó mà ta không bị mấy kẻ dị dạng đả kích tâm trí.'"Lúc thứ năng lượng màu đen kì dị nhập vào tôi, chúng đã tấn công tâm trí tôi hòng điều khiển hành động của tôi. Lúc đó rất đau đớn, tôi nhận ra cũng chính vì vậy cậu bỗng nhiên thổ huyết nghiêm trọng, tôi mới bay đi. Sau đó gặp tiểu tinh linh này, nó giúp tôi rất nhiều.""Mừng vì cậu bình an."Cưỡi rồng bay lượn trên cao là một việc hết sức cực đã, lông mền gió mát giai xinh bên cạnh, úi giời, chốn bồng lai tiên cảnh.Aether mỉm cười hưởng thụ làn gió, bỗng chốc đôi mắt híp lại, ánh lên sắc đỏ diễm lệ.Cậu ngân nga hát, một khúc ca.Không, là về một câu chuyện.Đã từng xảy ra nơi vận mệnh bắt đầu."Có một đoá Cecilia mọc rực rỡ trên lưng đồi.Vì đem lòng yêu làn gió, mà nguyện trở thành đóa Cecilia xinh đẹp nhất.Ngóng theo làn gió, mang yêu thương thành mùi hương vương theo.Nhưng bão táp của gió như lưỡi đao sắt bến, đã vô tình vùi dập đóa hoa nhỏ bé ấy, nhấn chìm nó trong bùn lầy và héo tàn, trong cái chết và sự lạnh lẽo.Đoá hoa Cecilia đem lòng yêu làn gió.Tiếc thay nó lại say mê đoá hoa Cecilia duyên dáng mọc trên đỉnh đồi.Được âu yếm bởi mẹ biển và cha mặt trời, rót lên từng cách hoa mềm mại ấy những sợi nắng tươi ngon nhất.Đoá hoa Cecilia trên đỉnh đồi ấy là nàng thơ của gió, là tạo vật vĩ đại của thiên nhiên.Đoá hoa Cecilia trên lưng đồi ấy đã héo úa rồi, nát bươm trên gót giày của Hoàng Tử hướng trái tim đến hương thơm thương nhớ trên đỉnh đồi hùng vĩ.Chết đi và chẳng còn gì, cũng chẳng còn ai nhớ đến đã từng có một đoá hoa Cecilia mọc trên lưng đồi.Vì yêu để rực rỡ.Vì yêu để bị gió xé tan đi."Tiếng ngân nga của cậu vừa dứt, cậu hát khá nhỏ, vốn cũng chẳng muốn để ai nghe chung, nhưng sự nhạy bén của nhà thơ đã nghe trọn khúc ca đó của cậu.- Nhà Lữ Hành, bài hát lúc nãy...- Giống cậu đó Venti!Aether với giọng nói vô cùng bình thản, nhưng hàm ý mỉa mai hết sức vô cùng.Cái gì mà vị thần yếu nhất!Aether nhìn thấy lấp loáng thành Mondstadt trong làn mây, nhớ đến cái sự kiện khói đen lúc nãy. Thế là mặc kệ sự bối rối còn trên nét mặt vị nhà thơ nào kia, Aether nhanh tay túm Paimon, hét thật to:- Xin lỗi mọi người, tôi có việc phải đi rồi, hẹn gặp lại sau, tôi sủi trước nhá!!- A, Nhà...Oá!!!Chưa kịp để ai nói gì, Aether ôm Paimon từ độ cao 200 mét trên không từ lưng Dvalin mà nhảy xuống.- É EEEEEEEEEEEEEEE~~~- NHÀ LỮ HÀNH!!! PAIMON!!Hoà cùng tiếng hét của Paimon và tiếng gào của mọi người, chính là tiếng đập cánh vội vã của Dvalin để đuổi kịp tốc độ rơi của cậu.Ai chà, cười gãy vài cái xương, vào Giáo Đường chờ ngày làn khói đen ấy tan vào hư không trong tâm trí Đội Trưởng. Uầy, cách này cũng được chứ :>>Aether, vạn kiếp lựa chọn kết thúc câu chuyện ở Mondstadt ở Tổng bộ Kỵ Sĩ, nay chọn cách bá đạo hơn để kết thúc.Vứt dù và Phong Chi Dực ở nhà, ta từ trên lưng rồng nhảy xuống, thu cả Mondstatd nơi đáy mắt bi thương."Đã từng có một đoá hoa Cecilia mọc trên lưng đồi.Vì yêu để rực rỡ.Vì yêu để bị gió xé tan đi."-
Aether nhìn xung quanh, bỗng chốc nồng độ tử khí loãng dần, vô cùng ngạc nhiên.Ủa ủa ủa, bày binh bố trận đã đời rồi rút chạy là sao ఠ_ఠ??? Ê ê ê quay lại đây ngay cái lũ dị hợm kia (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻Cậu trố con mắt nhìn tử khí loãng dần mà như bị ban cho một nút 'mute', ba người xung quanh thấy khói lạ tan dần cũng thở phào nhẹ nhõm, riêng Paimon vỗ tay hưởng ứng đám khói mau biến lẹ lên.- Nhà Lữ Hành, cậu không sao chứ?Diluc thấy cậu đứng như trời trồng, tưởng cậu bị đám khói ảnh hưởng, vỗ vai cậu thật mạnh.- Ơ dạ, không..sao...Aether nhìn mái tóc đỏ bay phấp phới của Diluc, làm cậu chợt nhớ đến mái tóc đỏ rực y chang.Cái 'cuốn sổ tiên tri' của lão nói gì vào hôm nay nhỉ?'Ngày em oánh nhau với Dvalin ấy, đừng có quan trọng hoá quá.''Kẻ địch tuy mạnh nhưng nhất định sẽ có ngày chập mạch, và anh cá 10 cái bánh Mora nhân thịt là sẽ rơi vào ngày Dvalin luôn. Í quên, lúc đó anh mày người thiên cổ rồi, không cá cược không cờ bạc, ha ha ha. À mà thực ra anh mày đoán luôn là mày sẽ quên mấy dòng này, cho nên anh vẫn thắng chắc, bánh Mora thì không cần mang, nhớ ra sau Đại Giáo Đường cúng anh mày chục sấp Mora hàng cứng, rất cám mơn.''À, mặc dù biết em sẽ nhớ, nhưng mà đừng ngạc nhiên tới mức quên dưới chân nhá'ẦMMMMMMMMMMM....Trụ đá dưới chân bỗng sụp đổ, nồng độ tử khí xung quanh trở về 0, Aether chưa kịp thoát khỏi dòng suy nghĩ, chân không còn điểm tựa, bất lực nhìn bầu trời xa dần, nước mắt nội tâm rơi như suối.Đậu má, hảo Huynh Trưởng, chết rồi còn moi tiền thằng em Q.QEm đào đâu ra chục sấp Mora cúng anh hả? Nghèo sắp không thấy mặt trời rồi có được không ;-; Mà nếu có thì em cúng kiểu mẹ gì?? Quật mộ anh lên đấm vài phát cho bõ tức rồi rải Mora như rải muối vào quan tài của anh được không??Đậu má cái não nhà anh!! Sao anh không hành thêm nghề thầy bói đi, kiếm thêm cả chục rương Mora đó ;;v;;Aether tay chắp ngực, người ta cầu Phong Thần cậu lạy Chúa Giê-su (bất đồng tín ngưỡng vcl :v), gọi hồn Dvalin nhanh nhanh cõng họ, nhanh nhanh ném họ lại thành Mondstadt đi cho tôi sủi sớm, tôi chưa muốn phải đi điều tra cái khí hôi hám tởm lợm của lũ giết người không ghê tay đó đâu. Nếu muốn tôi sẽ chạy càng xa tụi nó càng tốt ;;v;;Bóng hình màu xanh mạnh mẽ và vững chắc phút chốc lướt qua người cậu, rồi một lực va chạm giữa lưng và lưng, không hề đau đớn, mà lại vô cùng mềm mại, vút cái đã từ không gian bão táp u tối trở về với bầu trời xanh thẳm.Gió mát lướt qua mặt Aether thổi nguội tâm hồn đang nóng bừng bừng của cậu, nhắm mắt lại cảm thụ bình yên hiếm hoi.- Đã lâu lắm rồi chúng ta không cùng bay như thế này, Dvalin.Giọng nói dịu nhẹ mang theo nhớ nhung và luyến quyết vang lên từ hắn. Venti dịu dàng vuổt lưng Dvalin, ánh mắt vừa mang chút buồn bã nhưng vẫn vui vẻ hướng lên bầu trời.Aether mở mắt, ngồi dậy nghe nốt mấy dòng cuối.Cậu cũng không ngờ là câu chuyện về lão thần gió với con pet của lão lại kết thúc nhanh thế.- Mình còn chưa làm nhiệm vụ 'Ba đời tôi làm hải tặc' của Kayea nữa. Cái tên khốn đó, y chang cha hắn vậy!!_Aether lầm bầm trong miệng.- Lúc nãy, tại sao...Tiếng giọng trầm của con rồng vang lên.- Không giống như trước đây, cần ta 'bảo vệ'?- Không, vì không muốn ngươi nghe theo Vực Sâu. Nhưng vậy cũng không có nghĩa là ngươi bắt buộc phải nghe theo ta, Dvalin.Venti ngồi dậy, nhìn đống bệ đá bị lốc xoáy combo sấm sét húp trọn, trên tay, như Aether nhớ, là quả cầu năng lượng màu xanh mang sức mạnh của Phong Thần.- Tự do theo mệnh lệnh của Thần, cũng bị coi là mất tự do nhỉ.Quả cầu chạm vào Dvalin và tan ra, toàn thân Dvalin phát sáng. Aether có thể cảm nhận rõ cả sức mạnh lẫn tâm trí của con rồng đã được khôi phục.- Đây là...sức mạnh của Phong Thần sao?Aether chạm vào từng dòng vận chuyển năng lượng khắp thân thể Dvalin, sau đó, một tiểu tinh linh mang màu xanh của gió, từ trung tâm mọi người nẩy từ người Dvalin vào mặt Venti.- A, tiểu tinh linh nào đây?Venti thích thú tóm lấy tiểu tinh linh mang sức mạnh giống hệt mình ra sức nhào nặn, mềm mại a mềm mại, nhưng tiểu tinh linh kịch liệt giãy giụa, dứt người ra khỏi Venti nhảy vào lòng Aether.- Nè!!!Tiểu Paimon ăng-ten cấp báo sắp có đứa giành chỗ của nó trong lòng Nhà Lữ Hành, vị trí đắc địa nhất chỉ được dính tên Paimon, lập tức nhào vào oánh lội với tiểu tinh linh gió.- Ha ha, thật đáng yêu!!Venti cười nhẹ, rồi lưu luyến nhìn trời cao."A, tiểu tinh linh đó...""Tiểu tinh linh đó, là của cậu sao, Nhà Lữ Hành?"Dvalin lên tiếng lần nữa, dường như muốn giao tiếp với cậu, nhưng mà hình như là thần giao cách cảm. Aether mang tiểu tinh linh áp lên má, tươi cười nói:"Ừm, nó là của tôi. Có vấn đề gì sao, Dvalin?""Không, chỉ là muốn cảm ơn. Nhờ nó mà ta không bị mấy kẻ dị dạng đả kích tâm trí.'"Lúc thứ năng lượng màu đen kì dị nhập vào tôi, chúng đã tấn công tâm trí tôi hòng điều khiển hành động của tôi. Lúc đó rất đau đớn, tôi nhận ra cũng chính vì vậy cậu bỗng nhiên thổ huyết nghiêm trọng, tôi mới bay đi. Sau đó gặp tiểu tinh linh này, nó giúp tôi rất nhiều.""Mừng vì cậu bình an."Cưỡi rồng bay lượn trên cao là một việc hết sức cực đã, lông mền gió mát giai xinh bên cạnh, úi giời, chốn bồng lai tiên cảnh.Aether mỉm cười hưởng thụ làn gió, bỗng chốc đôi mắt híp lại, ánh lên sắc đỏ diễm lệ.Cậu ngân nga hát, một khúc ca.Không, là về một câu chuyện.Đã từng xảy ra nơi vận mệnh bắt đầu."Có một đoá Cecilia mọc rực rỡ trên lưng đồi.Vì đem lòng yêu làn gió, mà nguyện trở thành đóa Cecilia xinh đẹp nhất.Ngóng theo làn gió, mang yêu thương thành mùi hương vương theo.Nhưng bão táp của gió như lưỡi đao sắt bến, đã vô tình vùi dập đóa hoa nhỏ bé ấy, nhấn chìm nó trong bùn lầy và héo tàn, trong cái chết và sự lạnh lẽo.Đoá hoa Cecilia đem lòng yêu làn gió.Tiếc thay nó lại say mê đoá hoa Cecilia duyên dáng mọc trên đỉnh đồi.Được âu yếm bởi mẹ biển và cha mặt trời, rót lên từng cách hoa mềm mại ấy những sợi nắng tươi ngon nhất.Đoá hoa Cecilia trên đỉnh đồi ấy là nàng thơ của gió, là tạo vật vĩ đại của thiên nhiên.Đoá hoa Cecilia trên lưng đồi ấy đã héo úa rồi, nát bươm trên gót giày của Hoàng Tử hướng trái tim đến hương thơm thương nhớ trên đỉnh đồi hùng vĩ.Chết đi và chẳng còn gì, cũng chẳng còn ai nhớ đến đã từng có một đoá hoa Cecilia mọc trên lưng đồi.Vì yêu để rực rỡ.Vì yêu để bị gió xé tan đi."Tiếng ngân nga của cậu vừa dứt, cậu hát khá nhỏ, vốn cũng chẳng muốn để ai nghe chung, nhưng sự nhạy bén của nhà thơ đã nghe trọn khúc ca đó của cậu.- Nhà Lữ Hành, bài hát lúc nãy...- Giống cậu đó Venti!Aether với giọng nói vô cùng bình thản, nhưng hàm ý mỉa mai hết sức vô cùng.Cái gì mà vị thần yếu nhất!Aether nhìn thấy lấp loáng thành Mondstadt trong làn mây, nhớ đến cái sự kiện khói đen lúc nãy. Thế là mặc kệ sự bối rối còn trên nét mặt vị nhà thơ nào kia, Aether nhanh tay túm Paimon, hét thật to:- Xin lỗi mọi người, tôi có việc phải đi rồi, hẹn gặp lại sau, tôi sủi trước nhá!!- A, Nhà...Oá!!!Chưa kịp để ai nói gì, Aether ôm Paimon từ độ cao 200 mét trên không từ lưng Dvalin mà nhảy xuống.- É EEEEEEEEEEEEEEE~~~- NHÀ LỮ HÀNH!!! PAIMON!!Hoà cùng tiếng hét của Paimon và tiếng gào của mọi người, chính là tiếng đập cánh vội vã của Dvalin để đuổi kịp tốc độ rơi của cậu.Ai chà, cười gãy vài cái xương, vào Giáo Đường chờ ngày làn khói đen ấy tan vào hư không trong tâm trí Đội Trưởng. Uầy, cách này cũng được chứ :>>Aether, vạn kiếp lựa chọn kết thúc câu chuyện ở Mondstadt ở Tổng bộ Kỵ Sĩ, nay chọn cách bá đạo hơn để kết thúc.Vứt dù và Phong Chi Dực ở nhà, ta từ trên lưng rồng nhảy xuống, thu cả Mondstatd nơi đáy mắt bi thương."Đã từng có một đoá hoa Cecilia mọc trên lưng đồi.Vì yêu để rực rỡ.Vì yêu để bị gió xé tan đi."-
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz