ZingTruyen.Xyz

1001 Dem Hxh

Đã là hoàng hôn khi họ đến thị trấn gần nhất, và mưa đổ xuống như không có ngày mai. Điều đầu tiên họ tìm kiếm là một quán trọ, và họ sớm tìm ra một nơi. Đó là một quán trọ nhỏ với phong cách ấm cúng, và chủ quán trọ là một bà lão ấm áp; người đã rất hổ thẹn khi bà nhìn thấy họ vào quán trọ nhỏ của bà. Họ ướt nước từ đầu đến chân, và nước lạnh thấm thấu xương.

"Ôi đấng tối cao, nhìn hai người đi, ôi chúa ơi, hãy đến gần lò sưởi và sưởi ấm đi, tôi sẽ cho hai người mượn hai cái khăn sạch." Với điều đó, bà già đang bận rộn với khăn tắm và đồ uống nóng cho hai người.

Do sợi dây ma thuật gắn chặt vào cổ tay họ của Hassamunnin, họ phải lảo đảo đến gần lửa. Đường dây nối chỉ cách nhau 20 cm. Kurapika ngồi xuống và nhìn chằm chằm vào lửa, tránh đôi mắt của Kuroro. Cậu cảm ơn người phụ nữ lớn tuổi chân thành khi bà cho họ khăn tắm và đồ uống nóng, nhưng đôi mắt của cậu không bao giờ gặp Kuroro. Không giống như Kuroro đang bận tâm về điều đó. Hắn ta muốn tránh những tranh cãi và chiến đấu không cần thiết, điều may mắn đã không xảy ra kể từ khi họ rời khỏi đống đổ nát. Nếu có bất cứ điều gì, hắn ta cũng cảm thấy rất biết ơn sự cô độc của Kuruta.

"Tôi sẽ chuẩn bị hai phòng liền kề cho hai người, nếu các bạn muốn." Bà cụ nói với họ.

"Cảm ơn, nhưng chúng tôi có thể có một phòng với hai giường không?" Kuroro hỏi một cách lịch sự.

"Oh?" Người phụ nữ lớn tuổi đột nhiên đứng dậy. "Có phải hai người là-?"

"Cô ấy là người thân của tôi." Kuroro vội bịa một câu chuyện, không muốn nói với bà ấy về thần khí và mối quan hệ giữa họ, và trên hết, bà ta sẽ hiểu lầm rằng Kuruta là người yêu của hắn. "Cô ấy không thích ngủ một mình trong phòng."

"Ồ, tôi hiểu rồi ..." Bà già làm vẻ dịu đi, và đôi mắt sáng rực của bà hơi thất vọng. "À, tôi sẽ chuẩn bị một căn phòng phù hợp với yêu cầu của cậu."

Người phụ nữ lớn tuổi vội vã đi ra và lên lầu để chuẩn bị phòng cho họ. Khi Kuroro quay lại, hắn thấy đôi mắt như những con dao găm của Kuruta nhìn mình, nhưng không phải là đôi mắt màu đỏ tươi. Một số sợi tóc vàng đang ướt của cậu đang bị dính trên mặt cậu, và sự ấm áp của ngọn lửa đã mang lại màu sắc cho cậu. Kuroro nhìn cậu, và không thể bỏ qua ấn tượng mạnh mẽ rằng Kuruta trông rất bẽ bàng. Hắn cũng tự gọi cậu là 'cô ấy' khi nói chuyện với bà cụ.

"Tôi không phải là 'cô ấy'!" Cậu gầm gừ với hắn

"À, nhưng cậu trông giống vậy." Kuroro nhún vai và chạm vào tóc ướt của mình bằng bàn tay tự do. "Và rõ ràng chủ quán trọ nghĩ rằng cậu là một cô gái, vì bà ấy cung cấp các phòng riêng biệt."

"Ngươi có thể sửa lại cho bà ấy." Kurapika phản đối.

"Quá rắc rối."

Kurapika sắp sửa dằn vặt người đàn ông lớn tuổi hơn thì người phụ nữ lớn tuổi đã trở lại và tiếp cận họ. Bà vui vẻ yêu cầu họ đi theo bà, khi bà cho họ xem phòng của họ. Kurapika gắt gỏng đi theo sau rất gần Kuroro, kể từ khi ma thuật hạn chế khoảng cách giữa họ. Đôi khi đôi bàn tay của hai người cứ cọ xát nhau, và Kurapika luôn luôn run lên mỗi khi như vậy. Kuroro không hề tỏ ra phản ứng gì, nhưng hắn lại đang mệt mỏi với những âm thanh khó chịu của cậu bé.

"Nếu các bạn cần bất cứ thứ gì, chỉ cần gọi cho tôi. Ăn sáng lúc 7 giờ sáng ngày mai." Bà cụ nói với họ một cách tử tế. "Hãy tận hưởng kỳ nghỉ của các bạn ở đây. Chúc ngủ ngon." Bà cúi chào lịch sự, Kuroro quay lại với một cái gật đầu nhẹ.

Kurapika nhìn vào căn phòng và cuối cùng mắt cậu dừng lại trên giường. Với ý nghĩ rằng cậu phải ngủ gần tên lãnh đạo Genei Ryodan làm cho cậu phải bồn chồn. Khi Kuroro quay lại, hắn nhận ra cái nhìn của Kurapika trên giường và cười nhăn nhở. Hắn sẽ có một khoảng thời gian rất tốt để chọc ghẹo cậu bé Kuruta, và cậu bé sẽ không thể giết hắn vì điều đó.

"Cái giường sẽ không ăn mất cậu đâu, Kuruta." Hắn bắt đầu.

"Đó không phải là những gì tôi nghĩ." Kurapika đáp lại khi cậu nhìn hắn.

"Vậy cậu đang nghĩ gì ?" Hắn vẫn mỉm cười, không hề sợ hãi trước ánh mắt loé lên của cậu.

"Như tôi đã nói với anh." Kurapika quay đi, và một lần nữa ánh mắt cậu rơi vào một chỗ nhất định trong phòng. Kuroro quan sát ánh mắt của cậu, và lần này hắn biết chính xác cái gì trong đầu cậu bé. Lần này, hắn cũng không mấy thất vọng về vấn đề này.

"À, sớm hay muộn gì chúng ta cũng sẽ phải làm việc này." Kuroro thở dài.

"..." Kurapika dường như đã đông cứng ngay tại chỗ. Cậu muốn CHẾT hơn là tắm CÙNG với Kuroro Lucifer.

-------------

Thật là thảm khốc. Điều này thực sự, thực sự thảm khốc. Lúc tắm chính là lúc không mong đợi nhất trong suốt hành trình, nhưng lại không thể tránh được. Kurapika đã hy vọng rằng sợi dây liên kết ít nhất sẽ có một chút linh hoạt và giúp họ có một ít không gian riêng trong thời gian tắm của họ, nhưng KHÔNG! Sợi dây chỉ dài có 20 cm, và kết quả là, một người phải đứng bên ngoài phòng tắm với một cánh tay trượt vào trong. Kurapika đã nhiều lần cảnh báo Kuroro không nên lén lút, nếu không cậu sẽ không ngần ngại chọc mù mắt hắn, hoặc chặt đầu hắn ta. Kuroro đã trả lời một cách tức giận "Vâng, vâng, vâng." Và cậu chỉ dừng lại cho đến khi hắn nói, "Tôi không phải là Hisoka."

Thậm chí tệ hơn, cậu bé Kuruta không có quần áo nào mang theo ngoài bộ duy nhất kia, vì họ quyết định không lấy đồ đạc của mình trong dinh thự Nostrad. Điều đó quá đáng nghi nếu đồ đạc của cậu đột nhiên biến mất cùng với cái chết của cậu. Vì vậy, Kuroro phải cho cậu mượn quần áo mà hắn mang trong Fun Fun Cloth (một kĩ năng hắn đánh cắp được). Bộ đồ trở nên quá rộng đối với cậu bé. Cậu xuất hiện từ phòng tắm với áo thun màu xám đậm và quần đen.

Khi đến lượt Kuroro tắm, hắn đã cố ý tắm rửa nhẹ nhàng và chậm rãi, chỉ để chọc giận cậu bé kia. Kurapika đã nhiều lần nói với hắn ta phải nhanh lên, bởi vì cánh tay trái của cậu đang mệt mỏi vì bị treo cứng trong một thời gian dài. Khi hắn bước ra khỏi phòng tắm, Kuroro đã nhận được ánh mắt lạnh lùng của Kurapika nhìn hắn. Kurapika nhìn vào quần áo ướt sũng của họ và thở dài. Họ phải làm khô quần áo vào ngày mai, vì cậu sẽ không bắt đầu chuyến đi trong quần áo của Kuroro. Điều đầu tiên cần làm vào buổi sáng khi họ rời khỏi quán trọ, cậu sẽ mua quần áo của mình. Một tiếng gõ nhẹ trên cánh cửa đã làm Kurapika thoát ra khỏi suy nghĩ của mình. Kuroro gọi người đó vào, bà chủ trọ bước vào trong phòng, với một cái giỏ giặt trong tay.

"Các bạn thân mến, tôi đến đây để giúp các bạn giặt quần áo ướt. Oh!" Bà cụ già dừng lại khi mắt bà rơi vào Kurapika. Một nụ cười ấm áp nở ra, làm cho nếp nhăn ở các góc của mắt bà xuất hiện. "Bạn đang mặc quần áo của anh trai mình sao?"

Phản ứng đầu tiên của Kurapika là đỏ mặt giận dữ, trong khi Kuroro phải kiềm chế, tự nhủ không nên cười to. Hắn lại nhìn Kuruta lần nữa, và nhận ra rằng cậu thật sự rất hài hước trong quần áo của hắn, vì chúng có kích thước quá lớn đối với cậu bé mỏng manh này.

"K-không, không phải ... tôi không có quần áo nào cả... vì thế ..." Kurapika lắp bắp vì bối rối. Cậu lúng túng dùng tay phải của mình cố biện minh; tay trái của cậu thì bị khóa bên cạnh Kuroro, cậu ghét điều đó.

"Bạn không có quần áo ư? Ôi, điều này thật tội nghiệp." Bà cụ thở hổn hển và đôi mắt mở to kinh hoàng. "Chuyện gì đã xảy ra?"

"Thực tế thì, tôi chỉ mới tìm thấy cô ấy ngày hôm nay trong chuyến đi của tôi ở đây." Kuroro nói xen vào, đột nhiên một ý tưởng tà ác xuất hiện trong đầu hắn. "Bà thấy đó, cô ấy là em gái đã mất tích từ ​​lâu của tôi, chúng tôi khác mẹ, đó là lý do tại sao chúng tôi trông không giống nhau, cô ấy xa mẹ khi cô bé mới bắt đầu đi học. Kể từ khi cô ấy đi làm kẻ hầu cho người ta thì bây giờ cô ấy không còn gì cả. " Hắn ta nói rất nhiều. "Cô ấy bị chấn động, vì vậy cô ấy không muốn rời khỏi tôi."

"Ôi ... Thật tội nghiệp". Người phụ nữ kháu khỉnh với đôi mắt ươn ướt, cảm động sâu sắc bởi lời nói dối tuyệt diệu của Kuroro. "Bạn thật may mắn khi anh bạn tìm ra bạn, nhìn bạn đi, thật nhợt nhạt và mỏng manh, người ta phải đối xử với bạn thật tệ, bạn đã ăn đủ chưa?"

"Tôi ..." Đúng vậy, khuôn mặt của Kurapika đã trở nên nhợt nhạt nhưng là vì một nguyên nhân khác với những gì mà bà già đã giả định. Cậu lóng ngóng trong sự ngạc nhiên, quá ngạc nhiên và bị sốc không thể nói bất cứ điều gì. Kuroro nhận ra điều này và hắn ta cười phá lên.

Người chủ quán trọ tiếp tục lảm nhảm về những bữa ăn và đủ thứ nữa, mà Kuruta chỉ nghe một nửa. Kuroro đã hành động như thể hắn đang lắng nghe người phụ nữ đó một cách nghiêm túc, trong khi đó hắn đang vui vẻ với Kurapika. Khi bà ấy đã hoàn thành bài diễn thuyết của mình, bà ấy đã lấy quần áo bẩn và hứa sẽ làm sạch và khô chúng vào sáng hôm sau. Bà chào họ và chúc họ ngủ ngon, nhìn Kurapika với một vẻ đồng cảm. Khi cánh cửa đã đóng lại, sự im lặng tràn ngập trong phòng và Kuroro tự bảo vệ mình cho cơn bão sắp tới.

"Em gái bị mất tích? Kẻ hầu? Bị chấn động? KHÔNG MUỐN RỜI KHỎI NGƯƠI? " Kurapika gầm lên. "Ngươi đã nói cái quái gì thế, tên khốn?"

"Bịa ra một câu chuyện để làm vỏ bọc cho chúng ta." Kuroro đưa ra lí do một cách nhẹ nhàng, như thể câu chuyện hắn tạo ra đã không vi phạm phẩm giá của Kurapika khi còn nhỏ và khi là một Hunter.

"À, câu chuyện của anh cũng có một phần đúng đấy. Tôi bị chấn động bởi kỹ năng tạo ra câu chuyện của anh luôn rồi." Cậu nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt cậu đỏ bừng. Nó phát sáng trong căn phòng mờ nhạt như một cặp than hồng.

"Vậy thì cậu đề nghị chúng ta nói với bà ấy thế nào?" Kuroro thách thức cậu, đôi mắt đen tối của hắn đang nhìn chằm vào đôi mắt đỏ tươi của Kurapika.

"Anh có thể nói với bà ấy rằng chúng ta chỉ là bạn đồng hành, đính chính lại với bà ấy rằng tôi là một cậu bé, và chúng ta đã mất hành lý trên đường chúng ta tới đây! Đừng có biến tôi thành một cô gái kì quái!" cậu hét lên.

"Nhưng chuyện đó thì có gì hài hước chứ?" Hắn cười toe toét. Cái nhìn điềm tĩnh và bình thản của Kuruta bỗng mất đi đã khiến hắn thấy rất hài hước. Những câu chuyện cười và những niềm vui trong suốt thời gian làm việc với Genei Ryodan hầu hết đều là đẫm máu và tàn nhẫn, và hắn ta đã không tích cực tham gia vào điều đó. Đây là một sự thay đổi mới mẻ, và hắn sẽ thưởng thức nó.

"Anh đang vui vẻ trên nỗi đau của tôi đó, đồ khốn!" Kurapika đã thề rằng nếu tay trái của cậu không bị ràng buộc với tay phải của Kuroro, cậu sẽ nghiền nát khí quản của hắn trước tiên. Kuroro nhận thấy sự bực bội của cậu, và hắn đã được thưởng thức nó.

"Qủa thật đúng là vậy." Hắn lại cười toe toét.

Và như thế. Mắt của Kurapika rực lên trong bóng tối của căn phòng không mấy sáng sủa. Mắt cậu trông như đôi mắt của một con mèo, trừng trừng nhìn hắn với cường độ có thể làm nghẹt thở một ai đó. Đôi mắt đen của Kuroro được gắn chặt vào đôi mắt đó, màu đỏ đẹp đẽ của máu và lửa. Hắn ta nghiêng người về phía trước để nhìn rõ hơn những quả cầu đó, và vô thức hắn đưa tay ra chạm vào cằm của cậu và nghiêng nhẹ lên trên. Khuôn mặt hắn lại gần hơn, và khi Kurapika không thể chịu đựng được nữa, cậu nắm chặt nắm đấm của mình, sự tức giận của cậu bùng nổ, hành động thay cho lời nói.

BẬP!

Kuroro lảo đảo, má trái của hắn đỏ lên và bị thâm tím do cú đấm của Kurapika. Cậu vẫn nắm chặt nắm tay phải của mình, đầu ngón tay của cậu đỏ lên vì đấm vào mặt Kuroro. Cậu đã không thể đánh trúng Kuroro với đầy đủ sức mạnh của mình vì vị trí vụng về và bất lợi này. Tuy nhiên, một cú đấm là một cú đấm và Kurapika đã phần nào hài lòng rằng cậu đã có thể đấm người đàn ông làm cậu ngứa mắt. Kuroro đứng thẳng dậy, nhưng hắn thậm chí không thèm kiểm tra má thâm tím của mình. Không có máu chảy ra, và cái nhìn tò mò trong đôi mắt đen của hắn đã biến mất. Chỉ có sự nhạo báng lạnh lùng trong những quả cầu đen sâu thẳm này.

"Như tôi đã nghĩ, đôi mắt của cậu vẫn là đẹp nhất trong số tất cả." Hắn bình luận, mỉm cười lạnh lùng và tàn nhẫn với cậu.

"Ngươi-"

Kurapika cố gắng đấm hắn thêm lần nữa, nhưng lần này hắn đã có sự chuẩn bị. Hắn nắm lấy cổ tay Kurapika và bẻ ngoặt nó lại, điều này khiến Kurapika thở gấp bởi sự đau đớn và bất ngờ. Cậu nhìn lên Kuroro bằng ánh mắt tàn ác của mình, và thấy người đàn ông nhìn xuống cậu với đôi mắt vô cảm. Họ đã tham gia vào cuộc thi nhìn chằm chằm trong một thời gian.

"Hãy ngủ đi, mai chúng ta sẽ đi." Cuối cùng hắn cũng nói cộc lốc và thả tay ra khỏi cổ tay của Kurapika. Kurapika giật lấy cánh tay và kiểm tra cổ tay của mình.

Không chờ đợi phản hồi nào, Kuroro bước đến giường, kéo Kurapika đi theo trong sợi dây nối 20 cm. Hắn đẩy những chiếc giường gần hơn cho đến khi chúng thành một chiếc giường cỡ queen. Họ leo lên giường và âm thầm nằm xuống theo cách của họ dưới tấm chăn ấm. Không ai nói gì cả, trong đêm khuya, cả hai đều trôi dạt vào giấc ngủ của riêng mình.

---------

"Thức dậy." Có người gọi cậu với một cái kéo vào cổ tay cậu. Cậu rên rỉ phản đối. Cơ thể cậu vẫn cần thêm một chút thời gian nghỉ ngơi, và mí mắt cậu trĩu nặng. Tay cậu lại bị kéo một lần nữa, lần này mạnh hơn. Kurapika lướt qua chỗ khác, nhưng sợi dây ma thuật buộc chặt vào cổ tay cậu đã ngăn cậu lại ở một vị trí không thoải mái.

"Thức dậy ngay, hoặc ta sẽ kéo ngươi ra khỏi giường." Tiếng nói lại phát ra. Giọng nói rất thấp và không có tiếng huyên náo trong giọng nói của hắn ta, nhưng có một chút cảm xúc lạnh lùng. Ngay cả trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, giọng nói đã nhanh chóng len lỏi vào bộ não của Kurapika, gây phiền nhiễu.

Khi đôi mắt của Kurapika mở ra, điều đầu tiên cậu nhìn thấy là trần nhà bằng gỗ và khuôn mặt của Kuroro lướt qua cậu. Hắn đang ngồi chéo chân bên cạnh cậu, bàn tay của hắn rất gần cậu. Kuroro quan sát Kuruta đang ngủ. Hắn đã bí mật thích thú để nhìn xem cậu bé sẽ tức giận như thế nào khi nhìn thấy hắn khi cậu mở đôi mắt màu sapphire của mình. Kurapika quay đi và hít một hơi thật sâu, trước khi cậu ngồi dậy.

"Thay đồ đi, chủ nhà đã cho chúng ta quần áo khô vào sáng sớm nay." Kuroro hất đầu ra dấu trước quần áo gấp gọn gàng. Bộ trang phục bộ tộc màu xanh của Kurapika được đặt trên bộ quần áo màu đen của Kuroro.

Quá buồn ngủ để phản đối hoặc trả đũa, Kurapika mù quáng đi theo Kuroro kéo cậu qua phòng. Họ thay phiên nhau thay quần áo trong phòng tắm, như Kurapika nhấn mạnh. Kuroro quyết định không mặc trang phục Danchou của mình, và lựa chọn một cái gì đó phổ biến hơn và ít thu hút hơn; mặc dù tất cả đều có màu đen. Hắn để tóc mình xuống và dùng một chiếc khăn để che dấu hiệu trên trán. Kurapika nhìn chằm chằm vào hắn; Kuroro trông trẻ hơn nhiều theo cách này. Cậu lặng lẽ đưa trả Kuroro quần áo của hắn, với sự im lặng và miễn cưỡng "Cảm ơn". Kuroro cho cậu một cái nhìn hài hước, lấy quần áo trở lại một cách tự nhiên và cất giữ chúng trong Fun Fun Cloth của mình. Họ đi xuống cầu thang về phía khu vực ăn uống, và được chào đón bởi một mùi dễ chịu của món súp buổi sáng và bánh mì.

"À, buổi tối của các bạn như thế nào?" Người phụ nữ lớn tuổi tiếp cận họ từ quầy hàng, vẻ mặt tò mò. Kurapika để cho Kuroro làm và nói tất cả những gì mà hắn muốn, nhưng cậu đã ném cho hắn một cái nhìn chằm chằm bất cứ khi nào hắn nói cậu như một 'cô gái' trong khi nhấn mạnh từ đó. Cậu đã để ý thấy Kuroro Lucifer đã làm rất tốt, không có gì ngạc nhiên khi hắn có thể lừa dối mọi người để nghĩ hắn là một quý ông vô hại. Cậu biết rất rõ rằng Neon Nostrad là một trong những nạn nhân của hắn.

"Nhân tiện, cô gái, đợi ở đó, tôi có thứ để cho cô." Người chủ nhà nói với Kurapika với vẻ trẻ trung của bà và vẫy tay với cậu để chờ bà ấy. Kurapika nhìn Kuroro để giải thích, nhưng hắn chỉ nhún vai. Một vài phút sau, bà ấy xuất hiện từ một trong những căn phòng với một thứ gì đó trong tay. Kurapika cảm thấy một cảm giác không bình thường- chột dạ.

"Ôi, kích cỡ hoàn hảo!" Người phụ nữ cười trong vui sướng khi bà tiết lộ gói mình đang mang. Kurapika cảm thấy như ngất xỉu tại chỗ. Người phụ nữ đang cầm một bộ váy, có thể dài hơi qua đầu gối. Đó là một bộ trang phục hàng ngày bình thường, không có gì quá lớn hoặc rườm rà. Mặt Kurapika tái đi, trong khi Kuroro phải che miệng bằng tay để che giấu nụ cười lớn của mình, giả vờ đánh giá bộ váy với gương mặt nghiêm túc.

"Cái này thuộc về con gái tôi, nhưng kể từ khi nó kết hôn thì không còn ai mặc nó cả, tôi đã nghĩ đến việc ném nó đi, nhưng vì bạn cần nó, tôi sẽ cho bạn miễn phí." Người phụ nữ này rạng rỡ với Kurapika, và bình luận về cách ăn mặc phù hợp với cậu, nói rằng màu tóc vàng của cậu phù hợp với màu sắc trang phục như thế này.

"Không, không, tôi không xứng đáng được đối xử như vậy, anh trai của tôi..." cậu nhìn Kuroro gỡ rối, và hắn ta thì chỉ cười toe toét với cậu. "...sẽ mua cho tôi quần áo sau, những bộ đồ thực tế hơn khi chúng tôi đi du lịch."

"Ồ ..." Người phụ nữ trông rất buồn và Kurapika ngay lập tức cảm thấy có lỗi vì đã từ chối món quà của bà ấy. Kuroro một lần nữa lại nghĩ ra một ý nghĩ nghịch ngợm. Hắn đứng đằng sau Kurapika, cho đến khi mối liên kết huyền diệu này cho phép họ nhìn không còn lúng túng nữa, và hắn ta nghiêng người về phía trước để thì thầm vào tai Kuruta nhẹ nhàng, để người phụ nữ đó không nghe thấy.

"Thật không hay khi từ chối lòng tốt của bà ấy, Kuruta."

Sự nhạo báng của hắn thật kỳ diệu. Khi phụ nữ đưa cho cậu một cái nhìn cầu xin, Kurapika không thể chịu đựng được tội lỗi của mình. Cuối cùng cậu cũng thừa nhận và chấp nhận chiếc váy, cố nở một nụ cười tràn ngập niềm vui với bà cụ già. Bà lão tập trung tinh thần trở lại và liệt kê danh sách bữa ăn sáng cho họ. Bà không chú ý đến cách mà cả hai đặt tay khi ăn; Bàn tay phải Kuroro và bàn tay trái của Kurapika đặt trên bàn trong một vị trí rất lạ và khó xử. Khi họ đã chọn món ăn cho mình và chủ tiệm trọ đi làm thức ăn thì Kurapika quay lại đối mặt Kuroro vẫn đang vui vẻ.

"Hãy chịu trách nhiệm với cái này. Ngươi phải giữ nó." Cậu ném chiếc váy cho Kuroro, mặc dù không phải với một cách thô lỗ như cách mà phụ nữ có thể làm khiến cậu quất chiếc váy vào Kuroro như thể đó là một điều khủng khiếp.

"Được thôi." Kuroro nhún vai và lấy chiếc váy. Hắn dùng ngón tay mình như thể cảm nhận chất liệu vải. "Cái này được làm từ chất liệu tốt, cậu nên biết ơn bà ấy nhiều hơn."

Đôi mắt của Kurapika thu hẹp lại với nhận xét của hắn. Kuroro đã nói như thể hắn thực sự biết về vải và quần áo. Một lần nữa, xét theo ý thức thời trang của hắn, hắn có thể là người rất chú ý đến cách ăn mặc. Kuroro bỏ trang phục sang một bên, quyết định không cất giữ trang phục khi có người trong khu ăn uống. Hắn không muốn thu hút sự chú ý không mong muốn. Khi bữa sáng được mang đến, họ đã ăn trong im lặng. Kurapika đã dễ dàng hơn kể từ khi cậu có thể sử dụng tay phải của mình một cách tự do. Kuroro phải tự điều chỉnh bằng cách sử dụng tay trái thường xuyên hơn, vì hắn sẽ phải sử dụng nó thường xuyên hơn trong một khoảng thời gian. Khi hắn lấy canh, hắn đã làm khá lúng túng, và Kurapika đã có cơ hội để cười nhạo hắn.

Sau khi họ ra khỏi quán trọ (chủ tiệm trọ hy vọng họ sẽ ở lại lâu hơn), Kurapika tuyên bố rằng cậu sẽ mua quần áo của mình. Kuroro gật đầu và cùng nhau đi tìm cửa hàng quần áo. Họ tìm thấy một tiệm nhỏ, với nội thất trang nhã. Trước khi Kurapika có thể bắt đầu tìm kiếm, đột nhiên Kuroro kéo cậu bằng khuỷu tay của hắn; cảm nhận được chất lượng của vật liệu làm quần áo cậu bé.

"Ngươi đang làm gì đấy?" Kurapika bực bội.

"Cậu sẽ cần thứ gì đó với vật liệu dày hơn quần áo bộ tộc của cậu, chúng ta sẽ vượt qua sa mạc trên đường đến Ryuusei-gai." Kuroro thở dài, và rồi thả tay ra khỏi khuỷu tay của Kurapika. Hắn không muốn gặp rắc rối khi chăm sóc một cậu bé đông cứng ở giữa sa mạc vì thiếu trang phục thích hợp cho môi trường khắc nghiệt.

Không nói lời nào, hắn kéo cậu đi về phía cái giá đựng áo ấm và áo khoác. Kurapika buộc phải để người lớn tuổi hơn lựa chọn quần áo phù hợp nhất cho cậu vì hắn biết về môi trường nhiều hơn cậu. Với rất nhiều sự trợ giúp, Kuroro đã chọn một số đồ hữu dụng cho chuyến đi. Hắn ta cũng chọn những vật liệu nhẹ hơn để mặc vào ban ngày, vì sa mạc nóng bức trong ngày và lạnh vào ban đêm. Khi họ đã chọn xong, Kuroro chỉ đơn giản là bỏ những bộ quần áo vào quầy và thực sự trả tiền cho nó. Kurapika phải kiềm chế không nhìn tên Đầu Nhện với đôi mắt không tin được. Lần đầu tiên cậu chứng kiến ​​hắn ta làm điều hợp pháp. Kuroro biết điều đó và thở dài.

"Tôi sẽ không làm bất cứ việc ăn cắp nào với cậu trong tình trạng này, vì cậu sẽ cản trở." Hắn giải thích.

"Thật tuyệt khi nghe điều đó." Kurapika thành thực. Cậu sẽ không chỉ đứng đó để quan sát tên cầm đầu Nhện ăn cắp những thứ ngay trước mắt cậu. Cậu sẽ làm tất cả để hủy hoại kế hoạch của hắn dù cho có bất cứ cuộc đột kích nào. Kuroro đủ sắc bén để suy luận ra điều đó.

Họ đi quanh thị trấn, mua đồ tiếp liệu và đồ dùng cần thiết khác cho chuyến đi đến Ryuusei-gai. Một khi họ đã ra khỏi thành phố, Kuroro lưu trữ mọi thứ vào Fun Fun Cloth. Không nói gì với nhau, Kurapika để Kuroro dẫn đường. Vì vậy, họ bắt đầu cuộc hành trình của họ đến quê hương của Kuroro Lucifer.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz