Chapter 27
Bằng một cách nào đó họ xoay xở được, Koala nằm chắc trên lưng Marco, Luffy được ôm trên tay Ace và Sabo thì kẹp giữa hai người họ. Họ càng đi tuyết rơi càng nhiều nhưng ngay khi họ đặt một bước chân vào địa phận lâu đài thì những thành viên khác đã xông đến. Chỉ khi đó chân của Ace cuối cùng cũng bỏ cuộc và hắn để bản thân tựa vào Marco nghỉ ngơi, thúc giục chữa trị cho những người khác trước hắn, hắn sẽ ổn miễn là Luffy, Sabo, và con chồn được chăm sóc.Sabo không quá tập trung vào xung quanh khi trở lại lâu đài, cậu quá bận rộn đánh nhau với sự kiệt sức đang từ chối để cậu yên. Sabo không biết chính xác khoảnh khắc họ bước vào địa phận lâu đài và gần như không nhận ra khi mình được chuyển qua một cánh tay khác. Mùi hương của bánh mì mới nướng và những thức ăn khác chỉ ra rằng Thatch là người đã bế cậu khỏi tay Marco và Ace. Một chút cảm giác an tâm sáng lên trong lòng Sabo khi cậu biết mình đã an toàn. Luffy đã an toàn và Koala cũng vậy. Ace thì sao?Sabo phải cố gắng bắt mắt mình mở ra và chớp chớp cho đến khi cảm giác chóng mặt giảm đi để có thể nhìn rõ ràng nhất có thể. Nó mất nhiều thời gian hơn cậu muốn nhưng cậu cuối cùng cũng có thể nhìn những người khác, Luffy đang nằm cuộn trong tay Izo, Koala được ôm trong vòng tay to đại của Jozu và Ace vẫn đang ở cùng Marco, anh trong khá tệ, nhưng Sabo không thể nói ra lời rằng mình biết ơn thế nào khi được nhìn thấy Ace, Luffy, và Koala đều đã an toàn, có thể không ổn và chắc chắn là không thể lông tóc vô thương, nhưng họ đã thoát khỏi nguy hiểm. Và mặc dù Sabo đã tê liệt với mọi thứ khác, cậu vẫn có thể thấy cảm giác tội lỗi cứ rầy rà mình, Sabo biết rằng mình là nguồn cơn gây ra tất cả những vết thương đó.Họ đi được hai bước đến gần lâu đài trước khi rõ ràng rằng Sabo đã không còn khả năng đi lại. Thatch dừng bước và chuẩn bị bế Sabo lên, nhưng Izo ngăn anh lại, thì thầm nghe như, "Luffy... ngủ đi, chị... chăm sóc Sabo."Nụ cười hiền hậu của Izo là điều cuối cùng Sabo nhìn thấy trước khi mắt cậu đóng lại. Và mặc dù trong tình trạng này Sabo vẫn nhận thức được mình đang được ôm trong tay Izo, cảm giác yên ắng quanh cô khiến khoé mắt Sabo trào nước mắt.Cơn bão tuyết gầm rú đằng sau họ và Sabo không thể tin được là họ đã sống sót ra khỏi rừng trong điều kiện đó, họ đã thoát khỏi nguy hiểm và cơn ác mộng trong rừng có thể được bỏ lại phía sau. Nhưng không có nghĩa là họ đã giải quyết xong tất cả, Sabo có thể cảm nhận được phiền muộn của Ace, hay đó là cảm giác lo lắng cho Luffy của riêng cậu?Cậu nhè nhẹ thở dài vùi đầu vào nền vải êm trên quần áo của Izo và kêu ra ba tiếng."Tôi... xin lỗi," Sabo cố gắng qua cổ họng đóng chặt của mình.Thứ cậu xin lỗi cho rất đơn giản, cậu xin lỗi vì đã đề nghị ra ngoài, vì đã không đề nghị Ace trốn Thatch và đi cùng họ. Nhưng hơn cả cậu xin lỗi vì những gì mình đã làm. Sabo đã rất gần để Luffy rơi vào vòng tay của con quái vật đó lần nữa, cậu đã suýt nữa mất em trai của mình mặc dù đã nhận được sự tin tưởng từ mọi người rằng cậu sẽ bảo vệ Luffy. Sabo xin lỗi vì đã không bảo vệ được Luffy như cách mà một người anh trai cần, một lần nữa."Thôi đi." cô thì thầm, trong giọng cô không chút trách cứ. Và Sabo biết rằng đó chỉ là một lời đề nghị đơn giản từ cô."Chị không chấp nhận, không có gì để xin lỗi cả. Nói lại đáng nhẽ phải là lỗi của chúng tôivì đã để chuyện như thế này xảy ra." cô thêm, và Sabo không nhìn cũng biết gương mặt đang nhăn lại."Ngày chúng tôi cứu Luffy, Ace đã bỏ lại tên đó trong hầm, và chúng tôi xử lý phần còn lại của hắn, cùng với những tạo vật của hắn. Khi đến, chúng tôi không nhìn thấy gì ngoài những linh hồn nứt vỡ không còn khả năng hoạt động. Chúng tôi đã rất phẫn nộ, và với trái tim nặng trĩu chúng tôi thực hiện một hành động ngu ngốc, và đốt trụi hầm trú. Khi ngọn lửa tàn, chúng tôi tìm ra thi thể của một con ma cà rồng, do vậy chúng tôi cho rằng nó thuộc về tên điên khùng đó. Nếu chúng tôi biết được hắn đã chạy trốn..." Izo ngừng lại và ấn một bàn tay dịu dàng lên đầu Sabo và xoa xoa mái tóc của cậu."Cây thập tự giá không phải để cậu mang đâu Sabo, là của chúng tôi. Giờ hãy nghỉ đi; chị sẽ đưa cậu đến bệnh xá để cơ thể cậu lành lại. Chị hứa sẽ thăm cậu khi cậu thức dậy, chị sẽ ở đó." cô cam đoan và Sabo không nghi ngờ gì cô, Izo sẽ không bao giờ nói mà không làm, và mặc dù cảm giác tội lỗi ẩn mình khắp ngõ ngách tâm trí cậu, cơn chóng mặt và kiệt sức thắng thế và kéo cậu mất đi ý thức.
~~~~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz