Chương 5 : Ly trà sữa buổi tối
Lăng Vũ đột nhiên bị ôm chầm lấy, hơi xấu hổ đẩy đẩy mẹ mình ra."Mẹ đột nhiên tới đây làm gì? Còn ôm con nữa, mấy bạn thấy con còn mặt mũi nào nữa đâu.""Hì hì, ôm một cái cũng ki bo thế kia, đúng là sinh con gái vẫn đáng yêu hơn."
Mẹ cậu — Đường Hải Hoa — giả vờ buồn rầu, thở dài đầy bi kịch.Mẹ của Hữu Lăng Vũ là một người phụ nữ trung niên với dáng vẻ chỉn chu và khí chất sang trọng khó lẫn.Mái tóc uốn nhẹ được búi gọn sau gáy, vài sợi buông lơi quanh gò má làm dịu đi nét nghiêm nghị. Bà mặc bộ vest màu be nhạt, không cầu kỳ nhưng tinh tế, toát lên vẻ tự tin của người từng trải.Khi mỉm cười, nơi khóe mắt bà hằn vài nếp nhăn nhỏ — không làm giảm vẻ đẹp, mà khiến nó trở nên ấm áp hơn.Giọng nói của bà cũng vậy, vừa nhẹ vừa trong."Mẹ vẫn chưa trả lời con, sao mẹ lại đến đây giờ này?"Lăng Vũ vốn quen với kiểu đùa ấy rồi, giọng nói chẳng hề bực dọc."À, tự nhiên hiệu trưởng gọi mẹ đến đây. Không phải con lại gây chuyện gì đó chứ?"— Đường Hải Hoa nheo mắt, giả vờ săm soi cậu con trai cao gần bằng mình."Không có mà. Nếu con gây chuyện thật thì giờ thấy mẹ đã chột dạ mà chạy mất rồi."Lăng Vũ nhún vai, nụ cười đầy tự tin."Thằng nhóc này, miệng mồm lắm cơ." Bà bật cười, đưa tay khẽ đẩy trán cậu.Chính khoảnh khắc ấy, Triêu Dương — người vẫn đứng lặng bên cạnh — bất giác khựng lại.
Cảnh tượng trước mắt cậu giản đơn, thậm chí bình thường với hầu hết mọi người: một người mẹ trêu chọc con trai, tiếng cười lẫn trong ánh nắng ngoài hành lang, ấm và gần. Nhưng với cậu, nó lạ lẫm...Ánh mắt Triêu Dương dán chặt vào bàn tay người phụ nữ ấy — bàn tay vừa đẩy trán Lăng Vũ, vừa bóp má, vừa cười đùa mà chẳng chút ngại ngần.Tay mẹ cậu... chưa từng làm thế.Chưa từng chạm vào cậu với sự dịu dàng nào.Cảm giác xa lạ ấy khiến cậu không biết phải đặt ánh mắt mình ở đâu."Chào cháu nhé." Giọng nói của Đường Hải Hoa kéo Triêu Dương về hiện tại."Chào... chào cô ạ." Giọng cậu nhỏ, lắp bắp, ánh mắt thoáng tránh đi.Triêu Dương vốn không biết phải giao tiếp với người lớn thế nào cho đúng.Với thầy cô trong trường, cậu chỉ biết nói những câu cần thiết — "dạ vâng", "em hiểu rồi", "cảm ơn cô" — những lời rập khuôn, vừa đủ phép tắc.Nhưng khi ở ngoài, khi đối diện với người như mẹ của Lăng Vũ — nụ cười hiền hậu, ánh mắt quan tâm — cậu lại thấy lúng túng.Không biết nên nhìn vào đâu, không biết nên đáp thế nào cho phải.Chỉ biết né tránh, cố che đi sự cứng nhắc vụng về trong từng cử chỉ của mình."Cháu không khỏe sao? Sao mặt nhợt nhạt thế?"
Bà tiến tới, tay đưa ra, định chạm vào gò má cậu như phản xạ.Khoảnh khắc đó — chỉ một tích tắc — Triêu Dương lùi lại.Rất nhẹ, nhưng rõ ràng. Cả cơ thể cậu căng lên, ánh mắt lóe qua một tia sợ hãi mơ hồ, như con thú nhỏ từng bị đánh quen, chỉ cần thấy bàn tay đưa đến là bản năng trốn chạy.Đường Hải Hoa hơi khựng. Bà không hiểu cũng có chút xấu hổ,lùi lạiCòn Triêu Dương lập tức cúi đầu, lúng túng nói nhỏ, giọng gần như thì thầm:
"Cháu xin lỗi..."Đường Hải Hoa mỉm cười xua tay, không để bụng, rồi quay sang bóp má đứa con mình:"Ay da, cô xin lỗi, cô quen bóp má thằng con cô ấy, cháu đừng để ý nhé.""Mẹ!" Lăng Vũ kêu lên, nửa ngại nửa bực."Thôi, mẹ đi đây. Hai đứa về lớp đi nhé." Bà cười nhẹ, vẫy tay chào rồi rời đi.Hành lang lại chìm vào tĩnh lặng."Đi thôi, còn đứng đực ra làm gì?" Lăng Vũ nói, vừa định bước.Triêu Dương không trả lời.Cậu vẫn đứng yên ở chỗ cũ, mắt nhìn theo bóng người phụ nữ đã khuất. Trong đôi mắt ấy không rõ là gì — bối rối, sững sờ, hay chỉ là một nỗi trống rỗng đang lan dần."NÀY."Triêu Dương giật mình, khẽ nhúc nhích, rồi xoay người bước đi — nhưng lại đi ngược hướng Lăng Vũ, lặng lẽ và cứng nhắc.Lăng Vũ cau mày nhìn theo."Lại làm sao đây..."Giọng cậu nhỏ dần, nhưng chẳng có ai trả lời.
...
Những tiết còn lại của ngày hôm ấy, Triêu Dương xin nghỉ.Lăng Vũ ngồi trong lớp, mắt vô thức dừng lại ở chỗ trống phía trước bàn Minh Vĩ — nơi Triêu Dương vẫn thường ngồi, cúi đầu ghi chép ngay ngắn."Hồi nãy cậu với lớp trưởng cùng đi phòng y tế mà, sao lúc về chỉ có mỗi cậu vậy?" Minh Vĩ chống cằm, quay sang hỏi nhỏ."Không biết. Cậu ta chạy mất thì tớ biết sao được.""Kỳ lạ ghê...""Thôi, im đi, gần ra về rồi."Cả tiết học trôi qua trong tiếng bút lạo xạo. Khi chuông tan vang lên, lớp học dần thưa người.
Minh Vĩ thu dọn đồ, bỗng phát hiện chiếc cặp của Triêu Dương vẫn nằm chơ vơ trên ghế, dây đeo vắt hờ qua thành bàn."Cặp của cậu ta kìa, giờ tính sao?""Chắc quên." Lăng Vũ đứng dậy, nhìn nó vài giây. "Hay chờ cậu ta quay lại lấy?""Biết khi nào mới quay lại..."Lăng Vũ im lặng. Rồi không nói thêm gì, cậu cúi người, xách chiếc cặp lên."Hả? Cậu mang về luôn à?" Minh Vĩ tròn mắt."Biết chỗ trả lại.""Biết chỗ luôn? Ghê nha" "Đừng nói linh tinh. Mở cửa đi."Minh Vĩ nhún vai, lầm bầm, vừa quay lại thì đâm sầm vào Chu Dương — miệng lập tức tuôn một tràng chửi đổng.Lăng Vũ bật cười khẽ, khoác cặp lên vai, đi ra khỏi lớp.⸻Buổi chiều trôi chậm, trời ngả màu mật ong. Trong cửa hàng tiện lợi bên kia đường, ánh đèn huỳnh quang hắt xuống quầy thanh toán, loang loáng bóng người qua lại.Triêu Dương đứng sau quầy, tay phải quấn băng trắng, mồ hôi lấm tấm bên trán."Cậu thối tiền thiếu đấy!" - Vị khách nam gằn giọng, cau mày."À, dạ... xin lỗi ạ." Triêu Dương hấp tấp kiểm tra, đếm lại, rồi cúi người đưa thêm."Hừ."Cửa kính đóng sầm lại.Triêu Dương vỗ nhẹ hai bên má, cố vực dậy tinh thần.
"Làm việc đi, Triêu Dương," cậu lẩm bẩm, giọng khàn mệt.Từ phía sau, chú giao hàng đẩy cửa vào, hô to:"Này cậu, đây là đợt hàng hôm nay. Ra phụ tôi bê mấy thùng với, rồi ký tên nha!"Triêu Dương đi theo ra xe, nhìn dãy thùng hàng xếp cao, hít sâu. Tay phải băng bó khiến cậu khựng lại một giây."Lẹ lên, đây, thùng đầu tiên này—"Chưa kịp với tay, một bóng người đã chen tới ôm lấy thùng hàng, giọng nói quen thuộc vang lên, xen chút trêu chọc:"Xích ra một bên đi, chắn đường quá."Triêu Dương giật mình. —"Lăng Vũ?""Lát nữa nói. Giờ phụ trước đã."Giọng nói đó mang theo chút thở dốc, nhưng tự nhiên đến lạ.Hai người chẳng ai nói thêm, chỉ có tiếng lạch cạch của vỏ thùng, tiếng cửa kính bật mở, rồi khép lại.⸻"Hết rồi đấy, ký vào đây," chú giao hàng nói, lau mồ hôi.Triêu Dương cầm bút, viết tên bằng tay trái, hơi run."Được rồi, tôi đi đây nhé."Cửa xe đóng lại, để lại không gian tĩnh lặng chỉ còn hai người." Tớ đến trả cặp cho cậu," Lăng Vũ lên tiếng trước.Triêu Dương hơi khựng, nhận lấy chiếc cặp. "À... cảm ơn cậu.""Ra về không thấy cậu quay lại, tớ cầm về. Cậu không quay lại lấy à?""Có, nhưng muộn giờ rồi...tớ không kịp.""Vậy à."Cả hai rơi vào im lặng.Tiếng máy lạnh kêu rè rè, ánh đèn trắng phản chiếu lên sàn, cắt đôi bóng của họ."Cậu uống đi." — Triêu Dương bỗng mở lời.Cậu đẩy ly trà sữa đến trước mặt Lăng Vũ, đá bên trong lách tách tan dần."Cậu mua khi nào đấy?""Khi nãy, lúc cậu bê thùng hàng.""Cho tớ?""Vì... vì..." Triêu Dương ấp úng, rồi khẽ cụp mắt."Thôi, tớ không khát." Lăng Vũ đẩy lại.Triêu Dương nhìn ly trà sữa. Cậu gật nhẹ, nói nhỏ — "Cậu không uống thì... vứt đi."Cậu xoay người, bước ra sau quầy.Lăng Vũ nhìn ly trà sữa một lúc, rồi thở ra, cầm lên."Được rồi, tớ uống đây," cậu nói, giơ ly lên về phía Triêu Dương.Triêu Dương không đáp, chỉ dừng bước, khẽ quay đầu, môi mím lại, ánh mắt nhìn theo ly trà sữa trên tay Lăng Vũ. Khi Hữu Lăng Vũ rời khỏi cửa hàng, bóng cậu in trên nền kính, kéo dài theo ánh đèn đường vừa lên.Cố Triêu Dương đứng yên nhìn theo cho đến khi bóng ấy biến mất ở cuối con phố, rồi mới quay lại, bước vào trong, nơi ánh sáng vẫn sáng trắng đến lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz